Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống
Chương 51: Âm mưu!
Phong Ba Ác giải độc xong đã sinh long hoạt hổ, đứng lên tiếp tục khiêu chiến, tên này bình sinh rất thích đánh nhau, cho nên không có gì là lạ.
Vương Ngữ Yên đứng một bên vừa định há mồm chỉ điểm thì bị Lý Thiên Ngọc chặn ngang:
– Vương cô nương ngươi đứng ngoài không nên lên tiếng, có câu nói khi chơi cờ đó là “bên ngoài không nói chân quân tử, tự mình làm chủ đại trượng phu” cũng một ý nghĩa như vậy, ngươi lên tiếng giúp đỡ thắng không quân tử, thua thì cũng không phục, hơn nữa đôi khi còn khiến cô nương gặp phải nguy hiểm.
Vương Ngữ Yên nghe hắn nói như vậy hơi có điều suy nghĩ, lại gật đầu, đôi mắt phượng liếc nhìn hắn mà nói:
– Công tử nói rất đúng, Ngữ Yên vô lễ rồi!
– Vương cô nương không cần khách khí dù sao ngươi cũng là “người nhà”. – Lý Thiên Ngọc khẽ cười nói.
– Công tử nói vậy là có ý gì!? – Vương Ngữ Yên sửng sốt hỏi.
– Vương cô nương, ta với ngươi có liên hệ sâu xa, sau này ngươi sẽ biết, bây giờ tiết lộ có chút không hay cho lắm. – Lý Thiên Ngọc lại nói.
Vương Ngữ Yên nghe thế tuy tò mò nhưng cũng không hỏi lại. Lại tiếp tục cùng A Chu, A Bích còn có Đoàn Dự để ý tình huống trong sân.
Lúc này Kiều Phong cũng đã ra tay ngăn lại đôi bên, cũng giở ra Cầm long công, 1 môn trong 72 tuyệt kỹ Thiếu lâm, đây là một môn tựa như cách không nhiếp vật, người có nội công cao thì môn võ công này cũng không tính là gì, bất quá với một đám người võ công thấp kém thì chẳng khác nào thần kỹ.
Trông thấy ngón này, Phong Ba Ác lúc đầu có chút không phục còn muốn tái đấu bất quá hiện tại thì hắn có chút e ngại, biết đánh không lại còn đưa mặt ra cho người ta đánh thì không phải một cử chỉ thông minh.
Sau đó không thấy có người khiêu chiến nữa hắn cũng hạ lệnh trục khách, cũng không phải muốn làm nhục gì hai tên to mồm Phong Ba Ác với Bao Bất Đồng mà vì ba vị nữ tử.
Tam nữ thấy vậy cũng định rời đi, Đoàn Dự cũng lẽo đẽo đi theo, lúc này Toàn Quán Thanh đi tới mặt mũi khinh thường hướng Kiều Phong nói:
– Bang chủ! Thù của Mã phó bang chủ còn chưa báo sao có thể tùy tiện thả cho địch nhân đi!?
Kiều Phong quay lại nhìn hắn một hồi sau đó chậm rãi mở miệng nói:
– Lần này đi xuống Giang Nam chủ yếu là vì đại thù của Mã Phó bang chủ, nhưng mấy ngày nay tĩnh tâm suy nghĩ, ta cho rằng sát hại Mã phó bang chủ chưa chắc đã là Mộ Dung Phục.
Tam nữ nghe vậy chợt quay lại đứng chung với Lý Thiên Ngọc tiếp tục lắng nghe, A Chu, A Bích là nha hoàn của Mộ Dung Phục, còn Vương Ngữ Yên thì ái mộ Mộ Dung Phục cho nên không có gì là lạ, còn Đoàn Dự tên này hoàn toàn là theo đuôi Vương Ngữ Yên.
Toàn Quán Thanh khinh thường tiếp tục hỏi:
– Vậy Bang chủ có chứng cứ gì hay không?
– Ta chỉ là suy đoán, chưa hề có được chứng cứ gì. – Kiều Phong lạnh nhạt đáp.
Toàn Quán Thanh nghe Kiều Phong nói vậy liền cười mỉa, sau đó không nóng không lạnh hỏi:
– Vậy bang chủ có suy đoán thế nào, thuộc hạ cũng muốn được biết.
Lý Thiên Ngọc nghe vậy càng lúc càng chán ghét tên này, mặc dù mới nghe thì là tên này lấy vị trí là thuộc hạ có ý muốn được cấp trên giải tỏa nghi hoặc, nhưng cái giọng điệu đầy mỉa mai có chút chẳng đáng của hắn làm câu nói biến vị đi rất nhiều, chắc hẳn ai cũng nghe ra hắn là đang chất vấn Kiều Phong.
Kiều Phong hắn cũng là người lòng dạ rộng rãi, mặc dù nghe cũng biết ý vị câu nói này như nào nhưng hắn vẫn trả lời Toàn Quán Thanh:
– Mã phó bang chủ là chết dưới tuyệt học của mình Tỏa hầu cầm nã thủ, lúc đó ta nghĩ ngay đến Cô Tô Mộ Dung “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”, ta nghĩ trong thiên hạ ngoài Mộ Dung Phục cũng chẳng có ai có thể khiến Mã phó bang chủ chết dưới tuyệt kỹ của mình.
– Không sai! – Toàn Quán Thanh âm dương quái khí nói.
– Bất quá mấy ngày nay ta suy nghĩ lại cảm thấy bên trong còn có ẩn tình nào khác. – Kiều Phong lại nói.
Toàn Quán Thanh chụp mũ nói:
– Bang chủ nói vậy ý là muốn xóa tội có phải không!?
Kiều Phong nghe vậy trong lòng có chút ôn nộ, rõ ràng hắn không có ý nói như vậy nhưng tên Toàn Quán Thanh này lại cố tình xuyên tạc, hắn liền quay lại nhìn chằm chằm Toàn Quán Thanh cũng không trả lời mà nói:
– Truyền công, Chấp pháp hai vị trưởng lão đang ở đâu!?
Toàn Quán Thanh thấy Kiều Phong không trả lời hắn mà lại hỏi ngược vấn đề này, hắn cũng có tật giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
– Thuộc hạ hôm nay cũng không nhìn thấy nhị vị trưởng lão!
Kiều Phong nhìn qua toàn trường, chợt thấy một tên đệ tử mặt mũi lấm lét, liếc ngang nhìn dọc, không tập trung, lại có chút chột dạ, hắn liền vận công sử dụng vẫn là Cầm long công hướng tên đệ tử này nhiếp tới.
Sau đó mở miệng liền hỏi:
– Trương Toàn Tường, đà chủ của các ngươi sao không thấy tới vậy!?
– Thuộc hạ không biết! – Trương Toàn Tường lúng túng đáp.
– Không biết!? – Kiều Phong lạnh giọng nói.
Sau đó hướng tên này quát lớn:
– Có phải ngươi đã giết đà chủ rồi phải không!?
– Không…không có, Bạch trưởng lão vẫn bình yên vô sự, ông ấy vẫn chưa chết! Chuyện này…chuyện này không liên quan đến thuộc hạ, không phải thuộc hạ làm đâu! – Trương Toàn Tường chột dạ đáp.
– Vậy ai làm!? – Tiêu Phong vẫn không nhanh không chậm hỏi.
Trương Toàn Tường lúc này không dám nói, lại liếc nhìn Toàn Quán Thanh, Kiều Phong thấy vậy liền quay ra hỏi:
– Tứ vị trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bốn người nhìn nhau không đáp, Kiều Phong cười nhạt sau đó xoay người đá một cước khiến Toàn Quán Thanh quỳ xuống, hắn cũng không vận công lực, chứ không Toàn Quán Thanh ăn một cước không tàn thì cũng phế.
Sau đó Kiều Phong nói với Trương Toàn Tường:
– Ngươi dẫn người đi thỉnh truyền công, chấp pháp hai vị trưởng lão tới đây, nếu nghe ta nói mà làm, thì có thể giảm nhẹ tội cho ngươi.
– Còn những người khác ở nguyên tại chỗ, không có lệnh của ta không được loạn động.
Sau một lúc, Bạch Thế Kính theo đó mà xuất hiện, hắn hướng bốn vị trưởng lão Cái bang nói:
– Tống, Hề, Trần, Ngô tứ vị trưởng lão, các ông sai người bắt chúng ta nhốt trên một chiếc thuyền nhỏ trong Thái Hồ là đạo lý gì!?
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Tống trưởng lão đứng lên cười bồi nói:
– Bạch trưởng lão, tất cả chúng ta đều là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau, chúng ta cũng đâu thể có ác ý gì với ông, chi bằng mọi chuyện bỏ qua, thế nào!?
Bạch Thế Kính hỏi ngược:
– Mấy người đem huynh đệ lâu năm nhốt vão cũi lửa, Tống trưởng lão, thế này mà cũng gọi là không có ác ý sao!?
– Việc…việc này!!! – Tống trưởng lão ngỡ ngàng nói.
Sau đó liền hướng Toàn Quán Thanh trầm giọng nói:
– Toàn Quán Thanh, mọi người đều là người một nhà, thân như huynh đệ, ngươi sao có thể làm như vậy, sau này mọi người sao có thể nhìn mặt nhau được nữa!? Hừ!
Sau đó ngồi lại trên ghế, Bạch Thế Kính thì quát hỏi Toàn Quán Thanh:
– Ngươi..!! Ngươi lừa chúng ta lên thuyền bảo là bang chủ triệu tập, giả truyền bang chủ hiệu lệnh, ngươi biết tội chưa!?
Trương Toàn Tường nghe vậy liền đứng ra cung kính nói:
– Đệ tử chức vị thấp kém, làm sao dám lừa gạt Bạch Trưởng lão, đều do…do….
– Đều do đà chủ Toàn Quán Thanh của các ngươi sai khiến có đúng không!? – Bạch Thế Kĩnh tiếp lời nói.
– Toàn Quán Thanh sai người giả truyền hiệu lệnh bang chủ lừa ta lên thuyền, ngươi biết hiệu lệnh là giả đúng hay không!?
– Cái bang đệ tử ai ai cũng là ngạnh hán, dám làm thì dám chịu.
– Đại trượng phu đã dám đi ăn trộm thì sao lại không có gan chịu đòn!?
Nói xong một loạt, Bạch Thế Kính nhìn chằm chằm hai người Toàn Quán Thanh còn có Trương Toàn Tường.
Trương Toàn Tường nghe vậy, nhiệt huyết nổi lên nói:
– Bạch trưởng lão nói rất đúng, khi thuộc hạ truyền đạt hiệu lệnh của bang chủ thì đã biết đó là giả, còn nguyên nhân vì sao thì thuộc hạ không dám nói.
Nói xong liền rút chùy thủ hướng bụng đâm tới muốn tự sát. Bất quá lúc này một đạo kiếm khí bắn tới va chạm khiến chùy thủ văng ra khỏi tay Trương Toàn Tường.
Biến cố xảy ra, mọi người đều quay đầu hướng Lý Thiên Ngọc nhìn lại, hắn thì giơ ngón tay lên thổi một cái lại nhìn mọi người chú ý đến mình liền nói:
– Xin lỗi ngứa tay!
– Ngươi muốn tự sát thì tiếp tục a!!!
Trương Toàn Tường lúc này thật muốn khóc, trong lòng thì chửi má nó, giờ muốn tự sát nói dễ hơn làm.
Kiều Phong chú ý tới Lý Thiên Ngọc liền từ trên đài đi xuống chắp tay nói:
– Đa tạ huynh đài! Không biết quý tính đại danh!?
– Quý tính đại danh thì không dám nhận tên thì có một cái, ta gọi Lý Thiên Ngọc, rất hân hạnh được quen biết Tiêu bang chủ!
– Xin lỗi, tại hạ họ Kiều không phải họ Tiêu, huynh đài nhầm lẫn.
– Ta không nói nhầm, Tiêu bang chủ, một lát nữa ngươi sẽ biết tại sao ta nói ngươi họ Tiêu, còn nữa nhắc nhở ngươi một chút là vụ này người cầm đầu chuẩn bị tới rồi đó, là người tới sau cùng, còn Toàn Quán Thanh và Bạch Thế Kính cũng chỉ là con cờ trong tay một người mà thôi. – Lý Thiên Ngọc nghiền ngẫm nói.
Kiều Phong nghe vậy trong lòng có chút suy tư, hắn quay lại nhìn hướng Bạch Thế Kính cùng Toàn Quán Thanh, hai tên này nghe thấy Lý Thiên Ngọc nói xong biểu tình một bộ gặp quỷ.
Kiều Phong thấy biểu tình hai tên này như vậy nào còn nghi ngờ lời Lý Thiên Ngọc nói, hơn nữa vừa rồi thủ đoạn của Lý Thiên Ngọc hắn đã được kiến thức, đứng xa như vậy mà có thể phát ra kiếm khí bắn trúng lưỡi chùy thủ, hoàn toàn không đả thương đến Trương Toàn Tường cứu được hắn, thủ đoạn tinh diệu như vậy Kiều Phong chính là nghe cũng chưa nghe thấy bao giờ, trong lòng cũng cảm khái không thể coi thường anh hùng thiên hạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!