Mắt âm dương
Chương 07 phần 6
Đúng lúc này, anh bỗng phát hiện trên mặt sàn có gì đó khác thường, dường như có nước thấm ra vậy. Vương Uy chợt nghĩ, lẽ nào chiến thuyền cổ này đụng vào vậy gì đó nên đáy khoang bị thủng rồi ư? Vương Uy kinh hoàng, việc này không thể coi thường được, vội vàng cúi xuống xem xét mặt sàn. Chỉ thấy trên sàn lênh láng máu, máu từ khe hở của bức tường sắt phía trong phun ra như suối, trong phòng đã ngập lên đến mắt cá chân. Vương Uy đứng giữa bể máu, mùi tanh của máu làm anh không ngừng ọe ra nước chua.
Vương Uy chinh chiến sa trường bao nhiêu năm trời chưa bao giờ thấy nhiều máu như thế này, đúng là máu chảy thành sông. Máu từ kẽ tường sắt phun ra ào ào, mỗi lúc một mạnh, mà bức tường hướng ra ngoài sát với hành lang lại bị bịt kín, máu không thoát ra nổi nên cứ dềnh lên ãi.
Vương Uy kinh hãi chạy sang phòng bên cạnh, thấy bên đó cũng lênh láng máu, ngập đến tận bắp chân. Căn phòng này ba bề kín mít, chỉ có một mặt không biết tại sao lại để hở, lẽ nào làm nhiều khe hở như vậy là để máu chảy ra?
Trương Tử Thông dựng nên căn phòng này để làm gì?
Dãy phòng dọc hành lang này là nơi nghỉ ngơi của các tướng sĩ, vốn là loại phòng ở hết sức bình thường, nhưng lại được đúc thành những căn phòng bằng sắt kín mít. Trên mặt tường phía trong có nhiều chỗ đã bị thủng lỗ chỗ, lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay, lỗ to có thể đút vừa cánh tay người lớn. Những lỗ thùng này đều bám đầy gỉ sắt, bị máu xối vào, gỉ sắt rụng xuống từng mảng, những lỗ thủng lần lượt lộ ra.
Vương Uy đứng giữa bể máu, hai mắt đỏ ngầu, mùi tanh nồng nặc khiến anh ngạt thở, mỗi lần hít thở lại thấy họng nóng rát, hết sức khó chịu. Bất kể ai bị nhốt trên chiến thuyền cổ giữa dòng sông ngầm mênh mông này đều không thể không cảm thấy căng thẳng, hơn nữa còn bị ngập trong bể máu không biết từ đâu tràn vào, Vương Uy có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Máu phun ra từ các lỗ thủng mỗi lúc một nhiều, mặt tường sắt đã hoen gỉ đến cực độ, bị máu xối vào, cả mảng gỉ sắt liền rụng ra, lỗ thủng càng lúc càng lớn.
Vương Uy định thần, cảm thấy cứ đứng mãi trong bể máu thế này cũng không ổn. Trên chiến thuyền cổ này đầy rẫy những điều kỳ dị, không phải là nơi ở lâu, phải nhanh chóng thoát ra, nếu không sẽ mất mạng vào tay thứ quái dị trên con thuyền này.
Quyết định như vậy, Vương Uy bèn quay đầu đi thẳng về vị trí có cánh cửa lúc tiến vào căn phòng sắt. Anh đi thẳng đến góc trên cùng của căn phòng nhưng không thấy cái cửa trên vách tường kia đâu cả. Bức tường bằng sắt phẳng lì, làm gì có cánh cửa nào? Bức tường này là một thể hoàn chỉnh, hoàn toàn không có cửa, ngay đến một khe nhỏ cũng không có. Kết cấu kiên cố như thế đã khiến áu từ bức tường phía bên trong chảy ra không tràn ra được hành lang, khiến máu trong dãy phòng sắt thông nhau này mỗi lúc một dâng cao, cuối cùng sẽ nhấn chìm toàn bộ các căn phòng sắt, người trong đó tiến không được lùi không xong, chỉ có một con đường chết.
Vương Uy từng trải trăm trận, đã kinh qua không biết bao nhiêu hiểm nguy lớn nhỏ, vậy mà lúc này cũng phải cuống lên. Anh nhớ rất rõ mình đã dùng súng lục bắn vỡ khóa sắt trên cửa, bước qua cánh cửa sắt đó vào phòng, toàn bộ quá trình đều rõ ràng đến từng chi tiết, vậy mà cánh cửa sắt ấy lại vô cớ biến mất, khiến đầu óc anh như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, bức tường sắt chính diện vô cùng bằng phẳng, là một thể hoàn chỉnh, trên đó không thấy một dấu vết nào chứng tỏ có cửa ra vào. Lúc tiến vào, nghĩ đến tình huống gặp phải khi trước, anh đã cố tình để cửa mở toang, còn đẩy hẳn cánh cửa sang một bên đề phòng nó tự động đóng lại, nhưng tất cả mọi bằng chứng ấy đều vô cớ biến mất.
Anh thấy cả căn phòng vẫn y nguyên như cũ, trừ máu ra chẳng còn gì khác cả, mà cùng với máu ào ạt tràn sang, cánh cửa kia cũng âm thầm biến mất.
Anh rợn cả người, bèn ra sức xô mạnh vào tường, nhưng bức tường này khác hẳn bức tường sắt trong kia, nhìn là biết bên trong được đổ gang, xô vào chỉ tổ ê ẩm hết mình mẩy. Anh xô tường mấy lần không được, đành thôi không làm chuyện ngu xuẩn nữa, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, máu trên tường phun ra đã ngập quá bắp đùi anh, cứ thế này chỉ chốc nữa toàn thân anh sẽ bị nhấn chìm trong máu, chết vì ngạt thở.
Lúc này anh không cách nào tìm hiểu được bí ẩn về việc căn phòng sắt này đột ngột thay đổi hoàn toàn kết cấu, nhưng một dãy các căn phòng sắt ở đây thông nhau, lúc đứng ngoài hành lang anh đã quan sát kỹ, tất cả các phòng đều có một cánh cửa bị khóa trái từ bên trong, cánh cửa của phòng này đột nhiên biến mất, còn các phòng khác thì sao?
Nghĩ đến đây anh vội bì bõm lội máu vào phòng trong, vừa nhìn vào phòng, anh đã tuyệt vọng. Căn phòng này giống hệt phòng ngoài, nơi lẽ ra là cửa cũng lại là một bức tường phẳng lì, không một kẽ hở.
Mọi lối thoát đều bị bịt kín, nhưng Vương Uy dù sao cũng được trui rèn giữa rừng tên mưa đạn mười mấy năm trời, sau phút hoảng loạn, anh từ từ bình tĩnh lại. Anh nghĩ bụng, đã bị dồn đến đường cùng, thà rằng cứ xông vào phía sau bức tường sắt này xem thử trong đó có những gì, còn hơn khoanh tay chờ chết.
Bấy giờ Vương Uy đã hăng lên, không còn sợ gì nữa, vừa quan sát kỹ bức vách đầy lỗ thủng, vừa phân tích xem nên xông vào bằng cách nào. Những lỗ thủng này một khi toác ra đến một mức độ nhất định sẽ dừng lại, không toác thêm nữa. Anh đập vào bức tường mấy lần, nhưng những chỗ không bị gỉ vẫn hết sức kiên cố, không dễ phá thủng như anh hình dung, nay cả những chỗ cạnh lỗ thủng, đập vào cũng thấy chắc chắn vô cùng. Anh vận sức dùng cùi chỏ thúc mấy lần đều vô dụng. Vương Uy liền hiểu ra, những lỗ thủng do sắt gỉ bong tróc tạo thành này không phải là tự nhiên, mà khi đúc tường sắt người ta đã thiết kế như thế rồi, nếu không tường sắt đã hoen gỉ thế này thì những chỗ khác cũng sẽ không chịu nổi va đập.
Những chỗ có lỗ thủng và không có lỗ thủng trên tường rất khác nhau, anh xô mạnh mấy cái mà chẳng suy chuyển gì, té ra ruột bức tường cũng được đổ gang. Vương Uy đang mải suy nghĩ, nào ngờ từ sau lỗ thủng lớn bằng nắm tay thình lình thò ra một thứ gì đó, thứ đó thò ra nhanh như điện rồi thần tốc thu về. Nhờ ánh đèn pin anh kịp thấy nó trông như một cánh tay người còn nguyên xương thịt, xem ra là cánh tay của người sống.
Cánh tay thò ra thụt vào nhanh như điện, nếu không phải anh đang chăm chú nhìn lỗ thủng kia, sợ rằng chẳng thể nào phát hiện được một loạt động tác của nó, nó rụt vào rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Vương Uy lau mồ hôi trán, lòng vô cùng bối rối, nhìn cánh tay kia linh hoạt như vậy, hẳn là của người sống, nhưng cánh tay bị nhốt kín trong căn phòng sắt suốt năm trăm năm nay, sao có thể là của người sống chứ? Bị cánh tay kia quấy nhiễu, Vương Uy rối cả lên, anh không cách nào biết được bên trong bức tường kia có gì, nhưng có thể khẳng định, thứ bên trong đó chẳng lấy gì làm tử tế.
Vương Uy rùng mình, chợt thấy mắt cá chân bị tóm chặt, chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã ngã bổ ngửa, đầu ngập trong máu. Toàn thân anh như bị điện giật, muốn giãy giụa cũng không giãy nổi, cả người đập vào tường sắt, uống mấy hớp máu, anh phải cố ngậm trong miệng không dám để thứ máu tởm lợm kia trôi xuống họng.
Hai cánh tay nắm chân anh, đập mạnh cả người anh vào tường mấy cái, đột nhiên dưới chân tường lủng ra một lỗ hổng, cánh tay kia liền tóm hai chân Vương Uy lôi vào, khiến anh lộn nhào trong bể máu, sặc cả máu lên mũi. Vương Uy chỉ có thể nín thở dưới nước một thời gian nhất định, hơn nữa còn bị cánh tay ma quái tóm chặt, cả người bị va đập liên tục, anh bắt đầu thấy mắt nảy đom đóm, ngực như sắp vỡ tung.
Trong lúc bối rối, anh bèn dùng báng súng đập mạnh vào cánh tay ma quái kia, anh đập liền mấy cái nhưng nó đều tránh được. Nhân lúc cánh tay nắm chân mình hơi lỏng, anh vội mò mẫm vùng dậy, khạc hết mấy ngụm máu tanh ngòm trong miệng ra.
Lúc Vương Uy ngã xuống bể máu, đèn pin cũng đồng thời tắt ngấm. Anh hoảng hồn, dưới hang động ngầm này tối đen như mực, mà bao diêm anh mang theo đã bị ướt sũng, không thể dùng được nữa, không có đèn pin sẽ không trông thấy gì cả, một thân một mình ở trên con thuyền từng xảy ra vô số chuyện kỳ quái này chỉ có chết.
Vương Uy vẩy mạnh cái đèn pin vài lần, trong bóng tối tĩnh lặng không còn bất kỳ âm thanh nào khác, anh cứ nơm nớp sợ cánh tay ma kia lại nhân lúc tối tăm mà giở trò. May sao chiếc đèn pin này rất tốt, tuy bị ngấm nước nhưng vẩy mạnh mấy cái lại sáng lên. Lúc đầu nó chỉ sáng yếu ớt, dần dần mới sáng rực lên, cùng với ánh đèn sáng dần Vương Uy cũng từ từ bình tĩnh lại.
Anh soi đèn khắp bốn phía, phát hiện máu đã ngập đến ngực, căn phòng này rất lớn, đèn không soi đến được bức tường đằng kia, chỉ thấy bốn phía máu là máu.
Nhưng trong bể máu chợt có một vật thu hút sự chú ý của Vương Uy. Vật này rất lớn, lại vuông vắn, trông như một cái bệ đá vậy. Anh bì bõm lội nước lại gần mới nhìn rõ hình dạng thứ đó, chỉ thấy nó trong suốt, trông rõ cả máu cuộn chảy bên trong, cao khoảng hơn ba trượng, mỗi chiều chừng năm sáu trượng. Vương Uy quan sát thứ đó thật kỹ, anh vẫn lo cánh tay quái vật kia lại thò ra, chỉ đợi anh hơi sơ sểnh là lôi tuột anh xuống bể máu lần nữa. Anh lùi lại phía sau mấy bước, giơ đèn pin soi rõ toàn cảnh thứ đó, lúc rọi đèn lên đến đỉnh vật đó, mắt anh chợt sáng lên, trên nóc bệ đá có một người đang nằm.
Theo phản xạ, Vương Uy lập tức giơ súng lên nhắm vào đầu người kia, chỉ thấy mái tóc người nọ xõa dài, lấp lánh vàng dưới ánh đèn pin loang loáng, hình như người đó có mái tóc vàng. Vương Uy giật nảy mình, chẳng nhẽ đấy là Dương Hoài Ngọc?
Xung quanh bệ, máu dềnh lên rất cao, hơn nữa bốn phía quanh bệ hình như còn có rãnh sâu, Vương Uy mon men đến gần, suýt nữa thì ngã xuống dưới. Cái bệ này thật là quái gở, anh không biết dưới rãnh sâu xung quanh bệ có thứ gì nên không dám mạo hiểm lặn xuống.
Anh rọi đèn pin vào người đang nằm kia, càng nhìn càng thấy giống Dương Hoài Ngọc, đường nét hình dáng không khác chút gì, không phải cô ta thì còn là ai nữa? Dương Hoài Ngọc đột ngột biến mất một cách vô cớ ngay trước mắt anh, tại sao thoáng cái lại chạy đến đây? Cô nằm bất động trên cái bệ kia, không biết còn sống hay đã chết? Vương Uy lo lắng, quyết định phải nhanh chóng đưa cô xuống, nếu còn cứu được thì cứu.
Tuy Vương Uy không có cảm tình với đội thám hiểm, nhưng từ lúc tiến vào dãy núi Đường Cổ Lạp, mọi người cùng nhau vượt qua bao gian nan vất vả dọc đường, cũng coi như sinh tử chi giao. Quân đội Tứ Xuyên đánh trận không giỏi nhưng coi trọng nhất là nghĩa khí, sinh tử chi giao lẽ nào không cứu?
Vương Uy chẳng kịp nghĩ nhiều, anh cố nín một hơi lặn xuống, bơi đến chỗ cái bệ. Khoảng cách từ giữa bệ đến bốn phía xung quanh có đến mười mấy trượng, ở dưới bể máu anh không trông thấy gì cả, chỉ có thể bơi theo cảm giác mà thôi.
Bơi một lúc lâu mới vượt qua được khoảng cách mười mấy trượng đó, anh thử lặn xuống nhưng lặn mấy trượng vẫn chưa đến đáy. Vương Uy thầm kinh ngạc, rõ ràng chuyện này quá mức lạ lùng, bèn bơi đến trước cái bệ, từ dưới nước nhô lên, ra sức vuốt sạch khuôn mặt đầy máu. Cái bệ trước mắt anh là một khối đá trong suốt, Vương Uy cảm thấy bệ đá này rất giống với phần trong suốt của bệ đá mà anh thấy trong rừng rậm giáp giới giữa Tây Tạng và Tứ Xuyên, đều trong mờ, khác chăng là bệ đá này thuần túy trong mờ, không có tảng đá nào khảm vào.
Bệ đá này cứ nhỏ dần từ chân lên đến đỉnh, Vương Uy trèo lên chỗ ngăn cách giữa hai nửa trên dưới bệ đá, chỗ đó rộng khoảng nửa bàn chân, đủ ột người đứng vững. Ngay khi anh vừa bò lên khỏi bể máu, thình lình một cánh tay dưới bể thò lên, khiến máu bắn tung tóe. Vương Uy giật mình, vội giơ súng bắn, nhưng hai phát đạn đều bắn xuống nước. Cánh tay kia thò lên rất nhanh, rất bất ngờ, chẳng để Vương Uy kịp nhìn rõ đã thụt ngay xuống bể máu, biến mất.
Anh lau mồ hôi trên mặt, leo tiếp lên cái bệ đá, bệ đá rất trơn, tay anh lại dính đầy máu, cứ leo lên ba tấc lại trượt xuống hai tấc, rất khó khăn.
Vất vả lắm anh mới leo lên đến nóc bệ, mồ hôi đầm đìa. Hai tay anh bám vào mặt bệ đá, thò đầu lên nhìn, liền thấy nửa khuôn mặt tái nhợt của Dương Hoài Ngọc, còn nửa mặt bên kia bị một bàn tay đẫm máu bịt kín, che khuất cả miệng, mũi.
Thấy thân mình Dương Hoài Ngọc hơi run rẩy, Vương Uy giật mình, thì ra cánh tay kia định bịt chặt mũi miệng để cô ngạt thở mà chết. Chẳng kịp suy nghĩ, anh vội giằng cánh tay nọ ra, khuỷu tay của nó còn giấu sau lưng Dương Hoài Ngọc, nhìn như thể phía sau cô có ai đó đang nấp.
Lúc này Vương Uy chẳng còn bụng dạ nào xem thử đằng sau cô là người hay ma nữa, anh dùng sức nắm lấy bàn tay đang bịt miệng Dương Hoài ngọc, vận khí giở ngón Đoạn Môn chỉ gia truyền, bẻ vụn xương năm ngón trên bàn tay kia. Cánh tay kia bị đau đớn vội rụt lại, mấy cánh tay đang tóm chân tay Dương Hoài Ngọc cũng biến mất, lúc anh bật đèn pin lên soi thì không thấy chúng đâu nữa.
Vương Uy thử bắt mạch Dương Hoài Ngọc, thấy mạch đập yếu ớt nhưng vẫn còn một hơi thở. Anh bèn bóp chặt hàm dưới cô, vỗ vỗ vào lưng, ép cô nôn hết chỗ máu bị sặc ra. Nôn hết thứ máu tanh tưởi kia ra, Dương Hoài Ngọc cũng thở ra một hơi, mí mắt động đậy rồi mở bừng mắt.
Thấy Vương Uy đang cười với mình, Dương Hoài Ngọc giật thót, vội hỏi đây là đâu?
Vương Uy kể sơ qua mọi diễn biến vừa rồi, Dương Hoài Ngọc cứ há hốc miệng ra nghe. Tuy từng là hải tặc tung hoành khắp vùng biển Đông Nam Á, cô cũng không khỏi kinh hãi trước những chuyện quái gở vừa rồi.
Dương Hoài Ngọc vắt óc nhớ lại mọi chuyện trước khi bị hôn mê, chỉ nhớ đang ở trong căn phòng có tượng người chim bỗng cô bị một đôi tay tóm lấy vai, nhấc bổng cả người lên, cô định kêu cứu, nhưng mũi miệng đều bị bịt chặt, không thể phát ra tiếng.
Thì ra các phòng ở khoang dưới cùng của chiến thuyền này đều thông nhau, giữa xà và vách phòng có khe hở đủ một người chui lọt. Trong lúc hoảng loạn, Dương Hoài Ngọc bị bịt hết miệng mũi tay chân, không giãy giụa gì được, đoạn cô bị ném tung lên cao, rơi xuống bể máu, uống phải mấy hớp máu tanh tưởi rồi hôn mê bất tỉnh. Nghe Dương Hoài Ngọc kể, Vương Uy lập tức hiểu ra ngay, lúc bọn họ ở trong căn phòng có tượng người chim, nhất định bàn tay ma kia đã giở trò với cánh cửa khiến hai người nghi ngờ lẫn nhau. Bấy giờ Dương Hoài Ngọc trông thấy một bàn tay đóng cửa, trong ấn tượng của cô, trong phòng chỉ có cô và Vương Uy, mà đó lại là tay đàn ông nên cô mặc nhiên coi đấy là tay Vương Uy. Nghe Vương Uy phân tích, cô cũng gật đầu thừa nhận chuyện này.
Vương Uy đứng trên bệ đá, cầm đèn pin soi xung quanh, chỉ thấy bể máu cuồn cuộn, máu vẫn tiếp tục dềnh lên cao, nhưng bàn tay ma quái kia đã biến mất.
Hai người đều hiểu, hiện giờ họ giống như đang đứng trong một cái hộp sắt khổng lồ, bốn bề bịt kín, tiến thoái đều không thể được, phía trước phía sau đều là đường chết.
Dương Hoài Ngọc nghỉ một chút, sức khỏe bình phục dần, trên người cô không bị thương, vừa rồi hôn mê bất tỉnh chẳng qua là ngạt thở do bị máu làm tắc họng mà thôi. Bây giờ sức khỏe cô đã khôi phục lại được tám phần mười, cũng là thời cơ tốt nhất để thoát thân. Bằng không cứ nấn ná mãi trong căn phòng sắt tối đen không có ánh mặt trời này, sức lực và tinh thần đều kiệt quệ, chẳng bao lâu nữa, dù thứ quái gở trong bể máu kia không ra tay thì họ cũng bị bầu không khí này giày vò đến chết. Dương Hoài Ngọc bảo Vương Uy:
– Làm thế nào bây giờ, chẳng nhẽ chúng ta chịu chết ở đây à?
Vương Uy lắc đầu:
– Vách phòng này đều được đổ gang, súng bắn không thủng, giờ chỉ mong có một lỗ hổng ẩn giấu đâu đó để chui ra thôi.
Lúc nói câu này với Dương Hoài Ngọc, lòng anh cũng rất tuyệt vọng, những căn phòng này ngay cả cửa còn bị phong bế một cách bí ẩn, làm sao còn có lỗ hổng cho bọn họ chui ra kia chứ?
Dương Hoài Ngọc không hề khờ khạo, cô đương nhiên hiểu hoàn cảnh mình lúc này, bèn ngồi dậy, nhìn xuống mặt nước theo Vương Uy, chỉ thấy bể máu cuồn cuộn sóng, khí thế không kém gì con sông ngầm ngoài kia.
Đứng lúc này, lòng Vương Uy chợt trầm xuống, lưng toát mồ hôi lạnh, ánh mắt anh dừng lại trên nóc bệ, qua lớp đá trong mờ, anh trông thấy một gương mặt to tướng đang áp sát vào mặt đá, đôi mắt thô lố trừng trừng nhìn anh, hai luồng mắt vừa giao nhau anh đã thấy rờn rợn, đôi bên cứ thế chòng chọc nhìn nhau, Vương Uy có thể cảm thấy máu trong người đông cứng cả lại.
Dương Hoài Ngọc nghiêng đầu trông sang, nhận thấy Vương Uy có vẻ không bình thường, cô nhìn theo ánh mắt anh, chợt giật thót cả mình, vội kêu ré lên. Máu dưới bệ dềnh lên mấy lần, gương mặt kia lập tức biến mất.
Dương Hoài Ngọc nhìn Vương Uy hồi lâu, thở hổn hển nói:
– Đó là mặt người.
Vương Uy gật đầu, thấy làn máu bên dưới bệ đá đã lặng, mới nói:
– Đúng là mặt người, nhưng tôi dám khẳng định đôi mắt ấy không phải là mắt người, rốt cuộc nó là cái gì nhỉ?
Dương Hoài Ngọc lắc đầu, không ai có thể trả lời anh được. Biện pháp duy nhất là lội xuống nước xem, thứ kia rất có thể ẩn nấp trong rãnh sâu dưới nước, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, dù gì cũng đang bị kẹt ở đây, thời gian kéo dài thể nào cũng chết, chi bằng xuống nước xem đó là cái gì, một khi xuống gặp Diêm vương, Diêm vương có hỏi tại sao chết còn biết đường mà trả lời.
Anh nói ý định của mình với Dương Hoài Ngọc, cô cũng tán đồng. Cô gái này từ nhỏ đã theo lão Tôn giết người đốt nhà, dũng mãnh can đảm có thừa, giờ lâm vào cảnh này, có thể chết bất cứ lúc nào, còn chuyện gì không buông bỏ được nữa?
Cuối cùng Vương Uy nghĩ ra một cách, anh xuống nước trước còn Dương Hoài Ngọc cầm súng tiểu liên chĩa xuống mặt nước, theo anh đoán, thứ bên dưới kia rất có khả năng sẽ thò ra tấn công. Từ nhỏ anh đã tập võ, bơi lặn dưới nước cũng rất nhanh nhẹn, hễ có vật gì đó đến gần, anh trông sóng nước là nhận ra ngay. Anh sẽ dẫn dụ thứ ở dưới nước xuất hiện, xem nó là cái gì.
Cách này tuy rất nguy hiểm, nhưng là cách duy nhất hiện giờ nên Dương Hoài Ngọc cũng không phản đối.
Vương Uy đưa đèn pin cho cô, còn mình cầm súng lục, lần theo khoảng hở gián cách hai nửa bệ đá, lặn xuống.
Vừa xuống nước anh đã cảm nhận ngay được dòng nước ngầm đang chảy xiết, dường như có một xoáy nước lớn hút anh xuống, khiến Vương Uy hết sức kinh ngạc.
Chiến thuyền cổ đi lại trên con sông ngầm nên đáy phải thật kín, khả năng duy nhất để hình thành xoáy nước chỉ có thể là đáy thuyền đã bị thủng, hơn nữa để có xoáy nước lớn như vậy thì lỗ thủng phải rất lớn.
Vương Uy cố tránh xoáy nước, định lặn xuống bên dưới để tìm chân bệ đá, theo anh suy đoán, máu đã có thể chảy ra chảy vào trong bệ, nhất định bên dưới bệ này có lối thông, không khéo còn đụng phải gương mặt to vừa rồi cũng nên.
Anh bơi quanh xoáy nước nhưng không trông thấy gì, chỉ cảm thấy sức hút của xoáy nước càng lúc càng mạnh. Đang lúc anh băn khoăn thắc mắc lẽ nào cái bệ vuông này không có chân bệ mà là được gác lên không, đột nhiên sau lưng anh căng lên, có gì đó đang lao tới tấn công từ phía sau, Vương Uy bình tĩnh lạng người đi, tránh đòn tấn công của thứ đó.
Anh ngoảnh lại, chợt thấy rất đông thứ gì đó đang lao về phía mình. Vương Uy thầm kinh hãi nhưng chẳng còn cách nào né tránh, đành quay người ngoi lên mặt nước, một tay anh cầm súng, bắn về phía sau mấy phát để cản tốc độ tấn công của đối phương, thân hình cũng theo đó mà nổi lên mặt nước.
Vừa nhô đầu lên anh đã bám ngay lấy bệ, nhảy tót lên chỗ gián cách hai nửa bệ đá. Dương Hoài Ngoc thấy rõ tình hình, không chờ Vương Uy gọi liền bắn ngay một loạt đạn, lập tức nghe tiếng rơi bùm bũm xuống nước.
Vương Uy ngoảnh lại nhìn, thấy một sợi dây thừng đỏ lòm màu máu rơi xuống nước, trên mặt nước vẫn còn mấy sợi nữa, đều đã bị bắn nát. Vương Uy đang lấy làm lạ không hiểu những sợi dây đỏ đó là gì thì nghe tiếng Dương Hoài Ngọc gọi anh mau leo lên.
Anh chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ ráng sức ôm lấy một góc bệ đá leo lên, nào ngờ chưa leo được đến nửa phía trên của bệ đá đã thấy hông căng ra, bị thứ gì đó ghì chặt.
Vương Uy thầm than không ổn, cố ôm chặt lấy cái bệ, cả người dính sát vào bệ hệt như thạch sùng bám tường. Thứ đang ghì chặt lưng anh rất khỏe, Vương Uy cảm thấy ruột gan như bị thít lại, chẳng đợi anh kịp chống trả, nó đã kéo luôn anh xuống nước.
Thứ kia lôi tuột anh về phía xoáy nước. Vương Uy giở mọi thủ đoạn giãy giụa phản kháng, tiếc rằng anh không bám víu vào đâu được, nên cứ bị nó lôi đi tuồn tuột.
Càng đến gần xoáy nước, áo quần trên người anh gần như bị xoáy nước xé tan, xem ra anh sắp bị cuốn vào đó tới nơi. Vương Uy đang thầm kêu khổ, bỗng thấy phía trước ập tới một luồng lực đạo, mạnh hơn lực đạo đang tóm ngang lưng anh nhiều, hai luồng lực đạo va vào nhau khiến Vương Uy bị văng ra xa hơn một trượng, máu trong lồng ngực nhộn nhạo, suýt nữa thì ngạt thở. Tuy xương cốt toàn thân đau rã rời nhưng anh hiểu hơn ai hết, nếu không có cú va đập vừa rồi, hẳn bây giờ anh đã đi đời nhà ma.
Người anh chìm dần xuống đáy nước, không rõ cái rãnh trong bể máu này sâu đến mức nào, anh muốn cử động nhưng toàn thân đã mất hết sức lực, tay chân không nghe theo sự điều khiển nữa, không làm sao động cựa nổi. Luồng lực đạo từ trong xoáy nước ập tới kia thực quá mạnh, nháy mắt đã đẩy ngụm khí mà anh nín thở giữ trong lồng ngực lệch đi, dưới đáy nước này, không thể động cựa thì chỉ còn chờ chết.
Vương Uy rủa thầm trong bụng, gắng nín thở không áu ộc vào họng. Ngay lúc ấy, anh bỗng cảm thấy có vật gì đang bơi tới làm cho sóng nước cuộn lên, hẳn phải là cái gì đó rất lớn. Vương Uy thầm kinh hãi, hiện giờ chỉ một con sâu, con rắn cũng có thể giết anh chứ đừng nói gì tới những con vật lớn hơn.
Vật ấy bơi đến trước mặt Vương Uy, kéo tay anh ngoi lên. Vương Uy giật mình, té ra đó là người. Nhưng có thể khẳng định người này không phải Dương Hoài Ngọc, tính theo thời gian thì cô cũng không thể đuổi kịp, hơn nữa người ấy thân thể rắn chắc, không phải là nữ.
Vương Uy sợ hãi khôn xiết, anh cứ ngỡ trong căn phòng sắt này chỉ có anh và Dương Hoài Ngọc, không ngờ lúc này lại bất ngờ xuất hiện thêm một người khác. Hơn nữa, khi nghe Dương Hoài Ngọc nói giữa vách tường và xà ngang của căn phòng sắt có khe hở, anh bèn soi đèn pin kiểm tra nhưng kết cấu phòng đã thay đổi từ lúc nào chẳng rõ, khe hở kia đã bị bịt chặt, không còn chỗ hở nào nữa. Người kia bơi lên đến mặt nước, Vương Uy cũng trồi lên, ánh đèn pin của Dương Hoài Ngọc vừa khéo rọi đến nơi, tạo thành một chùm sáng trải rộng trên bể nước.
Vương Uy ngoảnh lại, thấy đằng sau nhô lên một khuôn mặt to tướng, ròng ròng máu me, đôi mắt thô lố như hai quả trứng ngỗng nhìn chằm chằm vào anh, vô cùng đáng sợ.
Thấy Vương Uy sợ đến nỗi suýt nữa cắn đứt cả lưỡi, gương mặt kia lại nhệch miệng cười thâm hiểm, nụ cười làm anh suýt nữa nôn ộc hết ra. Gương mặt này trông nanh ác hết chỗ nói, chính là gương mặt bên dưới bệ đá mà anh vừa thấy khi nãy.
Vương Uy g trấn tĩnh lại, giương súng toan bắn, náo ngờ tay anh bị một cánh tay từ dưới nước giơ lên ngăn lại, khiến anh giật nẩy mình, bấy giờ gương mặt trắng nhợt kia mới được gỡ ra, để lộ khuôn mặt người bình thường. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, toàn thân Vương Uy liền cứng đơ, khuôn mặt rỗ chằng rỗ chịt kia nhăn nhở cười với anh:
– Thưa chỉ huy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!