Tiêu Thập Nhất Lang - Chương 10: Sát Cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Tiêu Thập Nhất Lang


Chương 10: Sát Cơ



Thẩm Bích Quân cảm thấy thân hình nhẹ phiêu phiêu, như đi trong

mây, như đi trên sóng, hình như còn đang ngồi trên chiếc xe ngựa cũ kỷ

thư thái của mình. Liên Thành Bích hình như cũng đang ở một bên bầu

bạn với mình.

Lấy nhau đã ba bốn năm rồi, Liên Thành Bích vẫn không thay đổi chút

nàọ

Đối với nàng, y vẫn rất ôn nhu, giữ lễ, có lúc nàng còn cảm thấy y mãi mãi

sẽ giữ xa nàng một khoảng cách không bao giờ thay đổi.Nhưng nàng

không có chút gì oán trách y cả. Bất kỳ người đàn bà nào lấy được một

người chồng như Liên Thành Bích, đều nên cảm thấy mãn ý.

Bất kỳ chuyện gì nàng muốn làm, Liên Thành Bích đều chiều theo. Bất kỳ

thứ gì nàng muốn, Liên Thành Bích đều tìm đủ mọi cách mua cho được

đem lại cho nàng.

Ba bốn năm nay, thậm chí Liên Thành Bích chưa bao giờ nói nặng một

tiếng nào với nàng. Thật ra, Liên Thành Bích rất ít khi nói chuyện.

Đời sống của hai người trôi qua thật bình an, yên tĩnh.

Nhưng đời sống như vậy có phải là hạnh phúc đấy chăng?

Trong đáy lòng của Thẩm Bích Quân, rốt cuộc cảm thấy có cái gì đó thiếu

thốn, nhưng ngay cả chính nàng cũng không biết được thiếu thốn điều gì.

Mỗi lần Liên Thành Bích ra ngoài, nàng thường cảm thấy tịch mịch.

Thật tình nàng cũng muốn mình níu Liên Thành Bích lại, không cho y đi.

Nàng biết chỉ cần mình mở miệng nói, Liên Thành Bích sẽ ở lại bầu bạn

với mình đấy.

Nhưng trước giờ nàng chưa bao giờ làm như vậy.

Bởi vì nàng biết, một người như Liên Thành Bích, sinh ra đã thuộc về

quần chúng. Bất kỳ người đàn bà nào cũng không có cách gì chiếm cứ y

cho một mình mình.

Thẩm Bích Quân biết Liên Thành Bích cũng không thuộc về nàng.

Liên Thành Bích là một con người thanh tĩnh, biết khống chế bản thân

mình.

Nhưng mỗi lần trong vũ lâm phát sinh ra chuyện gì to lớn, cặp mắt điềm

tĩnh của y bỗng biến thành như bị thiêu đốt bừng sáng lên.

Liên Thành Bích đáng lý ra theo bầu bạn với nàng, nhưng khi y nghe nói

đến hành tung của Tiêu Thập Nhất Lang đã bị phát hiện, cặp mắt của y lập

tức lại bừng sáng lên.

Ngay cả lúc y nghe được tin vợ mình có thai lần đầu tiên, y cũng chẳng có

cái nhiệt tình biểu lộ ra như vậy. Miệng y nói không đi, nhưng lòng y thì

đã đi từ lâu.

Thẩm Bích Quân rất hiểu ý của y, bởi vậy mà nàng khuyên y đi.

Miệng nàng tuy khuyên y đi, nhưng lòng nàng thì rất hy vọng y ở lại.

Liên Thành Bích rốt cuộc vẫn đi.

Thẩm Bích Quân tuy cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn chẳng oán trách gì.

Lấy một người chồng như Liên Thành Bích là trước hết phải học cách lo

chiếu cố thân mình, khống chế chính mình.

Trong cơn hôn mê, Thẩm Bích Quân có cảm giác hai bàn tay nào đó đang

xé quần áo mình ra.

Nàng biết chắc đây không phải là bàn tay của Liên Thành Bích, bởi vì Liên

Thành Bích trước giờ chưa bao giờ đối xử thô lỗ như vậy với nàng.

Nếu vậy thì đây là bàn tay của ai?

Thẩm Bích Quân đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra hồi nãy, nhớ lại thằng

con nít đầu óc quỷ quái. Nàng lập tức sợ hãi muốn toát cả mồ hôi lạnh, la

lên một tiếng lớn, từ trong cơn mê bừng tỉnh dậy.

Nàng lập tức thấy ngay cặp mắt như ác quỷ của thằng con nít đang trừng

trừng nhìn mình.

Quả nhiên, nàng đang ở trong xe, trong xe cũng chỉ có bọn họ hai người.

Thẩm Bích Quân thà bị nhốt cùng một chỗ với rắn độc chứ không muốn

nhìn thêm thằng con nít ấy lần thứ hai.

Nàng ráng cục cựa ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn ra, như không có

chút nào sức lực.

Tiểu Công Tử cười hi hi nhìn nàng, nhàn nhã nói:

– Cô sợ gì? Tôi chẳng ăn thịt cô đâu, tốt hơn là nằm yên đó đi! Đừng chọc

cho tôi giận lên. Tôi mà giận lên không phải là chuyện đùa đâu đấy.

Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, thật tình muốn đem hết những thứ gì ác

độc trên đời này ra chửi y một trận. Nhưng ngay cả một câu nàng nghĩ

cũng không ra, thật tình nàng không biết chửi ra làm sao.

Tiểu Công Tử lom lom nhìn nàng, đột nhiên thở ra một hơi, lẩm bẩm:

– Quả nhiên là một giai nhân, lúc không giận hẳn nhiên là đẹp, mà lúc

đang giận cũng rất đẹp. Không trách bao nhiêu đàn ông trên đời này bị cô

làm mê tít. Ngay cả tôi cũng chịu không nổi muốn ôm cô một hồi, hôn cô

một cái.

Thẩm Bích Quân sợ quá mặt trắng bệch cả ra, run giọng nói:

– Ngươi … ngươi dám?

Tiểu Công Tử nói:

– Không dám? Tại sao tôi lại không dám?

Y cười hi hi nói tiếp:

– Cỡ thứ đàn bà như cô, mãi mãi không bao giờ hiểu được, một người đàn

ông lúc mà muốn một người đàn bà, thì chuyện gì hắn cũng làm được.

Bàn tay của y đã thò ra tới bên ngực của Thẩm Bích Quân.

Thẩm Bích Quân căng thẳng muốn cứng đờ người ra, từ đầu cho đến chân

run rẩy không ngừng, nàng cứ hy vọng đây chỉ là một cơn mộng, một cơn

ác mộng.

Nhưng có lúc thực tế còn kinh sợ hơn cả ác mộng rất nhiều.

Ánh mắt của Tiểu Công Tử đượm đầy vẻ ác độc, cười cợt, cứ như một con

mèo vờn con chuột đang nằm trong móng vuốt của mình, rồi sau đó bàn

tay của y bỗng giựt một cái nhẹ, y phục của Thẩm Bích Quân đã bị xé toạt

ra.

Thẩm Bích Quân cả đời chưa bao giờ nói lớn một tiếng nào, mà bấy giờ

cũng không nhịn nổi rú lên một tiếng lớn.

Tiểu Công Tử chẳng thèm để ý gì tới nàng, y ngắm nghía bộ ngực của

nàng, lẩm bẩm:

– Đẹp. Đẹp thật. Không những mặt đẹp, thân hình cũng đẹp. Ta mà là đàn

ông, gặp phải đàn bà như thế này, chắc chắn sẽ bỏ hết những người đàn bà

khác qua một bên …

Nói đến đây, nụ cười của y bỗng biến thành ác độc, ánh mắt đột nhiên

hiện vẻ sát khí.

Một người đàn bà đẹp, cái họ không thích thấy nhất, là một người đàn bà

khác còn đẹp hơn chính mình. Trên đời này không có cái gì so được với sự

đố kỵ của đàn bà, sẽ dễ dàng làm cho họ thành những kẻ sát nhân!

Thẩm Bích Quân lại bất tỉnh đi.

Lúc con người gặp phải chuyện không chịu đựng được, họ bèn bất tỉnh đi,

so với còn tỉnh sẽ dễ chịu đựng hơn nhiềụ.. Bất tỉnh, chính là một trong

những bản năng tự vệ của con người.

Lúc nàng bất tỉnh, xem ra còn đẹp hơn cả lúc nàng còn thức.

Tuy hai cặp mắt như làn thu thủy đã khép lại, nhưng hai hàng lông mi

khép lại trên mí mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, như đang mỉm một nụ

cười ngọt ngào …

Tiểu Công Tử nhìn chăm chăm vào nàng, thở nhẹ một hơi, nói:

– Cỡ đàn bà như ngươi, ta thật không nỡ lòng nào giết đi, nhưng mà không

giết không được, ta mà đem ngươi về cho y, y làm sao còn để mắt tới ta

nữa?

Bỗng nghe trên nóc xe có người cũng thở nhẹ ra một hơi, nói:

– Cỡ người đàn bà như ngươi, thật ngay cả ta cũng không nỡ lòng nào giết

đi, nhưng mà không giết không được, ta mà để cho ngươi sống, người khác

làm sao mà chịu cho nổi?

Trên nóc xe có một lỗ thông hơi nhỏ, không biết lúc nào đã bị mở tung ta,

lộ ra một cặp lông mày thật rậm, một cặp mắt vừa lớn vừa sáng.Trừ Tiêu

Thập Nhất Lang ra, còn ai có được cặp mắt sáng như vậy!

Tiểu Công Tử biến sắc mặt, thất thanh nói:

– Ngươi … ngươi còn chưa chết sao?

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

– Ta chẳng phải là chuột, mèo mới chụp có một cái làm gì đến nổi phải

chết?

Tiểu Công Tử cắn chặt răng:

– Ngươi không phải là chuột, cũng không phải là con ngườị Ta gặp phải

ngươi đúng là bị xúi quẩy tám đời. Được, ngươi có bản lãnh thì cứ nhảy

xuống đây giết ta đi.

Nàng ta vòng tay lại, nhắm chặt đôi mắt, làm như quả thật không còn

muốn phản kháng gì nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang cảm thấy kỳ quái, chớp mắt hỏi:

– Ngay đến chạy trốn ngươi cũng không muốn nghĩ tới?

Tiểu Công Tử thở dài:

– Lúc khắp người ta đầy dẩy những pháp bảo, ta còn bị ngươi ép phải xoay

vòng vòng, bây giờ mấy thứ pháp bảo đó đã xài hết trơn hết trụi, vậy thì

còn cách gì chạy trốn cho được nữa?

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Tại sao ngươi không đem Thẩm Bích Quân ra uy hiếp ta? Ta mà giết

ngươi, thì ngươi sẽ lập tức giết cô ta?

Tiểu Công Tử đáp:

– Thẩm Bích Quân chẳng phải là vợ của ngươi, cũng chẳng phải là tình

nhân gì. Ta có đem nàng ta ra chặt làm tám mảnh, ngươi cũng không đau

lòng. Làm sao ta đem nàng ta ra uy hiếp ngươi được?

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

– ít nhất ngươi cũng thử thử xem.

Tiểu Công Tử cười khổ:

– Đã không đi tới đâu, hà tất phải thử?

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

– Không lẽ ngươi thật tình chịu trận như vậy?

Tiểu Công Tử cười khổ:

– Gặp phải Tiêu Thập Nhất Lang, không chịu vậy thì còn làm được gì?

Tiêu Thập Nhất Lang cười phì, lắc đầu:

– Không đúng, không đúng. không đúng. Ta nhìn qua nhìn lại, hình như

ngươi chẳng phải là thứ người chịu trận như vậỵ Ta biết chắc ngươi đang

sắp dở trò gì nữa đây!

Tiểu Công Tử nói:

– Bây giờ ta còn có thứ gì để dở trò?

Tiêu Thập Nhất Lang cười:

– Bất kỳ ngươi muốn dở trò gì đi nữa, cũng đừng hòng gạt được ta.

Tiẻu Công Tử hỏi:

– Không lẽ ngươi không dám xuống đây giết ta?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Cũng chẳng cần phải xuống mới giết được ngươi.

Tiểu Công Tử hỏi:

– Nếu vậy ngươi muốn làm gì?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Trước hết ngươi kêu tên đánh xe ngừng xe lại.

Tiểu Công Tử gõ mấy cái vào vách xe, xe ngựa từ từ chậm lại, Tiểu Công

Tử hỏi:

– Bây giờ ngươi còn muốn ta làm điều gì?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Bồng Thẩm Bích Quân xuống xe.

Tiểu Công Tử quả thật nghe lời, y mở cửa xe ra, ôm Thẩm Bích Quân

xuống xe, hỏi:

– Bây giờ thì sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

– Đi thẳng về phía trước, không được quay đầu lại, đi tới mé cây cổ thụ

phía đằng trước kia, bỏ Thẩm Bích Quân xuống … Ta ở ngay đằng sau

ngươi, tốt nhất ngươi đừng có giở trò gì.

Tiểu Công Tử nói:

– Tuân mệnh!

Nàng ta quả nhiên ngay cả đầu cũng không dám quay lại, từng bước từng

bước bước về phía trước, Tiêu Thập Nhất Lang ở đằng sau nhìn chăm bẳm

vào nàng ta, thật tình nghĩ không ra tự nhiên tại sao nàng ta bỗng trở

thành nghe lời quá như vậy.

Đúng ngay lúc ấy, Tiểu Công Tử dở trò ra.

Tiểu Công Tử đi tới dưới gốc cây, đột nhiên búng ngược người, ném Thẩm

Bích Quân về phía Tiêu Thập Nhất Lang. Tiêu Thập Nhất Lang còn chưa

kịp có thì giờ nghĩ ngợi, đã thò tay ra đón lấy nàng.

Chỉ thấy Tiểu Công Tử đã nhón người lên, lộn người một vòng trên không

trung, trong tay đã vung ra ba điểm sáng lạnh, nhắm tới Thẩm Bích Quân

đang nằm trong lòng Tiêu Thập Nhất Lang.

Hồi nãy, nếu Tiểu Công Tử lấy tính mạng của Thẩm Bích Quân ra uy hiếp

Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang không chừng chẳng mảy may

động lòng; có điều bây giờ Thẩm Bích Quân đang nằm trong vòng tay của

y, y làm sao không cứu?

Đợi đến lúc y tránh xong ba viên ám khí, tính đặt Thẩm Bích Quân xuống

rượt theo Tiểu Công Tử thì nàng ta đã chạy biệt tăm biệt dạng.

Chỉ nghe có tiếng nàng ta cười như chuông ngân từ đằng xa vọng lại:

– Ta giao cho ngươi cái củ khoai lang nóng phỏng tay đó, ngươi liệu làm gì

đó thì làm.

Tiêu Thập Nhất Lang nhìn Thẩm Bích Quân đang nằm trong lòng, chỉ còn

nước cười khổ … Cái củ khoai lang này thật không nhỏ, y chẳng thể quăng

đi mặc kệ không để ý tới, mà cũng không biết phải giao cho ai bây giờ.

Thẩm Bích Quân từ trong cơn mê tỉnh lại lần thứ hai, nàng phát giác ra

mình đang ở trong một tòa miếu đổ nát, tòa miếu này không những thật

đổ nát, mà còn nhỏ quá chừng.

Trên cái bàn thờ vừa nhỏ vừa đổ nát đó, có chưng bày hình một vị sơn

thần, bên ngoài gió thổi ào ào. Nếu trước bàn thờ không có đốt một đống

lửa, e rằng Thẩm Bích Quân đã bị chết cóng từ lâu.

Gió từ bốn phương tám hướng chui vào. Ngọn lửa nãy giờ cứ bị thổi bạt;

một người đang duổi thẳng hai tay sưởi ấm, miệng khẻ hát một điệu nhạc.

Người ấy mặc trên mình bộ quần áo cũ, rách nát. Đôi giày mang trên chân

cũng lòi ra hai lỗ dưới đáy. Nhưng dù có người mặc áo bông, ngồi trên lầu

cao ấm cúng sưởi ấm, xem ra cũng không được thoải mái bằng y. Thẩm

Bích Quân không hiểu tại sao, một người trong hoàn cảnh như vậy vẫn giữ

được cái phong độ thoải mái như vậy.

Nhưng điệu nhạc y đang hát khe khẻ trong miệng, nghe ra lại thê lương

làm sao, tiêu điều làm sao, tịch mịch làm sao. So với vẻ người của y thật

không tương xứng chút nào.

Thẩm Bích Quân vừa mở mắt ra bất giác đã bị người ấy thu hút. Một hồi

lâu, nàng mới phát giác mình không nên chăm chú tới một người lạ quá

như vậy.

Đáng lý ra, nàng phải nghĩ đến hoàn cảnh của mình bây giờ ra sao mới

đúng.

Trong toà miếu cũ, tự nhiên là không có giường, nàng đang nằm trên thần

án, trên thần án có phủ rơm. Người ấy, tuy nhìn thì có vẻ thô lỗ, mà thật ra

tâm tư rất tinh tế.

Nhưng rốt cuộc y là bạn? Hay là thù?

Thẩm Bích Quân xoay trở ráng bò dậy, cố sức không gây ra tiếng động

nào.

Nhưng người đang ngồi hơ lửa, lỗ tai rất nhạy bén, thân hình của nàng vừa

nhúc nhích, y đã nghe thấy.

Y không ngẩng đầu lên, chỉ lãnh đạm nói:

– Nằm yên đó, không được động đậy.

Thẩm Bích Quân cả đời chưa bao giờ nghe ai nói với nàng những lời vô lễ

như vậỵ Tuy tính tình nàng rất ôn nhu,nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chưa

từng phải nghe lời một ai.

Nàng cơ hồ nhịn không nổi muốn nhảy xuống đất.

Người ngồi hơ lửa vẫn chưa ngẩng đầu lên, nói tiếp:

– Nếu cô nhất định muốn nhúc nhích, thử nhìn nhìn cái chân của mình.

Bất kỳ người đẹp đến cỡ nào, nếu mất đi một cái chân, cũng sẽ hết đẹp nổi.

Bấy giờ Thẩm Bích Quân mới phát giác ra đùi bên trái của mình đã sưng

phồng lên, sưng lớn lắm.

Người của nàng lập tức ngã xuống lại.

Bất kỳ người đàn bà nào, thấy cái đùi của mình sưng lên lớn như vậy, cũng

đều bị kinh sợ nhũn cả người ra.

Người đang hơ lửa hình như đang bật cười.

Thẩm Bích Quân đợi cho trái tim của mình đập điều hoà lại một chút, mới

hỏi:

– Các hạ là ai?

Người hơ lửa lấy một nhánh cây khơi lửa ra, hững hờ nói:

– Tôi là tôi, cô là cô, tôi không muốn biết cô là ai, cô cũng không cần biết

tôi là ai.

Thẩm Bích Quân hỏi:

– Tôi … Tại sao tôi lại ở đây?

Người hơ lửa đáp:

– Có những chuyện cô đừng hỏi thì tốt hơn. Hỏi rồi đâm ra phiền hà.

Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi, ngần ngừ hỏi:

– Có phải các hạ đã cứu tôi?

Người hơ lửa cười lên một tiếng:

– Cỡ người như tôi, làm sao xứng đáng cứu cô?

Thẩm Bích Quân không nói nữa, bởi vì nàng không biết nên nói gì mới

phải.

Người hơ lửa cũng không nói gì, hai người bỗng biến thành như những

người câm.

Ngoài trời, gió đang còn thổi phần phật, ngoài tiếng gió ra không còn nghe

tiếng gì khác. Trời đất hình như cũng chỉ còn hai người bọn họ.

Ngoại trừ Liên Thành Bích ra, Thẩm Bích Quân trước giờ chưa bao giờ

cùng một người đàn ông nào khác ở một mình một chỗ. Nhất là có tiếng

gió đang gào hú, có ánh lửa chập chờn, có người đàn ông thô dã …

Nàng cảm thấy không an lòng chút nào.

Nàng không nhịn nổi nữa muốn xoay trở ngồi dậy.

Nhưng nàng vừa nhúc nhích, người hơ lửa đã đứng trước mặt, lạnh lùng

trừng mắt nhìn nàng, nói:

– Tôi biết cỡ thiên kim tiểu thơ như cô, ở chỗ này thế nào cũng không yên

lòng. Nhưng bây giờ cái chân của cô bị thương, phải nhẫn nại một chút, ở

lại đây dưỡng thương trước rồi tính sau.

Cặp mắt người ấy vừa lớn, vừa đen, vừa sâu, vừa sáng.

Thẩm Bích Quân bị cặp mắt ấy nhìn mình trừng trừng, khắp người như

muốn nóng lên, không biết tại sao, nàng bỗng cảm thấy có sự tức giận nổi

lên từ dưới đáy lòng, nhịn không nổi lớn tiếng nói:

– Cám ơn các hạ có lòng tốt, nhưng chân tôi có lành có cụt, không liên can

gì đến các hạ, các hạ chẳng phải là người cứu tôi, cũng chẳng quen biết gì

tôi, thì hà tất phải lo đến chuyện của tôi?

Nàng rốt cuộc cũng nhảy được xuống đất, khập khểnh bước ra ngoài. Tuy

nàng bước rất chậm, nhưng không tỏ ra chút gì muốn dừng lại.

Người hơ lửa nhìn nàng, cũng chẳng ngăn trở, trong ánh mắt như có một

nụ cười.

Thật ra, nếu bây giờ y cản nàng một tiếng, không chừng Thẩm Bích Quân

cũng chịu ở lại.

Bởi vì cái chân của nàng quả thật đau muốn chết đi được.

Tiêu Thập Nhất Lang từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ép buộc người khác bất

cứ điều gì.

Nhìn Thẩm Bích Quân bước đi, y chỉ thấy có chỗ buồn cười.

Người khác nói rằng Thẩm Bích Quân không những đẹp tuyệt trần, mà

tính tình còn rất hiền thục, rất ôn nhu, rất lễ phép, trước giờ chưa từng

bao giờ giận dữ với ai.

Nhưng y thì đã thấy Thẩm Bích Quân tức giận.

Thấy được người trước giờ chưa bao giờ giận dữ với ai bây giờ tức giận,

cũng là một điều hứng thú.

Thẩm Bích Quân cũng có cảm giác mình sao kỳ quái quá, đương không lại

đi giận với người chưa bao giờ quen biết? Người ấy dù không phải là người

cứu nàng, ít ra cũng không thừa lúc nàng bất tỉnh dở trò vô lễ.

Đáng lý ra nàng phải cảm ơn y mới đúng.

Nhưng không biết tại sao, nàng cảm thấy người này lại làm cho nàng tức

giận. Nhất là lúc bị cặp mắt của y trừng lên, nàng càng không nhịn nổi.

Nàng vốn có khả năng khống chế lấy mình, nhưng cặp mắt ấy thật tình

sao quá thô dã, quá bặm trợn …

Ngoài trời gió lớn quá, lạnh quá.

Màn đêm tối đến khiếp hãi, trên trời một vì sao cũng không thấy đâu.

Đây có phải là cuối thu đâu? Chính là đương giữa mùa đông.

Cái chân của Thẩm Bích Quân đang từ đau đớn cực kỳ biến thành như tê

liệt, bây giờ lại đổi ra đau đớn lại. Từng cơn đau kịch liệt, như hết cây kim

này đến cây kim khác, liên tục đâm từ chân cho tới tim.

Tuy nàng đã cắn chặt răng bước đi mà lết không nổi thêm được nửa bước.

Huống gì, phía trước là màn đêm tối đen như mực, cho là đi được, nàng

cũng không biết là phải đi về đâu.

Tuy nàng đã cắn chặt răng, nước mắt rốt cuộc cứ chảy ra.

Trước giờ nàng không hề biết cô độc kinh khiếp như thế nào, bởi vì nàng

chưa hề bị cô độc. Tuy nàng là một đóa lan u kín, nhưng không phải mọc

từ nơi rừng sâu núi thẳm, mà là mọc lên trong lầu cao ấm cúng.

Nàng ôm chầm lấy thân cây, cơ hồ nhịn không nổi muốn khóc lên một

trận.

Chợt lúc đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đang vỗ vai mình.

Nàng quay đầu lại, lập tức thấy ngay cặp mắt vừa đen vừa sáng đó.

Tiêu Thập Nhất Lang đưa một tô canh bốc khói nghi ngút lại trước mặt

nàng, chầm chậm nói:

– Uống đi, tôi bảo đảm trong tô canh không có độc dược.

Y nhìn nàng, tuy cặp mắt vẫn còn đen, vẫn còn sáng, nhưng đã có một nét

ôn nhu nào trong đó, lời nói của y tuy vẫn còn sắc bén, nhưng trong đó đã

mất đi cái vẻ diểu cợt, chỉ còn lại cảm giác đồng tình.

Thẩm Bích Quân bất giác đưa tay ra đón lấy tô canh.

Hơi nóng của tô canh, tựa hồ đẩy cái lạnh của trời đất ra xa; nàng cảm thấy

trong tay mình đang cầm, không phải là một tô canh, mà là một tô ôn nhu,

một tô dồng tình …

Nước mắt của nàng lả chả rớt vào nước canh.

Toà miếu nhỏ vẫn còn nhỏ xíu, vẫn còn dơ dáy, vẫn còn xiêu vẹo.

Nhưng từ màn đêm vô cùng ở bên ngoài bước vào, cái tòa miếu đổ nát

hình như chợt thay đổi đi, trở thành một nơi ấm cúng mà sáng sủa.

Thẩm Bích Quân nãy giờ vẫn cúi đầu, chưa ngẩng lên bao giờ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rơi nước mắt trước mặt một người

đàn ông xa lạ. Ngay cả lúc trước mặt Liên Thành Bích, nàng cũng chưa

từng khóc bao giờ.

May mà Tiêu Thập Nhất Lang hình như không có vẻ để ý đến nàng. Vừa

vào đến nơi y thả người xuống đống rơm nằm ở một góc miếu, nói:

– Ngủ thôi, có muốn đi, cũng phải chờ trời sáng …

Câu đó nói còn chưa xong, y đã lăn ra ngủ mất.

Đám cỏ khô ấy vừa hôi, vừa lạnh, vừa ẩm, nhưng dù có người ngủ trên cái

giường ấm nhất, cũng chưa chắc ngủ ngon như y, ngủ say như y.

Đúng là một quái nhân.

Thẩm Bích Quân trước giờ chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào như

vậy. Nhưng không biết tại sao, nàng cảm thấy ở bên cạnh người đàn ông

này, tuyệt đối thật an toàn.

Lúc đang tỉnh, xem ra y có vẻ thô lỗ làm sao, hung dữ làm sao, nhưng lúc y

ngủ, xem ra y lại giống như một đứa bé, một đứa bé bị mắc điều oan ức.

Dưới hàng lông mi rậm đó không biết dấu kín biết bao nhiêu là sầu khổ,

oan ức, bi thương, u uất không thể nói cho ai biết được …

Thẩm Bích Quân nhè nhẹ thở ra một hơi, nhắm mắt lại.

Nàng những tưởng mình không thể nào ngủ được bên cạnh một người đàn

ông không quen biết, nhưng không biết lúc nào đó rồi nàng cũng ngủ đi

mất …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN