Nữ Vương Mất Trí Nhớ - Chương 16: Hiềm nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Nữ Vương Mất Trí Nhớ


Chương 16: Hiềm nghi


Editor: Jingcao

“Dựa theo phát luật nước ta, dưới tình huống người thừa kế cố ý sát hại người để lại di sản thì sẽ đánh mất quyền thừa kế. Bởi vì vụ án ông Diệp Hồng Sinh bị giết chưa được giải quyết, tôi cho rằng tình hình ở thời điểm bây giờ chưa rõ ràng, nên cũng không thích hợp để tiến hành giải quyết thủ tục kế thừa di sản.”

Tuy lời này của luật sư Tiễn không nói rõ, nhưng giữa những câu chữ đều tiết lộ ông hiềm nghi Diệp Trăn Trăn sát hại Diệp Hồng Sinh. Diệp Trăn Trăn môi không huyết sắc, cô mím môi nói: “Tôi không có ý kiến.”

Tả Dịch nhìn cô không nói gì, chỉ là ánh mắt lại thay đổi thành sắc bén như lần đầu tiên gặp nhau. Trong phòng khách yên tĩnh làm cho người ta có chút hít thở không thông, cuối cùng là âm thanh của Tôn Thiến phá vỡ sự yên tĩnh quá đáng này: “Luật sư Tiễn, nếu, tôi nói là nếu, Trăn Trăn thật sự, ừm, mất đi quyền thừa kế, di sản kia của ba làm sao phân chia?”

Lòng bàn tay Diệp Trăn Trăn lạnh như băng, cô không chút che giấu nào nhìn Tôn Thiến, người sau theo bản năng rụt bả vai, nhưng vẫn không sờn lòng chờ đáp án của luật sư Tiễn.

“Nếu như tình huống theo như lời cô Tôn thành lập, như vậy di chúc sẽ mất đi hiệu lực, dựa theo quy định sẽ kế thừa theo trình tự thừa kế.”

Tôn Thiến liếc mắt nhìn Diệp Khang Bình một cái, không có nói nữa, luật sự Tiễn nhìn một vòng chung quanh, cầm túi công tác trên bàn lên: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Ông ta gật đầu với mọi người liền rời khỏi phòng khách, tiếng mở cửa rất nhỏ sau đó âm thanh khởi động ô tô cũng vang lên. Tần Không nhìn thoáng qua Diệp Trăn Trăn ở bên cạnh, sắc mặt của cô không tốt lắm, biểu cảm căng thẳng giống như đang nghiêm túc suy xét gì đó. Anh ta tới trước, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô: “Trăn Trăn, em không sao chứ?”

Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn anh ta một cái, rút tay mình về: “Tôi không sao.”

Tần Không lại cầm tay cô, tựa hồ còn muốn nói cái gì, Diệp Trăn Trăn chạy tới trước mặt Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, có thể nói với anh vài câu không?”

Con ngươi Tả Dịch thay đổi, gật đầu nói: “Tôi cũng đang rất muốn tâm sự cùng cô, nhưng mà cơ thể cô không có vấn đề gì chứ?” Sắc mặt hiện tại của cô thật sự không tốt tí nào.

“Tôi không sao, anh đợi chút, tôi đi lên lấy một vài thứ lập tức sẽ xuống.” Diệp Trăn Trăn nói xong liền xoay người lên tầng hai, Tả Dịch nở nụ cười nhàn nhạt với mọi người trong phòng khách, xoay người đi ra ngoài.

Diệp Trăn Trăn xuống nhanh hơn anh tưởng tượng, anh mở cửa xe cho cô liền khởi động xe. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua người ngồi kế bên, Tả Dịch vẫn luôn theo thói quen cười cười: “Đã đói bụng chưa? Nếu không chúng ta đi ăn một chút gì đi.”

Diệp Trăn Trăn không trả lời, cô nhìn chằm chằm con đường phía trước hồi lâu mới hỏi: “Cảnh sát Tả, anh có phải cũng hoài nghi tôi giết ông ngoại?”

Ánh mắt Tả Dịch thay đổi nhanh chóng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy mình là hung thủ sao?”

Diệp Trăn Trăn ngẩn người, cúi đầu không nói nữa. Tả Dịch một mực chạy xe vào thành, cuối cùng dừng lại ở một tiệm mì bên ngoài. Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bảng hiệu có chút đơn giản thô sơ, trực tiếp gọi là mì thịt bò, nhưng khách ở bên trong ngược lại rất đông.

Dường như Tả Dịch là khách quen ở nơi này, vừa vào cửa ông chủ đã đích thân tự mình lại chào hỏi, sau khi thấy Diệp Trăn Trăn sau lưng anh, biểu cảm khoa trương huýt sáo: “Nhìn không ra nha thằng nhóc, thế mà có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy!”

Tả Dịch hơi cong môi: “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”

Ông chủ không tin: “Không phải bạn gái, chẳng lẽ lại là người tình nghi?”

“Đúng vậy.” Diệp Trăn Trăn từ sau lưng Tả Dịch đi tới, một mạch đi tới góc trong cùng ngồi xuống.

Ông chủ nhìn Tả Dịch hỏi, Tả Dịch vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: “Hai tô mì thịt bò.”

Không nghe được bát quái mong muốn, cả khuôn mặt của ông chủ thất vọng xụ xuống, bĩu môi kêu đầu bếp nấu mì.

Tả Dịch ngồi đối diện Diệp Trăn Trăn, một tay chống cằm, một tay cầm đũa chơi: “Ngại quá, để cho thiên kim đại tiểu thư như cô cùng tôi tới nơi này ăn cơm. Cô đừng nhìn trang trí trong tiệm không ra hình dáng gì cả, nhưng thật ra tay nghề của đầu bếp ở đây tuyệt đối đứng đầu thành phố A.”

Diệp Trăn Trăn không để ý anh trêu đùa, trực tiếp lấy bức vẽ từ trong túi ra đưa cho anh: “Đây là tranh lúc trước tôi vẽ, anh xem.”

Tả Dịch nhận lấy nhìn mấy lần, liền nhíu mày: “Đây là cái gì?”

Diệp Trăn Trăn giải thích nói: “Mấy ngày trước tôi gặp ác mộng, trong mơ luôn mơ thấy cánh tay này đem tôi đẩy xuống lầu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ mặt người đó.”

Tả Dịch lại nhìn bức vẽ trên tay vài lần, nhìn qua là bàn tay của đàn ông. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt tựa như vực sâu không đáy vậy, sâu không lường được. Diệp Trăn Trăn chống lại đôi mắt của anh, buộc mình phải mở miệng: “Trước đó khi Chu Văn đến gặp tôi đã cùng thím Chu xảy ra tranh cãi, hình như thím Chu muốn cùng cô ấy giải thích gì đó, còn nhắc tới “sự kiện kia”, tiếc là tôi không nghe được hoàn chỉnh, còn có Vương Nhị Cẩu và Tần Không, bọn họ cũng đều có hành động khả nghi.”

Tả Dịch vẫn luôn im lặng nhìn cô, Diệp Trăn Trăn mím đôi môi có chút khô, nói tiếp: “Tôi biết bây giờ tôi nói những thứ này giống như đang bào chữa cho mình, nhưng ít nhất tôi có thể bảo đảm những gì tôi nói đều là sự thật.”

Tả Dịch thu lại bức vẽ trên tay, nhìn thoáng qua bên ngoài. Sắc trời đã bắt đầu ảm tối, cách đó không xa bên đường một chiếc xe hơi màu đen đang ngừng. “Chiếc xe kia luôn đi theo chúng ta từ lúc ra khỏi cửa, cô có biết là người nào không?”

Diệp Trăn Trăn cũng nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhíu mày nói: “Chắc là vệ sĩ cậu mợ mời đến, tôi đến trường học bọn họ cũng luôn đi theo.”

“Vệ sĩ?” Tả Dịch nghiền ngẫm lập lại hai chữ này, “Bọn họ thế mà lại rất quan tâm cô.”

Lời này khiến Diệp Trăn Trăn có chút buồn cười, cô nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi ông ngoại qua đời cậu mợ liền chuyển vào Diệp gia đại trạch, tôi cảm thấy bọn họ đang giám thị tôi.”j

Tả Dịch hơi cúi đầu, con người nhẹ nhàng chuyển vài vòng: “Cô cung cấp tin tức rất có giá trị tham khảo, tôi sẽ điều tra.”

“Hai bát mì thịt bò đến đây~” Ông chủ hấp dẫn đích thân đưa mì tới, còn ném cho Tả Dịch ánh mắt mập mờ. Tả Dịch có chút cười khổ không thôi, sau khi đem ông chủ đuổi đi, anh nhìn Diệp Trăn Trăn đối diện nói: “Ăn mì đi, nở sẽ không ngon nữa.”

“Ừ.” Diệp Trăn Trăn cầm lấy đũa, gắp hai cọng mì. Tả Dịch nhìn cô đem sợi mì hút vào trong miệng, không nhịn được hỏi: “Mùi vị như thế nào?”

“Ừm, ăn rất ngon.” Diệp Trăn Trăn nuốt sợi mì, lại chọn miếng thịt bò bỏ vào miệng. Tả Dịch nhìn cô cười cười, cũng cầm đũa trộn mì trong tô: “Phong thủy tiệm này đặc biệt tốt, sau khi tôi mỗi lần tới nơi này ăn xong, rất nhiều chuyện nghĩ không thông cũng đều trở nên thông suốt. Cho nên cô có chuyện gì chờ ăn xong mì lại nghĩ tiếp.”

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lại cúi đầu buồn bực ăn mì.

Tiền là Tả Dịch trả, Diệp Trăn Trăn cảm thấy là đương nhiên, bởi vì tô mì trước mặt anh lớn gấp ba lần so với tô của cô. Khi ra đến cửa tiệm, chiếc xe hơi màu đen đanh chờ ở đường đối diện vẫn còn ở đó. Tả Dịch để Diệp Trăn Trăn lên, một bên cài dây an toàn một bên hỏi: “Đưa cô về nhà?”

Diệp Trăn Trăn do dự một chút, nói: “Bây giờ tôi không muốn về nhà.”

Tả Dịch cười cười, khởi động xe. Diệp Trăn Trăn nhìn anh phải quẹo trái quẹo, nhíu mày hỏi: “Anh định đi chỗ nào vậy?”

“Quán bar.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Kết quả Tả Dịch thật sự đem xe chạy đến quán bar, hơn nữa còn là phố quán bar nổi tiếng nhất thành phố A. Diệp Trăn Trăn nhìn bảnh hiệu phục cổ phía trước có khác ba chữ “Ngõ Thanh Nam”, chậm chạp không chịu xuống xe. Tả Dịch rút một điếu thuốc ra đốt, mùi khói thuốc lá theo gió đêm lướt nhẹ qua chóp mũi Diệp Trăn Trăn, cô nhẹ nhàng cau mày.

Tả Dịch lấy gạt tàn trong xe dập thuốc, nhìn Diệp Trăn Trăn nói: “Cô còn muốn ngồi trong xe bao lâu nữa?”

Diệp Trăn Trăn cắn cắn khóe môi, nói: “Hay là anh đưa tôi về nhà đi.”

Tả Dịch vẫn mở cửa xuống xe, Diệp Trăn Trăn thấy vậy không thể làm gì khác hơn đành phải xuống xe đi theo sau lưng anh. Đèn đường hai bên ngã tư có chút mờ tối, Diệp Trăn Trăn không dám cách Tả Dịch quá xa.

Phía trước có một người phụ nữ đang vẫy tay chào một đôi khách say rượu, xoay người đã thấy Tả Dịch ở đối diện đang đi đến. Diệp Trăn Trăn ở trong lòng cười ha ha, nhìn không ra cảnh sát Tả là khách quen ở đây a.

Tả Dịch liếc nhìn cô một cái cũng biết trong lòng cô nghĩ cái gì, anh kéo tay của người phụ nữ giới thiệu với Diệp Trăn Trăn: “Dì nhỏ của tôi.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Tả Thiên Mạn thấy Diệp Trăn Trăn, ánh mắt sáng lên, một phen vứt bỏ tay Tả Dịch, đi tới trước mặt Diệp Trăn Trăn: “Ôi bộ dáng cô gái này rất xinh xắn nha, thằng nhóc thối còn không mau giới thiệu một chút.”

Tả Dịch nói: “Diệp Trăn Trăn.”

Tả Thiên Mạn ánh mắt càng sáng, nhiệt tình đem Diệp Trăn Trăn kéo lên tầng hai. Tả Dịch đi theo sau các cô, suy nghĩ có nên nói cho bà biết Diệp Trăn Trăn có lẽ không thể thừa kế được mấy tỉ.j

Tầng hai của quán bar không mở, bố trí cũng tương đối giống như phòng khách trong nhà. Tả Thiên Mạn rót cho hai người ly nước chanh liền cười đi xuống, trước khi đi còn không quên liếc mắt ra hiệu với Tả Dịch. Đương nhiên Tả Dịch lựa chọn không nhìn thấy.

Diệp Trăn Trăn nhìn nước chanh trước mặt có chút kinh ngạc, cô dè dặt cẩn trọng nếm thử một hớp, thế nhưng thật sự là nước chanh. Một hơi đem nước chanh uống hết, cô lại cầm lấy bình nước chanh to bên cạnh rót cho mình một ly, tiếp tục đem nó uống xong một hơi.

Tả Dịch rốt cục nhịn không được nở nụ cười: “Hiện tại cô định dùng nước chanh đem chính mình chuốc say à?”

Diệp Trăn Trăn ực một cái đem nước chanh nuốt xuống, cười ha ha hai tiếng: “Dì nhỏ của anh trẻ tuổi thật nha.”

Tả Dịch cũng cầm ly nước chanh trước mặt uống một ngụm, đáp: “Ừ, dì ấy so với mẹ tôi nhỏ hơn mười tuổi, tôi cũng là do dì ấy nuôi lớn.”

Diệp Trăn Trăn à một tiếng, lại bắt đầu rót nước chanh cho mình. Tả Dịch nhìn cô một hồi, nói: “Cô không cần quá lo lắng, lời nói kia của luật sư Tiễn cũng không nhất định là thật.”

Diệp Trăn Trăn dừng tay một chút, xoay đầu lại mê man nhìn anh: “Ông ta vì sao phải nói dối?”

“Quấy nhiễu phương hướng điều tra của cảnh sát.”

Diệp Trăn Trăn hơi hơi híp mắt: “Ý của anh là có khả năng ông ta bị hung thủ mua chuộc?”

“Không nhất định là hung thủ, người có khả năng xung đột lợi ích với cô đều có khả năng mua chuộc ông ấy.” Lai lịch của luật sư Tiễn phải chờ ngày mai kêu bọn Hầu Tử đi điều tra mới được.

Diệp Trăn Trăn nắm cái cốc trong tay, tựa hồ đang suy xét cái gì. Tả Dịch đem nước chanh một hơi uống sạch, sau đó nhìn về phía Diệp Trăn Trăn: “Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm phá án của tôi, cô cũng không giống như hung thủ.”

Spoil chương sau:

Anh động tác nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Diệp Trăn Trăn, hôn lên môi cô: “Tin tưởng tôi, em sẽ không giết người.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN