39 manh mối (Tập 5: Vòng tròng tuyệt mật)
Chương 01 - 02
CHƯƠNG 1
AMY CAHILL THÍCH ĐƯỢC là người đầu tiên thức giấc vào buổi sáng, nhưng dĩ nhiên là không phải bị dựng dậy bởi kẻ nào đó đang la chói lói bên ngoài cửa phòng khách sạn.
“Có điện tín cho ngài Cahill!”
Những tiếng gọi đi kèm với tiếng nện cửa như sấm rền. Amy bật thẳng người dậy vì hốt hoảng, một ý nghĩ thật đáng sợ lướt nhanh trong đầu nó. Bọn Madrigal!
Tiếng la lại vang lên.
“Có thư cho ngài đây!”
Amy, Dan – em nó và au pair Nellie đã lẩn tới một khách sạn khác ở Cairo, lo sợ có thể sẽ bị tấn công bởi một giáo phái bí ẩn nào đó mà họ hoàn toàn không biết tí ti gì về bọn chúng. Bọn Madrigal không thể nào biết được tụi mình đang ở đây, phải thế không nhỉ?
Đang ngon giấc trên chiếc đi-văng màu vàng sờn xơ xác, Dan trở mình và rơi xuống sàn nhà đánh huỵch một tiếng.
“Đừng, Irina! Đừng đụng vào Thợ săn cá trê[1]!” nó thét lên. Amy thở dài. Em nó lại bị mắc kẹt trong một giấc mơ mà ở đó người chị họ của chúng tên là Irina Spasky đang dùng mấy ngón tay xé toạc tấm thẻ bóng chày mà thằng bé yêu thích.
[1] Nguyên văn “Catfish Hunter” – là biệt danh của James Augustus (1946 -1999), cầu thủ ném bóng chày nổi tiếng của Mỹ đã được ghi tên trên Đài Danh vọng
“Tỉnh dậy nào Dan. Em đang mơ ngủ đó.”
Trong đời mình, Amy chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế, và em nó, như mọi khi, hành động cứ như một thằng ngốc.
“Điện tín đây!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Dan! Đến… mở… cửa đi!”
Amy lấy gối che kín mặt mình rồi thét lên. Giờ thì con bé đã tỉnh hẳn. Hé mắt nhìn qua cái gối, Amy thấy Nellie vẫn chẳng biết trời trăng mây nước gì cả.
“Ra ngay đây!” Amy la lên. “Xin đừng vội!”
Con bé lưỡng lự khi chạm vào cánh cửa, một nỗi sợ hãi quen thuộc đang quặn thắt ruột gan nó. Điều gì xảy ra nếu như nó để ột kẻ nào đó nguy hiểm lọt vào trong phòng?
Thôi nào, Amy, hãy bình tĩnh.
Amy mở cửa, mắt nó đụng ngay phải một thằng bé phục vụ người Ai Cập đang đứng trong hành lang. So với Amy, thằng bé này thấp tủn, mặc bộ đồng phục khách sạn bảnh bao màu đỏ có hàng khuy nút màu vàng bự chảng phía trước, chí ít cũng to gấp hai lần kích cỡ khuy áo thông thường. Trên tay nó là một phong bì vẫn còn niêm phong.
“Là thư của quý cô, từ bàn tiếp tân. Có ai đó đã gửi lại.”
Amy đón lấy phong bì, và thằng nhóc phục vụ nhích đến gần hơn chút nữa, mặt mũi tươi roi rói đầy vẻ hy vọng.
“Cháu mang thư đến từ bàn tiếp tân,” thằng nhóc lại lên tiếng. “Cho cô, thưa cô.”
Bàn chân thằng bé m nửa ở ngoài, nửa ở trong phòng, điều đó khiến Amy cảm thấy bối rối.
“Em vẫn còn gì nữa muốn đưa cho chị phải không?” Amy thắc mắc.
“Có người đã để lại cái này cho quý cô,” thằng bé nói và chỉ vào phong bì với cái cười toe toét vui vẻ.
“Đưa cho nó cái này đi,” Dan nói. “Để em còn ngủ tiếp.”
Giọng Dan nghèn nghẹt, và khi Amy ngoảnh lại, nó thấy thằng em đang nói trong khi vẫn vùi mặt vào tấm thảm trải sàn, lười biếng đến độ không buồn ngóc đầu lên. Nó đang giơ ra tờ giấy bạc Ai Cập trị giá 5 bảng, tương đương với một đôla Mỹ.
Amy đóng cửa. Sự tò mò đã giết chết niềm hy vọng quay trở lại giường ngủ tiếp. Chiếc phong bì được đánh máy bằng một chiếc máy chữ kiểu cũ dường như đã bị mất phím A. Phần gạch dưới cũng ngẫu nhiên xuất hiện ở một số chữ cái.
Con bé xé phong bì và ngồi xuống đi-văng, mặt nó trắng bệch khi đọc lướt qua bức thư ngắn. Con Saladin meo meo đòi ăn và gồng lưng lên, móng vuốt cào lên tấm khăn trải giường màu vàng.
“Dan, em nên thức dậy đi.”
Thằng bé chẳng thèm nhúc nhích, vì thế Amy la to.
“ĐIỆN TÍN GỬI CHO DAN!”
Dan ngóc đầu lên như thể đang cố sức để tỉnh ngủ, nhưng Amy biết ngay thằng em mình vẫn còn đang loạng choạng tìm đường ra khỏi xứ sở mộng mơ. Nó đứng thẳng dậy trên sàn và lại buông mình đánh huỵch xuống đi-văng. Nellie vẫn cuộn mình trong đám chăn trên giường, sợi dây tai nghe iPod màu trắng nhỏ xíu loằng ngoằng thò ra phía ngoài một chồng bảy chiếc gối bịt kín đầu cô nàng.
“Bà chị này trời sập lúc đang ngủ cũng không hay,” Dan nói
“Dan! Nghe chị đọc đây!” Amy cầm bức điện tín trên tay và bắt đầu đọc. “Sân bay quốc tế Cairo, mã số mở khóa 328. 56-12-19. NRR.”
“Nghe như một cái bẫy vớ va vớ vẩn từ những đối thủ cạnh tranh của chúng ta để lại. Chị gọi phục vụ mang đồ ăn lên phòng, rồi chúng ta ngủ tiếp thôi.”
“Chị không nghĩ vậy,” Amy nói. Con bé chìa bức thư ra cho Dan xem. Thứ mà thằng bé nhìn thấy khiến nó đờ ra vì kinh ngạc.
Dan Lờ Đờ đã biến mất và thay vào đó là một Dan Tỉnh Táo.
“Chẳng ai biết về cái này, kể cả Nellie.”
“Grace biết,” Amy nói. “Có em, chị và Grace. Bất cứ người nào gửi bức thư này hẳn là cũng đủ thân thiết với Grace để biết điều này từ bà.”
Dan vẫn còn sững sờ nên chưa phản ứng gì, nhưng Amy biết điều thằng bé đang nghĩ trong đầu. Cách đây một năm, nó đã mang bộ sưu tập nút khoén rất giá trị của mình đến dinh thự của Grace – đủ mọi thứ từ Dr. Pepper đến Coca-Cola đời cổ – cả thảy có 63 cái đựng trong một chiếc hộp xì gà kiểu cổ cực kỳ oách. Grace đưa cho nó một cái thuổng và nói thằng bé có thể đem chôn nó ngay trong dinh thự của bà nếu thấy thích. Nó đã kể cho Amy và Grace biết nơi nó chôn bộ sưu tập, thậm chí là sâu bao nhiêu, để phòng trường hợp nó ngỏm bất đắc kỳ tử trong khi đang nhảy dù hay trượt tuyết. Như nó đã nói vào lúc ấy, sự an toàn cho bộ sưu tập nút khoén cũng có cái giá của nó.
Dan nhìn chị nó, cặp mắt màu xanh lá ánh lên hy vọng.
“Chị có nghĩ rằng Grace lại giúp chúng ta không?”
Cả Dan và Amy đều gọi tên Grace như thể bà vẫn còn sống, và trong một thoáng chốc thật tình chúng cóó. Grace thân yêu của hai chị em chúng đã ban cho những người thừa kế một lựa chọn: hoặc một triệu đôla, hoặc một manh mối trong số 39 manh mối mang đến quyền lực vô tận. Amy vẫn không sao tin nổi chỉ trong một thời gian ngắn cuộc truy tìm đã dẫn chúng qua bao nhiêu vùng đất. Tụi nó đã đặt chân tới bốn lục địa và hơn một lần suýt chết dưới tay chính những người họ hàng của mình. Nếu như vẫn còn có cơ may Grace tiếp tục giúp đỡ chúng cho dù bà đã sang bên kia thế giới, thì Amy hiểu rằng tụi nó phải lần theo dấu vết đó.
“Nhanh lên. Chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây.”
***
Mười phút sau, Dan và Amy đang trên đường đi xuống khu sảnh khách sạn đông đúc, không mang theo gì khác ngoài một chiếc balô. Dan nằng nặc đòi mang theo chiếc laptop quý giá của nó, còn Amy đã quơ lấy chiếc chiếc di động của Nellie mang theo để phòng hờ.
“Chị đã để lại mẩu giấy nhắn rằng chị em mình đi tìm bánh rán. Hy vọng việc này sẽ không ngốn cả buổi sáng. Còn giờ thì chúng ta cần kiếm cách nào đó để đi đến sân bay,” Amy nói.
“Đừng lo, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Dan mở balô và lấy ra một nắm tiền, rồi lại nhét chúng vào túi. Số tiền chẳng nhiều nhặn gì, chỗ đồng bảng Ai Cập ấy chỉ có giá trị chừng 50 đôla Mỹ.
“Yo! Taxi! Yo!”
Dan huơ lên một nắm tiền rồi chờ đợi.
“Chúng ta đâu phải đang ở New York chứ,” Amy rít lên. “Làm ơn bớt giỡn đi ông Hai.”
Dường như có phép màu, một chiếc xe đen-trắng có một khoang hành lý rất khủng tấp vào lề và phanh kít lại. Một anh chàng Ai Cập nhảy ra, giơ tay ra hiệu cho Dan và Amy.
“Lên đi, lên đi! Tôi có xe tốt cho cả hai!”
Dan ném cho Amy một cái nhìn em-đã-bảo-mà, rồi hiên ngang bước đến bên chiếc xe. Tài xế chồm tới mở cửa, đoạn nhanh thoăn thoắt chộp lấy balô của Dan đi về phía thùng xe.
“Không cần, cảm ơn amigo[2]. Tôi sẽ giữ túi theo mình nếu ông anh không thấy phiền.”
[2] Ông bạn, tiếng Tây Ban Nha.
Tay tài xế dường như không hiểu, thế nên Dan chộp lấy chiếc balô, giúi cho anh ta tờ giấy bạc 10 bảng, và nhảy vào ghế sau theo đúng phong cách một lính biệt kích.
Amy ngượng đỏ mặt và lắp bắp xin lỗi người tài xế. Nó có cảm giác thằng nhóc đang nhấn ga mở màn cho các hành động làm bẽ mặt chị nó trong suốt buổi sáng ngày hôm nay.
“Chúng tôi đang vội, ông anh à,” Dan lên tiếng, như thể xác nhận nghi ngờ của Amy là đúng. “Sân bay, chạy nhanh gấp đôi bình thường nha.”
“Tên đệm của tôi là Nhanh đấy!” Người tài xế cười to, đoạn đóng sầm cửa xe ngay sát sạt chân của Amy và phi nhanh lên hàng ghế trên.
“Đó, chị thấy không? Mọi thứ vẫn ổn thỏa. Tay này hoàn hảo đấy. Chỉ cần ngồi xuống và thư giãaaaaaaaaaaa…!”
Chiếc xe (và Dan) đồng thanh rú lên trong lúc nó lao đi, trồi lên hụp xuống như một chuyến tàu trong công viên giải trí bỗng nhiên bị phát rồ. Amy bị xô vào Dan, rồi vào cửa, rồi lại đập vào thằng bé trong khi chiếc xe luồn lách qua những chiếc xe buýt bấm còi inh ỏi và những vị khách bộ hành đương nộ khí xung thiên. Khi bọn họ đi chậm lại, Amy thoáng nhìn thấy một rắc rối lớn phía sau chúng. Nó quay sang nhìn thằng em, mắt mở to và đầy
“Cái gã này chẳng mong muốn vào sở an toàn giao thông tí tẹo nào, đúng không? Chị sẽ cảnh cáo gã mới được.”
“Đ-Đ-Đ-Ừ-N-G! Bảo gã chạy nhanh hơn! Nhanh hơn nữa đi!”
Dan lướt nhìn qua bộ mặt âu lo của chị nó để quan sát một chiếc Vespa màu vàng tươi đang ngoằn ngoèo lạng lách vượt qua những chiếc xe ôtô đằng sau chúng. Đang cưỡi con xe đó là một người mặc bộ đồ tím đẫm mồ hôi, và đó là một kẻ có thân hình thật đồ sộ.
“Hamilton Holt kìa!”
Đó là Hamilton Holt của nhà Holt, gia đình của những kẻ trì độn cũng tham gia vào cuộc truy lùng 39 manh mối. Lần cuối cùng Amy gặp thằng nhóc này, Hamilton đã bỏ mặc cho con bé trong tình trạng sống chết mặc bây trong đường hầm xe lửa ở Tokyo.
“Tăng tốc lên!” Amy thét to, nhưng gã tài xế dường như không nghe thấy.
Dan rút ra một tờ 10 bảng quý giá nữa và quẳng lên băng ghế trước.
Điều đó có vẻ đã khiến gã tài xế chú ý. Chân gã đạp xuống bàn đạp ga như một cái búa và chiếc taxi lao đi với tốc độ dữ dội. Mười phút sau, Dan liên tiếp ném tiền lên phía trước cho đến khi rốt cuộc chúng ngoái lại đằng sau thì Hamilton Holt đã mất tăm. Khi chiếc taxi chao đảo dừng lại bên ngoài sân bay Cairo, Dan kiểm tra hai túi quần của nó. Tất cả đều trống rỗng.
“Được rồi,” gã tài xế nói, miệng cười ngoác tới tận mang tai. “Cậu đã trả đủ rồi mà!”
“Ngon lắm đó, đồ ngốc. Giờ thì chúng ta kẹt lại ở sân bay mà không có một xu dính túi. Nellie sẽ yêu thương chúng ta lắm khi chị ấy thức giấc và phát hiện hai đứa mình đã lấy cắp điện thoại, xài sạch cả tiền mặt, và cần được chở từ sân bay về lại khách sạn. Và t chúng ta cũng chẳng có lấy một miếng bánh rán! Còn gì tệ hơn không?”
“Em nghĩ nó vừa xuất hiện ngay tức thì kìa,” Dan trả lời.
Tim Amy bủn rủn khi một chiếc limo dài tấp vào lề ngay sau lưng chúng, và một cánh cửa mở ra.
Ian và Natalie Kabra, nhóm săn lùng manh mối còn nguy hiểm hơn nhà Holt gấp hàng đống lần, cũng đã có mặt tại hiện trường.
CHƯƠNG 2
DAN CAHILL THƯỜNG THỀ RẰNG thà mặc quần lót đi tới trường còn hơn là phải dính dáng vào mấy chuyện tình cảm yêu đương của chị nó. Nhưng lần này thì lại khác.
Ian Kabra từ trong chiếc limousine hiện ra với một nụ cười đỏm dáng rộng hết cỡ dán lên mặt cùng với vẻ tự tin thường thấy. Dan liếc sang chị nó. Amy đang nhìn Ian, nhưng Dan đã thấy tay chị nó bắt đầu run lập cập. Cái gã này – cái con chằn tinh này – không chỉ nói dối là gã thích chị của nó, mà còn cố gài bẫy nhốt tụi nó trong một cái hang. Và bỏ mặc chúng ở đó mãi mãi.
Đã đến lúc phải trừng trị bọn chúng.
“Sau khi bọn mày định giết hai chị em tao, giờ mày lại thò mặt ra đây ư, hẳn là gan mày to lắm đấy!” Dan thét lên.
“Đừng có xúc động quá. Thằng em của cô có trí tưởng tượng thật phong phú đấy,” Ian vừa nói vừa tiến thêm một bước đến gần Amy. “Cô em biết tôi thật lòng chẳng bao giờ muốn hại cô mà.”
Dan biết rằng nếu Amy cố mở miệng cũng sẽ chỉ tuôn ra toàn những tiếng lắp ba lắp bắp mà thôi. Nó sẽ không để cho thằng Ian Kabra này đến gần chị nó.
“Hãy bình tĩnh nhé, Amy,” nó khẽ thì thào
“Chị ổn mà,” Amy lên tiếng, nhưng giờ thì môi nó đã khẽ run run. Dan lớn tiếng quát mắng Ian.
“Hãy cút trở lại với chiếc xe quái thú của mi và để bọn ta yên!”
Ian liếc về phía Amy cùng một nụ cười, đoạn thư thả bước đến bên gã tài xế.
“Khá lắm, đôi chân vàng của tôi. Chúng ta phải mất một lúc mới theo kịp ông anh. Mặc dù tôi cho rằng chuyện đó không thành vấn đề.”
“Như thế có nghĩa là sao?” Dan hỏi, nhìn chằm chặp vào những cánh cửa xoay ở nhà chờ sân bay.
“Bọn trẻ các cậu xài toàn đồ chơi đắt tiền!” gã tài xế nhận xét như thế trong lúc nhận một cọc tiền giấy buộc bằng dây thun từ tay Ian và đưa lại cho nó một chiếc điện thoại mới coóng.
“Trước khi có GPS, công việc gián điệp hẳn là khó khăn hơn nhiều, mày có nghĩ thế không?” Ian hỏi.
Con em gái nó, Natalie, chui ra khỏi chiếc limo màu đen như một người mẫu chuẩn bị bước đi trên thảm đỏ đông nghẹt giới truyền thông vây quanh.
“Mấy người đã đi ngủ với ba cái thứ thảm hại được gọi là áo quần kia phải không?”
Dan nhìn xuống chiếc áo trùm đầu đã kéo kín khóa của nó, bị nhăn nhúm ngoài sức tưởng tượng. Ối chà. Thật tình nó đã mặc cả bộ đồ này đi ngủ.
“Những nếp nhăn là mốt mới đó nha. Cứ hỏi Jonah Wizard. Hắn ta sẽ nói cho các người nghe.”
“Cứ thoải mái về chuyện đó đi, và cho bọn này biết vì sao cả hai lại có mặt ở đây,” Ian vừa nói vừa tiến lại gần Dan và Amy hơn. Đôi mắt Amy bị dính chặt vào khuôn mặt Ian, như một con chuột đang đối diện một con rắn hổ mang
Gã tài xế cười phá lên khi chứng kiến sự việc đang diễn ra, rồi vào xe và bẻ lái phóng vụt đi. Một chùm khói đen phụt ra từ ống xả khi gã tăng tốc, ám vào Natalie một lớp muội khói mỏng. Con bé rú lên và giữ lấy mái tóc của nó. Đây đúng là một chiến thuật nghi binh mà Dan cần.
“Đi nào, Amy!” Dan la lên. Nó nắm lấy tay Amy lao thẳng về phía những cánh cửa xoay, nhưng Ian đã nhanh chân và chộp lấy cánh tay còn lại của Amy. Dan kéo một đằng, Ian lôi một nẻo. Mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý tới sự om sòm đó.
“Thả chị tôi ra!” Dan hét lên.
“Tao nghĩ chị mày thích được tao nắm tay lắm chứ,” Ian nói. “Có phải thế không, Amy?”
Amy không nói một lời. Con bé quay người về phía sau và đá vào ống quyển của thằng nhóc một cú mạnh hơn bất kỳ cú đá nào trước đó nó từng tặng cho những kẻ khác. Có một tiếng rắc rõ to và Ian loạng choạng, nhảy cà nhắc trên một chân trong khi Dan và Amy chạy thẳng đến chỗ cửa xoay.
“Đòn chuẩn đó!” Dan reo lên.
“Tạm biệt nhé, bọn khốn!” Amy la với lại phía sau.
“Tóm lấy chúng!” Ian rú lên, tập tễnh lao đến cửa vào nhà chờ cùng Natalie. Tài xế riêng của chúng, một gã nom như có thể giã nứt được cả tấm bê tông bằng trán của mình, cũng bám ngay phía sau.
Khi đã vào trong, Dan và Amy phóng thẳng vào giữa một biển người đang kéo đống hành lý của họ, nhưng bọn Kabra đã bám sát phía sau.
“Lối này!” Amy ra hiệu cho Dan, nắm lấy khuỷu tay thằng bé và lôi nó vào một cửa hiệu đông đúc dành cho du khách, nơi bán đầy các thanh kẹo và tạp chí. Mấy giây sau, cả hai đã chạy ra khỏi đầu bên kia cửa hàng và vào một cửa hàng khác, giữa một mạng lưới chằng chịt người nước ngoài. Dan chắc rằng cả hai đã mất dấu bọn Kabra, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, nó thấy Ian đang tập tễnh tiến về phía chị em nó, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc
“Ái-dà,” Dan nói. “Em nghĩ chúng ta bị chơi xấu rồi.”
Dan cởi balô và bắt đầu mở khóa kéo các ngăn ra. Bên trong ngăn phía trước là một chiếc điện thoại di động khác, màn hình GPS đang nhấp nháy hiển thị vị trí của hai chị em nó.
“Bị lừa gạt lần hai!” Dan nói. “Thằng cha tài xế ấy chắc chắn đã nhét nó vào đây khi hắn ta cầm balô của em lúc ở khách sạn!”
Amy nhìn quanh góc cửa hàng một lần nữa. Bọn Kabra đã đến gần lắm rồi.
“Đưa đây cho chị,” nó giật lấy chiếc di động khỏi tay thằng em. “Chị biết phải làm gì với thiết bị quý giá của Ian rồi.”
Amy quay trở lại dòng người nườm nượp qua lại, Dan theo sau. Con bé băng nhanh qua một hành lang rộng và thả chiếc điện thoại vào một xe đẩy em bé đi ngang qua, đoạn nó chui vào một nhà sách và mở ra quyển sách đầu tiên nó tìm được. Chiếc xe đẩy của một bà mẹ rõ ràng là đã trễ chuyến bay, đang cố lao qua dòng người đông đúc để đến cổng lên máy bay. Bọn Kabra mải tập trung quan sát màn hình trên chiếc điện thoại của Ian đến độ chúng đi qua trước mặt Dan và Amy, rồi chạy ba chân bốn cẳng đuổi theo hướng chiếc xe nôi.
“Chơi khá lắm!” Dan xuýt xoa. “Em hy vọng đứa bé ấy sẽ rỏ nước dãi xuống cái công nghệ đắt tiền của bọn chúng trước khi bọn chúng kịp lấy lại nó.”
Amy nở một nụ cười chiến thắng với nó. Rõ ràng rồi, chơi trên cơ bọn Kabra – nhất là Ian – đã mang lại một chút khoan khoái trong các bước chân của Amy.
“Hãy đi tìm chiếc két sắt kia,” con bé nói.
***
Chiếc két không lớn lắm, chỉ chừng 30 centimet vuông, nhưng đầy ứ. Bên trong có ba món đồ, Amy lần lượt lấy chúng ra.
“Trông như một đồ chặn giấy, em có nghĩ thế không?” Amy hỏi, giữ quả cầu thủy tinh màu mật ong trong lòng bàn tay.
“Để em xem nào,” Dan cầm lấy nó.
“Không đời nào! Chị rành em quá mà, nó sẽ rơi xuống đất và vỡ thành hàng ngàn mảnh. Để chị xem trước.”
Dan không phản đối. Nó đã hình dung một viên cẩm thạch có kích thước tương tự như thế lăn tròn theo hành lang sân bay sẽ ra sao rồi.
“Thử giữ nó trong ánh sáng lâu hơn một chút xem sao,” Dan nói với chị nó.
Amy nheo mắt để quan sát quả cầu kỹ hơn. “Trông nó như một căn phòng, bên trong có một bà mẹ đang ngồi trên ghế.”
“Làm sao chị biết đó là một bà mẹ?” Dan hỏi.
“Bà ấy đang bồng một đứa trẻ, đồ ngốc ạ.”
Amy nhìn kỹ hơn.
“Có ba chữ cái trên một bức tường – TSV – và í chà! Chị nghĩ là trên một bức tường khác có một con mắt đang nhìn lại chị kìa!”
“Gớm thế sao,” Dan nói.
Amy chìa quả cầu chặn giấy ra và bảo Dan cẩn thận cho nó vào balô để sau này tìm hiểu kỹ hơn. Thằng bé rất ghét bị chị nó xem mình như một đứa nhóc 3 tuổi, và sự cám dỗ muốn lăn quả cầu màu mật ong xuống hành lang sân bay đã trở lại với nó. Không bỏ quả cầu vào balô mà thằng bé lại giơ vật đó lên ánh sáng
“Chị có nhìn thấy cái chìa khóa không?” Dan hỏi.
“Chìa khóa gì? Em đang nói cái gì vậy?”
“Ở dưới đáy,” Dan đáp và lật ngược quả cầu lên. Dưới sàn căn phòng bên trong quả cầu có một chìa khóa nhỏ giấu trong thủy tinh. “Khi nào đến lúc, em sẽ mở nó ra.”
“Đồ chặn giấy này nằm đè lên một thứ gì đó,” Amy nói, lấy ra một mẩu giấy da mỏng có kích cỡ vừa bằng chiều ngang và chiều dài của bàn tay con bé. Trên đó dày đặc những chữ cái, chữ số và dòng kẻ được trang trí rất cầu kỳ.
“Như thể ai đó đã bỏ ra rất nhiều thời gian để viết sai chính tả,” Dan nhận xét. Có gì đó trong cách các chữ cái kia được sắp xếp với nhau lại quen thuộc đến lạ với nhóc Dan, nhưng nó vẫn chưa thể xác định được đó là cái gì. Nhất là khi dạ dày nó đang gào thét.
“Trong két đó có ít đồ ăn nào không chị? Em phải ăn cái gì đó mới được. Não… cần… đồ ngọt mà.”
Amy phớt lờ thằng em và thò tay vào không gian nhỏ bé của chiếc két lần cuối. Ở phía trong cùng có một chiếc hộp chừng 25 centimet vuông.
“Em hy vọng là nó chứa đầy bánh gạo Krispies Treats,” Dan giằng chiếc hộp khỏi tay Amy.
“Này! Cẩn thận với nó nào.”
Dan trông như đang muốn nổi xung lên với Amy, nhưng con bé đã nhanh chóng xoa dịu nó.
“Chị xin lỗi, được chưa? Chỉ vì chị căng thẳng thôi. Mở nó ra đi.”
Dan mở nắp hộp, lướt nhanh qua chỗ giấy má bên trong, và rồi cười toáng lên.
“Xem em đây này! Em là một thằng nhóc beatnik[1] 19 tuổi đến từ San Francisco!
[1] Beatnik là từ để chỉ những người theo trào lưu Beat, nghĩa rộng là thất bại, nhẫn nhục, tuyệt vọng. Đó là những thanh niên Mỹ đã trải qua Thế chiến II, quá hoài nghi vào ý nghĩa cuộc chiến để yên tâm làm binh sĩ, và cũng quá thất vọng để bằng lòng làm doanh nhân thời hậu chiến, vứt bỏ cả quá khứ lẫn tương lai, chống lại mọi quyền lực có tổ chức, khinh ghét những lề thói cũ và các giá trị hình thức. San Francisco được xem là cái nôi của trào lưu Beat.
Dan giở cuốn hộ chiếu đầu tiên ra, bên trong chữ ký tên của nó đã được làm giả một cách tài tình. Bức ảnh để hình Dan có chòm râu dê và ria mép, với cặp kính của John Lennon[2].
[2] John Lennon (1940-1980) ca sĩ, nhạc sĩ, một trong tứ quái Beatles, ban nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại. Hình ảnh quen thuộc của John là đeo một cặp kính tròn.
“Cho chị xem cái còn lại nào,” Amy nói. Dan mở cuốn hộ chiếu thứ hai ra và suýt nữa thì té ngửa.
“Thật sự là chị cần phải bắn bỏ cái đứa nào đã cắt phéng tóc chị đi như thế này đấy.”
Amy giật lấy cuốn hộ chiếu từ tay Dan. Trong đó có hình con bé đang đeo một bộ tóc giả ngắn màu đen và cặp kính viền gọng đỏ rất thời trang.
“Chị hai mươi tuổi nè!”
Dan đã lôi ra từng món đồ để hóa trang và bắt đầu gắn lên người, nó để bộ tóc giả và cặp kính của Amy sang một bên.
Ở đáy hộp, phía dưới bộ tóc giả, Amy trông thấy một quyển sổ bìa cứng dày chừng 2,5 centimet. Dan biết liền là cái đó sẽ hớp hồn chị nó ngay tức
“Một quyển cẩm nang về nước Nga này! Nó đã cũ mèm rồi, như thể ai đó đã sử dụng nó trong một chuyến đi dài,” Amy reo lên.
“Với em, nó là thứ chán òm.”
“Nhỡ đâu đây lại là một quyển cẩm nang khác mà Grace đã dùng thì sao?”
Dan biết tốt hơn hết nó đừng nên hy vọng quá như thế.
“Vẫn là thứ chán òm.”
Nhưng Amy lập tức mê mẩn cuốn sách. Đó chính là loại sách mà nó yêu thích: sách đã cũ và con bé chẳng cần phải quá chăm chút cho nó, bản thân cuốn sách chứa đựng một câu chuyện riêng vì qua đó nó biết được bao nhiêu nhà thám hiểm cầm cuốn sách này trước mình. Khi lật giở quyển sách, Amy tìm thấy hai tấm vé kẹp giữa các trang sách viết về một thành phố nào đó.
“Hai vé máy bay đến thành phố Volgograd, nước Nga, trên đó đã có tên chúng ta,” con bé thông báo. Amy nhìn đồng hồ. “Cất cánh trong một giờ nữa. Sao ai đó lại nghĩ chúng ta ngu si đến mức nhảy ngay lên một chuyến bay đến Nga chứ?”
“Xem này!” Dan kêu lên. Còn một vật khác nữa ở đáy hộp, và theo Dan đó chính là món ngon lành hơn cả. Nó cầm lên một tấm thẻ Visa vàng mới cứng cựa có tên của nó ghi trên đó.
“Hòa bình, tình yêu[3], và một thẻ Visa! ĐÚNG THẾ! Là THẺ VISA VÀNG này! Chúng ta hãy đi mua bánh rán nào! Hãy chơi trò chơi điện tử nào! Hãy đi tậu vài chiếc laptop nào!”
[3] Thông điệp của beatnik.
“Bình tĩnh nào, Dan! Em đang làm chị hốt đó.”
Amy trùm lên đầu bộ tóc giả màu đen, che lấp mái tóc nâu đỏ tự nhiên của nó. Nó thè lưỡi ra. Khi mang cặp kính đỏ vào, hoàn toàn không thể nhận ra được đó là Amy.
“Chị nhìn lạ hoắc,” Dan nói.
“Còn em hãy nhìn lại mình đi.” Amy cười phá lên. “Em đã đạt đến trình độ đại ngốc trong bộ dạng đó.”
“Cám ơn chị đã quá khen.”
Dan cầm miếng giấy da trong tay, mở nó ra. Tim nó đập mạnh. Dan ngẩng đầu lên, không còn vẻ ngốc xít hay sôi nổi nữa.
“Amy…”
“Dan? Gì vậy?”
Amy chìa tay về phía miếng giấy da, nhưng theo bản năng, Dan gấp nó lại. Đó là một kho báu mà Dan chẳng hề có ý định sẽ buông ra. Thằng nhóc ngước nhìn chị mình.
“Chúng ta phải đón chuyến bay này.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!