Tiêu Thập Nhất Lang - Chương 2: Ống Chân Của Phi Đại Phu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Tiêu Thập Nhất Lang


Chương 2: Ống Chân Của Phi Đại Phu



Lão già ấy chính là Phi đại phu.

Hai tên khiêng kiệu lại là tay cao thủ vũ lâm ẩn hình giấu dạng, ra tay

nhanh nhẹn, như ánh chớp, lửa lóe, bốn thanh trường kiếm, một trên một

dưới, một trước một sau, trong chớp mắt đã chận cứng hết đường thoát

thân của Phi đại phu, bất cứ tránh né kiểu nào, trên người lão cũng khó mà

thoát khỏi hai thanh kiếm đâm xuyên thành hai lỗ.

Phong Tứ Nương tuy là một kẻ giang hồ lão luyện, nhưng cũng không liệu

được đến chuyện như vậy, đến lúc nghĩ đến chuyện chạy lại cứu, thì đã

không còn kịp, chỉ ngỡ lần này Phi đại phu chắc sắp biến thành Tử lang

trung.

Nào ngờ ngay lúc ấy, thân hình của Phi đại phu bỗng nhiên nghiêng qua,

hai thanh kiếm đã đâm sượt qua mình lão, còn hai thanh kia, đang sắp

đụng vào y phục của lão, thì đã bị lão ta dùng hai ngón tay kẹp lại. Hai

ngón tay ấy cứ như làm bằng sắt, hai tên khiêng kiệu lấy hết sức lực ra mà

không lay động được chút nàọ

Chỉ nghe “cách” một tiếng, hai thanh kiếm đã bị lão dùng hai ngón tay

khơi khơi bẻ gãy.

Hai tên khiêng kiệu sợ quá, tung ngược người lại, bắn ra xa hai trượng.

Phi đại phu chẳng buồn mở mắt ra, hai tay nhẹ nhàng vung lên một cái,

hai đoạn kiếm bị gãy đã biến thành hai đường cầu vồng màu xanh. tiếp

theo đó là hai tiếng rú thê thảm!

Máu tươi phún vọt ra như mủi tên, hai tên khiêng kiệu tuy đã chết rồi,

nhưng dư thế còn chưa hết, thân hình còn xông về trước, máu tươi tóe

xuống trên mặt đất làm thành hai đóa hoa đỏ.

Tiếng rú vừa ngừng, trời đất lập tức lại trở thành yên tĩnh như chết.

Thình lình có tiếng vỗ tay chan chát vang lên một hồi.

Phi đại phu gằn giọng hỏi:

– Ai?

Mắt lão vừa mở ra, hai tia mắt đã như hai luồng điện loang loáng nhìn tới

chỗ Phong Tứ Nương đang núp, lập tức lão thấy gương mặt tươi cười

quyến rũ của Phong Tứ Nương.

Phi đại phu chau mày một cái, nói:

– Thì ra là cô!

Phong Tứ Nương cười quyến rũ nói:

– Xa nhau đã lâu năm, không ngờ Công Tôn tiên sinh phong thái vẫn y hệt

như xưa, vũ công lại càng tinh tiến.

Phi đại phu lông mày lại càng chau tít lên, nói:

– Tứ Nương khách khí với lão hủ như vậy, phải chăng lại đây cầu điều gì?

Phong Tứ Nương thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:

– Mình mà khách khí với người ta, người ta bèn nói mình có điều gì cầu

xin mà lại; mình mà không khách khí với người ta, người ta bèn nói mình

vô lễ, hž! Mấy năm nay thật tình sao mà khó sống quá.

Phi đại phu yên lặng nghe, chẳng có phản ứng gì cả.

Phong Tứ Nương quăng người xuống đường , phủi phủi quần áo, nói:

– Tiên sinh xem, tôi cũng chẳng có bệnh, mà cũng chẳng bị thương, tại sao

phải đi cầu tiên sinh?

Phi đại phu nói:

– Bây giờ cô đã thấy lão phu rồi phải không?

Phong Tứ Nương đáp:

– Thấy rồi.

Phi đại phu nói:

– Tốt lắm, xin chào.

Phong Tứ Nương chớp mắt một cái, đột nhiên cười vang lên như chuông

ngân, nói:

– Quả thật là con hồ ly tinh già, chẳng ai qua mắt được tiên sinh.

Phi đại phu bấy giờ mới mỉm cười một cái, nói:

– Gặp cô cái thứ nữ yêu quái, lão phu bắt buộc phải làm một con hồ ly tinh

già.

Phong Tứ Nương tròng mắt đảo quanh một cái, chỉ hai cái xác nằm trên

mặt đất hỏi:

– Tiên sinh có biết hai tên này là ai không? Tại sao muốn giết ngài?

Phi đại phu hờ hững nói:

– Lão phu cả đời tung hoành thiên hạ, giết người vô số! Người khác muốn

giết lão, cũng chỉ là chuyện hợp lý, lão hơi đâu đi tìm hiểu lai lịch của bọn

chúng.

Phong Tứ Nương cũng cười, nói:

– Tôi cũng biết tiên sinh không sợ chết, nhưng nếu tiên sinh bị bọn hậu

sinh tiểu tử giết một cách không minh bạch rõ ràng, chẳng phải là oan

uổng lắm hay sao, không lẽ tiên sinh không sợ thanh danh một đời tan

tành hết cả sao?

Phi đại phu ánh mắt lấp loáng, nhìn chăm chăm vào Phong Tứ Nương,

một hồi thật lâu, rồi mới trầm giọng hỏi:

– Rốt cuộc cô muốn nhờ lão phu làm gì?

Phong Tứ Nương chắp hai tay ra đằng sau, thung dung nói:

– Nếu tiên sinh giúp tôi lần này, tôi sẽ lập tức giúp ngài tìm ra lai lịch kẻ

thù, ngài vốn đã biết tài dọ thám của tôi từ lâu.

Phi đại phu thở ra một hơi, cười khổ nói:

– Lão phu đã sớm biết cô tìm ta thật tình không có chuyện gì hay ho.

Phong Tứ Nương nghiêm mặt nói:

– Nhưng lần này lại là chuyện hay ho.

Nàng tới trước chiếc kiệu của Phi đại phu, khom người xuống, nói tiếp:

– Không những là chuyện hay ho, mà còn là chuyện lớn, xong chuyện rồi,

tôi và ngài mỗi người đều có chỗ haỵ

Phi đại phu trầm ngâm một hồi, trên gương mặt bỗng lộ ra một nụ cười ảm

đạm, từ từ nói:

– Lão phu vốn rất nguyện ý giúp cô một tay, chỉ rất tiếc, cô đến chậm một

bước.

Phong Tứ Nương chau mày hỏi:

– Đến chậm một bước, tại sao?

Phi đại phu không trả lời, chỉ kéo tấm vải che trên chân ra, Phong Tứ

Nương làm như đột nhiên bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh lên đầu,

cả người bị đờ ra.

Hai chân của Phi đại phu, đã bị người ta chặt mất từ đầu gối trở xuống!

Phi đại phu khinh công tuyệt cao, thi triển môn Yến tử Tam sao Thủy ra,

thực tình có thể bắt được chim bay trên trời, nhưng bây giờ, hai chân của

lão đã bị người ta chặt mất rồi.

Phong Tứ Nương kinh hãi còn hơn lúc thấy Hoa Bình bị chặt tay, nàng dịu

giọng hỏi:

– Chuyện xảy ra làm sao?

Phi đại phu cười thảm một tiếng, nói:

– Tự nhiên là bị người ta chặt chứ sao.

Phong Tứ Nương hỏi:

– Ai là người đã hạ độc thủ?

Phi đại phu dằn từng tiếng một:

– Tiêu Thập Nhất Lang!

Hơi thở của Phong Tứ Nương như muốn dừng lại, một hồi lâu, đột nhiên

nàng nhảy dựng lên, dậm chân nói:

– Tôi không muốn tìm y, tại sao các người cứ muốn tôi đi tìm y!

Phi đại phu nói:

– Đáng lý ra cô nên đi tìm y, chỉ cần y giúp một tay, còn sợ chuyện gì sẽ

không xong?

Phong Tứ Nương hỏi:

– Còn ngài thì sao? Ngài không muốn đi tìm y báo thù sao?

Phi đại phu lắc lắc đầu, đáp:

– Y tuy đã chặt chân lão phu, nhưng lão phu không oán hận gì y.

Phong Tứ Nương hỏi:

– Tại sao?

Phi đại phu nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Phong Tứ Nương trầm ngâm một hồi lâu, rồi mới than dài một tiếng, nói:

– Được, ngài đã không chịu nói, tôi đem ngài về nhà thôi!

Phi đại phu nói:

– Không cần.

Phong Tứ Nương nói:

– Ai nói là không cần, xem cái kiểu của ngài như vậy, làm sao mà lên núi

được?

Phi đại phu đáp:

– Nam nữ thụ thụ bất thân, không dám phiền cô, Phong Tứ Nương, xin cô

đi thôi!

Phong Tứ Nương trừng mắt nói:

– Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, trước giờ tôi chưa hề xem mình là đàn

bà, chẳng thèm để ý đến chuyện đó.

Nàng cũng chẳng chờ Phi đại phu bằng lòng hay không bằng lòng, cứ việc

ôm lão ta bồng lên.

Phi đại phu chỉ còn nước cười khổ. Gặp phải một người đàn bà như vậy,

lão cũng chẳng có cách nào hơn.

Đêm đã xuống sâu, ngôi mồ bằng đá xem ra có cái vẻ ma quái, ngụy bí

khủng bố; trong mồ tuy có ánh đèn le lói, trông lại giống như lửa ma.

Phong Tứ Nương nói:

– Thật tình tôi không hiểu tại sao ngài lại nhất định ở cái chỗ thế này, ngài

không sợ quž sao?

Phi đại phu đáp:

– Làm bạn với quž, có khi còn yên ổn thái bình hơn là làm bạn với người.

Phong Tứ Nương hờ hững nói:

– Quž ít ra cũng không chặt hai cái chân của ngài.

Trong mồ tuy có đèn, nhưng không có ai, thằng nhỏ giữ nhà quái dị không

biết đã đi mất đâu rồi. Kỳ quái nhất là, cổ quan tài cũng không thấy đâu.

Ở cái chỗ như thế này, không lẽ cũng có ăn trộm lại thăm viếng?

Phong Tứ Nương bất giác cười lên một tiếng, nói:

– Cái tên ăn trộm này cũng thật là tuyệt diệu, cái gì không ăn trộm, lại đi

ăn trộm quan tài, cho là trong nhà có người chết đi, hà tất phải lại đây …

Nàng không nói hết câu, bởi vì đột nhiên nàng thấy thân hình của Phi đại

phu đang run rẩy, nhìn lên gương mặt của lão, lại thấy mồ hôi đang chảy

ra dầm dề.

Phong Tứ Nương lập tức cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra, nàng

chau mày hỏi:

– Cổ quan tài của ngài không lẽ giấu cái gì bí mật ở trong?

Phi đại phu gật đầu.

Phong Tứ Nương nói:

– Chắc chắn ngài không phải là kẻ tham tiền, tự nhiên chẳng giấu của cải

vào trong đó, như vậy …

Ánh mắt của nàng bỗng nhiên sáng lên, nói:

– Tôi biết rồi, ngài cho là thế gian này không ai đi ăn trộm quan tài, do đó

mà đem sách vở, y thuật, vũ công tâm pháp toàn bộ bỏ hết vào trong đó,

tương lai sẽ chôn chung với ngài.

Phi đại phu gật gật đầu, lão tựa hồ như không nói ra được lời gì nữa.

Phong Tứ Nương thở ra một hơi, nói:

– Thật tôi không hiểu, các người là loại người gì mà cứ giấu diếm của riêng,

tại sao không chịu đem đồ mình đã học hỏi được truyền lại cho người khác

Nói chưa dứt lời, đột nhiên có tiếng thở hổn hển vọng lại, thằng nhỏ giữ

nhà quái dị đã trở về, đang đứng trước cửa mồ.Có điều khắp người nó ướt

đẫm những máu tươi, tay phải đã bị chặt đứt, hai mắt trừng trừng, nhìn

đăm đăm vào Phi đại phu, dùng cái giọng ngọng nghịu nói ra được bốn

tiếng:

– Tiêu Thập Nhất Lang!

Nói xong bốn tiếng đó, người nó đã đổ xuống, tay trái còn khư khư nắm

giữ một chiếc giày, nó nắm thật là chặt, đến chết cũng không chịu buông

ra.

Tiêu Thập Nhất Lang, lại cũng Tiêu Thập Nhất Lang!

Phong Tứ Nương dậm chân một cái, hằn học nói:

– Thật không ngờ y … lại biến thành thứ người như vậy, trước giờ thật tình

tôi chẳng nghĩ đến có lúc y sẽ làm chuyện như vậy.

Phi đại phu nói:

– Nhất quyết không phải là y.

Phong Tứ Nương ánh mắt ngừng lại ở chiếc giày.

Chiếc giày này làm ra từ da bò con, chế tạo rất là tinh vi, còn có thêu châu

hoa. Không những người thường tuyệt đối không mang những loại giày

như vậy, ngay cả giang hồ hiệp sĩ mang giày như vậy cũng rất là hiếm.

Phong Tứ Nương thở ra một hơi dài, nói:

– Chắc chắn y không mang loại giày như vậy, nhưng có quž mới biết, hiện

giờ y đã biến ra loại ngươì như thế nào.

Phi đại phu nói:

– Tiêu Thập Nhất Lang vĩnh viễn sẽ không biến đổi.

Phong Tứ Nương tuy nghinh mặt lên, ánh mắt bất giác đượm một nụ cười,

nói:

– Thật là chuyện quái lạ, y chặt đi hai chân của ngài, ngược lại, ngài lại đi

nói tốt cho y.

Phi đại phu nói:

– Y đường đường chính chính lại tìm lão phu, đường đường chính chính

chặt chân lão phu, lão phu biết y là một người đường đường chính chính,

không thể nào đi làm cái chuyện giấu giấu diếm diếm như vậy.

Phong Tứ Nương thở nhẹ ra một hơi, nói:

– Nói như vậy, xem ra ngài còn hiểu y hơn là tôi sao? Nhưng thằng nhỏ

này lúc sắp chết tại sao còn muốn nói tới tên của y?

Phi đại phu ánh mắt loang loáng, nói:

– Thằng nhỏ không nhận ra được Tiêu Thập Nhất Lang, nhưng cô nhận ra

được y, nếu cô rượt theo tên hung thủ, lập tức sẽ biết y là ai.

Phong Tứ Nương bật cười, nói:

– Nói tới nói lui, thì ra ngài chỉ muốn nhờ tôi đi rượt tên ăn trộm.

Phi đại phu im lặng cúi đầu, nhìn cặp chân của mình.

Phong Tứ Nương ánh mắt lộ vẻ đồng tình, nói:

– Được, tôi rượt theo bây giờ đây, nhưng rượt được kịp hay không, tôi

không dám nói chắc, ngài cũng biết khinh công của tôi không lấy gì làm

cao minh cho lắm.

Phi đại phu nói:

– Tên ấy vác một cổ quan tài, chắc chắn là chạy không nhanh, nếu không

thằng nhỏ đã không đến nổi chết, chắc thằng nhỏ rượt theo kịp, còn ôm

được chân của hắn nữạ

Phong Tứ Nương cắn môi, lẩm bẩm nói:

– Tại sao hắn muốn mạo danh Tiêu Thập Nhất Lang nhĩ? Tại sao lại muốn

giết thằng nhỏ? Nếu không, có trộm đi tám trăm cổ quan tài, ta cũng chẳng

thèm rượt theo hắn làm gì.

Trăng lạnh, núi hoang vắng, gió thổi rất mạnh.

Phong Tứ Nương vốn chẳng bao giờ chịu thi triển khinh công chạy ngược

lại với chiều gió, bởi vì nàng sợ gió thổi vào mặt, sẽ thổi nhăn đi lớp da mặt

của nàng.

Hiện giờ nàng lại chạy ngược với chiều gió, đấy không phải vì nàng muốn

rượt mau cho kịp tên trộm, nhưng vì nàng muốn gió lạnh trên mặt thổi

mất đi cái hình ảnh của người hiện giờ mình đang nghĩ đến.

Nàng gặp Tiêu Thập Nhất Lang lần đầu tiên, y còn là một đứa bé đang lớn,

đang mình trần trùng trục, nghinh đón dòng nước chảy xiết mạnh như

sấm sét, xông ngược lên ngọn thác.

Y thử hết lần này tới lần khác, có lúc y hầu như đã thành công, lại bị ngọn

thác đẩy mạnh xuống lại, đụng trên đầu hòn đá, đụng đến bể đầu chảy

máu, y cũng chẳng buồn băng bó vết thương, cắn răng lại tiếp tục xông

lên, lần này rốt cuộc y bò lên được đến đầu đỉnh, đứng trên đầu núi vỗ tay

cười lớn.

Từ lần đó trở đi, trong đầu Phong Tứ Nương đã in đậm hình bóng của Tiêu

Thập Nhất Lang.

Bất kể gió thổi cho mạnh đến đâu, cũng thổi không mất đi cái hình bóng

ấy.

Phong Tứ Nương cắn chặt môi, cắn chặt thật đau; trước giờ nàng không

muốn nghĩ đến y, nhưng, cái bi ai của nhân loại, chính là vì mọI người

thường thường nghĩ đến chuyện mà mình không bao giờ muốn nghĩ đến.

Trên mặt đất có cái bóng người, đang theo gió thổi đong đưa.

Phong Tứ Nương trong bụng đang đầy những tâm sự, chẳng trông thấy gì

cả.

Nàng đang gục đầu đi nhanh, đột nhiên đụng phải một gương mặt, gương

mặt ấy đang đảo ngược lại, chân treo ngược lên trên, cặp mắt đầy những

tia máu li ti như muốn lòi ra khỏi tròng, đang trừng trừng nhìn Phong Tứ

Nương không chớp mắt, coi đáng sợ không thể nào tả xiết.

Bất cứ ai dầu có to gan đến đâu, đột nhiên đụng phải gương mặt như vậy,

cũng khó mà không hốt hoảng nhảy dựng lên. Phong Tứ Nương giật mình

một cái, lùi lại ba bước, nàng ngẫng đầu lên, thấy tên ấy đang bị treo ngược

trên cây, chẳng biết còn sống hay đã chết.

Phong Tứ Nương tính thò tay ra dọ thử xem hắn còn thở không, tròng mắt

của hắn bỗng xoay chuyển mấy cái, trong cổ họng cách cách kêu lên, hình

như hắn đang muốn nói gì đó.

Phong Tứ Nương hỏi:

– Có phải ngươi bị người ta ám toán?

Tên ấy muốn gật đầu mà không có cách nào, đành phải nháy mắt mấy cái,

hắn rú lên:

– Cường đạo … cường đạo …

Phong Tứ Nương hỏi:

– Ngươi gặp phải cường đạo?

Tên ấy lại nháy mắt mấy cái.

Tuổi tác hắn không lớn lắm, gương mặt lởm chởm râu ria, trên mình y

phục tuy rất hoa lệ, nhưng xem ra mặt mày đầy những nét hung dữ.

Phong Tứ Nương cười nói:

– Ta xem ra ngươi có vẻ giống cường đạo hơn, ta mà cứu ngươi, không

chừng ngược lại bị ngươi cướp bóc cho một trận.

Tên ấy mặt mày lộ vẻ hung dữ, nhưng vẫn ráng làm mặt cười, nói:

– Chỉ cần cô nương ra tay cứu giùm, tôi sẽ trân trọng tạ ơn.

Phong Tứ Nương nói:

– Ngươi đã bị cường đạo cướp hết của cải, còn gì để mà tạ ơn ta?

Tên ấy nghẹn lời, trên đầu mồ hôi chảy ra dầm dề.

Phong Tứ Nương cười một tiếng, nói:

– Ta không biết sao, xem ngươi hình như không giống một thứ tốt lành gì,

có điều không thể thấy chết mà không cứu.

Tên ấy cả mừng, nói:

– Đa tạ … đa tạ …

Phong Tứ Nương cười nói:

– Ta chẳng cần ngươi tạ ơn, chỉ cần ta cứu ngươi xong, ngươi đừng nhắm

vào người ta mà ăn cắp gì là tốt rồi.

Tên ấy không ngớt mở miệng cám ơn, nhưng cặp mắt đã dính chặt vào bộ

ngực nở nang của Phong Tứ Nương, Phong Tứ Nương cũng chẳng lấy gì

làm giận dữ, bởi vì nàng biết, đa số đàn ông, thường thường là loại người

như vậy.

Nàng tung người lên ngọn cây, đang tính mở giây trói, bỗng nhiên phát

hiện đôi bàn chân bị trói ấy có một chiếc chỉ có vớ mà không có giày, phía

trên còn lốm đốm những vết máu.

Đến lúc nhìn qua chân bên kia, thì thấy có mang chiếc giày da.

Trên chiếc giày làm bằng da bò con, có thêu một cái châu hoa rất tinh vi!

Phong Tứ Nương ngẫn người ra.

Bỗng nghe tên ấy nói:

– Cô nương đã chịu cứu giúp, sao còn chưa ra tay giùm cho?

Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt một cái, nói:

– Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có chỗ không được ổn thỏa.

Tên ấy hỏi:

– Có chỗ nào không ổn thỏa?

Phong Tứ Nương đáp:

– Ta là một người đàn bà, làm chuyện gì cũng phải đàng hoàng kỷ lưỡng.

Bây giờ là nửa đêm, bốn bề lại không có người, ta cứu ngươi xong rồi, nếu

ngươi lỡ động … động lòng tà, ta làm sao bây giờ?

Tên ấy cười gượng, đáp:

– Xin cô nương yên lòng, tôi nhất định không phải là kẻ xấu, huống gì, tôi

thấy cô nương thi triển thân pháp nhảy lên cây, chẳng phải là một kẻ dễ

dàng bị ăn hiếp.

Phong Tứ Nương nói:

– Nhưng tốt hơn ta cũng nên đề phòng một chút, phải hỏi ngươi vài câu

trước đã.

Tên ấy hiển nhiên đã có vẻ không kiên nhẫn nổi, rú lên:

– Cô muốn hỏi tôi điều gì?

Phong Tứ Nương hỏi:

– Không biết ngươi tên họ là gì? Từ dâu lại?

Tên ấy trù trừ đáp:

– Tôi tính Tiêu, từ Khẩu Bắc lại.

Phong Tứ Nương hỏi:

– Tên cường đạo hại ngươi, mặt mày ra làm sao?

Tên ấy thở ra một cái, nói:

– Không dám giấu cô nương, ngay cả cái bóng của hắn tôi cũng chưa kịp

thấy, đã bị hắn treo lên đây rồi.

Phong Tứ Nương chau mày một cái, nói:

– Cổ quan tài ngươi ăn trộm, đã đi đâu mất rồi? Cũng bị hắn làm cường đạo

cướp đoạt cường đạo đi mất rồi phải không?

Tên ấy đột nhiên biến sắc mặt, còn cười gượng, nói:

– Quan tài nào? Cô nương nói gì, tôi không hiểu.

Phong Tứ Nương đột nhiên nhảy xuống, cách cách phách phách tát cho

hắn bảy tám cái bạt tai, tát đến sưng cả mặt lên, răng cũng rụng cả ra, máu

rỉ từ hai bên mép, giận dữ nói:

– Ta đang tính hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao đi ăn cắp quan tài của

Phi đại phu, ai sai ngươi làm chuyện này, giả mạo tên Tiêu Thập Nhất

Lang là có ý đồ gì?

Tên ấy làm như bị chém phải hai nhát đao, cả gương mặt đều nhăn nhó lại,

cặp mắt lộ vẻ hung dữ, trừng trừng nhìn Phong Tứ Nương, hai hàm răng

nghiến vào nhau răng rắc.

Phong Tứ Nương thản nhiên nói:

– Mi không chịu nói phải không? Được, nếu vậy ta nói cho ngươi biết, ta là

Phong Tứ Nương, lọt vào tay ta, không có kẻ nào không nói thật.

Tên ấy bây giờ mới lộ vẻ kinh hoàng, buột miệng nói:

– Phong Tứ Nương, thì ra ngươi là Phong Tứ Nương.

Phong Tứ Nương nói:

– Ngươi đã nghe đến danh của ta, hẳn phải biết lời ta nói không sai.

Tên ấy thở ra một hơi dài, lẩm bẩm nói:

– Không ngờ hôm nay gặp phải tên nữ yêu quái là ngươi, tốt, tốt, tốt, tốt …

Nói đến tiếng “tốt” thứ tư, đột nhiên hắn cắn chặt răng lạị

Phong Tứ Nương ánh mắt trừng lên, lập tức muốn chẹn lấy quai hàm của

hắn, nhưng không còn kịp nữa, chỉ thấy tên ấy đã trợn ngược mắt, mặt

mày đen xì lại, khóe mép lộ một nụ cười thần bí, cặp mắt lồi hẳn ra ngoài,

hắn trừng trừng nhìn Phong Tứ Nương, rú lên nói:

– Bây giờ ngươi còn có cách nào làm ta nói nữa không?

Tên ấy thà nuốt thuốc độc tự tận, cũng không chịu nói ra lai lịch của

mình.

Hiển nhiên, hắn sợ còn sống trở về, thụ tội trách phạt còn đáng sợ hơn là

chết.

Phong Tứ Nương dậm chân một cái, cười lạnh nói:

– Ngươi chết đi cũng xong, ngươi nói hay không nói, cũng không quan hệ

gì đến ta.

Trong lòng nàng đang nghĩ một chuyện.

Bắt tên hung thủ treo trên cây là ai? Quan tài đi đâu mất?

Quan tài đã lù lù về đến ngôi mộ của Phi đại phu.

Cổ quan tài không lẽ tự mình đi về lại ngôi mồ?

Phong Tứ Nương cơ hồ không tin cặp mắt của mình, nàng xông lại, lớn

tiếng hỏi:

– Quan tài làm sao mà về lại đây?

Phi đại phu cười một tiếng, nói:

– Tự nhiên là có người đem về lại đây.

Phong Tứ Nương hỏi:

– Ai?

Phi đại phu cười một cách thần bí, từ từ nói:

– Tiêu Thập Nhất Lang!

Phong Tứ Nương dậm chân một cái, hằn học nói:

– Tiêu Thập Nhất Lang? Lại là hắn! Thì ra tên kia bị hắn treo lên cây! Kỳ

quái, tại sao hắn không hỏi lại lịch tên đó nhĩ?

Phi đại phu hờ hững nói:

– Y biết, có những người hỏi không được lai lịch!

Phong Tứ Nương nói:

– Thế thì tại sao hắn để tên ấy ở chỗ đó làm gì? Không lẽ là cố ý để cho tôi?

Phi đại phu cười không nói.

Phong Tứ Nương nhìn quanh bốn phía, hỏi:

– Hắn đâu rồi?

Phi đại phu đáp:

– Đi mất rồi.

Phong Tứ Nương trừng mắt hỏi:

– Hắn đã biết tôi ở đây, tại sao không đợi tôi?

Phi đại phu đáp:

– Y nói cô không muốn thấy y, y chỉ còn nước bỏ đi thôi.

Phong Tứ Nương cắn môi, cười lạnh nói:

– Không sai, tôi mà thấy hắn là muốn tức lên … hắn đi chỗ nào?

Phi đại phu cười nhẹ, nói:

– Cô đã không muốn gặp y, lại còn phải hỏi y đi đâu?

Phong Tứ Nương sững người ra một hồi, đột nhiên đưa chân lên, đá bay

một cái bàn, lớn tiếng nói:

– Ngươi là con hồ ly già, ta hy vọng hắn lại đây chặt thêm hai cánh tay của

ngươi!

Nói chưa dứt lời, người nàng đã như gió cuốn bay ra ngoài.

Phi đại phu than một hơi dài, lẩm bẩm nói:

– Đàn bà đã hơn ba mươi tuổi đầu mà vẫn còn như đứa con nít, thật là một

chuyện quái lạ …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN