Thượng Ngươn Kiếm Pháp
Chương 5: Thánh Nữ
Uống hết nửa bầu rượu, đầu óc choáng váng, nhưng Thiên Hải vẫn cứ muốn uống. Cuộc hội ngộ với Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh khiến Thiên Hải hụt hẫng vô cùng. Y dốc rượu để xua đi những câu hỏi về bản thân mình, nhưng càng uống, y càng cảm thấy hụt hẫng hơn.
Thiên Hải chỏi tay xuống bàn, gượng đứng lên gọi :
– Chủ quán! Đem thêm rượu cho bổn thiếu gia Chu Thiên Hải.
Từ phía quầy, một thiếu nữ bước ra, nhỏ giọng nói :
– Công tử! Rượu trên bàn vẫn còn mà. Công tử hình như đã say lắm rồi.
Thiên Hải khoát tay :
– Nàng cứ đem rượu cho bổn thiếu gia. Ta vốn là kẻ chẳng biết uống rượu, nhưng hôm nay ta sẽ uống… Uống thật say… Uống để chết…
– Công tử nói gì vậy? Công tử say quá rồi. Xảo Nhi không đem rượu ra nữa đâu.
– Sao, nàng không bán rượu cho bổn thiếu gia à? Nàng sợ Chu Thiên Hải này chết nên không dám bán phải không? Nàng sợ ta chết nên không ai trả kim lượng cho nàng?
Thiên Hải vừa nói, vừa lấy trong túi gấm ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
– Nếu Thiên Hải có chết thì số ngân phiếu này cũng đủ để trả cho nàng. Nào lấy rượu ra đi!
Xảo Nhi lắc đầu :
– Không phải Xảo Nhi sợ công tử không trả ngân lượng mà chỉ sợ người say quá mà thôi.
Thiên Hải ngẩng mặt nhìn Xảo Nhi :
– Say thì cũng như chết. Thiên Hải này chết hay say cũng như thế mà thôi. Thà ta say, rồi ai muốn giết thì giết.
– Ở đây chẳng có ai muốn giết công tử cả. Công tử đã say nên nói nhảm thôi. Để Xảo Nhi đi pha nước nóng cho công tử rửa mặt rồi sẽ tính.
– Thiên Hải này không muốn tỉnh. Nàng nghe ta nói chứ?
Thiên Hải ngồi xuống ghế. Y quờ quạng mới bưng được chén rượu. Y toan dốc chén rượu đổ vào miệng thì Xảo Nhi cản lại :
– Công tử đừng uống nữa.
Thiên Hải gật gà gật gưỡng, lè nhè nói :
– Nàng cấm bổn thiếu gia Chu Thiên Hải uống rượu à?
– Công tử tửu lượng kém, uống nhiều không tốt đâu.
Tiếng vỗ bàn đập thẳng vào thính nhĩ của gã và Xảo Nhi.
Ầm!
Xảo Nhi giật mình nhìn lại bàn bên cạnh.
Gã công tử mặt hoa ngồi bàn bên vừa vỗ tay xuống bàn. Hất tung bầu rượu và đĩa thức ăn xuống đất, hầm hầm đứng lên. Y nhìn Xảo Nhi gằn giọng nói :
– Xảo Nhi cô nương! Bổn thiếu gia cần uống rượu.
Hai gã ngồi bàn bên cũng lên tiếng :
– Xảo Nhi cô nương! Thanh Thành thiếu gia của chúng tôi muốn uống rượu, cô nương mau tiếp đừng để cho thiếu gia phiền lòng đó!
Xảo Nhi gật đầu, nhún nhường :
– Thanh Thành thiếu gia cần bao nhiêu cân?
Gã công tử khẽ gật đầu, và nói :
– Trong tửu quán này có bao nhiêu rượu, mang hết ra đây cho Lư Thành Văn này.
Thiên Hải tròn mắt nhìn Xảo Nhi :
– Cái gì uống rượu không tốt? Nàng lo lắng cho bổn thiếu gia à?
Xảo Nhi gật đầu.
Thiên Hải bật cười khan rồi nói :
– Lạ quá! Lạ quá!
– Xảo Nhi có lạ gì mà công tử nói là lạ?
– Ai cũng muốn giết bổn thiếu gia. Chỉ có nàng là sợ ta chết. Lạ quá! Lạ quá!
Xảo Nhi buông một tiếng thở dài rồi ôn nhu nói :
– Công tử uống cạn số rượu trong bầu. Xảo Nhi sẽ bưng rượu ra tiếp.
– Được. Ta sẽ uống hết.
Thiên Hải bưng cả bầu rượu toan dốc vô miệng thì Xảo Nhi can lại :
– Công tử muốn chết ư?
– Ta không muốn chết thì vẫn có kẻ muốn giết ta.
Lời còn đọng trên môi Thiên Hải thì từ phía quầy, lão chủ quán vội vã bước ra, khúm núm nói :
– Lư công tử. Tửu quán của lão chỉ còn có vò rượu mười cân thôi.
Lư Thành Văn gắt giọng nói :
– Có bao nhiêu đem ra đây bao nhiêu.
– Dạ. Lão hũ xin hầu phục Lư thiếu gia.
Lão vừa toan bước đi thì Lư Thành Văn nắm vai kéo lại :
– Bổn thiếu gia còn chuyện này chưa nói với lão chủ. Sao lão chủ bỏ đi sớm vậy?
– Lư thiếu gia có điều chi cần chỉ giáo lão hũ, xin cứ nói ạ.
– Xảo Nhi cô nương hẳn là ái nữ của lão?
– Dạ, lão hũ duy nhất chỉ có một mình Xảo Nhi thôi. Không có người thứ hai.
Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn gục gặc, chắc lưỡi rồi nói :
– Thế thì được lắm… Được lắm…
– Thiếu gia muốn nói gì. Lão hũ không hiểu.
Lư Thành Văn bật cười khanh khách. Y nhìn lại hai gã bằng hữu ngồi bàn bên, hóm hĩnh nói :
– Hai ngươi có thể nói cho lão nhân gia đây biết ý của ta.
Hai gã kia cười hềnh hệch. Gã đứng bên phải cười nói :
– Chúc mừng lão trượng.
Lão chủ quán càng ngạc nhiên hơn với thái độ trịnh trọng của ba gã công tử phái Thanh Thành. Lão dè chừng hỏi :
– Ba vị nói thế có ý gì?
Lư Thành Văn xua tay nói :
– Y chúc mừng lão, bởi vì Lư công tử đã chọn Xảo Nhi của lão rồi đó.
Lão chủ quán nheo mày :
– Lão hũ không hiểu ý của Lư công tử?
– Gì mà không hiểu.
Lư Thành Văn vừa nói vừa chỉ Xảo Nhi :
– Lư Thành Văn phải phiền hai người làm thế nào cho lão chủ quán đây hiểu ý của bổn thiếu gia.
Hai gã kia rời bàn tiến thẳng đến bên Xảo Nhi. Cả hai chẳng nói chẳng rằng, thộp lấy hai bên vai của nàng. Họ vừa kéo Xảo Nhi về phía Lư Thành Văn, vừa nói :
– Lư thiếu gia phái Thanh Thành đã chọn Xảo Nhi cô nương làm ái thiếp của người. Và đã gọi lão là nhạc phụ. Xảo Nhi cô nương phải đến hầu tiếp Lư thiếu gia.
Xảo Nhi vùng vằng thét lên :
– Buông ta ra! Hai ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!
Xảo Nhi vừa la hét vừa giảy nảy.
Lão chủ quán biến sắc, khẩn thiết nói :
– Nhị vị công tử! Xin buông Xảo Nhi ra.
Thiên Hải đang dốc bầu rượu vào miệng, nghe Xảo Nhi la hét. Dằn mạnh bầu rượu xuống bàn.
Rầm!
Y quay ngoắt lại trừng mắt nhìn hai gã bằng hữu của Lư Thành Văn.
– Hai ngươi là người hay là thú. Mà ngang nhiên hiếp đáp phụ nữ giữa thanh thiên bạch nhật chứ?
Đến lúc này Lư Thành Văn mới bước ra, trừng mắt chằm chằm chiếu vào mặt Thiên Hải :
– Con chó hoang này là ai, mà dám xen vào chuyện riêng của bổn công tử?
Thiên Hải nhướng mày :
– Hê! Bổn thiếu gia thấy các hạ giống chó hơn!
Thiên Hải quơ hầu rượu, hất mặt nói :
– Chỉ có chó mới cắn càn, sủa ẩu. Mà không phải như thế đâu, chó khôn còn biết sủa đúng nơi đúng chỗ, chứ chó dại thì gặp đâu cũng sủa, gặp ai cũng cắn bừa.
Sắc diện của Lư Thành Văn đỏ bừng :
– Tên tiểu tử này dám nói bổn thiếu gia là chó ư?
Thiên Hải hất mặt :
– Tại ngươi sủa càn, cắn bậy nên ta nói ngươi là chó. Có gì là ngươi lại đỏ mặt tía tai thế nhỉ? Nếu ngươi muốn mình không phải là chó thì đừng có cắn càn sủa bậy.
Lư Thành Văn rống lên :
– Tiểu tử thúi? Không biết Lư Thành Văn này là thiếu gia của Thanh Thành phái ư, nên muốn đùa cợt với bổn thiếu gia sao?
Thiên Hải vốn có biết Thanh Thành phái là gì đâu. Lúc này lại đang chếnh choáng, cùng với nỗi muộn phiền khi biết đến ngay cả bảo mẫu cô cô cũng có ý giết mình, nên chẳng xem chuyện gì là hệ trọng, kể cả chuyện sống chết.
Y nhướng mày, hỏi :
– Thanh Thành phái là cục nợ gì mà các hạ đem ra hù Chu Thiên Hải? Ta nói cho các hạ biết, đến ngay cả Diêm Vương môn, Chu Thiên Hải cũng chẳng xem có trong mắt mình.
Lư Thành Văn chỉ Thiên Hải :
– Ngươi quả là không muốn sống. Bổn thiếu gia sẽ tống tiễn ngươi về chầu Diêm chúa.
Lư Thành Văn vừa nói vừa rút soạt trường kiếm.
Thiên Hải khoát tay :
– Khoan!
Lư Thành Văn cau mày :
– Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh lên. Bổn thiếu gia chẳng muốn mất thời gian với một gã vô danh tiểu tốt như ngươi đâu.
Thiên Hải nhún vai :
– Bổn thiếu gia Thiên Hải sợ ngươi rút kiếm ra mà chẳng dám giết ta thôi!
– Có gì mà Lư Thành Văn này chẳng dám làm chứ?
– Thế thì tốt!
Thiên Hải ưỡn ngực :
– Ngươi cứ tự nhiên đâm Thiên Hải đi. Nếu ta chết thì cái lão Diêm Vương môn khỏi làm phiền Thiên Hải này nữa, mà sẽ đi tìm ngươi. Lúc đó thử coi ngươi còn tự cao tự đại, khoe khoang Thanh Thành phái hay nữa không.
Thiên Hải vỗ tay :
– Không khéo lão Diêm Vương môn còn kéo bè kéo lũ lên tận Thanh Thành phái tìm ngươi. Ta chỉ sợ cho song đường ngươi mà thôi.
Lư Thành Văn nghe Thiên Hải nói, bất giác đã rút kiếm ra còn lưỡng lự :
– Ngươi là gì của Diêm Vương môn?
– Ngươi hỏi để làm gì? Nếu muốn thì đi tìm lão Diêm Vương môn mà hỏi. Nhưng ta chỉ cho ngươi biết, Chu Thiên Hải thiếu gia là một báu vật đối với Diêm Vương môn, nên mọi bước chân của ta đều được lão quỷ chăm sóc, dòm ngó. Thiếu gia chết, xem như lão mất một báu vật. Ngươi ráng mà lo lấy thân!
Lư Thành Văn gắt gỏng quát :
– Tên tiểu tử vô danh tiểu tốt này định đem Diêm Vương môn ra hù dọa ta à?
– Bổn thiếu gia không hù dọa ngươi đâu, mà chỉ sợ ngươi không dám đụng đến ta mà thôi.
– Ai dám nói Lư Thành Văn chẳng dám giết ngươi chứ?
Lư Thành Văn vừa nói vừa đâm thẳng trường kiếm nhằm bả vai Thiên Hải công kích. Y những tưởng đối phương tránh né.
Nhưng không, Thiên Hải vẫn đứng trơ trơ như bị trời trồng, hứng trọn lấy chiêu kiếm của vị thiếu gia Thành Thành phái.
Phập!
Mũi kiếm xuyên quá một phần tư, nhưng Thiên Hải vẫn đứng yên chẳng thốt ra tiếng nào.
Trong khi Xảo Nhi bụm miệng thốt lên :
– Đừng mà…
Thấy Thiên Hải hứng mũi kiếm của mình chẳng một chút e dè, Lư Thành Văn lúng túng rút kiếm lại.
Một vòi máu phún ra từ bả vai. Thiên Hải.
Ôm bả vai, Thiên Hải thối liền hai bộ.
Cái đau do kiếm của Lư Thành Văn thốc đến tận óc khiến men say tan biến. Y như người bừng tỉnh, tròn mắt nhìn Lư Thành Văn :
– Thanh Thành thiếu gia dám đâm Chu Thiên Hải à?
– Bổn thiếu gia còn muốn lấy mạng ngươi nữa đấy.
– Lư thiếu gia khá lắm!
Thiên Hải ôm ngực :
– Lư thiếu gia đâm bả vai, ta không chết đâu. Phải đâm đúng tim Thiên Hải thì ta mới chết đó. Thiên Hải chết rồi thì lão Diêm Vương môn chẳng tìm ta nữa, mà sẽ đi tìm Thanh Thành phái.
Lư Thành Văn lưỡng lự gắt giọng nói :
– Ngươi có liên quan gì đến Diêm Vương môn?
– Thiên Hải à. Thiên Hải là tiểu sư tổ của Diêm Vương môn. Được chứ?
– Ngươi nói năng càn rỡ.
– Thiên Hải nói năng càn rỡ đó. Ngươi cứ tự nhiên mà xuống tay đi kẻo không kịp đó. Nếu ngươi không nhanh tay lấy mạng Thiên Hải thì sẽ có người đến lấy mạng ngươi đấy!
Lư Thành Văn buột miệng hỏi :
– Ai sẽ đến đây?
– Rất nhiều kẻ sẽ đến đây như Tần Quốc Nghi Diêm Vương sứ giả, Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh, Hoa Sơn chưởng môn Châu Bá Kình, không khéo có cả Thanh Thành chưởng môn nữa đó.
Thiên Hải vung tay :
– Nào nào… Nhanh tay xuất kiếm giết Thiên Hải đi. Nhanh lên!
Thấy thái độ và hành động của Thiên Hải, Lư Thành Văn càng lúng túng hơn, vừa bối rối, vừa lưỡng lự. Bởi những người Thiên Hải thốt ra đều là những đại cao thủ mà y đã từng nghe phụ thân nhắc đến.
Lư Thành Văn lưỡng lự rồi buột miệng hỏi :
– Ngươi có quan hệ như thế nào với Diêm Vương môn?
Thiên Hải nghe Lư Thành Văn hỏi, cáu gắt quát lớn :
– Có giết thì giết, không thì cút đi. Bổn thiếu gia Chu Thiên Hải không muốn thấy những bộ mặt của các ngươi.
Thiên Hải quát. Lư Thành Văn và hai gã kia không phẫn nộ mà lại thối bộ.
Thật ra nếu Lư thành Văn biết được tâm trạng của Thiên Hải lúc này thì kiếm của gã đã chẳng chùng xuống, nhưng vì y không biết, lại thấy Thiên Hải khăng khăng chẳng sợ chết là gì thì hơi chột dạ. Y không phải sợ Thiên Hải, mà sợ có thể gây tai họa lớn với Diêm Vương môn. Mà Lư Thành Văn thì thừa biết uy lực của Diêm Vương môn như thế nào đối với võ lâm!
Thiên Hải chỉ Lư Thành Văn :
– Sao. Thanh Thành thiếu gia không dám lấy mạng Chu Thiên Hải à?
Thiên Hải bật cười giòn giã. Theo tiếng cười của Thiên Hải, máu trào ra vết thương nhuộm đỏ vạt áo Thiên Hải.
Bất kể vết thương trên bả vai mình, Thiên Hải dấn đến hai bộ.
– Nào! Sao Lư thiếu gia lại sợ.
Thiên Hải hừ nhạt :
– Lư thiếu gia sợ Diêm Vương môn phải không? Diêm Vương môn chẳng có gì để Lư thiếu gia phải sợ cả. Chết là cùng thôi. Nào! Hãy đến mà lấy mạng Chu Thiên Hải!
Lư Thành Văn lắc đầu, nói :
– Gã này điên rồi.
Thiên Hải gầm lên :
– Chu Thiên Hải không điên đâu. Nếu ngươi không dám giết Thiên Hải thì Thiên Hải sẽ giết ngươi.
Thiên Hải vừa nói vừa chộp chén rượu chọi thẳng về phía Lư Thành Văn.
Trường kiếm của Lư Thành Văn phạt ngang, chém đôi chén rượu rơi thẳng xuống đất vỡ toang.
Thiên Hải cười khảy nói :
– Kiếm của ngươi hay lắm, nhưng chỉ biết chém đồ vật chứ không biết chém người. Có bản lĩnh thì chém Thiên Hải nè.
Thiên Hải ưỡn người ra.
Trong khi đó Lư Thành Văn lại tiến thối lưỡng nan. Y không biết phải hành động như thế nào.
Lư Thành Văn nắm chặt đốc kiếm, hai môi mím chặt. Không biết gã nghĩ sao, bất ngờ quẳng mạnh trường kiếm xuống đất, gằn giọng nói :
– Bổn thiếu gia không muốn giết ngươi.
Lư Thành Văn nói xong xăm xăm bước ra cửa.
Hai gã gia nô vội nhặt lấy thanh kiếm bước theo gã.
Lư Thành Văn dừng bước ngay ngưỡng cửa.
Tên gia nô đứng bên phải, nhỏ giọng hỏi :
– Thiếu gia, sao…
Lư Thành Văn khoát tay :
– Ta không muốn gây chuyện với Diêm Vương môn.
Gã thở hắt ra một tiếng, quay mặt lườm Thiên Hải rồi mới bỏ đi thẳng.
Thiên Hải ôm vết thương ngồi bệt xuống đất.
Xảo Nhi bước vội đến đỡ y :
– Công tử! Công tử có sao không?
Thiên Hải nhìn Xảo Nhi :
– Tại sao gã không giết Chu Thiên Hải?
– Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn đã bỏ đi rồi.
– Lạ thật! Lúc Thiên Hải muốn chết thì chẳng ai dám giết ta.
– Y sợ công tử.
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải từ tốn nói :
– Để Xảo Nhi băng vết thương cho công tử nha.
Không chờ Thiên Hải có đồng ý hay không, nàng xé vạc áo, lấy trong thắt lưng ra một lọ tịnh bình.
Xảo Nhi nói :
– Đây là thuốc gia truyền của gia tộc Xảo Nhi, rất công hiệu, chỉ sau hai mươi bốn canh giờ, vết thương của công tử sẽ liền mặt ngay.
Xảo Nhi vừa nói, vừa rịt thuốc và băng lại vết thương cho Thiên Hải.
Thiên Hải làu nhàu nói :
– Với Chu Thiên Hải thì nàng cần gì phải dụng đến thuốc gia truyền chi cho uổng.
Đôi chân mày của Xảo Nhi nhíu lại, lộ vẻ bất mãn với câu nói của Thiên Hải. Nàng lắc đầu nói :
– Nếu không có công tử thì Xảo Nhi đã bị những vị công tử của Thanh Thành phái làm nhục rồi. Vậy đáp lại, chỉ một chút thuốc trị thương gia truyền, chẳng lẽ Xảo Nhi lại tiếc với công tử sao. Xảo Nhi đâu phải là con người ích kỷ và đê tiện như vậy.
– Ấy! Tại hạ không dám nói Xảo Nhi cô nương là người như thế đâu. Chẳng qua cái mạng của Thiên Hải không đáng với số thuốc gia truyền của cô nương thôi.
Xảo Nhi đỡ Thiên Hải đứng lên, dìu đến ghế ngồi.
Vừa ngồi xuống chiếc đôn, Thiên Hải đã với tay toan bưng lấy bầu rượu, nhưng Xảo Nhi đã cản lại.
– Công tử đừng uống rượu nữa, không tốt cho vết thương của người đâu.
– Một vết thương xoàng này có đáng gì với Thiên Hải chứ?
Xảo Nhi buông một tiếng thở dài :
– Xảo Nhi nếu đoán không lầm hình như Chu Thiên Hải đang có tâm sự khó giãi bày cùng ai.
– Tại hạ chẳng có tâm sự gì cả.
– Nếu có, Xảo Nhi sẽ cùng chia sẽ với Chu Thiên Hải. Trong cuộc đời này, ai mà chẳng có tâm sự.
– Đa tạ cô nương đã quan tâm đến tại hạ.
Xảo Nhi kéo ghế ngồi xuống bên Thiên Hải :
– Xảo Nhi hỏi thật công tử nhé.
– Xảo Nhi cô nương cứ hỏi.
– Công tử quan hệ thế nào với Diêm Vương môn?
Mặt của Thiên Hải đanh lại, từ từ quay nhìn nàng, rồi lắc đầu.
– Tại hạ chẳng có quan hệ gì cả.
– Thế sao công tử nhắc đến Diêm Vương môn thì Lư Thành Văn thiếu gia lại bỏ đi, mà chẳng dám gây chuyện nữa?
– Hắn sợ Diêm Vương môn thì đúng hơn.
– Đúng. Lư Thành Văn thiếu gia
sợ Diêm Vương môn mới bỏ đi. Chứng tỏ công tử có quan hệ rất mật thiết với Diêm Vương môn chủ.
Thiên Hải bật cười khan rồi nói :
– Nếu Lư Thành Văn biết được Diêm Vương môn rất muốn lấy mạng Chu Thiên Hải thì kiếm của gã không đâm vào bả vai của tại hạ đâu, mà phải đâm đúng vào tim.
– Nói như vậy, Diêm Vương môn đang truy sát công tử ư?
– Không chỉ Diêm Vương môn, mà gần như ai cũng muốn mượn cái mạng của Thiên Hải.
– Thế ư? Hẳn phải có nguyên nhân gì chứ?
– Thiên Hải cũng không biết nguyên nhân gì nữa.
– Không có nguyên nhân mà cả giang hồ võ lâm muốn giết công tử. Nghĩ cũng lạ quá. Hay có sự hiểu lầm nào đó, hoặc có ai đó ném đá giấu tay vấy tội cho công tử?
– Thiên Hải chẳng gieo thù chuốc oán với ai, cũng không có người nào ném đá giấu tay để hại, nhưng ngay cả người thân nhất cũng muốn giết Thiên Hải. Chỉ có thế thôi. Có thể tại hạ là một quái nhân không đáng sống trên đời này.
Xảo Nhi khoát tay :
– Thiên Hải huynh đừng nghĩ vậy. Xảo Nhi thấy phong thái của huynh là bậc chính nhân quân tử, chứ không như thiên hạ nghĩ sai về huynh đâu. Nếu huynh cần một chỗ yên tĩnh để dưỡng thương, Xảo Nhi sẽ đưa huynh về thảo trang của mình.
Thiên Hải cau mày nhìn sang nàng.
Xảo Nhi cười, nói :
– Công tử đừng ngại. Thảo trang của Xảo Nhi là một nơi rất yên tĩnh, không có ai dòm ngó đến. Công tử lưu lại thảo trang của Xảo Nhi sẽ được an toàn.
Thiên Hải đứng lên :
– Đa tạ cô nương có lòng tốt với tại hạ.
Thiên Hải nói xong, quay lưng bước thẳng ra ngoài tửu quán.
Xảo Nhi vội vàng bước theo Thiên Hải.
– Công tử!
Thiên Hải dừng bước :
– Xảo Nhi cô nương có điều chi chỉ giáo?
– Ơ! Đêm đã gần buông xuống rồi, công tử định đi đâu vậy?
– Tại hạ đi tìm một người bạn.
– Ngày mai đi không được sao?
Công tử hãy ở lại đây đi. Lúc này công tử đang mang vết thương, đi không tiện đâu.
– Thiên Hải ở lại đây, không khéo cô nương sẽ bị vạ lây đó.
Xảo Nhi buông một tiếng thở dài :
– Công tử đi, Xảo Nhi chẳng yên tâm chút nào.
– Bất cứ chuyện gì xảy ra thì Chu Thiên Hải cũng chỉ có một cái mạng duy nhất, đâu có cái mạng thứ hai để mọi người tiếp tục tranh giành.
Thiên Hải ôm quyền :
– Xảo Nhi cô nương bảo trọng.
Thiên Hải quay lưng bỏ đi tiếp.
Xảo Nhi gọi với theo :
– Công tử bảo trọng.
Rời tửu quán của Xảo Nhi thì màn đêm cũng đã buông xuống trùm lên trấn Hồ Nam.
Mặc cho màn đêm rủ xuống, Thiên Hải chẳng màng đến nó mà vẫn rảo bước. Chàng nghĩ mình khó mà gặp lại được Thần Cái Mộc Định Can.
Sực nghĩ đến Xảo Nhi, hai cánh môi Thiên Hải điểm một nụ cười với ý nghĩ :
– Ít ra cũng còn một người trên cõi đời này quan tâm đến mình.
Sương đêm rơi xuống càng lúc càng dày. Hơi lạnh của sương đêm thấm qua trang phục làm cho vết thương đau nhói.
Ôm bờ vai rát bỏng, Thiên Hải tạt vào mái hiên một gian nhà có lẽ vắng chủ nên không có ánh đèn bên trong. Dựa lưng vào cây cột, Thiên Hải nghỉ chân.
Nhìn lên bầu trời đêm đầy những vì sao nhấp nhánh. Thiên Hải bâng quơ thả tâm hồn quay về với những hồi ức xa xôi hôm nào. Chính sự hoài niệm đó khiến Thiên Hải cảm thấy cô độc lạ lùng, để rồi muốn quay lại cái thuở hôm nào tóc còn để chỏm, chẳng một chút muộn phiền, chẳng một chút ưu tư.
Trong hoàn cảnh tĩnh lặng đó, đột nhiên có tiếng tỳ bà trỗi lên.
Tiếng đàn phát ngay trong gian nhà mà Thiên Hải đang tỳ lưng
nghĩ ngợi. Tiếng đàn nhanh chóng cuốn lấy tâm thức của Thiên Hải. Tiếng đàn kia khiến Thiên Hải quên hẳn thực tại của mình, mà như bị nó kéo vào một cảnh giới khác. Một cảnh giới chỉ tồn tại trong giấc mơ, nơi đó thật yên bình, thật hạnh phúc. Đến ngay cả cái cảm giác rát buốt nơi vết thương trên bả vai cũng tan biến theo tiếng tấu khúc huyền diệu.
Tiếng tỳ bà thình lình ngưng bặt, sau một hồi réo rắt tợ tiếng chim hót, tiếng suối reo, khơi dậy trong lòng kẻ lữ hành sức sống cuộn trào. Chính sự ngưng bặt đó khiến cho Thiên Hải ngơ ngẩn.
Chỏi tay đứng lên, Thiên Hải quay mặt nhìn vào cánh cửa đóng im ỉm, mà tự nhủ thầm :
– Ai vừa trình tấu khúc nhạc huyền diệu kia vậy nhỉ?
Câu hỏi đó khiến Thiên Hải tò mò bước đến bên cánh cửa. Ghé mắt nhìn qua khe cửa, nhưng Thiên Hải chẳng thấy gì. Thiên Hải không khỏi thất vọng, bởi màn đêm bên trong khỏa lấp tầm mắt của mình, trong khi muốn nhìn thấy nhân diện của người ta.
Chợt một giọng nói thanh tao cất lên :
– Công tử đã đến, sao không vào?
Thiên Hải ngơ ngác hỏi thầm :
– Ai vậy? Vị cô nương này hỏi mình hay hỏi người khác?
Thiên Hải đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy một bóng người, liền nghĩ thầm :
– Ở đây không có ai khác, ngoài mình ra, hắn vị tỷ tỷ nói đến mình.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thiên Hải vẫn lưỡng lự.
Nữ nhân bên trong gia nhà liền lên tiếng :
– Bổn Thánh Nữ xem thông thiên địa lý biết công tử sẽ quá vãng đến đây, nên bổn Thánh Nữ đã đợi sẵn công tử ở đây. Đừng ngại, hãy bước vào đi.
Giờ thì Thiên Hải đoán chắc người ta nói đến mình, nên đẩy cửa bước vào.
Bên trong tối đen như mực. Nên khi ngọn bạch lạp vụt cháy bùng lên khiến mắt Thiên Hải chói lòa, phải đưa tay lên che mắt.
Mãi một lúc sau Thiên Hải mới quen với ánh sáng nhập nhoạng đó.
Đối điện với Thiên Hải là một tấm rèm lụa, che Thánh Nữ đang ngồi sau.
Thiên Hải nheo mày khi thấy có vầng hào quang ngũ sắc lấp lánh ngay trên đầu bóng Thánh Nữ.
Thiên Hải ôm quyền :
– Tại hạ là Chu Thiên Hải bái kiến Thánh Nữ nương nương.
– Bổn Thánh Nữ nương nương đã chờ công tử ở đây lâu lắm rồi. Chắc công tử không ngờ được.
Thiên Hải quả rất bất ngờ khi được Thánh Nữ nương nương gọi đến tên mình.
– Thiên Hải mạn phép hỏi, vì sao nương nương chờ Thiên Hải tại đây?
– Ý trời.
– Thế nào là ý trời?
– Bổn nương bấm độn, xem sao và nhìn đại sự trong trời đất, biết đêm nay tại gian nhà này sẽ có người mang chân mạng võ lâm minh chủ ứng với Đại hùng tinh xuất hiện, nên chờ ở đây.
Thiên Hải lắc đầu :
– Có lẽ người mà Thánh Nữ nương nương chờ chưa đến, vãn bối chỉ là một kẻ tầm thường, không thể mang chân mạng võ lâm minh chủ.
– Công tử nói sai rồi. Bổn Thánh Nữ nương nương chưa bao giờ xem thiên văn địa lý sai cả. Công tử đã đến đúng thời khắc ứng với Đại hùng tinh nên nhất định chính người mang chân mạng Võ lâm minh chủ.
Thiên Hải cười mỉm, lắc đầu nói :
– Tại hạ không sống được lâu trong cõi đời này đâu. Tất cả mọi người đều muốn giết tại hạ. Điều thứ hai, Chu Thiên Hải chẳng hề biết võ công thì làm sao có thể trở thành Võ lâm minh chủ. Nếu Thiên Hải có nghĩ đến chuyện mình trở thành Võ lâm minh chủ thì e đó chỉ là giấc mơ hão huyền mà thôi.
– Công tử sai rồi. Bổn Thánh Nữ nương nương không trách công tử đâu. Bởi vì người chẳng am tường Thiên cơ càn khôn. Nhưng Thiên cơ thì bổn Thánh Nữ nương nương không thể nào tiết lộ được. Bổn Thánh Nữ nương nương chỉ có thể nói cho công tử biết.
Một, người đang giữ chân mạng Võ lâm minh chủ, nếu không thay đổi phong thái chính nhân. Thứ hai, công tử không được hủy hoại mình. Thứ ba, chắc chắn có quái nhân phò trợ cho công tử.
Thiên Hải cười mỉm hỏi :
– Nếu một xác chết thì có trở thành Võ lâm minh chủ không?
– Xác chết thì không bao giờ trở thành Võ lâm minh chủ cả.
– Có lẽ lần này Thánh Nữ nương nương đã đoán sai rồi.
– Bổn nương nương không đoán sai đâu, chỉ có người sai mà thôi.
Thánh Nữ nương nương im lặng một lúc rồi nói :
– Để chứng minh cho lời của bổn Thánh Nữ nương nương, ta sẽ truyền thụ cho công tử ba chiêu kiếm.
– Thánh Nữ nương nương truyền thụ kiếm pháp cho tại hạ?
– Đúng.
– Để làm gì?
– Công tử có thể dùng ba chiêu kiếm đó để hộ thân. Kiếm pháp mà bổn Thánh Nữ truyền cho công tử, chưa thể nói là kiếm tông vô địch trong thiên hạ, nhưng có thể giúp công tử hộ thân trong lúc tìm được ân sư. Nếu gặp họa kiếp, khi hộ nhân chưa xuất hiện cũng có thể dụng những chiêu kiếm đó tùy cơ ứng biến.
– Tại hạ có cảm tưởng Thánh Nữ biết rõ về tại hạ.
– Phàm những kẻ mang chân mạng Võ lâm minh chủ thường gặp kiếp họa.
Nghe Thánh Nữ nương nương nói mà Thiên Hải cảm thấy phấn chấn vô cùng.
– Vãn bối có cảm tưởng như vừa vứt bỏ được những ưu phiền trĩu nặng hai bờ vai.
– Thế thì tốt rồi. Bổn Thánh Nữ nương nương biết công tử là người có nghị lực siêu phàm xuất chúng. Căn cơ lại hơn hẳn những kẻ tầm thường, không phụ bổn Thánh Nữ đã chờ công tử ở đây.
Thánh Nữ nương nương im lặng một lúc rồi nói tiếp :
– Giờ bổn Thánh Nữ nương nương sẽ truyền thụ cho công tử ba chiêu kiếm hộ thân.
Tấm rèm được vén lên và từ trong đó là đà bay ra thanh trường kiếm hướng về phía Thiên Hải.
Lối trao kiếm của Thánh Nữ nương nương biểu lộ một nội công phi thường, có thể khiến kiếm bằng nội lực mà chẳng cần động thân.
Chờ cho Thiên Hải đón được thanh trường kiếm, Thánh Nữ nương nương mới nói tiếp :
– Ba chiêu kiếm mà bổn Thánh Nữ nương nương muốn truyền cho công tử có tên là Tích Lịch Kiếm, Triển Vân Kiếm và Mạn Vũ Di Kiếm. Mỗi chiêu có uy lực riêng, đều có thể khống chế đối phương, hoặc mở đường bôn tẩu.
– Thiên Hải chưa bao giờ luyện công, chẳng có nội lực, làm sao thi triển được ba thức kiếm của Thánh Nữ?
– Bổn Thánh Nữ biết công tử không có nội lực nên mới truyền thụ cho ba chiêu thức này. Ba chiêu kiếm kia dựa vào sự linh hoạt nhanh nhẹn đã có thể phát huy được nửa sức mạnh rồi. Nếu như sau này công tử có nội lực thì uy lực của ba chiêu kiếm mà bổn Thánh Nữ truyền cho công tử sẽ càng lợi hại hơn.
– Xin hỏi Thánh Nữ nương nương, ba thức kiếm mà người định truyền thụ cho Thiên Hải so với kiếm pháp của Thanh Thành phái như thế nào?
– Hiện tại công tử không có nội lực, nhưng nếu đem ba chiêu kiếm kia ra thi triển thì có thể đấu ngang với Chưởng môn nhân Thanh Thành phái trong ba hiệp. Còn như sau này công tử có nội lực thì chỉ trong ba chiêu đã có thể đả bại Thanh Thành chưởng môn.
– Thế thì tốt rồi. Thiên Hải vô cùng cảm kích sự ưu ái của Thánh Nữ nương nương.
– Truyền cho công tử ba chiêu kiếm này, bổn Thánh Nữ chỉ mong công tử bảo trọng thân thể, đặng giữ chân mạng Võ lâm minh chủ.
– Tại hạ sẽ không phụ lòng Thánh Nữ nương nương.
– Nghe công tử nói, bổn Thánh Nữ tự biết mình đã không nhìn lầm thiên tướng.
Từ lúc đó cho đến khi bình minh ửng hồng, Thiên Hải được Thánh nữ nương nương truyền thụ kiếm quyết bằng khẩu dụ để luyện kiếm.
Mới đầu, Thiên Hải còn lúng túng khi dụng kiếm, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi thì đã nhanh chóng thành thục từng bước đi, từng cách rút kiếm, phát chiêu như thế nào.
Phải nói Thiên Hải là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, chỉ trong một đêm mà đã gần như thành thuộc cách dụng kiếm chiêu Tích Lịch Kiếm.
Trong khi luyện kiếm Thiên Hải như bị kiếm thức lôi cuốn mà say mê luyện tập thậm chí quên cả vết thương còn rát bỏng trên bờ vai mình.
Đến khi mệt lả, Thiên Hải mới gát kiếm thở hắt ra một tiếng. Định nhãn về phía tấm màn, Thiên Hải hỏi :
– Thánh Nữ? Kiếm pháp của Thiên Hải giờ như thế nào?
Không có tiếng Thánh Nữ đáp lời Thiên Hải. Đôi chân mày Thiên Hải cau lại :
– Thánh Nữ! Sao người không đáp lại lời tại hạ?
Thiên Hải chờ một lúc cũng không có ai đáp lời. Chàng gọi lại lần nữa :
– Thánh Nữ! Người không nghe Thiên Hải nói à?
Thánh Nữ vẫn không đáp lời.
Thiên Hải lần bước chậm rãi đến bên tấm rèm. Chàng lưỡng lự một lúc rồi vén rèm. Chẳng có ai đằng sau tấm rèm cả, ngoài bộ lam y nho sinh thẳng nếp được xếp gọn gàng để trên tràng kỷ.
Thiên Hải nheo mày nhẩm nói :
– Thánh Nữ! Người đã đi rồi sao? Thánh Nữ? Người là ai?
Thiên Hải đảo mắt nhìn quanh. Chẳng có gì để cho chàng để mắt đến, ngoài trừ mùi phấn hương thoang thoảng nhẹ nhàng mà Thánh Nữ còn lưu lại.
Nhìn bộ lam y nho sinh, Thiên Hải nghĩ thầm :
– Thánh Nữ đã lo lắng cho mình đến trang phục. Người là ai? Thánh Nữ là ai? Phải chăng Thánh Nữ là Bảo mẫu cô cô, giờ sực nghĩ đến mình?
Thiên Hải lắc đầu :
– Nhất định không phải bảo mẫu cô cô. Bảo mẫu cô cô chẳng bao giờ dùng thứ phấn hương này.
Thiên Hải lắc đầu :
– Thánh Nữ nương nương là ai? Nhất định mình phải tìm cho ra Thánh Nữ nương nương để bái tạ thịnh tâm của người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!