Mắt âm dương - Chương 12 phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Mắt âm dương


Chương 12 phần 1



Chương 12: Tấm bản đồ khắc trên quan tài đá

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc hít vào một hơi khí lạnh. Thứ được lôi ra không thể gọi là xác người nữa. Một nửa lộ ra được bọc trong lớp băng dày đến hơn một tấc, như một quả cầu băng. Bên trong quả cầu băng đó là một đám máu đỏ lòm, toàn những cục máu đông cứng, giữa những cục máu là một cái xác đã bị lột da, toàn thân máu thịt đỏ hon hỏn. Cái xác bị băng bọc kín, co rúm như một con mèo nằm co quắp.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc nhìn mà kinh hãi. Đôi mắt của cái xác máu trũng sâu xuống, con ngươi trắng dã, đục nhờ.

Nhị Rỗ nghĩ thầm, sự việc này bảo kỳ lạ thì cũng rất kỳ lạ, nhìn tư thế của hai cái xác này, vừa giống liên thi mà ông nội ghi chép, lại giống như chuyện xác máu bắt người vẫn lưu truyền rộng rãi ở miền Tây tỉnh Hồ Nam. Có điều dù giả thuyết nào đúng thì viên qua nhất phẩm này cũng chết vì độc từ xác máu, nếu không phải là âm dương xung khác, dương khí bị âm khí át đi, thì cũng là thi độc công tâm, bị xác máu bắt, chưa đầy mười lăm phút sau là tắt thở. Chết thì chết, nhưng tại sao lúc chết còn cười kỳ dị như vậy? Ông ta bị xác máu bắt được, khóc không còn kịp, tại sao lại cười?

Dương Hoài Ngọc đứng trước cái xác máu, vung chân đá qua quả cầu băng mấy cái, nhưng quả cầu băng này quá cứng, chẳng mảy may tổn hại gì. Cô chẳng nói chẳng rằng, liền giơ súng lên, bắn mấy phát vào quả cầu băng, khiến nó nứt mấy đường, thủng ra bốn lỗ nhỏ.

Nhị Rỗ phối hợp với Dương Hoài Ngọc, hai người vừa dùng báng súng đập vừa lấy chân đá, những vết nứt khiến quả cầu băng bao bọc cái xác máu lỏng lẻo dần, chẳng mấy chốc đã bị hai người đập vỡ vụn.

Cái xác máu vẫn nằm co quắp, tay nắm chặt mắt cá chân viên quan nhất phẩm, nhất quyết không buông.

Nhị Rỗ, gẩy gẩy cái xác máu, nói với Dương Hoài Ngọc:

-Chúng ta cũng không nhất thiết lôi nó ra, trước khi bị đông cứng nó đã là một cái xác máu bị lột da ngùn ngụt oán khí rồi, hẳn thi độc và âm khí không nhẹ đâu. Bị chôn vùi nhiều năm trong băng tuyết như thế này, có trời mới biết thi khí của nó đã tan hết hay chưa.

Dương Hoài Ngọc lạnh lùng nói:

– Đã biết như thế, sao anh còn đập vỡ lớp băng ra làm gì?

Nhị Rỗ cười khì khì, hỏi:

– Năm xưa tôi từng học ở đại học Yên Kinh, ông thầy người tây của tôi dạy rằng chúng ta phải tôn trọng phụ nữ, tôn trọng cả những quyết định đúng đắn cũng như sai trái của họ.

Dương Hoài Ngọc “hừm” một tiếng, bỗng nhận ra có chuyện khác thường, cô vội nói:

– Anh phát hiện ra cái gì rồi ư?

Nhị Rỗ nói:

– Rỗ tôi có đôi mắt tiền mắt bạc, thứ khác thì không thấy, chỉ thấy được những thứ đáng tiền thôi.

Nói rồi, Nhị Rỗ ngồi thụp xuống, cạy cánh tay kia của cái xác máu ra, nhưng không cách nào cạy ra nổi. Nhìn hành động của Nhị Rỗ, Dương Hoài Ngọc không khỏi ngạc nhiên. Cánh tay kia của cái xác máu ghì chặt trước ngực, nếu không nhìn kỹ, ắt sẽ cho rằng cánh tay ấy đã bị chặt mất rồi. Lúc dùng báng súng khối băng, Dương Hoài Ngọc đã ngồi xuống quan sát cái xác máu thật kỹ, nhìn từ một góc độ đặc biệt mới phát hiện thấy cánh tay kia của cái xác rất kỳ lạ, hình như đang nắm lấy vật gì đó.

Không ngờ một kẻ chẳng lúc nào nghiêm chỉnh như gã Nhị Rỗ này, trong lúc lơ đãng cũng phát hiện ra bí mật ấy.

Nhị Rỗ đập vỡ xương ngón tay của cái xác máu, cố mở bàn tay nó ra, trong lòng bàn tay của cái xác máu cầm một chiếc lục lạc đồng lớn bằng mắt trâu, bên trên có buộc một sợi dây nối liền một mảnh đồng. Nhị Rỗ lật đi lật lại cái lục lạc, thấy trên bề mặt nó lấm tấm những vết gỉ, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Mảnh đồng thì ngược lại, bị hoen gỉ nghiêm trọng, nhưng hình như còn có gì đó khác thường.

Không đợi cho Nhị Rỗ xem kỹ, Dương Hoài Ngọc đã giật lấy xem xét. Ngay lúc ấy trong đầu Nhị Rỗ vụt lóe lên một ý nghĩ, gã đột nhiên hiểu ra tất cả. Nhị Rỗ lấy chiếc chuông Kim Cương đeo ở thắt lưng ra, cầm mảnh đồng kia lên so, quả nhiên mức độ han gỉ của mảnh đồng cũng tương đương với chiếc chuông, Nhị Rỗ trầm giọng nói:

– Đưa cho tôi miếng đồng, còn cô cứ cầm lấy cái lục lạc

Dương Hoài Ngọc chưa kịp trả lời thì Nhị Rỗ đã giật đứt sợi dây, đoạt lấy mảnh đồng. Gã so sánh sơ qua, rồi cắm mảnh đồng vào lỗ vuông trên bầu chuông Kim Cương, tuy kích thước rất vừa vặn, nhưng không làm sao nhét lọt được vào lỗ.

Nhị Rỗ lại lấy miếng đồng ra, mài vào súng cho sạch gỉ đồng, gỉ đồng vừa tróc, lập tức những nét chạm khắc hiện lên. Nhị Rỗ mừng rơn, lại cầm lên so ngang so dọc, xác định đúng vị trí, rồi cắm thử miếng đồng vào lỗ vuông thứ tư, để nó thò ra ở lỗ vuông thứ sáu, nghe cạch một tiếng trong lỗ, vừa hay lại vừa khớp.

Miếng đồng lấp kín ba lỗ vuông, hai người liền chụm đầu lại xem, thấy vị trí vừa được lấp kín trên ba lỗ vuông và vách chuông Kim Cương đã tạo thành một bức vẻ.

Nhị Rỗ nhìn thật kỹ hình khắc trên bầu chuông, lòng chợt chùng xuống, chỉ thấy những nét chạm khắc vắt ngang qua ba lỗ vuông vòng vèo uốn lượn, tạo thành một bức tranh khắc họa cảnh núi sông hồ, mây đen sương mù vần vũ, nhìn còn có thể trông thấy ao đầm rải rác khắp nơi, bóng đen lập lờ giữa mà sương mù dày đặc, vô cùng kỳ dị.

Dương Hoài Ngọc hỏi:

– Đây là nơi nào?

Nhị Rỗ về chòm râu dê, suy nghĩ hồi lâu, đoạn nói:

– Chỗ này giống với vùng Khư Cảnh trong truyền thuyết từ thượng cổ, nằm ở nước Long Bá. Theo sách Liệt Tử, phần Thang Vấn chép, phía đông Bột Hải, không biết mấy triệu vạn dặm, một vụng nước, thăm thẳm không đáy, tên gọi Quy Khư. Trong thư tịch cổ “Hà đồ ngọc bản” có ghi lại, người nước Long Bá thân cao ba chục trượng, thọ đến một vạn tám ngàn tuổi.

Dương Hoài Ngọc từ nhỏ sống ở nước ngoài, nghe Nhị Rỗ trích sách cổ chẳng khác nào vịt nghe sấm, không hiểu mô tê gì hết, cô nói:

– Anh nói như thế nghĩa là sao?

Nhị Rỗ giải thích:

– Cô nhìn những nét khắc trên chiếc chuông Kim Cương này, ở giữa lõm tức là khư, phía trên khư là sương móc mịt mùng, dưới khư có mạch trạch mênh mông. Khư là hang động vô địch, tương truyền cũng là sào huyệt của hàng vạn ma quỷ. Từ xa, trông âm khư có thể thấy núi ruồi khí rồng, sông dìm mạch đất, đôi rồng vươn đuổi, ứng với một núi một sông, đó chính là đất đại âm còn hiểm độc hơn cả Bối long âm khư, có tên là Đại âm khư.

Dương Hoài Ngọc sực nhớ đến bức tường âm dương bên bờ sông, liền hỏi:

– Nói vậy thì, bức tường âm dương bên bờ sông đúng thật là dải phân cách ngăn đôi âm phủ và dương thế à? Nếu dưới lòng đất thật sự có Đại âm khư, vậy chúng ta đang trên đường xuống suối vàng ư?

Nhị Rỗ chỉ mải phân tích những nét chạm khắc trên chuông Kim Cương, nghe Dương Hoài Ngọc nhắc nhở, mới giật nảy mình. Bối long âm khư dưới hang ngầm là tuyệt địa phong thủy mà gã cũng đã trải nghiệm qua, vậy lẽ nào sào huyệt của hàng vạn ma quỷ trong truyền thuyết – Đại âm khư thật sự tồn tại?

Nhị Rỗ thầm tự hỏi, xét theo tình hình trước mắt thì Đại âm khư tám chín phần mười là có thật, nghĩ vậy, lòng gã càng thêm nặng trĩu. Ba người bọn họ không biết trời cao đất dày, còn không sợ chết, tự đâm đầu vào con đường dẫn thẳng xuống suối vàng, đã vượt qua bức tường âm dương, lại tiến vào Đại âm khư, thử hỏi lấy đâu ra đường sống nữa?

Có điều Nhị Rỗ nghĩ mãi không thông là, lúc qua đời, tại sao viên qua nhất phẩm kia trước lúc chết còn cười với cái xác máu dưới chân, rốt cuộc bên trong còn ẩn giấu bí mật gì đây?

Nhị Rỗ bị suy nghĩ này lởn vởn trong đầu, nên cứ lật đi lật lại hai cái xác để kiểm tra nhưng mãi không tìm ra vấn đề ở đâu cả.

Bỗng nghe thấy Dương Hoài Ngọc kêu to: – Anh Uy… anh Uy… bị lột da rồi!

Tiếng kêu của Dương Hoài Ngọc đã th tỉnh Nhị Rỗ, gã lúc lắc mông chạy tới, thấy Dương Hoài Ngọc đang ôm Vương Uy, mặt Vương Uy đen sì trông thật dễ sợ, như vừa phủ một lớp than lên vậy.

Nhị Rỗ chạy đến bên Vương Uy, trong khi Dương Hoài Ngọc ra sức thắt chặt ga rô trên cánh tay Vương Uy, lớp da quanh vết thương đã tím bầm lại, nứt ra mấy đường, lớp thịt bên dưới da đang dần dần lộn ra ngoài. Thấy thế, tim Nhị Rỗ cơ hồ ngừng đập, dự cảm chẳng lành ùn ùn kéo đến như mây đen.

Lớp da nơi vết thương của Vương Uy không ngừng máy động, chẳng khác nào ấu trùng đang phá kén bò ra ngoài. Nhị Rỗ quệt mồ hôi trên mặt, liếc cái xác máu gần đấy, rồi trừng mắt nhìn Dương Hoài Ngọc:

– Thì ra cái xác bị lột da này, bị trúng độc nọc rắn.

Dương Hoài Ngọc không giấu được vẻ kinh hãi thấy những con rắn kia hình thù kỳ dị, cô cứ ngỡ rằng chúng bất quá chỉ rất độc mà thôi, không ngờ lại khủng khiếp đến nỗi khiến người trúng độc bị lột da, lộn thịt ra ngoài. Xưa nay Dương Hoài Ngọc vẫn quen với sóng to gió lớn, vậy mà lúc này cũng phát hoảng lên. Từ lúc lão Tôn vô cớ mất tích, Vương Uy hỗ trợ cô rất nhiều, nếu không cô chẳng đi được đến đây, vậy mà bây giờ Vương Uy lại sắp bị lột da, biến thành cái xác máu ghê tởm như thế kia, lòng cô không sao chấp nhận nổi sự thực ấy.

Dương Hoài Ngọc sợ đến nỗi giọng nói cũng run run, lắp bắp hỏi:

– Anh Nhị, bây giờ… bây giờ… chúng ta làm thế nào đây? Phải cứu anh ấy ngay…

Tất nhiên Nhị Rỗ hiểu rõ tình huống trước mặt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán gã, cũng lúc ấy, máu thịt trên cánh tay Vương Uy cũng đang nứt ra từng chút một.

Nhị Rỗ chạy đến trước cái xác máu quan sát thật kỹ, lại tìm kiếm xung quanh tòa tháp một lượt, như chẳng tìm được gì. Tuy biết làm vậy cũng chỉ cô ích, nhưng lúc này, Nhị Rỗ đâu còn biết làm gì hơn.

Dương Hoài Ngọc lại siết chặt thêm ga rô trên cánh tay Vương Uy. Máu đen đã lan lên phần trên, làm như thế cũng vô tác dụng, nhưng cô vẫn mắm môi mắm lợi cố làm. Nhị Rỗ chạy quanh một hồi, bỗng kêu toáng lên:

-Cô Ngọc, chiếc lục lạc trên cái xác máu đâu rồi?

Dương Hoài Ngọc vội đáp:

-Đang ở chỗ tôi…

Cô đưa chiếc lục lạc cho Nhị Rỗ, gã nắm chặt trong tay, chạy đến trước cái xác máu, quan sát tư thế kỳ quái của viên quan nhất phẩm và cái xác máu, càng nhìn càng cảm thấy bên trong nhất định có lối thoát.

Gã thấy tư thế của viên quan nhất phẩm nhìn như đang cố gắng trườn lên phía trước, một tay cái xác máu tóm chặt chân viên quan, tay kia khuỷnh tay chĩa ra ngoài, bàn tay nắm chặt, đặt lên ngực. Tư thế ấy giống như vừa cướp được chiếc lục lạc, sợ người khác giật mất của mình vậy.Có điều bàn tay cầm lục lạc lại giơ lên ngang ngực, tựa hồ đang dùng sức đập mạnh xuống.

Lại nhìn sang viên quan nhất phẩm, nụ cười của ông ta rất kỳ dị, như thần thái lại ngông cuồng, da mặt vì biến động quá lớn mà méo mó hẳn đi, trông rất cổ quái. Nhị Rỗ nghĩ thầm, gương mặt lão này rõ là hai cảm xúc đối lập hoàn toàn, giờ thì đang mừng rỡ, nhưng trước đấy nhất định là đang bi thương khôn tả, bị một cái xác máu tóm chân thì có gì mà mừng rỡ?

Nhị Rỗ suy đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, chắc chắn là lão ta chết trước cái xác máu. Cái xác máu kia thoạt trông thân hình cao lớn, lúc sống hẳn phải khỏe mạnh kinh người, nom tình huống y chết mà vẫn nắm chặt lấy viên viên quan nhất phẩm thì có thể suy ra hai khả năng. Thứ nhất, viên quan nhất phẩm này là kẻ thù lớn nhất trong đời y, chết cũng phải kéo lão chết theo; thứ hai là trong lúc nguy cấp, viên quan nhất phẩm này có thể cứu mạng y.

Nghĩ đến đây, Nhị Rỗ sáng mắt lên. Cái xác máu vì trúng độc nọc rắn nên mới bị lột da, như vậy trong tay viên quan nhất phẩm nhất định phải có thuốc giải độc, nhưng vẻ mặt ông ta trước khi chết lại biến hóa quá lớn, đối lập rõ ràng, buồn vui lẫn lộn, tất cả những chuyện này là vì sao?

Nhị Rỗ suy nghĩ mãi, đoạn nhủ thầm:

– Phải rồi, cái xác máu trước khi chết đã cướp mất cái lục lạc của lão, tất nhiên lão đau khổ. Nhưng đang đau khổ, lão ta bỗng phát hiện cái xác máu chết ngay tại chỗ, liền mừng rỡ vô cùng, ngờ đâu chất độc trên mình cái xác máu quá lợi hại, lão ta chưa kịp cười xong thì đã phải chết chung với nó.

Nhị Rỗ càng nghĩ càng thấy đúng, xác máu kia quý hóa cái lục lạc này như thế, sắp chết cũng phải cố giành lại, vậy thứ có thể giải độc nọc rắn hẳn là cái lục lạc này. Nhị Rỗ lật đi lật lại ngắm nghía chiếc lục lạc, không thấy có gì đặc biệt, càng không hiểu phải dùng để giải độc bằng cách nào.

Nhị Rỗ thấy cái xác máu trước lúc chết đã cầm chiếc lục lạc trong tay định vứt xuống đất, gã nghĩ thầm, lẽ nào bên trong lục lạc chứa thuốc giải, đập vỡ ra sẽ tìm được thuốc giải chăng?

Nhị Rỗ tìm được cách giải quyết, cũng là lúc tình thế vô cùng cấp bách, không còn thời gian nữa, lúc này da Vương Uy đang tróc ra từng mảng, nếu chần chờ thêm e rằng không thể cứu chữa Vương Uy sẽ như cái xác máu đang nằm đây, tay cầm lục lạc, toàn thân bị tróc sạch da, tử trạng thảm thương không nỡ nhìn.

Mặt băng trơn trượt vô cùng nên Nhị Rỗ không dám ném chiếc lục lạc, sợ bất cẩn làm nó lăn xuống vực thì Vương Uy hết cứu. Gã tìm một chỗ có rãnh, đồng thời một mặt tựa vào vách động, vung báng súng đập, đập được vài cái, tuy lục lạc vẫn không móp, nhưng trên bề mặt đã lộ ra rất nhiều đinh đồng, đinh đồng đóng lên lục lạc chặt vô cùng, nếu không đập thật mạnh thì khó mà làm chúng long ra được.

Nhị Rỗ gỡ hết đinh đồng ra, rồi khẽ lắc lắc cái lục lạc, tiếng tinh tang vang lên, Nhị Rỗ ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, tinh thần bỗng phấn chấn hẳn, liền mững rỡ kêu lên:

-Chính nó đây rồi, chỉ huy được cứu sống rồi.

Dương Hoài Ngọc thấy Vương Uy sắp chết, đang buồn bã cầu nguyện chúa Jesus, bỗng nghe Nhị Rỗ reo lên như điên, đồng thời chạy ào đến, để lục lạc ngay dưới mũi Vương Uy, một tay quạt lia lịa, khiến mùi hương tỏa ra xung quanh thơm nức, cô liền thắc mắc:

-Đây là mùi gì thế?

Nhị Rỗ nói đầy tin tưởng:

-Thuốc giải, đây là mùi hương cứu mạng đấy, không sai đâu.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc quạt hồi lâu, hai tay mỏi nhừ mà Vương Uy nằm trên tảng băng vẫn không có phản ứng gì. Nhị Rỗ càng quạt càng thất vọng, mà lũ rắn đen nhung nhúc ở mặt băng xung quanh lại có động tĩnh không nhỏ.

Bọn chúng ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ lục lạc đều trốn về phía sau, chẳng mấy chốc, trên tảng băng chỉ còn lại vài ba con. Dương Hoài Ngọc thấy thế, bèn nói với Nhị Rỗ:

-Anh đưa chuông Kim Cương cho tôi đi. Nhị Rỗ không biết Dương Hoài Ngọc định làm gì, lầm lì đưa chuông Kim Cương cho cô. Dương Hoài Ngọc cầm lấy chiếc chuông, lắc lắc mấy cái, cau mày lại.

Cô lắng tai nghe kỹ tiếng lục lạc tinh tang, đoạn lại lắc chuông Kim Cương thêm mấy lần nữa, sắc mặt liên tục biến đổi.

Nhìn kỹ chiếc chuông Kim Cương, thấy có chử, có bầu chuông, có cả những lỗ vuông và một sợi dây đen buộc trên chử, không có chốt lẫy gì. Dương Hoài Ngọc đột ngột giật mạnh sợ dây đen, cái chuông liền vang lên một tiếng ken két rất khẽ. Thấy vậy, Nhị Rỗ đưa mắt nhìn Dương Hoài Ngọc, cả hai cùng ngây ra.

Dương Hoài Ngọc lắc lắc thêm mấy cái, chiếc chuông Kim Cương này không ngờ lại phát ra tiếng đinh đang như lục lạc, cùng lúc ấy, hai người chợt ngửi thấy một mùi hương còn đậm hơn mùi hương vừa rồi, ngoài ra còn phảng phất cả mùi thuốc.

Dương Hoài Ngọc lại lắc chuông, âm thanh của chuông Kim Cương rất lộn xộn hỗn tạp, pha lẫn cả tiếng lục lạc cùng những âm thanh khác, ngân dài dồn dập, như từng đợt sóng, đợt sau cao hơn đợt trước, kéo dài không dứt, dồn dập chấn động cả linh hồn. Những âm thanh này khác hẳn tiếng chuông Kim Cương trước đó, nhưng nếu không nghe kỹ thì rất khó nhận ra.

Dương Hoài Ngọc lắc chuông một hồi, bỗng Vương Uy ho lên sặc sụa, cổ cứng đờ, nghiêng đầu nôn ra một búng máu đen. Nhị Rỗ thấy vậy mừng rỡ khôn xiết, vội vàng giật lấy cái chuông trong tay Dương Hoài Ngọc lắc thật mạnh, giục cô mau lấy dao rạch vết thương của Vương Uy áu đen chảy ra.

Vương Uy được hai người cứu chữa một hồi, lại nôn ra mấy búng máu đen, vết thương trên cánh tay cũng phun máu đen, vô cùng đáng sợ. Thấy Vương Uy khá dần lên, Nhị Rỗ cười toe toét, càng ra sức lắc chuông, mùi thuốc thơm tỏa ra quanh tảng băng, lũ rắn cũng biến đâu mất sạch.

Máu đen chảy ra hết, Vương Uy lại ngất lịm đi, những vệt đen trên người anh đã tan khá nhiều, nhưng sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy, xem ra còn rất yếu.

Nhị Rỗ xem xét một hồi rồi nói:

-Tốt rồi, không phải sợ lũ rắn đen kia nữa.

Gã ta sau một hồi vất vả, tinh thần vừa được thả lỏng, toàn thân rã rời, liền nằm lăn ra mặt băng đánh một giấc. Nhị Rỗ ngủ không biết trời trăng gì nữa, tỉnh dậy liền trông thấy Dương Hoài Ngọc đang cho Vương Uy ăn lương khô và uống nước.

Vương Uy dẫu sao cũng có căn cơ sức khỏe rất tốt, nghỉ ngơi một lúc sắc mặt đã từ từ hồng lên. Thấy Nhị Rỗ tỉnh dậy ngơ ngác nhìn mình, Vương Uy bật cười, yếu ớt nói:

-Ài, ông Triệu, may lần này được ông cứu mạng.

Thấy khí sắc của Vương Uy khá lên, Nhị Rỗ rất vui, liền nhe nhởn cười nói:

-Đâu có đâu có, là việc nên làm thôi mà.

Nói đoạn, Nhị Rỗ cũng bước tới, cầm một miếng lương khô lên ăn, nói đùa với Dương Hoài Ngọc vài ba câu. Dọc đường đi Dương Hoài Ngọc đã quen với lối nói năng bỗ bã của Nhị Rỗ nên chẳng thèm chấp. Cô săn sóc Vương Uy xong, rồi cũng ăn vài miếng lương khô, đoạn bàn bạc với Nhị Rỗ xem tiếp theo nên làm gì.

Nhị Rỗ đảo mắt, vuốt râu, nói:

-Làm gì à? Cứ làm tới thôi. Chúng ta xông thẳng lên phía trước, ông đây bây giờ có chuông Kim Cương trong tay rồi, gặp thần chết giết thần, gặp Phật giết Phật, mẹ kiếp, để xem còn đứa nào dám trêu và ông nữa không?

Dương Hoài Ngọc trừng mắt lườm Nhi Rỗ, chỉ hận một nỗi không thể cho gã một đá văng xuống vực. Vương Uy nheo nheo mắt, cười cười không nói gì.

Ba người nghỉ ngơi một lúc, rồi Nhị Rỗ cõng Vương Uy, Dương Hoài Ngọc cầm súng tiểu liên đi đầu, ba người men theo tảng băng, tựa lưng vào vách núi, từ từ tiến về phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN