Mắt âm dương - Chương 11 phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Mắt âm dương


Chương 11 phần 5



Tiếng chuông phát ra từ ngọn tháp và tiếng chuông Kim Cương nghe từa tựa như nhau, hai người lắng tai nghe thật kỹ, cuối cùng xác định hai tiếng chuông quả rất giống nhau. Nhưng tiếng chuông phát ra từ ngọn tháp khiến người ta thấy tĩnh tâm, bình lặng, còn tiếng chuông Kim Cương của Nhị Rỗ lại khiến lòng người hoảng loạn, khó mà kiềm chế, vừa nghe thấy tiếng chuông ấy, trong lòng đã thấy âm khí bốc lên rờn rợn, vô cùng quái gở.

Nhị Rỗ định thần, nói:

– Không chỉ có tiếng chuông kỳ lạ đâu, chỉ huy có nhận ra không, sau khi vượt qua bức tường băng, chúng ta không còn thấy vết máu nữa.

Từ lúc vào hang động tháp băng Vương Uy đã để ý thấy điều này, nhưng sau khi vượt qua bức tường băng, kẻ bị nghi là lão Tôn đột nhiên chẳng còn thấy tung tích. Mà đám rắn đen đông đúc kia cũng mất tăm mất dạng, tất cả những chuyện này, đều toát lên sự bí hiểm khôn xiết.

Ba người đến bên mép tảng băng trong tiếng chuông ngân vang như đợt sóng dồn, đoạn lại nhảy sang một tảng băng gần đấy, cứ như vậy họ nhảy qua hết tảng băng này đến tảng băng khác, cuối cùng họ leo lên một tảng băngộng mênh mông không thấy đâu là bờ, bên trên san sát những tháp băng. Ba người đi giữa những tòa tháp băng, bên tai cảm giác như có tiếng lanh canh tựa như những hạt châu lớn bé rơi trên mâm ngọc, tuy họ đi trên băng hết sức nguy hiểm nhưng trong lòng lại vô cùng an tường, không hề mảy may nôn nóng.

Giữa tảng băng là nơi tập trung khá nhiều hốc nhỏ, những luồng sáng phát ra từ các hốc nhỏ đan chéo vào nhau, hình thành một quầng sáng bảy sắc rất lớn trên mặt băng. Bước đi trên đó, ba người hoa cả mắt vì ánh sáng lung linh huyền ảo, đành phải che hờ mắt lại, nếu không sẽ rất dễ sinh ra ảo giác.

Hang động sâu hun hút này rất dài, ba người đi hơn một dặm mới hết tảng băng khổng lồ kia. Đi đến mép tảng băng khổng lồ lại xảy ra một vấn đề: tảng băng kế tiếp nằm ở phía đối diện, hai tảng băng cách nhau chừng ba, bốn mét, nếu muốn đi tiếp thì phải sang được tảng băng bên kia. Phía dưới tảng băng là vực sâu không thấy đáy, hễ nhìn xuống là chóng mặt hoa mắt, lòng nôn nao hẳn. Muốn sang được tảng băng bên kia chỉ có cách nhảy qua, đối với Vương Uy, khoảng cách như thế chẳng thấm tháp gì, bởi từ nhỏ anh đã luyện võ, nhảy xa chừng ba bốn mét dễ như bỡn. Nhưng Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc thì khá phiền phức, hơn nữa mặt băng lại trơn, hễ không cẩn thận sẽ rơi xuống vực, nhìn khoảng cách xa như thế, ai mà chẳng tim đập chân run?

Nhị Rỗ tự phụ bản lĩnh, xung phong nhảy trước. Gã lùi lại mười mấy mét, chạy bước nhỏ đến mép tảng băng, tung người nhảy lên, Vương Uy đứng bên mép tảng băng, chăm chú nhìn từng động tác của Nhị Rỗ, điệm tựa trơn như vậy, hai tảng băng lại cách khá xa nhau, tung người nhảy lên như thế rất nguy hiểm. Vương Uy là người trong nghề, mà trông thấy cũng sợ toát mồ hôi, nếu không nhảy qua được, rơi xuống vực thì chỉ có tan xương nát thịt.

Nhị Rỗ tay chân cứng đờ, cố nín thở, chạy đến bên mép tảng băng, điểm mũi chân, tung người nhảy qua. Vương Uy thấy rõ, tư thế tung mình của Nhị Rỗ hỏng hoàn toàn, mũi chân Nhị Rỗ bị trượt, chẳng qua nhảy lên được là nhờ sức bật của gót chân mà thôi.

Vương Uy trông mà toát mồ hôi lạnh, rõ ràng cú nhảy này là đâm đầu vào chỗ chết, người sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Ngay lúc ấy, Vương Uy hết sức bình tĩnh, giơ chân lên đạp thẳng vào mông Nhị Rỗ. Cú đạp này của Vương Uy mạnh kinh người, đã đạp cho Nhị Rỗ bắn sang bờ bên kia.

Nhị Rỗ bay qua vực thẳm, rơi xuống trước cung điện băng bên kia trong tư thế chó ăn phân, mặt úp xuống mặt băng, nửa bên mặt lập tức tê dại, miệng đập xuống đất, không kêu lên nổi.

Vương Uy thấy Nhị Rỗ nằm lịm đi, chỉ lo gã chết, liền gọi toáng lên, bấy giờ Nhị Rỗ mới khẽ nhúc nhích, coi như chứng minh rằng minh vẫn còn sống.

Dương Hoài Ngọc thấy tình cảnh thảm hại của Nhị Rỗ, cứ đứng tần ngần hồi lâu, không hề động đậy. Vương Uy ngán ngẩm lắc đầu, vẫy tay với Dương Hoài Ngọc, ánh mắt cô lập tức trở nên kiên định. Cô gái xuất thân từ cướp biển này quả nhiên khác biệt, cô nghiến răng chạy nhanh tới, rồi nhún chân nhẹ nhàng nhảy qua, đáp xuống ngay bên cạnh Nhị Rỗ, còn theo đà lao về phía trước vài bước mới dừng lại.

Thấy Dương Hoài Ngọc không vấn đề gì, Vương Uy hít một hơi thật sâu, không cần chạy lấy đà, cứ như vậy tung người nhảy qua, đáp xuống ngay trước mặt cô.

Nhị Rỗ thấy hai người an toàn sang được bên này, mới bắt đầu bò dậy, nửa khuôn mặt gã bị va đập thâm tím, khóe miệng chảy máu, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

Vương Uy cũng cảm thấy áy náy, liền vỗ vỗ vai Nhị Rỗ. Nhị Rỗ “hừm” một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng rên rẩm:

– Ông trẻ ơi, ông lấy đâu ra cái trò này thế…

Dương Hoài Ngọc xưa nay vẫn lạnh lùng, vậy mà trông thấy bộ dáng nhếch nhác của Nhị Rỗ, cũng không nén nổi vẻ buồn cười. Nhị Rỗ bị mất mặt trước phụ nữ, tức thì biến sắc, liền túm lấy Vương Uy, dáng vẻ như sắp liều mạng.

Bỗng Vương Uy lạnh lùng nói:

– Đừng đùa, chúng ta gặp phiền toái rồi đấy.

Nhị Rỗ ngớ ra, không hiểu Vương Uy nói gì, liền ngước lên, bắt gặp Vương Uy đang chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt rất nghiêm trọng, vội quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Vương Uy, nửa gương mặt đang tê dại vì lạnh của gã lập tức biến thành kinh hãi.

Chỉ thấy ở đầu kia tảng băng, cách họ chừng mấy chục mét, không biết từ bao giờ, lũ rắn đen biến mất trong cung điện lại xuất hiện dày đặc. Lũ rắn này không còn hiền lành như trong hoa viên băng, chúng thi nhau trừng mắt nhìn ba người, nhe răng há miệng, thè lè cái lưỡi dài, hai chiếc nanh độc chìa ra khiến ai trông thấy cũng sợ.

Đôi bên trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, tảng băng này không lớn, hơn nữa lại cách những tảng băng xung quanh một khoảng nhất định, chẳng khác nào ở trên một toàn cô đảo. Nếu cả bầy rắn kia nhất tề xông tới thì vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có thể ngã xuống vực sâu. Nhị Rỗ bó tay không có cách gì, bèn giơ súng lên định nã đạn vào bầy rắn. Vương Uy nắm lấy khẩu súng của Nhị Rỗ, tỏ ý bảo cứ dùng chuông Kim Cương thử xem sao. Lúc này Nhị Rỗ mới sực nhớ, vội gỡ cái chuông ra, giơ lên ngang ngực.

Thấy lũ rắn đang từ từ bò đến chỗ ba người, đầu và mặt Nhị Rỗ đầm đìa mồ hôi, lũ rắn này nhìn hệt như những dải lụa đen, rào rào trườn trên mặt băng, cái lưỡi đỏ không ngừng thè ra thụt vào, trông rất dữ tợn. Nhị Rỗ dẫn đầu, tay giơ chuông Kim Cương, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp không yên, gã quan sát mãi cũng không thấy chiếc chuông này lợi hại ở đâu cả. Dùng cái chuông gỉ này để khống chế đàn rắn đông đúc nhường kia, gã thấy chẳng khác nào đem sinh mệnh ra đánh cuộc với chúng.

Đàn rắn mỗi lúc một áp sát lại gần, khi chỉ còn cách ba người chưa đầy ba mét, Nhị Rỗ nhịn không nổi bèn rung chuông, tiếng chuông phiêu hốt ngân lên như thực như ảo, nhưng cũng tràn đầy khí thế, tựa dòng nước chảy dào dạt không dứt. Đàn rắn đổ dồn mắt vào cái chuông trong tay Nhị Rỗ, nhưng vẫn không dừng lại, lũ rắn đi trước còn vươn dài cái đầu, toàn thân cứng lại lại như một ngọn roi, rào rào lao về phía Nhị Rỗ. Tình cảnh đó chẳng khác nào báo đói trông thấy con mồi, tốc độ thoắt chốc nhanh như điện, hơn chục con rắn dài đến mấy mét đồng loạt lao thẳng vào Nhị Rỗ.

Nhị Rỗ mặt trắng bệch như tờ giấy, nhất thời quên cả bỏ chạy, hoặc có thể nói rằng, gã không chạy nổi nữa, bởi lũ rắn đã bò đến dưới gót chân gã.

Trong ba người chỉ có Vương Uy là bình tĩnh nhất, vừa thấy chuông Kim Cương không ngăn nổi đàn rắn, anh lập tức ý thức được tình huống trước mặt. Dưới sự tấn công của bầy rắn, anh vội lôi Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc lùi tuốt đến bên mép tảng băng, cũng may nhờ có Vương Uy phản ứng cực nhanh, nên mới cứu mạng Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc.

Vương Uy thét lên:

– Nhảy sang bên kia…

Rồi bất chấp ý kiến hai người, Vương Uy đẩy mạnh Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc một cái, hai người vội vung vẩy tay chân, nhắm mắt nhảy sang tảng băng cạnh đó. Tảng băng này nằm sát cạnh vách động, rất nhiều cột ánh sáng từ các hốc chiếu ra, xuôi theo vách động, hình thành một dải sáng như ngọn lửa đang cháy rực.

Hai người bị Vương Uy đẩy một cái, vội vàng nhảy bừa, không ngờ đã băng qua được vực sâu ngăn cách giữa hai tảng băng, song song đáp xuống tảng băng cạnh đó.

Một loạt những động tác ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đám rắn đen vồ hụt, liền ồ ạt tràn về phía mép tảng băng. Trong lúc Vương Uy đang bận hỗ trợ Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc, không kịp trở tay, đã có mấy con rắn quấn ngay vào cổ chân anh. Chiếc quần anh đang mặc là quần da lão Tôn mua ở nước ngoài, vừa bền chắc vừa ấm áp, bên trong lớp da còn lót một lớp lông thú, mấy con rắn không sao cắn xuyên qua được lớp da bên ngoài.

Hai chân Vương Uy bị rắn quấn, chúng không ngừng uốn éo chuyển động trên bắp chân anh, trườn đi trườn lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Vương Uy muốn vẩy chúng đi, nhưng bị những con rắn to bằng cánh tay quấn lấy chân, đâu dễ gì gỡ ra được, anh giơ chân lên mấy lần mà không sao giơ nổi, đám rắn xung quanh đã bắt đầu vây lấy anh, rào rào bò lên người.

Chân anh bị rắn quấn vô số vòng, càng quấn càng chặt, hệt như những vành đai thép, lũ rắn càng ngọ nguậy, chân anh càng bị quấn chặt, da thịt căng lên đau đớn, như bị chém mấy đao vậy. Vương Uy hết sức sợ hãi, chỉ muốn thoát thân au, đàn rắn sắp bò lên đến nửa người anh, một khi chúng bò đến chỗ da thịt hở ra ngoài, hẳn cả người anh sẽ bị cắn thủng một ngàn tám trăm lỗ, lấy đâu ra đường sống?

Đứng trên tảng băng bên cạnh, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc thấy Vương Uy bị đàn rắn nhấn chìm, vô số con rắn vừa to vừa dài quấn chặt lấy thân anh, gương mặt Vương Uy đầy vẻ hung dữ, da mặt căng lên như sắp nứt ra, chẳng biết thân thể đã ra sao nữa.

Thấy vậy, Nhị Rỗ la lên thất thanh, Dương Hoài Ngọc nắm lấy khẩu tiểu liên cỡ nhỏ, bắn quét một loạt đạn vào lũ rắn, vũ khí của Mỹ chế tạo quả nhiên có hiệu quả, vừa nổ súng đã bắn nát đầu mười mấy con rắn. Nhưng đánh chuột sợ vỡ lọ quý, cô không dám bắn vào lũ rắn đang quấn quanh Vương Uy, chỉ e súng đạn không có mắt, trong lúc hỗn loạn thế này, chỉ cần một viên đạn bắn nhầm thì Vương Uy coi như đi đời.

Lũ rắn thấy máu lại càng hăng hẳn lên. Bọn Nhị Rỗ vốn tưởng đàn rắn đen này chỉ có độc, nào ngờ đáng sợ hơn cả là chúng cực kỳ khát máu. Những xác rắn bị Dương Hoài Ngọc bắn nát lập tức đã bị đàn rắn lao đến nhấn chìm rồi xâu xé ăn tươi nuốt sống.

Bầy rắn thấy máu lập tức nhốn nháo cả lên, Nhị Rỗ cũng không rảnh tay, liên tục cùng Dương Hoài Ngọc nã súng vào lũ rắn, khiến rắn chết mỗi lúc một nhiều. Lũ rắn vây lấy Vương Uy hồi lâu không àm gì được anh, bèn tiu nghỉu buông ra, đổ xô đến cướp thịt đồng loại.

Vương Uy nào phải hạng tầm thường, hai chân vừa được thả lỏng, anh liền vung chân hất bay hai con rắn còn chưa kịp tuột khỏi chân mình xuống vực sâu, lại giẫm lên đầu hai con khác, di thật mạnh, khiến chúng nát bét ra, nhờ thế, đôi chân anh được giải phóng, lúc này còn không chạy thì định chờ đến bao giờ?

Nghĩ là làm, Vương Uy liền nhún chân, chân kia giẫm mạnh lên mình một con rắn lớn bị gạt ra khỏi bầy rắn đang điên cuồng giành ăn, nghiền nát nó, đoạn tung người nhảy qua vực sâu.

Ngay lúc ấy có một dải lụa đen từ giữa bầy rắn bỗng nhảy vọt lên, lao về phía Vương Uy. Nhị Rỗ giật nảy mình, vôi giương súng lên, bắn liền mấy phát, nào ngờ dải lụa kia nhanh như điện, nháy mắt đã quấn chặt lấy cánh tay trái vừa vung ra sau lưng của Vương Uy, Vương Uy ở giữa không trung, đang đáp xuống tảng băng bên kia, nào biết được lại có rắn đang đuổi theo mình.

Anh chỉ thấy tay trái đau buốt lên như bị dao đâm, cơn đau lan đến tận tim, cả người rơi thẳng xuống tảng băng. Vương Uy cố lấy chút dũng khí còn lại, giơ tay kia tóm chặt lấy thân mình đang xoắn lại của con rắn, gắng sức giật nó ra. Cả người anh lăn lốc trên mặt băng, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc phải vội vã chạy tới, giữ anh lại. Vương Uy siết chặt lấy con rắn đen đang giãy giụa, vung tay vứt nó đi, chợt anh nghe đăng trước có tiếng đổ vỡ loảng xoảng, nhưng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để ý, liền bịt ngay chỗ rắn cắn lại, ngăn không để máu độc theo mạch máu lan ra.

Nhị Rỗ đỡ Vương Uy dậy, thấy mặt Vương Uy thấp thoáng khí đen, chỉ một chốc vừa rồi, nọc độc của rắn đã lan ra.

Dương Hoài Ngọc vội lấy dây vải và dao găm từ trong ba lô ra, buộc chặt cổ tay Vương Uy, đoạn ra một vết hình chữ thập sâu hoắm trên mu bàn tay anh, nặn máu độc ra. Thấy máu màu nâu đen chảy ra từ mu bàn tay Vương Uy, Nhị Rỗ chửi đổng:

– Mẹ kiếp, lũ này thật không phải rắn độc bình thường, để tôi giúp chỉ huy hút máu độc ra.

Dương Hoài Ngọc lườm Nhị Rỗ, lạnh lùng nói:

– Anh hút máu độc ra thì còn chết trước cả anh ấy.

Nhị Rỗ nổi nóng, lớn tiếng với Dương Hoài Ngọc:

– Đồ đàn bà các người thì biết cái quái gì! Ông với chỉ huy là bạn nối khố, cái quần xé đôi mỗi người mặc nửa, có gì mà phải tính toán ai chết trước ai?

Dương Hoài Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai, quát to:

– Anh thật không biết tốt xấu!

Nhị Rỗ thấy lông mày Dương Hoài Ngọc dựng ngược, cả người bừng bừng lửa giận, xem ra đã nổi nóng thật sự, mà mạng Vương Uy lại nằm trong tay cô, đành cúi đầu nói:

– Được rồi được rồi, cô là to nhất, chỉ cần cứu được chỉ huy, cô muốn Nhị Rỗ tôi làm gì tôi cũng xin vâng.

Dương Hoài Ngọc biết những kẻ như Nhị Rỗ không có cách nào nói nổi, nên cũng mặc kệ, quay sang giúp Vương Uy nặn máu độc, lại lấy thuốc ra, thuốc viên uống trong, thuốc bột bôi ngoài. Xử lý xong xuôi mọi chuyện mà tình trạng của Vương Uy vẫn không khá lên được bao nhiêu, nhịp thở của anh rối loạn, gương mặt và thân hình dần xuất hiện những vệt đen vệt trắng loang lổ.

Vương Uy bắt đầu mê sảng, sốt cao, miệng liên tục lảm nhảm, không biết đang nói gì.

Thấy Vương Uy vì cứu bọn họ mà ra nông nỗi, lòng Nhị Rỗ bứt rứt không yên, gã xoắn bộ râu dê, cau rúm mày, chăm chú nhìn Vương Uy, không biết làm thế nào cho phải.

Dương Hoài Ngọc lau mồ hôi trên mặt, cất thuốc bột vào ba lô.

Nhị Rỗ sốt ruột, hỏi:

– Này tây rởm, cố làm thế là xong rồi đấy à? Người đã tỉnh đâu?

Dương Hoài Ngọc lạnh lùng:

– Tôi chỉ có thể xử lý vết thương không để nhiễm trùng, chứ không có cách nào giải độc cả. Loài rắn đen dưới hang sâu này độc lắm, bị cắn là phải mê man bất tỉnh ngay, thuốc chúng ta không thể giải được nọc độc của chúng.

Nghe Dương Hoài Ngọc nói như vậy, Nhị Rỗ toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Vừa rồi thấy Dương Hoài Ngọc lấy ra những là thuốc viên, thuốc bột, xử lý rất cẩn thận, gã thầm nghĩ cô gái này ở bên Tây sang, hẳn là có chỗ hơn người, giải độc rắn cắn chắc không có vấn đề gì. Nào ngờ cô loay hoay một lúc cũng chỉ là băng bó vết thương, thấy những vết ban độc trên người Vương Uy mỗi lúc một nổi rõ, Nhị Rỗ vô cùng luống cuống.

Bấy lâu nay, hai người vốn là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, sao Nhị Rỗ có thê trơ mắt nhìn Vương Uy chết được? Gã liền cõng Vương Uy trên lưng, xăm xăm đi thẳng về phía trước:

Dương Hoài Ngọc nói:

– Anh làm gì thế?

Nhị Rỗ nổi nóng:

– Trông hòng gì được cái đồ tây rởm nhà cô, ông đây không thể để anh ấy chết, không thể.

Nói rồi, gã mặc kệ Dương Hoài Ngọc, cứ thế cõng Vương Uy thận trọng lần từng bước trên tảng băng. Gã bám vào vách hang mà đi, dưới chân là lớp băng rắn chắc trong suốt và những dải ánh sáng đủ màu sắc. Vừa đi, Nhị Rỗ vừa chú ý xem bên vách hang có cây cỏ gì không. Từ nhỏ gã đã mải mê nghiên cứu bí thuật xem phong thủy địa nhãn, mạch sông thế núi của Trung Quốc, hiểu rõ đạo lý âm dương biến hóa, ngũ hành vận chuyển, cùng cách bày bố bát quái. Cái gọi là âm dương tương sinh tương khắc chẳng qua là vật này khắc chế vật kia, giống rắn đen trong khu rừng ngầm này cực độc, ắt hẳn quanh nơi chúng thường lui tới sẽ có thảo dược khắc chế được nọc độc của rắn.

Đáng tiếc, Nhị Rỗ tìm kiếm hồi lâu mà không thấy một nhành cây cọng cỏ nào, trong hang động này toàn là băng với đá, cỏ cây không thể mọc nổi, trừ lũ rắn đen ra, không có một loài sinh vật nào khác.

Càng đi lòng Nhị Rỗ càng cảm thấy nặng nề, hơi thở của Vương Uy trên lưng đã yếu lắm rồi, hơn nữa còn lúc dài lúc ngắn, hết sức rối loạn. Thấy vậy Nhị Rỗ càng thêm cuống quýt, không biết Vương Uy còn sống được bao lâu nữa. Cả đời Nhị Rỗ chẳng buồn lo chuyện gì, lúc đi lính lại liều mạng, chứng kiến người chết đã nhiều, sớm đã xem nhẹ chuyện sinh tử của bản thân, dù sao cũng phải chết, để xem viên đạn nào không có mắt sẽ bắn vào ông đây?

Vậy mà lúc này người anh em hơn chục năm cùng vào sinh ra tử sắp ra đi, gã lại cảm thấy lòng nghẹn ứ, nhổ không ra nuốt không vào, nhức nhối khó chịu vô cùng.

Dương Hoài Ngọc thấy Nhị Rỗ lầm lũi cõng Vương Uy bỏ đi, không nói năng gì, bèn gọi với theo:

– Anh định đưa anh ấy đi đâu? Lúc này nọc rắn đã lan khắp người anh ấy rồi, càng động vào thì anh ấy càng chết sớm thôi.

Thấy Nhị Rỗ phớt lờ mình, Dương Hoài Ngọc đành lẽo đẽo theo sau. Chỉ tới khi còn cách Nhị Rỗ chừng hơn chục mét, bỗng cô trông thấy gì đó, liền thất thanh hỏi:

– Này, cái gì ở kia?

Nhị Rỗ nghe thấy tiếng Dương Hoài Ngọc nhưng cũng chẳng buồn để ý xem cô kinh ngạc vì cái gì, chỉ chăm chăm nhìn bên vách hang tìm xem chỗ nào có cỏ cây. Gã sống mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên không mong mỏi những chuyện hão huyền như có thỏi vàng từ trên trời rơi xuống, trong chăn ấm mọc ra một cô nàng, lúc này gã chỉ mong sao bên vách hang xuất hiện một cọng cỏ cứu mạng mà thôi.

Nhưng vách hang chi chít những hốc nhỏ, trong hốc nhỏ rọi ra những cột sáng không biết từ đâu, nào có nổi một ngọn cỏ? Chỉ nghe Dương Hoài Ngọc ở đằng sau kêu lên:

– Anh Nhị, anh đến xem này, ở đây kì lạ lắm.

Nhị Rỗ đâu còn tâm trạng nào chú ý đến Dương Hoài Ngọc, chỉ chăm chăm dán mắt vào vách hang, lảo đảo lê bước.

Dương Hoài Ngọc lại nói:

– Ở đây có một cái xác, anh mau đến mà xem, có thể tìm thấy cách giải độc từ nó đấy.

Nghe nói vậy, Nhị Rỗ vội quay lại, cách chừng mười mấy mét phía sau gã, Dương Hoài Ngọc đang đứng dưới một ngọn tháp băng, trên đỉnh tháp, những cột ánh sáng đan chéo thành một bức màn ánh sáng bảy sắc cầu vồng, tựa như một vầng hào quang vậy.

Nhị Rỗ thấy Dương Hoài Ngọc quay mặt về phía ngọn tháp, vẻ mặt đầy kinh hãi, biết là sự việc không tầm thường, liền rảo bước tiến lại, thấy phần nền tháp đã bị sạt mất một góc. Một con rắn đen máu me be bét bị kẹt dưới đống băng đổ vỡ ngổn ngang, ra là con rắn ở giữa không trung vừa nãy bị Vương Uy ném đi, đã va phải ngọn tháp này. Vương Uy sức khỏe hơn người, khi nãy đang lúc nguy cấp, anh phẫn nộ vung tay ném một cái, lực đạo mạnh khủng khiếp, làm sạt hẳn một góc ngọn tháp băng sừng sững.

Nhị Rỗ thấy con rắn vẫn đang ngọ nguậy trên mặt băng, xem ra chưa chết hẳn, liền nổi giận đi tới, giẫm mạnh lên đầu con rắn khiến nó vỡ óc, bất động.

Dương Hoài Ngọc ngồi xuống, bới đống băng vụn dưới chân tháp, rút ra một mảnh vải rách, vốn là áo của người chết. Nhị Rỗ thấy vậy, trong đầu chợt thoáng một ý nghĩ, xác chết bị giấu trong tháp băng, chuyện này quả là bất thường, trong rừng tháp băng mênh mông trải dài từ cung điện băng cho đến hang động này, lẽ nào mỗi ngọn tháp đều giấu một cái xác sao?

Nhị Rỗ vội vàng đặt Vương Uy xuống, rồi xúm lại giúp Dương Hoài Ngọc bới đống băng vụn, chỉ lát sau, hai người đã lôi ra từ dưới chân tháp một xác chết. Tư thế của cái xác này rất kỳ quái, chân chổng lên trên đầu cắm xuống đất.

Hai người lôi ra được nửa thân trên của cái xác ra, chỉ thấy xác chết đội mũ lông công hàm chánh nhất phẩm của triều đình nhà Thanh, triều phục thêu tám con mãng năm móng, bên trên còn có một tấm phủ thêu hình kỳ lân, trang phục của người chiến khiến Nhị Rỗ giật nảy mình kinh hãi. Chắc chắn thân thế người chết không tầm thường, nhìn trang phục này, đây ắt phải một vị nhất phẩm võ tướng triều đình nhà Thanh, không chừng còn là đại quan đứng đầu một địa phương cũng nên.

Cái xác được bao bọc bởi một lớp băng nên đầu tóc lông mày vẫn còn nguyên, hai hàng lông mày bạc trắng vừa rậm vừa to. Vẻ mặt xác chết rất quái dị, hình như người này đang cười vì trông thấy gì đó. Có điều nụ cười này không tự nhiên, mà có vẻ như dở cười dở khóc.

Dương Hoài Ngọc nói:

– Anh có thấy không, vẻ mặt của người đàn ông này giống như hai xác chết đâm nhau mà chúng ta thấy ở bờ song chỗ bức tường âm dương.

Nhị Rỗ thấy kỹ, thấy quả đúng như vậy, gã lục tìm khắp cái xác một lượt nhưng chẳng phát hiện được thứ gì, không khỏi lộ vẻ thất vọng. Dương Hoài Ngọc vừa lôi xác chết ra, vừa nói:

– Anh Nhị, tôi thấy ánh mắt người này rất lạ, hình như ông ta đang nhìn cái gì đó mà cười, anh xem có đúng vậy không?

Nhị Rỗ quan sát rất kỹ hồi lâu mới lên tiếng:

– Là thế này, ông ta nhìn chân mình rồi cười, mẹ kiếp, lão này nhìn chân mình rồi cười cái quái gì cơ chứ?

Hai người nhanh chóng lôi xác chết ra ngoài, họ vừa lôi vừa ngoảnh lại nhìn tình trạng của Vương Uy. Đốm độc trên mình Vương Uy lúc đầu lan ra rất nhanh, nhưng đến lúc này đã dần dần ổn định lại, không loang ra nữa, hơi thở cũng đều hơn. Có điều cánh tay buộc ga rô của anh đã đen bầm lại như than.

Dương Hoài Ngọc mở ga rô ra, kéo sát lên nách Vương Uy rồi buộc lại. Trong lúc cô buộc ga rô, Nhị Rỗ đã kéo tuột xác viên quan nhất phẩm ra.

Xác chết được kéo ra, nhưng không phải chỉ có một cái xác. Nhị Rỗ trố mắt nhìn, chỉ thấy mắt cá chân của viên quan nhất phẩm bị một bàn tay nắm chặt, những móng tay như cắm sâu và da thịt.

Nhị Rỗ khạc một cục đờm, chửi đổng:

– Đúng là xúi quẩy, mẹ kiếp, sao lại là một đôi liên thi?

Dương Hoài Ngọc ngớ ra, hỏi:

– Cái gì là liên thi?

Nhị Rỗ tức tối đáp:

– Liên thi, theo dân gian gọi là hiện tượng âm dương xung khắc, người chết bắt người sống theo. Những năm cuối đời nhà Thanh, các làng chài ven biển tỉnh Phúc Kiến đều lưu truyền chuyện về liên thi. Dân chài ra biển đánh cá thường ở trên thuyền mươi ngày nửa tháng, mỗi khi gặp dông bão hoặc sóng to gió lớn, rất dễ xảy ra những chuyện quái dị. Khỏi cần nói chuyện lật thuyền chết đuối, hễ bất ngờ gặp phải sóng to gió lớn mà bọn họ chưa kịp thu lưới, thường vớt được xác chết ngoài biển. Năm đó binh đao loạn lạc, tàu chiến Tây dương xâm chiếm lãnh hải, nghĩa quân khắp nơi nổi lên đánh úp người Tây, có điều tàu của Tây vững chắc lại có pháo lớn, cho nên tổn thất rất ít, ngược lại đám nghĩa quân kia tổn thất nặng nề, mấy trăm người ra biển lúc sau chỉ còn hơn chục người lành lặn quay về. Gặp khi sóng to gió lớn, những xác chết đã chìm xuống đáy biển bị thủy triều đẩy lên, không may vướng vào lưới đánh cá. Lúc đầu dân chài vớt được xác chết đều coi như là điềm gở, phần lớn họ lại ném xác xuống biển. Sau đấy có một thời gian, những làng chài ven biển liên tiếp gặp phải chuyện chẳng lành, nghe nói hễ vớt được xác chết thể nào sóng to gió lớn cũng nổi lên liên tiếp mấy hôm, khiến ngư dân không dám ra biển đánh cá. Quái gở hơn nữa là, những cái xác bị ném xuống biển vẫn có thể theo người ta lên bờ. Năm ấy, Lâm Tắc Từ cấm thuốc phiện ở Quảng Đông, người tây liền từ biển đánh vào, nghĩa quân hăng hái nổi lên chống lại nên dân đánh cá thường hay vớt được xác chết. Những người không biết thế nào là khí phách dân tộc, lại coi đó là điềm gở, vứt xác chết xuống biển. Lúc bấy giờ có một lão ngư dân tên Lâm Tam Nhi, đem theo ba người con trai ra biển, đến tận tối mịt hôm ấy vẫn không đánh được một con cá nào. Đang chuẩn bị thuyền quay về, bỗng đâu mây đen ùn ùn kéo tới, không đầy một tuần trà, biển cả nổi sóng dữ dội, mưa như trút nước, hết sức kỳ lạ. Lão vội gọi con thu lưới, xui xẻo thế nào, họ lại kéo được một vật gì đó to lù lù,. Lâm Tam Nhi liền bảo con út cầm lái, để lão đến gần xem sao, tấm lưới chao liền mấy cái dưới nước, nước biển cuốn trôi bùn đất trên vật kia, thì ra đấy là một cái xác chết đã bị hỏng nửa mặt. Lâm Tam Nhi tức lắm, vội sai hai thằng con vứt cái xác xuống biển, rồi vội vã thu lưới quay về. Ba cha con kịp cập bờ trước gió bão ập tới nên con thuyền hư hại không đáng kể, cũng chẳng ai để tâm chuyện vớt được cái xác vừa rồi, dù gì thì những người đi biển, có ai không gặp phải chuyện xúi quẩy mấy lần? Gió bão liền ba bốn ngày, vợ Lâm Tam Nhi mất từ lâu, ba thằng con đều đã có gia đình, một mình lão ở trong một căn nhà gỗ nhỏ trong làng, gần bờ biển. Sau những ngày gió bão, ba thằng con đến tìm lão để bàn chuyện ra biển đánh cá, nào ngờ lão đã chết, nằm trên giường, nhưng dưới giường lại có thêm một xác chết, một cánh tay của xác chết kia nắm chặt lấy một chân lão, hai cái xác cứ thế dính liền vào nhau. Cả ba thằng con lão đều kinh hoàng, không dám thu dọn xác chết, liền tìm một thầy địa lý ở thôn bên đến cứu mạng. Thầy địa lý cũng là người tinh tường, trông thấy hai xác chết, ông ta liền hỏi rõ sự tình, rồi lắc đầu chê Lâm Tam Nhi quả thực rất hồ đồ. Nếu hôm trước lão vớt cái xác kia đem về, chờ trời tạnh ráo, đóng một cỗ quan tài mỏng, đem an táng thì đã không có chuyện gì. Những xác chết bị sóng đánh dạt vào thuyền bè, cái nào cái nấy đều đầy âm khí. Đám nghĩa sĩ lúc ấy sinh thời nghĩa khí ngút trời, chết đi lại táng thân biển cả, bị tôm cá róc rỉa, sao có thể không có oán khí? Lâm Tam Nhi không biết tốt xấu, bị oán khí của tử thi bám theo lên bờ, như vậy gọi là âm dương xung khắc, cái xác ấy lấy âm khí át hết dương khí của Lâm Tam Nhi, rút bớt tuổi thọ của lão. Sau chuyện ấy không bao lâu, các làng chài gần xa đều xảy ra những chuyện tương tự. Cái gọi là chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì lan truyền nghìn dặm, ông nội tôi đủ khắp trong Nam ngoài Bắc, gặp một người Phúc Kiến, được người ấy kể lại cho nghe chuyện này. Ông tôi thấy chuyện ly kỳ, liền ghi chép lại. Dương Hoài Ngọc thấy câu chuyện của Nhị Rỗ rất mơ hồ, không biết gã nói thật hay bịa, chỉ cau mày, kéo tuột cái xác viên quan nhất phẩm lên, cái xác phía sau cũng theo đó mà lộ ra. Vừa trông thấy cái xác ấy, cả hai người đều nổi da gà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN