39 Manh Mối ( Phần 1: Mê cung xương ) - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


39 Manh Mối ( Phần 1: Mê cung xương )


Chương 13



CHƯƠNG 13

Cũng cùng lúc đó, bên trong chiếc xe kem, nhà Holt đang trong cuộc hỗn chiến.

Madison nằm trên lưng Hamilton, nện vào đầu nó bằng một hộp kem Fudgesicles. Mẹ chúng, bà Mary-Todd, đang cố gỡ hai đứa ra. Reagan và con chó Arnold dang chơi kéo co giành giật một túi đựng kem Eskimo  Pie. Eisenhower, vị lãnh đạo uể oải của gia đình, rống lên “Dừng lại nào! Cả đội, xếp hàng!”

Hamilton và Madison rời nhau ra theo hiệu lệnh, bỏ hộp Fudgesicles xuống. Mary-Todd chỉnh trang lại bản thân, trừng mắt nhìn lũ con, rồi nhập trở vào hàng. Reagan cầm túi Eskimo Pie trong tư thế nghiêm. Arnold lăn một vòng và giả chết.

“Được rồi” Eisenhower lại rống lên “Ta sẽ không phải chứng kiến cảnh nồi da xáo thịt chỉ vì mấy món bơ sữa đông lạnh này nữa đâu đấy nhé”

Reagan phân bua “Nhưng mà, cha ơi”

“Im lặng! Ta đã nói sẽ có kem sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Và chúng ta chưa xong nếu như ta vẫn chưa nhận được một bản báo cáo”

Madison giơ tay chào “Cha, xin phép báo cáo”

“Nói”

“Micro quan sát hoạt động”

“Tốt, hai đứa nhãi có lấy được quyển sách không?”

Madison đáp vẻ không tự tin lắm “Không biết, thưa chỉ  huy. Nhưng bọn chúng sẽ đến số 23 Rue des Jardins, đảo St-Louis.”

“Nếu mày đã ghi đúng địa chỉ lần này” Hamilton làu bàu.

Mặt Madison đỏ ửng “Không phải lỗi của em!”

“Chúng ta đã cho cả chiếc xe thuê xuống song Seine rồi đấy!”

“Ồ, và anh cũng có những ý tưởng thật ngon lành đó, Hammy à. Như là vụ nổ ngu xuẩn nhầm nhóm ở viện bảo tàng. Hay đốt trụi trang viên của Grace”

“Ngừng cã nhau đi nào!” Mary-Todd thét lên “Các con, chúng ta không thể cãi nhau miết vậy được. Như thế làm tổn thương tinh thần chiến đấu chung”

“Mẹ mày nói đúng” Eisenhower nói “Ngọn lửa ở trang viên lẫn quả bom trong viện viện bảo tàng đều là những ý kiến tồi. Lẽ ra chúng ta đã phải giã nhỏ hai đứa chúng nó”

Arnold rống lên thích thú và cố tợp vào mũi Eisenhower .

Reagan nhíu mày. Nó chuyển tư thế đầy khó khăn từ chân này qua chân khác “Nhưng mà, cha à…”

“Có vấn đề gì hả Reagan?”

“Là, là đám cháy ở… ý con là, đám cháy đó có thể giết bọn chúng thì sao?”

Madison tròn xoe mắt “Chúng ta lại thế nữa rồi. Mày lại mềm yếu rồi Reagan ạ”

Mặt Reagan đỏ bừng “Không có!”

“Có!”

“Im lặng!” Eisenhower lại rống lên “Bây giờ, hãy nhìn đây mọi người. Chúng ta sẽ sử dụng một vài biện pháp quyết liệt hòng giành thắng lợi trong cuộc tranh tài này. Chúng ta không thể có ai bị mủi lòng ở đây hết. Hiểu rõ chưa?”

Gã trợn mắt nhìn Reagan, con bé cúi gằm mặt xuống sàn “vâng”

“Chúng ta đều biết Amy và Dan là cháu cưng của Grace” Eisenhower nói tiếp “Lão già McIntyre hẳn là đang cung cấp tin nội gián cho chúng nó. Giờ bọn chúng đã đánh bại chúng ta trong căn cứ địa Lucian trong lúc chúng ta còn mải trò quan sát, đó cũng lại là một ý tưởng tồi! Chúng ta còn phải chịu thêm bao nhiêu ý tưởng tệ hại nữa đây?”

“Không đâu, thưa chỉ huy!” bọn trẻ đồng thanh

“Bọn chúng có thể nghĩ chúng ta không khôn ngoan” Eisenhower nói tiếp “Bọn chúng cho rằng chúng ta chỉ biết lấy thịt đè người. Được, chúng  sắp sửa biết rằng chúng ta có thể làm nhiều hơn thế!” Eisenhower giương cơ bắp của gã lên.

“Tinh thần đồng đội!” Mary-Todd ré lên “Phải không nào các con?”

“Thưa phải! Tinh thần đồng đội!”

“Grừ!” Arnold đáp

“Còn bây giờ!” Eisenhower ra lệnh “Chúng ta phải lấy quyển sách đó. Chúng ta phải giả thiết rằng bọn nhãi kia đang giữ nó, hoặc chúng biết trong đó có gì. Chúng ta cần đến đảo St-Louis, mà không lái chiếc xe chở kem này xuống sông! Ai theo ta?”

Lũ trẻ và Mary-Todd đồng thanh hô vang. Đoạn cả bọn lại nhớ đến món kem và lũ trẻ trở lại giành giật nhau.

Eisenhower gầm gừ trong cổ họng. Gã quyết định để mặc xác bọn nhóc giành giật một lúc. Có thể biết đâu như thế cũng rèn luyện được tính cách thì sao.

Cả đời Eisenhower luôn bị người ta cười sau lưng. Họ cười khi gã phải rời học viện West point,. Cười khi gã thi trượt đầu vào FBI. Thậm chí còn cười nhạo cả lúc đang làm bảo vệ, gã rượt theo một tên trộm cửa hàng và vô tình tự đưa mình vào ngõ cụt. Chỉ là một lỗi lầm thông thường. Ai cũng có thể mắc phải.

Một khi giành được chiến thắng trong cuộc tranh tài này, gã sẽ trở thành nhân vật Cahill quyền uy nhất mọi thời đại. Sẽ chẳng còn ai cười nhạo gã nữa.

Gã thoi mạnh nắm đấm vào quầy thu tiền trên chiếc xe tải. Hai đứa trẻ Cahill bắt đầu khiến gã bực bội. Bọn chúng quá giống cha mẹ chúng, Arthur và Hope. Eisenhower biết họ quá rõ. Gã từng có mối ân oán xưa với họ.

Sớm muộn gì Amy và Dan cũng sẽ phải trả giá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN