Thư Kiếm Giang Hồ - Lão Quái Thất Thủ- Kỳ Nhân Công Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Thư Kiếm Giang Hồ


Lão Quái Thất Thủ- Kỳ Nhân Công Thành



Thời gian qua mau, chớp mắt đã nửa tháng. Chính vào lúc bọn yêu ma Bạch Cốt Giáo đang hào hứng vì chiếm cứ được Thuỷ Tín Phong. Hốt nhiên một hôm có một thiếu niên thư sinh tuấn nhã lưng đeo trường kiếm tìm đến chân núi, sau lưng chàng còn có hai thiếu nữ băng cơ ngọc cốt phong hoa diễm tuyệt. Đó là ba người Yến Lăng Vân, Bách Hoa Cung chủ Lạc Hồng Châu và nữ hiệp Lăng Vân Yến. Có lẽ họ được tin do Lãnh lão phi báo tức tốc tìm đến nơi đây. Nhất là tiểu hiệp Yến Lăng Vân đã thụ lãnh chân truyền của Miêu Lãnh Khuyết, vùn vụt thi triển thân pháp lên tới đỉnh ngọn Thuỷ Tín Phong như vào chốn không người. Toàn bộ chúng nhân Bát Quái Giáo được chàng giải ma pháp, khôi phục bản lĩnh cũ. Bọn đồng đảng Bạch Cốt Giáo kinh hoảng vội vàng bẩm báo về lão quái. Bích Nhãn Ma Sư Lịch Vĩnh và Toả Hồn Nương Tử Hàn Thanh Thanh vội tụ tập thủ hạ xuất động nghênh tiếp. Chúng nghe nói Trung Điều Nhị Ác và Hoạt Cương Thi Từ Nguyên đều tử thương dưới tay thiếu niên họ Yến ấy, phẫn nộ cùng cực, nhưng khi nhìn thấy Yến Lăng Vân và hai thiếu nữ đẹp như tiên, bất giác Bích Nhãn lão ma và Hàn Thanh Thanh đều vui hiện ra mặt. Đó là duyên cớ gì? Thì ra hai ma đầu này lập tâm bắt hết ba thiếu niên nam nữ như tiên đồng ngọc nữ ấy. Vì kể về háo sắc dâm đãng, Bích Nhãn lão ma và Hàn Thanh Thanh đều có lửa dục như nhau. Nhất là Toả Hồn Nương Tử Hàn Thanh Thanh vừa nhìn thấy chàng liền ngỏn ngoẻn yểu điệu vuốt áo vén tóc nhìn chăm chăm vào mặt Yến Lăng Vân buông lời trêu ghẹo: – Yến tướng công anh tuấn hơn người thật là danh bất hư truyền. Bà rắp tâm thi triển yêu thuật tà mỵ mê hoặc chàng đạt mục đích, đâu biết y thị đã gặp đối thủ, ma nữ giật nảy mình lạnh toát người. Yến Lăng Vân cười nhạt: – Cẩu yêu phụ! Tà thuật của ngươi mà dám múa may trước mặt thiếu gia sao? Chàng xoay sang Bích Nhãn lão quái, quát to: – Họ Lịch kia, hôm nay thiếu gia vẫn có thể tha chết cho ngươi. Mau kéo hết quần ma xuống Thuỷ Tín Phong, đến ngày ước hẹn hãy đến Thiên Đô Phong chịu chết! Bách Hoa Cung chủ cũng đảo mắt quát tiếp: – Nếu cự tuyệt, hãy coi cái gương của Hoạt Cương Thi Từ Nguyên đó thì biết! Bích Nhãn lão quái cười khành khạch: – Tiểu bối khẩu khí thật lớn, lão phu chính đang muốn gặp các ngươi đây! Mắt y bắn ra tia lạnh nhìn Yến Lăng Vân, quát hỏi: – Phải tiểu tử ngươi đả thương đồ chúng của bản giáo không? Yến Lăng Vân ngang nhiên đáp: – Phải thì ra sao? – Thì hôm nay lão phu chẻ xác ngươi ra làm trăm đoạn! Yến Lăng Vân vẫn thản nhiên: – Vậy thì thiếu gia sẽ cho ngươi nếm chút mùi lợi hại! Lập tức Bích Nhãn lão quái rút ống sao ngắn vung vẩy trước mặt, đồng thời quát như ra lệnh: – Tiểu tử chưa chịu quỳ xuống chịu tội, còn chờ đến bao giờ? Cứ theo bình thường, hành vi ấy của y không ai dám cải lệnh vì bị ma lực của y khống chế, trước đây toàn bộ chúng nhân Bát Quái Giáo và cả Đông Hải Song Long cũng đủ chứng minh. Không ngờ bây giờ lại chẳng có gì linh nghiệm, ống sáo ma lực cứ chuyển động qua lại mà mọi người vẫn đứng y nguyên như cũ, đến cả hai thiếu nữ cũng chẳng có dấu hiệu gì bị ảnh hưởng. Thần thái Yến Lăng Vân an tường lạnh lẽo hỏi lại: – Hừ, còn bao nhiêu ma pháp hãy sử dụng hết đi? Chàng ngầm vận Miêu Lãnh tuyệt học, mục quang như điện quét qua giáo đồ Bạch Cốt Giáo, cười lớn: – Chủ nhân các ngươi tội ác cực lớn, đáng phải xả thân, các ngươi nếu còn ham sống hãy mau cải tà quy chánh, gấp rút hạ sơn tự tìm sinh lộ mà thoát thân. Thực là kỳ quái, chàng vừa dứt lời tức thì hơn mười tên đồ đảng đối phương nghe như tiếng truyền, tất cả xoay lưng đi liền. Nhất thời Bích Nhãn lão quái kinh dị vội vàng chỉ ống sáo ma quái vào đồ chúng cao giọng quát: – Các ngươi tỉnh lại, đó chỉ là ảo ảnh. Quả nhiên bọn đồ chúng đang mê muội nghe câu ấy dừng bước ngay lập tức, ai nấy thần sắc đều hãi hùng. Bích Nhãn lão quái cười gằn: – Thì ra tiểu tử ngươi cũng biết pháp thuật nữa à? Hay lắm! Yến Lăng Vân cười nhạt: – Ta thấy các ngươi nên cải tà quy chánh hết đi! Thiếu gia chỉ lấy gậy ông đập lưng ông chứ có gì là lạ? Toả Hồn Nương Tử Hàn Thanh Thanh nôn nóng bước tới thánh thót: – Yến tướng công đã giỏi ma pháp, ta xin được lãnh giáo một phen với tướng công. Nữ hiệp Lăng Vân Yến thấy cử chỉ lẳng lơ của nữ nhân, nàng bực bội cướp lời chàng: – Hừ, Vân ca ca của ta không thèm động thủ với ngươi, có cô nương đây thành toàn ngươi được rồi! Nàng lướt thân rút trường kiếm vẽ thành một luồng sáng lạnh, chỉ vào mắt đối phương: – Ta chờ ngươi rút vũ khí đó. Hàn Thanh Thanh giận dữ nhíu cặp lông mày lạnh nhạt hỏi: – Con bé này là ai? Nàng ngang nhiên đáp: – Bản cô nương là Lăng Vân Yến ở Thiên Đô Phong. Thanh Thanh gật đầu: – Bản toà hãy thử bản lĩnh của Thiên Đô phái xem tới đâu cái đã! Hình như miệng nói vậy nhưng không dám quá khinh thường, nữ yêu rút liền Dung Cốt Ngũ Vân Trảo kỳ dị trong túi ra chờ xuất thủ. Trường kiếm của Lăng Vân Yến múa tới liền thành chiêu Xuân Vân Xuất Tụ như một dải lụa cuốn lại. Toả Hồn Nương Tử lập tức vặn eo di hình hoán vị, một mặt phất ống tay áo trái bắn ra một kình lực hoá giải chiêu số, một mặt tay phải vung lên xuất chiêu Ngư Ông Triệt Võng những móng sắt của vũ khí kỳ dị cuốn lại thành một màn ngũ sắc từ trên không chụp xuống. Lăng Vân Yến hoàn toàn bình tĩnh, đột nhiên biến chiêu Toàn Chuyển Càn Khôn trường kiếm điểm tới nhắm vào móc câu đối phương. Mấy tiếng đinh đang nổi lên, Dung Cốt Ngũ Vân Trảo bị đánh vẹt văng tít lên không, thừa thế kiếm nàng trầm xuống rất lẹ làng như con chim én nàng lướt tới gần yêu nữ đâm thẳng vào yếu huyệt. Một chiêu nàng biến thành mấy thức, vừa công vừa thủ, vừa mau lẹ vừa huyền diệu uy lực vô cùng vô tận. Toả Hồn Nương Tử Hàn Thanh Thanh cũng không chịu kém, nữ yêu cuộn thân tới chớp nhoáng chụp lại vũ khí chưa kịp rơi xuống đất, những móng nhọn của nó lập tức vòng trở lại, kình lực rít gió. Trận đấu hai bên càng lúc càng dữ dội. Một người thân hình như tiên nữ, kiếm tựa rồng bay, kỳ chiêu triển khai liên tiếp biến ảo khôn lường. Một người nửa già nửa trẻ ma mỵ tuyệt luân, thân hình chớp nhoáng, thủ pháp nguỵ dị. Hai người bay lượn như hai con bướm quấn vào nhau cực kỳ uyển chuyển. Luận về công lực, Toả Hồn Nương Tử quả không hổ thẹn là Đàn chủ Bạch Cốt Giáo, thập phần cao minh, nhất là trong tay có vũ khí hình dạng kỳ dị, người thường khó mà hình dung nổi. Chỉ hận là hôm nay đối thủ Lăng Vân Yến của yêu nữ là một người công lực đã lên gần đến chỗ xuất thần nhập hoá, tuyệt học không có chỗ nào sơ hở nên nữ yêu chưa thể nào thủ thắng. Đột nhiên nữ yêu nghiêng người bật lên cao, Dung Cốt Ngũ Vân Trảo trong tay biến chiêu Thiên La Địa Võng vầng ngũ sắc xẹt lên không trung như cuồng phong bạo vũ đánh chụp xuống đầu đối thủ. Nữ yêu xuất chiêu tuyệt kỹ này chẳng những trong chu vi mấy trượng không còn chỗ trống để né tránh mà móc câu còn mang theo thế nặng nghìn câu chớp nhoáng chụp xuống liên tiếp, dữ dội không thể tưởng tượng. Bọn chúng đồ Bạch Cốt Giáo đứng chung quanh xem cuộc đấu ấy, ai nấy đều mừng rỡ vì nhất định yêu nữ phải đắc thủ. Nhưng không ngờ nữ hiệp Lăng Vân Yến không hề hoảng loạn, đợi cho mấy móc câu đến thật gần, nàng kéo mạnh trường kiếm về hộ thân rồi thi triển chiêu Lăng Lý Đằng Giao tay trái lật qua một luồng sáng chớp mắt loé lên chạm vào vũ khí kỳ dị của đối phương chấn động một tiếng soẹt dài, những móc câu bay ra tán loạn. Hàn Thanh Thanh thất kinh, đối phương Lăng Vân Yến không tha thứ, chuyển thế Bình Sa Lạc Nhạn kiếm chém luôn vào đầu vai nữ yêu. Nữ yêu Hàn Thanh Thanh đang phân tâm bấn loạn vì vũ khí nổi tiếng của mình bị phá huỷ, nữ yêu biến chiêu có hơi chậm nên kiếm nữ hiệp Lăng Vân Yến sắp chém tới, chắc chắn nếu may không chết ắt cũng bị trọng thương. May thay lúc ấy Bích Nhãn lão quái hoành ngang ống sáo rít lên mấy tiếng thê thiết và kình khí lạnh người điểm tới lưng Lăng Vân Yến, đồng thời lão quát: – Con nha đầu lớn gan thật! Mau mau thu tay trả lại Hàn Ly Thuỷ cho bản giáo! Thì ra nàng phá huỷ võ khí kỳ dị của Hàn Thanh Thanh là nhờ mũi Hàn Ly Thuỷ giấu trong ống tay áo trái của nàng. Bị câu quát đầy ma lực của Bích Nhãn lão quái, Lăng Vân Yến không tự chủ, dừng tay như lời rồi đưa tay định đưa Hàn Ly Thuỷ cho y. Hiển nhiên nàng đã bị ma pháp chế phục. Cùng lúc ấy Yến Lăng Vân ra tay, chàng thấy vẻ mặt Lăng Vân Yến hơi ngơ ngẩn biết liền đó là do ảnh hưởng ma thuật của Bích Nhãn lão ma, chàng bèn quát lên như sấm một tiếng. Bách Hoa Cung chủ cũng lập tức rút Thái Âm Thần Kiếm quát ngân lên mấy tiếng ngân nga thánh thót: – Lão tặc vô sĩ dám đánh lén ư? Những chuyện ấy xảy ra liên tiếp, kể ra dài dòng nhưng chỉ xảy trong một nháy mắt. Bích Nhãn lão quái nhìn Yến Lăng Vân cười nhạt: – Tiểu tử giỏi lắm, có bản lãnh dám nghe một khúc nhạc tiên của lão phu chăng? Yến Lăng Vân bật cười: – Chẳng lẽ thiếu gia lại sợ ngươi sao? Mười khúc cũng chẳng sao huống gì một khúc? Mắt lão quái chạm vào ánh mắt chàng, thần trí lão dao động, tự lấy làm sợ thầm nhưng vẫn trầm giọng hỏi: – Tiểu tử ngươi là môn hạ của ai? Hiển nhiên lão có ý sợ thật rồi. Yến Lăng Vân hỏi lại: – Ngươi hãy nói thử xem ta là môn hạ của ai? Bích Nhãn lão quái: – Phải là truyền nhân của lão Miêu Lãnh Khuyết không? Chàng lắc đầu: – Không phải. Lão kinh ngạc: – Chẳng lẽ lại là môn hạ Thiên Đô phái? Chàng vẫn lắc đầu: – Cũng không phải. Rồi chàng bật cười: – Nếu lão quỷ muốn tra cho ra môn phái, ta sợ rằng tìm khắp chân trời góc bể cũng khó mà ra được! Lão hơi ngập ngừng: – Cái ấy… cái ấy chút nữa thế nào lão phu cũng tra ra minh bạch. Lão choàng ống sáo gắn lên miệng thổi ra mấy tiếng u u rất quái dị. Tiếng sáo như gõ vào tim người nghe không ai có thể tự chủ được. Nói về tà pháp, tiếng sáo này quả là lợi hại khó lường vì “địch” (ống sáo) là một trong ba báu vật của Bạch Cốt Giáo và là pháp khí do La Sát Quỷ khi xưa truyền lại. Nhất là bấy giờ Bích Nhãn lão quỷ đang thổi khúc nhạc tên là Toả Hồn Khúc có khả năng xúi kẻ liệt sĩ thành gian nhân, khiến người trinh nữ thành dâm phụ, loài cầm thú nghe tiếng sáo này cũng phải động tình chứ không chỉ con người vì nó có ma lực rất ghê gớm. Đầu tiên là bọn đồ chúng của Bát Quái Giáo bị tiếng sáo khiêu khích khí huyết lộn lạo ý dâm dục xông lên đến Đan Điền, tay chân múa máy như điên cuồng. Cuối cùng hai thiếu nữ cũng bị ảnh hưởng bởi khúc dâm nhạc, long lanh hai mắt đầy tình ý di bộ lại gần Yến Lăng Vân. Thoạt đầu chàng còn chưa để ý, đến lúc thấy hai ý trung nhân có cử chỉ lạ lùng mới đề vận chân khí phát ra tiếng cười dài chấn tỉnh thần trí mọi người. Nhưng cách giải cứu này của chàng khó mà kéo dài mãi được trong lúc tiếng sáo véo von ma lực của đối phương vẫn cất lên liên tục. Vì vậy chúng lúc mê lúc tỉnh tự cảm thấy khổ không chịu nổi. Hồi lâu, Bách Hoa Cung chủ động linh cơ, thừa lúc chàng đang cười dài, nàng quát to vào mặt Bích Nhãn lão quái: – Thời gian đã muộn lắm rồi, cô nương không nhàn hạ nghe ngươi mãi đâu! Vừa quát thần kiếm vừa vung lên, ánh biếc bắn ra tứ tán, nàng lướt thân đến gần đối phương. Chiêu thế cấp bách đến nỗi Bích Nhãn lão quái không còn cách nào khác là phải dừng Toả Hồn Khúc lại múa ống sáo tới đỡ. Rồi đó hai bên lại bắt đầu cuộc đấu. Bách Hoa Cung chủ Lạc Hồng Châu sẵn biết địch thủ rất cao cường nên vừa ra chiêu liền thi triển tuyệt học, chiêu thức như sóng cuốn tới liên tiếp chiêu này tiếp chiêu nọ vô cùng tận. Thêm nữa nàng có Thái Âm Thần Kiếm rất dũng mãnh nên uy lực càng tăng. Bích Nhãn lão quái cũng triển khai thân hình, ống sáo ngắn bay lượn huyễn hoá thành muôn vạn ống sáo, tiếng gió gầm gừ trầm trọng như thế núi, chiêu nào cũng chỉ tấn công vào điểm yếu hại cực lợi hại âm độc. Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã đánh hơn trăm hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại. Cũng vì đó mà Bích Nhãn lão quái ngấm ngầm kinh dị vì chúng lần xuống miền nam này rất tự phụ vào bản lãnh trong mắt không người, mục đích là trợ thủ giúp cho bọn Lạc Hồn Nhai chư quỷ chống cự lại phe chính thống. Thực sự bọn chúng chẳng coi Hàn Mai Xử Sĩ và quần hùng Bát Quái Giáo vào đâu, mục đích chỉ là tiêu diệt một người Thiên Đô Tiên Khách Quy Nguyên Tử mà thôi và có tiêu diệt được Quy Nguyên Tử chúng mới có thể thực hiện giấc mộng độc bá võ lâm. Nào ngờ đâu mới chỉ gặp ba thiếu niên nam nữ này đã khó đối địch, cho đến ma pháp môn chúng tưởng chỉ mình chúng am tường cũng bị triệt phá, tự nhiên Thiên Đô Tiên Khách phải cao cường hơn nhiều. Bấy giờ trời đã về chiều, ánh sáng sót lại của một ngày chiếu nghiêng vào sườn núi như dát vàng làm phản chiếu muôn vạn vẩy sáng, mùi hương thơm thoang thoảng của rừng mai chung quanh bốc lên đưa mùi hương xa bay ngào ngạt. Nhưng chính vì vậy càng khiến Bích Nhãn lão quái thêm phần nôn nóng, càng phát động tận cùng uy lực của ống sáo như mưa bấc, tấn công điên cuồng. Ý của lão quái là tốc chiến tốc thắng, nhưng ống sáo càng nôn nóng lại càng khó đắc thủ. Nhất là Bách Hoa Cung chủ, tuy về nội công hoả hầu có hơi kém đối phương nhưng nhờ độc môn gia truyền Lục Hợp Tiềm Tung Bộ huyền diệu khác thường nên dù cho đối phương có tấn công như núi lở sông bồi, thân pháp nàng vẫn chẳng có dấu hiệu gì thua kém. Huống hồ có phần Bích Nhãn lão quái còn sợ hãi uy thế của Thái Âm Thần Kiếm, nên không dám tấn công khinh suất. Trong chớp mắt hai người đã giao đấu hơn trăm hiệp. Đang lúc Bích Nhãn lão quái nảy ra ý nghĩ phải hạ sát thủ mới xong, bỗng bên cạnh đỉnh núi có tiếng cười ha hả của Thiên Sơn Thần Khất Cơ Hồ: – Xin Lạc cô nương hãy tạm dừng tay. Thân hình lão lay động lướt vào trong giữa trận đấu. Bách Hoa Cung chủ vội tấn công một chiêu mãnh liệt rồi bật chân ra khỏi vòng đấu. Bích Nhãn lão quái cũng vội thu thế nhìn lão khất cái hỏi: – Chẳng lẽ tên lão già này đến đây tìm cái chết ư? Thiên Sơn Thần Khất lắc đầu đáp: – Lão khiếu hoá ta rất thủ tín, chưa tới ngày ước hẹn ta chưa chịu xuất thủ đâu. Lão bật lên cười lớn: – Bích Nhãn lão quái, chẳng qua ngươi chỉ cậy vào cái ống sáo của Quỷ Mẫu năm xưa để mê hoặc chúng nhân, nếu luận về chân tài thực học thì… Ha ha … cỡ như ngươi ở Trung Nguyên chúng ta vô khối không thể đếm hết được! Bích Nhãn lão quái nổi giận xung thiên: – Lão già đói họ Cơ, ngươi dám khinh thị lão phu, muốn thi thố tài năng chăng? Thiên Sơn Thần Khất đưa mắt mơ màng chỉ vào Yến Lăng Vân: – Ngươi không tin à? Đây chỉ là một tiểu tử chẳng có sư môn gì ráo tự học võ công, chúng ta dự định lần luận kiếm sắp tới ở Hoàng Sơn bất cứ ai có khả năng tiếp y trong vòng một trăm chiêu mà không bại là đủ tư cách tham dự đại hội, ngươi dám chịu thử thách ấy không? Câu thách thức ấy càng khiến Bích Nhãn lão quái giận thêm, lập tức y cười hăng hắc: – Hừ! Lão phu làm gì mà không dám? Nhưng y vẫn còn ngờ vực đảo mắt hỏi gặng: – Nhưng lão phu ta chắc lão ăn mày đói chỉ nói bậy? – Ta bao giờ thèm nói bậy với ngươi? Bích Nhãn lão quái nhìn Yến Lăng Vân: – Tiểu tử này võ công tinh thuần, sao bảo là tự học không sư môn? Lão khất cái bật cười lớn: – Lão quỷ ngươi chỉ là có ngồi đáy giếng nhìn trời, một chuyện lớn như vậy trên giang hồ mà ngươi chẳng biết một tí gì. Báo cho ngươi biết trước đây Miêu Lãnh, Nam Hải và Tứ Hải Sầu đều muốn tranh cướp tiểu tử này làm truyền môn nhân nên đã từng truyền cho y võ công, nhưng y nhất định chưa qua cuộc luận kiếm Hoàng Sơn chưa chịu nhận ai làm sư phụ. Mặt lão hành khất rất nghiêm túc và lời nào cũng có chứng cứ xác thực không thể không tin được. Bởi thế Bích Nhãn lão quái liền nảy ra ý mới, lão đưa mắt nhìn Yến Lăng Vân, quả là chàng có tư chất tuyệt thế, y từ từ hỏi: – Thế nhỡ ra bọn Miêu Lãnh lão và mấy lão kia đến khi Hoàng Sơn luận kiếm thất bại hết thì sao? Thiên Sơn Thần Khất bật cười ha hả: – Tên tiểu tử này đã lập chí chỉ bái đệ nhất nhân trong thiên hạ làm sư phụ, ngươi biết ai là người có chân tài thực học không? Bấy giờ Bích Nhãn lão quái hình như có thay đổi chủ ý, y cất ống sáo vào lưng vẫy Yến Lăng Vân lại: – Hãy đến đây, lão phu sẽ khảo nghiệm xem bản lãnh ngươi tới đâu? Chàng thuận miệng đáp luôn: – Thiếu gia xuất thủ vô tình, ngươi không muốn sống để giúp bọn Lạc Hồn Nhai nữa ư? Rồi rất thung dung, chàng bước tới ngang nhiên đứng thẳng chờ đợi y. Bích Nhãn lão quái cười khục khặc: – Tiểu tử ngông cuồng thật. Thân y như gió cuốn lướt tới, Yến Lăng Vân ngửa mặt quát: – Trời không còn sớm, mau xuất chiêu đi! Lão quái cười ha ha: – Lão phu há lại đi chiếm tiện nghi của hậu bối như ngươi? Ngươi xuất thủ trước đi! Tức thì chàng tràn thân tới đánh liền một quyền theo thế Hắc Hổ Thâu Tâm cuốn gió tới, Bích Nhãn lão quái kịp thời di hình hoán vị xuất chưởng Hoành Giang Triệt Đẩu ngăn cản. Thân hình chàng hơi nghiêng qua, biến chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di quạt quyền qua bên hông đối phương, nhất thời quyền bỗng biến thành chưởng rồi chưởng biến thành quyền, tinh lực sung mãn nặng tựa ngàn cân mười phần uy mãnh. Bích Nhãn lão quái cẩn thận vừa đánh vừa quan sát chiêu thế của chàng, không dám có chút sơ suất nào. Nhưng quan sát đã hơn mười chiêu, y thấy chàng xuất thủ hầu hết là những chiêu thức phổ thông đánh đông một quyền, tây một chưởng, y mới phát hiện ra chàng quả có dị bẩm trời cho, kình lực cực mạnh như vô tận nhưng võ học tạo chỉ chưa lấy gì làm cao, y mới có ý khinh thường. Bỗng phát giác ra thân hình đối phương biến ảo lạ lùng, hai mắt y hoa lên, tức thì phát hiện cây sáo báu vật bên lưng đã bị cướp mất. Y sực tỉnh lập tức thân như bão táp râu tóc dựng đứng, mười ngón chỉ tay quặp tới bắn ra mười luồng hắc khí đồng thời gầm lên một tiếng tấn công điên cuồng. Bấy giờ lửa giận đã làm y mờ mắt, bao nhiêu độc chiêu y thi triển tận cùng. Không ngờ bấy giờ Yến Lăng Vân cũng đã thi triển Lục Hợp Tiềm Tung Bộ triển khai Quỷ Ảnh Thân Pháp biến thành hàng ngàn thân ảnh quay cuồng đảo lộn, y có muốn đắc thủ cũng khó, thậm chí chỉ muốn đụng vào gấu áo của chàng xem ra cũng không thể được. Thiên Sơn Thần Khất đứng ngoài lắc đầu trêu chọc: – Lão Bích Nhãn quái này thật là cứng đầu, rõ ràng đã thua sao không nhận quách đi cho rồi? Nữ hiệp Lăng Vân Yến đế thêm vào: – Có lẽ lão quỷ ấy vì tham muốn cái ngọn Thuỷ Tín Phong này nên muốn chôn xác ở đây chăng? Trong thoáng chốc lại trao đổi hơn mười chiêu nữa. Đột nhiên Yến Lăng Vân cười lớn một tiếng, từ thủ chuyển sang công đúng vào lúc lão quái đang xuất chiêu Lưu Tinh Truy Nguyệt khí lạnh toát ra thấu xương đánh ập tới. Chàng xoay thân song chưởng phiên lên thành chiêu Thôi Song Nghênh Nguyệt cuốn thành hai luồng gió một xanh một đỏ toát ra chân khí Tam Âm Lục Dương nghênh tiếp thế đánh của đối phương. Hai kình lực chạm vào nhau phát ra một tiếng bình dữ dội, cát bay đá chạy cây cối rung rinh. Bích Nhãn lão quái bị kình lực phản chấn lảo đảo lùi lại liên tiếp ba bốn bước mới ổn định được thân hình. Còn Yến Lăng Vân bất quá chỉ hơi dao động, một chút sắc mặt không hề thay đổi, thần uy vẫn lẫm liệt quát to: – Ngươi còn bao nhiêu bản lãnh hãy thi triển hết thiếu gia coi thử nào? Lời thường có nói “cờ đã sai một nước là thua cả ván”. Bây giờ Bích Nhãn lão quái đã mất ống sáo quý báu và chứng thực đối phương nội công hoả hầu đã đạt tới cảnh giới thần hoá, y có hơi rung chuyển cố cất cao giọng: – Tiểu tử ngươi chỉ dùng nguỵ kế có gì đáng sợ? Hiển nhiên câu này y ám chỉ chàng đã đoạt ống sáo của y. Vì vậy Yến Lăng Vân cười nhạo y: – Hừ! Đồ không biết thẹn, thiếu gia thèm lấy của ngươi cái gì? Thiên Sơn Thần Khất bật cười ha hả chen vào: – Bích Nhãn lão quái, ta khuyên các ngươi hãy cút xéo về Âm Sơn cho xong, Hoàng Sơn đây là nơi rồng nằm hổ phục, e rằng các ngươi khó bảo toàn được tính mạng đấy! Yến Lăng Vân quát to: – Hôm nay thiếu gia ta không thèm giết các ngươi đâu, sao không chạy mau đi cho rảnh mắt thiếu gia? Sự thực Bích Nhãn lão quái nhìn thấy bóng đêm đã xuống, nơi đây lại là địa điểm xa lạ, nếu đánh tiếp rất khó cầm cự, y rất lấy làm thối chí. Y cố gượng cười: – Thôi được, ta để các ngươi sống thêm vài ngày cũng chẳng sao. Lão quay về phía đồ chúng vẫy tay ra hiệu rút lui xuống núi. Bóng đêm đã thật sự xoá nhoà những ngọn núi đâm thẳng lên trời ở xa xa, cảnh ban đêm tịch mịch ấy bỗng bị phá vỡ bởi những tiếng gọi âm dội hồi chuyển từ những vách núi ném qua ném lại đến với Yến Lăng Vân nghe rất dễ sợ: – Bạch nữ hiệp đâu rồi? – Bạch tỷ tỷ ơi… ơi… – Bạch cô nương ơi… Ngọc Quan Âm Bạch Phụng Tiên đi đâu mà để cho những tiếng gọi ấy liên tiếp vang dội vẫn không có lời đáp? Thì ra nàng lo lắng vì chàng nên khi chàng tìm đến ngọn Thuỷ Tín Phong, nàng ẩn thân ngầm theo sau lưng chàng, bất ngờ bây giờ đã thất tung. Cả ba Lạc Hồng Châu, Lăng Vân Yến và Yến Lăng Vân đều kinh hoảng vội phi thân về phía phát ra tiếng gọi khẩn cấp. Bát Quái Giáo chúng nhân vội vàng không kém chạy theo chàng. Bấy giờ ánh trăng đã lên mờ tỏ, muốn tìm ra người thất lạc trong cảnh núi rừng thâm u thế này không phải là chuyện dễ. Đương nhiên Ngọc Quan Âm hiện nay bản lãnh đã hơn hẳn trước đây, quyết không thể nào rơi vào nanh vuốt của dã thú được, còn nếu bảo nàng lỡ chân rơi xuống vực sâu hang thẳm thì lại càng vô lý. Nhưng sự mất tích đột ngột của nàng quả là khó hiểu. Họ lùng kiếm suốt gần đến canh hai vẫn hoàn toàn không có một dấu vết. Địa thế của dãy Hoàng Sơn này trùng trùng điệp điệp, từ ngọn Thuỷ Tín Phong nằm ở phía bắc, nếu đi về phía tây nam vượt qua Thanh Lương Đài, Sư Tử Lâm và Liên Hoa Phong là sắp tới Văn Thù Viện là nơi địch nhân đã chiếm đoạt làm sào huyệt. Tuy Yến Lăng Vân không tin hẳn bọn Lạc Hồn Nhai có liều lĩnh dám bắt cóc Bạch Phụng Tiên nhưng chàng cũng không dám quả quyết là chuyện này không có chút dính líu đến chúng. Trong lúc không tự chủ vì hoảng hốt, chàng phi hành về phía ấy. Quả nhiên dưới bóng trăng mờ và sương lam chướng khí mịt mù, chàng nhìn thấy bóng người chập chờn phi hành trước mặt, lúc ẩn lúc hiện. Chàng càng thêm nghi đuổi theo mau hơn, quyết thử xem người ấy là ai. Bên cạnh chàng còn có đồng bạn, chứ bóng đen trước mặt chỉ có một mình. Dường như người ấy công lực cực cao nên cước bộ chỉ lướt qua đầu cây ngọn cỏ và y dường như cũng có ý dẫn dụ chàng đuổi theo mãi. Chàng và Hàn Mai Xử Sĩ đã gia tăng cước bộ mau nhất nên thoáng chốc không ngờ đã đi hơn trắm dặm vẫn chưa bắt kịp bóng đen. Cho đến khi trời đã hơn có ánh sáng, Hàn Mai Xử Sĩ Lãnh lão mới buông tiếng than: – Ôi! Chúng ta đã đến Tây Hải Môn rồi đây ư? Tiếp đó chàng nghe có tiếng gọi ở đâu đó, âm thanh là của nữ nhân: – Ngu tỷ ở đây, Vân đệ mau đến. Chàng bàng hoàng nhìn ra ngoài mười trượng, dưới gốc cây tùng cổ thụ đã đứng sẵn từ bao giờ một thiếu phụ xinh đẹp. Chàng nhận ra liền đó là người bạn thân yêu của chàng từ khí tóc còn để chỏm ở quê nhà là và năm trước đây đã được Nam Hải lão quái cướp mang đi, chính là Chúc Linh Cô. Bây giờ nhìn nàng không còn yếu đuối như năm xưa nữa, nàng mặc một áo bào đỏ như máu, lưng đeo trường kiếm và dường như nàng còn đẹp hơn cả năm xưa nữa, Gặp Chúc Linh Cô ở đây cũng là một việc bất ngờ và khá vui mừng đối với chàng, chàng vội chạy tới vồn vã: – Linh Cô tỷ sao lại đến đây thế này? Rõ ràng chàng có hơi kinh ngạc vì chưa hiểu tại sao các lão quái Nam Hải lại thả cô nương thiếu phụ này ra? Chúc Linh Cô cười diễm lệ: – Bộ tỷ tỷ không có hai chân sao? Yến Lăng Vân phản vấn: – Phải chăng tỷ tỷ đến đây với tất cả chúng nhân Nam Hải? Có cả Lâm Anh hiền muội nữa chứ? Chúc Linh Cô gật đầu hỏi ngược lại: – Vân đệ vẫn còn nhớ đến nàng nữa sao? Chàng đáp không chút do dự: – Trước đây Lâm muội cải trang giao tình với tiểu đệ rất thân thiết, tiểu đệ sao lại quên được? Chúc Linh Cô hơi cười: – Thế thì hay lắm đấy. Nghe nói nàng đã từng nhảy xuống sông định tự tận vì Vân đệ, tình nghĩa đến thế Vân đệ đối lại làm sao? – Tiểu đệ vẫn xem Lâm muội như tay chân, quá khứ đã như thế, tự nhiên tương lai vẫn thuỷ chung như thế. Chúc Linh Cô lắc đầu: – E rằng ý của Anh muội lại khác với Vân đệ. Chàng ngạc nhiên: – Tỷ tỷ biết ý Anh muội ra sao không? Chúc Linh Cô bật cười: – Trai tài gái sắc, ý của nàng thế nào Vân đệ chắc phải hiểu hơn tỷ tỷ chứ, nàng suốt ngày đêm chỉ nhớ tới Vân đệ thôi đó! Và đó cũng là ý của tỷ tỷ khi đến đây. Chàng đáp tức thì: – Nhưng tiểu đệ có ruồng rẫy gì Anh muội đâu? Chúc Linh Cô bật cười: – Không ruồng rẫy ư? Thế người nào hứa hôn một lúc với ba người con gái đẹp mà chẳng đoái hoài gì tới Anh muội của ta một lời? Hôm nay Anh muội buộc phải dẫn Bạch cô nương tới đây để làm cho minh bạch việc này. Thì ra nguyên nhân sự mất tích của Bạch Phụng Tiên là do bọn người này là thủ phạm không sai. Chàng vội hỏi: – Thế họ đâu rồi? Chúc Linh Cô nở nụ cười thần bí: – Cũng ở vùng núi này thôi. Nàng nhìn qua Lãnh lão: – Ai đó vậy? – Đó là Lãnh lão tiền bối ở Thuỷ Tín Phong, tiểu đệ dẫn đến bái kiến tỷ tỷ nhé? Nàng lắc đầu: – Khỏi cần. Bạch nữ hiệp không sao đâu, Vân đệ cứ bảo lão quay về đi, còn đệ ở đây chờ gặp Bạch nữ hiệp. Dường như nàng không có ý quen thêm người lạ. Vì vậy Yến Lăng Vân đành theo lời nàng dặn Lãnh lão quay trở về để chàng ở lại thu xếp việc của Bạch Phụng Tiên. Hàn Mai Xử Sĩ Lãnh lão không chút nghi ngờ để chàng ở lại một mình quay lại đường cũ. Bấy giờ mặt trời đã lên cao và Chúc Linh Cô coi bộ cũng lẳng lơ không kém ánh nắng ấm đang nhảy múa trên những sườn núi xanh biếc kia. Nàng ôn nhu nói: – Vân đệ biết không, năm ngoái tỷ tỷ tưởng là hoạ mà lại hoá ra phúc được Nam Hải ân sư thu làm đồ đệ, bây giờ mới có chút bản lãnh đủ để khỏi sợ ai khác khinh thường. Ánh mắt nàng long lên: – Kẻ thù của chúng ta đã bị tỷ tỷ bắt giữ, Vân đệ bảo phải xử trị ra sao? Không cần nói rõ Yến Lăng Vân cũng hiểu kẻ thù mà nàng đề cập tới là tên thuỷ khấu ở Hồng Trạch hồ, đồng thời cũng là một đại đệ tử Lạc Hồn Nhai, Hỗn Giang Long Ngô Bá. Chàng vội nôn nóng hỏi: – Hắn đang ở đâu? Nàng gật đầu: – Cũng ở đây. Dứt lời liền di bộ dẫn chàng đi về phía bên tả. Cách đó bảy tám trượng có một tảng đá vĩ đại đứng sừng sững và sau tảng đá ấy là một đại hán to lớn bị trói thúc hai tay, quả nhiên chính là Ngô Bá. Người này trước đây tuy chàng có thù hắn thấu xương, từng có lúc muốn lóc thịt hắn cho hả giận, nhưng bây giờ không hiểu vì sao chàng nhìn thấy trên gương mặt hắn chẳng có một chút gì sắc diện của sự oán thù, trái lại hắn còn có vẻ anh hùng khí khái. Đột nhiên chàng cảm thấy không nỡ xuống tay. Riêng Chúc Linh Cô mặt vẫn lạnh như tiền quát hỏi: – Tặc tử Ngô Bá, ngươi có nhận ra đây là ai không? Chẳng đợi cho hắn đáp, Chúc Linh Cô rút soẹt trường kiếm điểm tới: – Hôm nay chính là ngày báo ứng của ngươi đấy. Nhưng có điều lạ là nàng tuy mắng chửi như vậy nhưng mũi kiếm của nàng mấy lần định đầm vào cổ Ngô Bá lại ngập ngừng dừng lại, không biết tại vì nàng chưa quen giết người hay là vì nàng còn có lý do riêng nào khác? Trù trừ do dự một lúc như vậy, bỗng nàng xoay người đưa kiếm vào tận tay Yến Lăng Vân nghiến răng nói: – Vân đệ hãy lấy tính mạng tên tặc đồ ấy để chúng ta bớt nỗi hận bấy lâu. Xem tình hình có lẽ nàng tự thấy khó mà hạ thủ? Và vì vậy mới nhường lại cho Yến Lăng Vân rửa hận? Chàng lập tức nhận kiếm, không nhìn Chúc Linh Cô, bước lại gần Ngô Bá, tay chàng hoa lên, khí lạnh bắn ra tứ tán, chém vụt qua người Hỗn Giang Long. Chúc Linh Cô nhất thời run rẫy toàn thân phải nhấc ống tay áo lên che mặt. Hiển nhiên là vì chính nàng cũng cảm thấy bất nhẫn. Nếu luận về tình thế bấy giờ, không còn ngờ gì, Ngô Bá sắp phải lãnh lấy cái chết. Nào ngờ chính lúc ấy bỗng có tiếng quát lớn của Ngô Bá: – Chỉ có thể giết Ngô Bá mỗ chứ không thể hạ nhục ta. Chúc Linh Cô hạ ống tay áo xuống nhìn thấy chẳng những Hỗn Giang Long chưa chết mà bao nhiêu dây trói hắn đều đứt đoạn, huyệt đạo hắn cũng được khai giải và mặt hắn có vẻ gì đau khổ nghi hoặc nhìn Yến Lăng Vân. Điều ấy khiến Chúc Linh Cô hết sức kinh ngạc, liền cất cao giọng hỏi: – Sao Vân đệ chưa giết tên tặc đồ ấy đi? Chàng lắc đầu đáp: – Gần đây tiểu đệ có hai điều răn không giết người. – Cái gì là hai điều răn không giết người? – Điều thứ nhất là không bao giờ giết kẻ không có sức kháng cự, điều thứ hai là không giết bất cứ ai nếu mình còn có khả năng đưa hắn về nẻo chính. Chàng dịu dàng trao trả trường kiếm lại cho Chúc Linh Cô, mỉm cười: – Huống gì Ngô Trại chủ đây năm xưa tuy là cường đồ nhưng nghe nói đối xử với tỷ tỷ rất là nồng hậu chân tình, ít ra nhị vị cũng còn chút tình phu thê, tiểu đệ nỡ nào tạo thêm tiếng ác cho tỷ tỷ? Chàng nói những điều đó là thực do quyết tâm của chàng trong thời gian gần đây, nhưng Chúc Linh Cô chưa chịu tin hẳn, tuy nàng vẫn thừa nhận chàng nói về cách đối xử của Ngô Bá đối với nàng là đúng. Tâm trạng nàng cực mâu thuẫn, nửa muốn giết chồng nửa sợ tiếng ác như chàng nói. Cuối cùng sau một lúc giằng co, Chúc Linh Cô hậm hực hỏi: – Vân đệ nhất định không chịu giết hắn ư? Trường kiếm trong tay nàng đột nhiên vung ra thành chiêu Bạch Xà Thổ Tín đâm tới Hỗn Giang Long Ngô Bá. Hiện tại Ngô Bá đã được cởi trói, hắn có quyền có đủ khả năng chống cự nhưng kỳ quái thay, hắn không thèm tránh né gì cả, vẫn đưa thân đón kiếm chỉ bi thảm thở dài: – Xưa kia vì chút tình si mà ngu huynh đã lỡ lầm nhiều, hôm nay chỉ cần hiền muội không hận thù gì ngu huynh nữa, dù chết cũng chẳng có gì tiếc. Không ngờ một tên thuỷ khấu như hắn mà chẳng khác gì một kẻ đa tình yếu đuối. Chúc Linh Cô như đã quyết tâm, không mảy may xúc động, mũi kiếm vẫn đâm thẳng vào yếu huyệt đối phương, chỉ trong chút xíu nữa có lẽ Hỗn Giang Long sẽ đổ máu. Yến Lăng Vân quát to: – Dừng tay! Thân ảnh chàng theo tiếng nói chuyển động, chớp nhoáng đoạt kiếm trong tay Chúc Linh Cô, chàng quay lại Ngô Bá nghiêm mặt: – Các hạ nam tử đường đường, bản chất có lẽ cũng chẳng phải là ác nhân, từ nay đã biết hối lỗi hướng về nẻo chính chưa? Hỗn Giang Long khẳng khái đáp: – Thiếu hiệp lấy đức báo oán ban cho lời vàng, lẽ nào Ngô mỗ lại chẳng hiểu? Sự thực từ khi kết hôn cùng lệnh tỷ, tại hạ đây nhất nhất làm theo ý nàng dù không có thiếu hiệp hôm nay, tại hạ cũng nguyện quay về con đường lương thiện. Hắn buồn bã quay lại Chúc Linh Cô: – Ngu huynh dám một mình tới Nam Hải hiểm nguy chỉ vì có ý muốn chết cùng hiền muội, tuy không may bị bắt và bị lăng nhục đủ điều nhưng chưa hề một lời oán hận hiền muội, lòng ngu huynh có lẽ chỉ có trời mới hiểu. Trong giây phút này có lẽ hắn là người thành thực nhất, khiến Chúc Linh Cô chỉ còn biết cúi đầu thu kiếm. Lâu lắm, nàng u oán nhìn Yến Lăng Vân: – Chuyện của ta, Vân đệ đã giải quyết. Còn chuyện của đệ, đệ có nghe theo ý ta chút nào chăng? – Xin tỷ tỷ cứ nói. – Ta muốn Vân đệ hãy chấp nhận hôn sự với Anh muội và cùng gia nhập bản môn với ta. Thì ra yêu cầu ấy của nàng có lẽ cũng nằm trong nhiệm vụ mà nàng được Nam Hải phái giao phó. Yến Lăng Vân cương quyết đáp: – Hai việc ấy, tiểu đệ khó mà tuân lệnh. – Chẳng lẽ Anh muội không xứng đáng với Vân đệ chăng? Và gia nhập bản môn là một việc nhục? Nếu Vân đệ còn muốn gặp Bạch cô nương, chỉ còn cách gia nhập bản môn mà thôi. Nghe xong câu ấy xong chàng sực nhớ ra mọi chuyện hôm nay chỉ là quỷ kế của Nam Hải phái bắt cóc Bạch Phụng Tiên để ép buộc chàng, lập tức chàng nổi giận: – Đệ xin báo cho tỷ tỷ biết trước, Bạch cô nương là vị hôn thê của đệ, nếu ai dám động tới một sợi tóc của nàng thì hãy coi cái gương chết người của bọn Lạc Hồn Nhai đủ biết. Vừa dứt câu ấy đột nhiên chung quanh thấp thoáng bóng người di động tới đứng đúng vào các phương vị bát quái. Khoảnh khắc chàng nhận ra liền ở hướng quẻ Khảm là Phiêu Diêu Tiên Cô Lý Xích Hà. Không cần đoán chàng cũng biết hôm nay bọn Nam Hải Bát Quái đã đến đông đủ. Yến Lăng Vân đã trải qua nhiều kinh nghiệm đối địch nên chàng vẫn thản nhiên ngạo mạn hỏi: – Chư vị đến Hoàng Sơn đây xin hỏi có ý gì? Một lão nhân mặc áo vàng mắt chim ưng cất tiếng cao như tiếng chuông ngân đáp liền: – Chúng ta đến để tiếp dẫn tiểu tử ngươi nhập môn đó! Lão tự giới thiệu ngay sau đó: – Lão phu là Lê Mẫu Tẩu Thạch Thiên Dân chính là bản phái Chưởng môn đây! Yến Lăng Vân cười nhạt: – Hừ, chư vị biết ta đồng ý hay chưa? Lê Mẫu Tẩu cười quái dị: – Điều quy của bản môn, thuận thì sống, nghịch tất chết, hiện nay tiểu tử ngươi đâu có quyền tự chủ mà đồng ý hay không đồng ý? Tiểu tử ngươi nếu biết lợi hại hãy khôn ngoan quy thuận, bản môn võ công đệ nhất thiên hạ lại có bạn hiền và ái thê của ngươi. Huống gì lão phu đến đây có hảo ý giúp ngươi thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng đang xảy ra ở Hoàng Sơn đây, tiểu tử còn muốn gì nữa? Chàng châm biếm: – Hảo ý ấy nếu có thật cũng tiếc rằng về thủ đoạn là quá ti tiện. Lê Mẫu Tẩu nổi giận: – Thủ đoạn nào là ti tiện? Chàng không thèm đáp câu ấy lập tức giận dữ hỏi lại: – Kim Lăng Bạch cô nương các ngươi bắt giữ ở đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN