Nữ Vương Mất Trí Nhớ - Chương 30: Thân phận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Nữ Vương Mất Trí Nhớ


Chương 30: Thân phận


Lý Tín Nhiên có xúc động muốn khóc, đây tuyệt đối là vụ án biến đổi bất ngời nhất anh ta từng phá từ trước đến giờ, không có vụ thứ hai.

Tả Dịch nhìn Diệp Khang Bình một cái, lời nói ý vị sâu xa: “Diệp tiên sinh, bịa ra cớ này để thoát tội không thực tế lắm đâu.”

“Tôi thật sự không nói dối! Lúc chúng tôi chạy đến, nó thật sự đã chết!” Diệp Khang Bình gấp gáp, đây chính là nguyên nhân trước đó ông ta nhất định không chịu mở miệng, bởi vì ông ta biết một khi nói ra, ông ta rất có thể bị nghi ngờ là hung thủ giết người, “Đêm hôm đó, ban đầu chúng tôi chuẩn bị hẹn Diệp Trăn Trăn ra, kết quả vừa tới đại sảnh liền nhìn thấy nó nằm trên sàn nhà, trên mặt đất còn chảy một vũng máu. Lúc ấy chúng tôi bị dọa sợ, tôi đi qua thử hơi thở của nó, đã không còn thở nữa rồi.”

Tả Dịch cau mày, trực giác nói cho anh ta biết, Diệp Khang Bình không nói dối: “Cẩn thận nói lại tình huống lúc đó, có phát hiện những người khác không?”

Diệp Khang Bình mấp máy môi, nhớ lại: “Khi đó tôi quá kinh hoàng, cho nên không để ý có người hay không. Nhưng lúc ấy trên tay Diệp Trăn Trăn có cầm một cái dao…”

Lý Tín Nhiên tay đang ghi chép dừng lại một chút, cái đệt sẽ không phải là Diệp Trăn Trăn giết Diệp Hồng Sinh sau đó trượt chân ngã xuống cầu thang chứ?

Anh ta sắp bị vụ án này làm cho phát điên rồi.

Tả Dịch lông mày khẽ động, hỏi tiếp: “Dao đâu?” Cái này là hung khí, bọn họ đến giờ vẫn chưa tìm thấy.

Diệp Khang Bình cúi thấp đầu xuống: “Không thấy.”

“Không thấy?” Tả Dịch lặp lại một lần, trong giọng nói mang theo nụ cười thản nhiên.

Diệp Khang Bình nhất thời buồn bực, ông ta biết, ông ta nói như thế chắc chắn bọn họ sẽ không tin! Thế nhưng cái dao kia… thật sự không thấy đâu!

“Sau khi chúng tôi phát hiện thi thể Diệp Trăn Trăn, đi lên tầng hai vào phòng cha, kết quả phát hiện… Ông ấy cũng bị người ta giết hại. Lúc ấy tôi rất loạn, Thiến Thiến cuống đến phát khóc, lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ phòng khách, chúng tôi chạy ra xem, phát hiện cô gái giống hệt Diệp Trăn Trăn ngất bên cạnh thi thể. Trước khi rời đi vốn dĩ để cô ta đợi trên xe, nhưng không ngờ cô ta lại len lén đi theo. Khi đó tình huống quá phức tạp, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, thế là quyết định làm theo kế hoạch ban đầu. Chúng tôi khiêng thi thể Diệp Trăn Trăn ra ngoài, chôn phía sau núi, lúc này đột nhiên mới nhớ ra, hung khí để quên ở hiện trường. Tôi lo lắng Diệp Trăn Trăn giết cha, nếu như bị điều tra ra, Diệp Trăn Trăn giả sẽ không thể thừa kế tài sản, cho nên tôi chạy thục mạng về, nhưng mà… hung khí không thấy đâu.”

Tả Dịch cau mày, nếu như tất cả những lời Diệp Khang Bình nói là thật, vậy có hai khả năng — hung thủ còn nán lại hiện trường, thừa dịp bọn họ đi cầm hung khí; hai là, thời điểm bọn họ rời đi, có bên thứ ba tới hiện trường phát hiện án, cầm hung khí đi. Nhưng vẫn có rất nhiều chi tiết chưa giải thích được.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Khang Bình một chút, hỏi: “Sau khi các người chôn thi thể Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn giả đã tỉnh lại chưa?”

Diệp Khang Bình lắc đầu: “Chưa. Mặc dù không thấy hung khí, nhưng chúng tôi không có thời gian đi tìm, chúng tôi lau dọn vết máu trong phòng khách, sau đó… khiêng Diệp Trăn Trăn giả lên lầu, đẩy xuống.”

“Ầy, các ông diễn kịch lại diễn cả bộ, không sợ đẩy ngã chết người ta à?”

Diệp Khang Bình nghẹn họng, nói: “Chính bởi vì sợ cô ta ngã nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới đẩy cô ta xuống từ giữa cầu thang.”

Tả Dịch cười lạnh một cái: “Vậy xem ra cô ấy còn phải cảm ơn ông quan tâm.”

Diệp Khang Bình: “…”

Ông ta ngậm miệng không nói.

Cảnh sát trong đêm dẫn theo Diệp Khang Bình tìm được nơi giấu thi, quả nhiên đào được một thi thể. Mặc dù đã bị phân hủy một số bộ phận, nhưng vẫn còn có thể nhận ra đó là Diệp Trăn Trăn, cấp trên mở cuộc họp khẩn cấp, nâng tính nghiêm trọng của vụ án này thêm một bậc.

Tả Dịch và đồng đội bận rộn cả đêm, chưa kịp chợp mắt đã bị lôi đi họp, từ trong phòng họp đi ra, ai cũng phờ phạc như thây khô.

“Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đến.” Tả Dịch nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, không đành lòng để họ tiếp tục tăng ca. Lý Tín Nhiên ngáp một cái vỗ vai Tả Dịch, mơ màng nói: “Lão đại, anh cũng nghỉ một chút đi.”

“Ừm.” Tả Dịch gật nhẹ với anh ta, quay người về văn phòng. Ngồi trên ghế làm việc, anh ta vuốt vuốt huyệt Thái Dương, trầm tư một lúc, vẫn bấm điện thoại gọi Diệp Trăn Trăn.

Tối qua sau khi Diệp Khang Bình bị cảnh sát đưa đi vẫn chưa trở về, sáng nay Diệp Trăn Trăn tỉnh dây mới biết, Tôn Thiến cũng bị đưa đi. Cô có dự cảm không lành, quả thật không bao lâu liền nhận được điện thoại của Tả Dịch. Tả Dịch trong điện thoại không nói thêm gì, chỉ bảo cô qua cục cảnh sát một chuyến. Diệp Trăn Trăn vội vàng ăn vài miếng điểm tâm, ngồi xe chú Ngô chạy tới cục cảnh sát.

Trong văn phòng vẫn chỉ có mình Tả Dịch, nhìn anh ta có vẻ mệt mỏi, đang tựa lưng vào ghế chợp mắt, trên bàn còn có một cốc cà phê đen bốc khói. Diệp Trăn Trăn tiến lên trước, nhỏ giọng gọi: “Cảnh sát Tả?”

Lông mi Tả Dịch động đậy, chậm rãi mở mắt, trông thấy Diệp Trăn Trăn trước mặt, tâm trạng đột nhiên phức tạp. Diệp Trăn Trăn nhìn biểu cảm của anh ta, trong lòng hơi hoảng hốt. Cô biết Tả Dịch không lâu nhưng anh ta luôn đem đến cảm giác sắc bén quyết đoán, có thể khiến cảnh sát Tả lộ ra vẻ mặt như vậy… Cô cảm thấy có khả năng mình đã gây ra chuyện lớn gì rồi.

Tả Dịch rót cho cô một cốc nước, kể lại câu chuyện Diệp Khang Bình đã khai với anh ta cho cô nghe. Diệp Trăn Trăn nghe xong sắc mặt tái nhợt giống Diệp Khang Bình hôm qua, cô đã nghĩ có thể mình thật sự không phải Diệp Trăn Trăn nhưng không nghĩ tới Diệp Trăn Trăn thật đã chết.

Hai tay cầm cốc giấy trước mắt, dường như muốn tìm kiếm một chút ấm áp. Ngẫm nghĩ lời Tả Dịch một chút, cuối cùng Diệp Trăn Trăn nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ có phải anh định bắt tôi lại không?”

Nếu thật sự như vậy… Cô muốn trước khi chết gặp bác sĩ Quý một lần.

Tả Dịch đột nhiên bị cô chọc cho muốn cười, gõ vào đầu cô một cái như ở tiệm mỳ lần trước: “Đây đều là những lời từ phía Diệp Khang Bình, không thể hoàn toàn trở thành sự thật, chúng tôi sẽ không tin toàn bộ. Mặt khác, mặc dù cô dính líu đến vụ lừa đảo lớn, nhưng cũng không trở thành sự thật, chúng tôi không nhàn rỗi quản chuyện này.”

Diệp Trăn Trăn hớp một miếng nước nhỏ, không nói gì thêm.

“Có điều cô không được rời khỏi thành phố A.” Tả Dịch trầm mặc một lúc, đột nhiên bổ sung thêm một câu. Diệp Trăn Trăn mếu máo, quả nhiên vẫn sợ cô chạy tội.

Cô một hơi uống xong cốc nước, đang định chuẩn bị đứng lên rời đi, lại bị Tả Dịch gọi lại: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, vì sao cô lại giống Diệp Trăn Trăn thế sao?”

Diệp Trăn Trăn mím môi không trả lời, Tả Dịch đề nghị: “Cô có thể đi xét nghiệm AND.”

Diệp Trăn Trăn cười cười: “Xét nghiệm được kết quả thì thế nào?”

Cha mẹ Diệp Trăn Trăn đã sớm qua đời, hiện tại Diệp Hồng Sinh và Diệp Trăn Trăn cũng chết, tất cả các mối liên hệ giữa cô và Diệp gia đều bị cắt đứt. Hơn nữa, cô không muốn kết luận mình vừa ra đời đã bị Diệp gia vứt bỏ.

Tả Dịch bị hỏi nghẹn, sắc mặt cũng trầm xuống: “Cô biết dì nhỏ của tôi tên là Tả Thiên Mạn đúng không?”

Lông mày Diệp Trăn Trăn giật giật, nghi ngờ nhìn anh ta.

“Tôi theo họ mẹ, cha tôi từ khi tôi còn rất nhỏ đã bỏ lại chúng tôi chạy theo người đàn bà khác, một mình mẹ nuôi tôi lớn, chịu nhiều khổ cực. Năm tôi 6 tuổi, trong nhà có trộm đột nhập bị mẹ tôi phát hiện, sau đó hắn giết mẹ tôi rồi bỏ chạy.”

Diệp Trăn Trăn ngẩn người, thần sắc phức tạp nhìn người đối diện. Nếu như Tả Dịch không tự mình nói ra, cô không biết anh ta lại có quá khứ như thế. Anh ta nói những lời này, là vì an ủi cô sao? Thế nhưng… Cô chẳng biết phải an ủi anh ta thế nào.

Cô mím mím môi, giọng nói không lưu loát: “Cho nên anh mới làm cảnh sát?”

“Ừm.” Tả Dịch giống như nghĩ đến chuyện gì hài hước, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười: “Lúc đầu tôi muốn tự tay bắt kẻ đã giết mẹ, thế nhưng không đợi tôi qua hết mùa hè năm sáu tuổi, hắn đã bị cảnh sát bắt.” Lúc đó trong mắt anh ta, chú cảnh sát là anh hùng không gì không làm được.

Diệp Trăn Trăn không biết nên nói cái gì, cô cảm thấy Tả Dịch căn bản không cần sự an ủi.

“Sau này cô có tính toán gì?”

Diệp Trăn Trăn bị hỏi ngẩn người, cô đúng là không có tính toán gì hết. Không biết mình là ai, không biết nhà ở đâu, thậm chí tên mình cô cũng không biết.

Tả Dịch nhìn gương mặt rầu rĩ của cô, mím môi nói: “Nếu có khó khăn gì, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”

“Cảm ơn cảnh sát Tả.” Diệp Trăn Trăn đứng lên từ trên ghế, đối diện với anh ta cười cười rồi ra khỏi cục cảnh sát.

Ngoài cửa, xe chú Ngô vẫn đang chờ ở đó, thế nhưng cô cảm thấy mình không có tư cách ngồi lên chiếc xe này. Cô bảo chú Ngô lái xe về, sau đó mờ mịt đứng tại chỗ.

Cô không biết nên đi về đâu.

Gần như theo bản năng, cô liền nghĩ ngay tới bác sĩ Quý. Bệnh viện Trung tâm cách chỗ này một đoạn xa, cô không muốn dùng tiền của Diệp gia gọi xe, đành tự mình đi bộ.

Đi một mạch đến trưa, cô ngồi trên ghế dài ở cửa bệnh viện, gọi cho Quý Triết Ngạn một cuộc điện thoại. Nháy mắt nghe thấy giọng nói Quý Triết Ngạn, một bụng ủy khuất và lo lắng phình lớn, nước mắt như hồng thủy tuôn ra ngoài: “Bác, bác sĩ Quý…”

Nói ba chữ mà khóc không thành tiếng, dọa Quý Triết Ngạn hoảng hốt: “Em sao thế?”

Diệp Trăn Trăn không nói gì, chỉ ôm điện thoại khóc không ngừng. Quý Triết Ngạn nhíu mày, âm thanh cũng lạnh xuống: “Em đang ở đâu?”

Có lẽ bị Quý Triết Ngạn dọa sợ, Diệp Trăn Trăn đàng hoàng lại: “Em, em ở cửa bệnh viện…”

Điện thoại không cúp, Diệp Trăn Trăn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Không đợi quá lâu, Quý Triết Ngạn từ trong bệnh viện đi ra. Anh nhìn qua liền thấy Diệp Trăn Trăn ngồi phía đường đối diện, bước nhanh tới.

Diệp Trăn Trăn khóc như con mèo mướp, Quý Triết Ngạn ngồi xuống dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Được rồi, không sao, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì nào?”

“Bác, bác sĩ Quý, em, em không có nhà để về…” Diệp Trăn Trăn nói đến đây, nước mắt lại rơi xuống. Quý Triết Ngạn nhíu mày, lúc nãy tới đây anh không nhìn thấy xe của Diệp gia: “Em tới đây thế nào?”

“Em, em từ cục cảnh sát tới…” Diệp Trăn Trăn nghĩ đến đây, khóc càng thương tâm, “Bác sĩ, bác sĩ, em rất, đói, chân, chân cũng sắp gãy…”

Lông mày Quý Triết Ngạn xoắn xuýt, từ cục cảnh sát đến đây ít nhất phải đi mấy giờ. Anh giúp Diệp Trăn Trăn thả lỏng bắp chân, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Nghỉ ngơi một chút rồi dẫn em đi ăn cơm.”

Trong cục cảnh sát, Lý Tín Nhiên hùng hùng hổ hổ cầm tập văn bản chạy vào văn phòng: “Lão đại, tìm được bản cam kết Diệp Khang Bình nói tới rồi.”

Tả Dịch từ trên ghế làm việc đứng lên, nhìn Lý Tín Nhiên đi tới: “Cô ấy ký tên là gì?”

Chỉ cần biết tên, rất nhanh có thể tra được thân phận.

“Ầy…” Vẻ mặt Lý Tín Nhiên trở lên cổ quái, trực tiếp đưa văn bản qua: “Anh tự mình xem đi.”

Tả Dịch nhìn thoáng bản cam kết, biểu cảm cũng trở lên cổ quái.

Cô ấy ký đúng là… Lý Cẩu Đản.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN