Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 25: Là tình nhân thì không phải là người yêu
– Nhị tiểu thư, cô nghĩ làm cách này sẽ thoát được tôi sao. – Minh Trí dùng khăn lau vệt máu nhoẻn miệng cười
– Nếu như anh tiếp tục làm như vậy, tôi cũng không ngại nếm mùi vị máu của anh. – Rin chạy ra phía cửa.
– Cô không biết nhiệm vụ của tình nhân là gì sao? – Anh mỉa mai cô
– Tôi biết nhưng… nhưng hôm qua đến nay tôi vẫn chưa tắm. – Rin thật không biết làm cách nào từ trốn được anh ta.
Minh Trí nhìn cô cười nham hiểm sau đó liền đi ra cửa, mạnh bạo ôm toàn thân cô lên vai đi về phía phòng tắm liền nói: ” Haha, thật không ngờ nhị tiểu thư lại thích được ân ái tại phòng tắm, xem ra cô tình nhân này thật không tệ như tôi nghĩ.”
Rin bất ngờ bị Minh Trí nhấc lên vai liền hét: ” Anh mau thả tôi xuống, tôi nói tôi muốn đi tắm, không phải ý đó, mau thả tôi xuống.” – Cô vừa hét vừa dùng hết sức đập vào bờ lưng thẳng rắn chắc của anh.
Mặc cho cô hét và đánh, Minh Trí vẫn cứ thế mà đi đến cửa phòng tắm, dùng chân đạp tung cửa vác cô đi vào trong. Phòng tắm to và rộng hơn cả phòng ở Trịnh gia, một tay giữ cô trên vai, một tay cho nước vào bồn tắm rộng lớn phía trước mặt. Nước dâng đầy bồn liền quăng nhẹ cô xuống làn nước, Rin tức giận đứng lên nhưng cả người cô ướt sũng, bô đầm trắng in hết đường cong trên cơ thể mê người làm Minh Trí từ trêu đùa lại muốn làm thật.
– Cô đang dùng cơ thể này mê hoặc tôi. – Minh Trí nhìn toàn thân ướt sũng của cô mà kiềm chế trêu chọc.
– Anh… mau cút ra ngoài, tôi… tôi không cho phép anh nhìn. – Cô dùng hai tay che bầu ngực lại ngồi xuống làn nước trong veo.
Minh Trí bất ngờ thấy toàn thân nóng hổi khi nhìn thấy thân thể của Rin, hai bàn tay nắm chặt lại quay lưng bỏ ra ngoài, không quên tức giận đóng cửa thật mạnh.
– Anh ta thật là lạ. – Cô nhìn Minh Trí đã bước ra khỏi cửa liền nói.
Minh Trí bước ra khỏi cửa phòng tắm thì toàn thân nóng lên, dục vọng trong cơ thể thật lâu nay đều có thể kiềm chế nhưng hôm nay lại tăng lên khó cưỡng. Anh tức giận chính bản thân lại không thể động vào cô. Anh bỏ qua phòng làm việc mở máy tính trên bàn làm việc, trên màn hình hiện lên hình ảnh một cô bé đang tươi cười khiến tâm tìn anh có phần tốt hơn. Anh cứ thế ngồi nhìn vào màn hình máy tính đến khi điện thoại anh chợt rung lên. Đưa mắt nhìn điện thoại anh nhấc máy.
– Thưa thiếu gia, việc ngày hôm qua đang đợi lệnh thiếu gia. – Trong điện thoại đợi lệnh.
– Cứ theo luật mà xử lí. – Anh nhắm mắt nói
– Vậy còn Đoàn Tuyết Diễm, thiếu gia muốn xử lí cô ta thế nào?
– Tôi sẽ tự có cách của mình, các anh vất vả rồi, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản.
– Dạ, cảm ơn thiếu gia.
Anh khẽ mở mắt nhìn hình ảnh cô gái phía trước miệng khẽ nói: ” Em là ai, vì sao tôi không thể nhớ em.”
Rin tắm xong liền thấy mình không có mang quần áo vào trong nhưng không dám gọi Minh Trí sợ anh ta lại làm càng, cô phát hiện khăn tắm trong nhà này thật to liền lấy khăn quắn ngang người nhưng thấy vẫn không ổn. – Lỡ ra ngoài ấy gặp hắn, chỉ cần kéo một phát cả thân mình sẽ không còn gì trước mắt anh ta sao”. Nghĩ đi nghĩ lại mà cô không dám bước ra khỏi cửa, đến lúc đã chịu không ni không khí ẩm ướt bên trong, cô rón rén đi về phía cánh cửa lắng tai nghe bên ngoài. Bên ngoài im lặng không một tiếng động nhỏ, có lẽ anh ta đang ngủ hay đã ra ngoài rồi, cô đánh liều hơi hé cánh cửa nhìn ra nhưng không thấy ai liền thở phào nhẹ nhõm. Cô mở to cửa đi ra thì có tiếng người vang lên.
– Tiểu thư, cậu chủ sai em mang quần áo đến cho tiểu thư. – Cô người làm nhẹ nhàng lên tiếng.
– Hả, à… à cảm ơn.- Cô giật mình quay lại
– Tiểu thư có sai biểu gì không ạ?
– À không, không có chuyện gì cả. – Cô nhận lấy quần áo trên tay cô gái phía trước rồi chui lại vào phòng tắm.
Sau khi thay quần áo xong, cô bước ra ngoài thì thấy cô gái lúc nãy còn đứng đó.
– Thưa tiểu thư, cậu chủ bảo tiểu thư thay quần áo xong thì mời cô xuống dùng bữa trưa. – Cô gái cúi đầu nói.
– À, tôi không đói, nói anh ta cứ ăn đi. – Cô không muốn nhìn thấy anh.
– Cậu chủ nói từ sáng cô đã chưa ăn gì, nếu cô không xuống thì em cũng không được phép xuống. – Cô người làm nhỏ giọng.
Hừ, cái tên Minh Trí này rõ ràng muốn dùng người làm mà làm khó cô mà, biết không thể từ chối nên cô đành theo bước cô người làm đi xuống bàn ăn. Trên bàn ăn bày đầy một bàn lớn rất nhiều món ăn, cô không phải là chưa từng thấy nhiều món ăn như vậy từ khi vào Trịnh gia, nhưng với bàn ăn này thật sự dành cho hai người ăn thì thật là lãng phí mà. Trong khi ngày xưa gia đình cô phải kếm ăn từng ngày, cô còn phải vất vả kiếm tiền từng giờ để tiếp tục việc học. Một người đang đứng phía sau thấy cô đi đến liền nhấc ghế.
– Mời nhị tiểu thư dùng bữa. – Người đó nói.
– Cảm ơn cô. – Cô quay sang nhìn cười gượng.
Phía đối diện cô là Minh Trí, anh ta đang ngồi dùng ipad để coi gì đó. Sau khi cô ngồi xuống liền đưa ipad cho người hầu kế bên nhìn sang Rin liền nói.
– Mời nhị tiểu thư dùng bữa, tôi không biết cô thích món nào nên đã kêu tất cả món ăn từ nhà hàng Ciz của Trần gia tôi. – Anh kiêu ngạo nói.
– Không cần phải lãng phí như vậy, tôi món gì cũng có thể ăn được. – Cô lạnh nhạt không quan tâm.
Sau khi dùng bữa trưa xong, cô liền nói.
– Minh Trí, một lát nữa tôi có tiết học tại trường.
– Tôi sẽ để Trần Hậu đưa đón cô nhưng cô nên nhớ bây giờ cô là người của tôi. – Minh Trí lạnh lùng nói.
– Tôi biết, tôi sẽ không gặp Ken nữa. Anh yên tâm. – Cô lạnh mặt đáp.
– Theo tôi biết thì cô từng có bạn trai học cùng trường, tôi đang suy nghĩ có nên đổi trường cho cô.
– Anh điều tra tôi sao, vậy chắc anh cũng biết rõ là chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi.
– Haha, cô còn nhớ điều đó là tốt, tôi nói tốt nhất cô không nên tiếp cận với họ nếu không hậu quả sẽ khó lường trước.
– Được, tôi hứa sẽ không tiếp xúc với bọn họ.
……………………………………………………….
Rin ngồi trên xe đến trường, hiện tại chỉ vì không dám đối diện với Minh Trí nên cô mới lấy cớ đến trường. Cô nhớ về Pi, không biết cậu ấy đang ở đâu và vì sao phải bỏ đi mà không hề nói một lời. Cô nhớ đến hôm trước gặp một người thật giống Pi rồi bị Đoàn Tuyết Diễm bắt đi, nếu đó là Pi thật thì có lẽ cậu ấy cũng chỉ ở đâu đó xung quanh đây mà thôi.
– Hà My tiểu thư, đã đến trường của cô. – Trần Hậu khẽ gọi.
– À vâng, cảm ơn anh lắm. Khi nào học xong tôi sẽ gọi cho anh nhé. – Cô cười đáp
– Vâng, tiểu thư đi hoc vui. – Trần Hậu cười đáp lại cô
Cô xuống xe liền nhìn thấy Ken thì vội vàng lơ đi rồi đi thẳng vào cổng trường. Cô sợ đối diện với Ken, càng sợ vì tiếp xúc với anh ta Minh Trí sẽ nóng giận mà làm càng.
– Rin. – Ken gọi.
Rin vẫn lơ Ken tiếp tục đi như chạy. KEn chạy đến phía Rin kéo tay cô.
– Rin, anh muốn nói chuyện với em.
– Ken, bỏ tay em ra, em không có gì để nói với anh cả. Chào anh, em về lớp. – Cô rút tay ra khỏi tay Ken vội muốn bỏ đi.
– Không, anh cần nói chuyện với em. Em vì sao có thể yêu hắn ta, hắn ta từng khiến gia đình em phá sản, nay hắn lại thâu tóm cả Trịnh Kim cùa Trịnh gia em. – Kem không buông tay cô mà tiếp tục nói.
– Em yêu anh ấy, em không quan tâm mọi chuyện khác. – Cô đáp
– Em nói dối, mau nói cho anh biết hắn ta dùng chuyện gì để ép em, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. – Ken tức giận nói
– Anh ấy không ép em, em tự nguyện theo anh ấy. Anh mau buông em ra, nếu anh ấy biết em nói chuyện với anh sẽ không vui. – Cô dùng lời đau lòng này để dứt khoát với Ken.
Phía xa, Trần Hậu đi về phía hai người họ.
– Phạm thiếu gia, phiền cậu buông Hà My tiểu thư ra. Cô ấy giờ là người của Trần gia, cậu không thể xem cô ấy như trước đây. – Trần Hậu cúi đầu nói.
– Chuyện của tao, Trần gia không có quyền xen vào, mau cút đi. – Ken tức giận xong vào đấm vào mặt Trần Hậu.
Trần Hậu vì bất ngờ mà không kịp né liền ngã xuống đất. Rin thấy vậy chạy đến đỡ Trần Hậu đứng lên.
– Tiểu thư, không sao tôi có thể tự ngồi dậy. – Trần Hậu nhìn Rin rồi nói sau đó quay sang Ken.” – Phạm thiếu gia, ngài đã hả giận rồi thì phiền cậu không làm phiền tiểu thư của chúng tôi.”
Ken nhìn Trần Hậu liền hừ lạnh bỏ đi, Rin nhìn Trần Hậu bị chảy ra vệt máu nhỏ liền dùng khăn đưa cho anh ta.
– Miệng anh bị chảy máu rồi, đây anh mau lau đi. – Cô đưa chiếc khăn cho Trần Hậu.
– Cảm ơn tiểu thư. – Đưa tay nhận lấy chiếc khăn rồi nói tiếp. – Tiểu thư vào lớp đi, sắp đến giờ rồi.
– À, chuyện lần này anh đừng nói lại với Minh Trí, anh ta sẽ phát tiết vì tôi đã không giữ lời hứa cho xem. – Cô cháp hai tay như vái lạy mà năn nỉ
– Vâng, chuyện lần này không phải do tiểu thư muốn, tôi sẽ không báo lại với thiếu gia. – Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Rin, Trân Hậu không khỏi rung động.
– Cảm ơn anh. – Liền cười tươi
Cô bước vào lớp và bắt đầu tiết học trong nhiều suy nghĩ. Cô có cảm giác thật sự có lỗi với Ken, nhưng tình cảm của cô không dành cho anh thì càng từ bỏ sớm thì anh sẽ bớt đau khổ hơn. Trong tình yêu phải xuất phát từ hai phía, cô phát hiện cô đang thật nhớ Minh Trí, không biết giờ này anh ta đang làm gì ở nhà. Dù muốn trốn tránh những hành động bá đạo của anh nhưng khi vừa xa anh lại thấy nhớ đến anh ta. Nhưng anh ta đã nói, cô là tình nhân của anh, là tình nhân tất nhiên khác so với người yêu. Anh ta chỉ em cô là tình nhân, tình nhân, tình nhân. Cô bèn khẽ nói:
– Rin à, mày phải học cách khống chế tình cảm thôi. Khi nó chưa cháy lớn thì hãy mau dập tắt đi.
Trên xe, Trần Hậu ngắm nhìn chiếc khăn mà Rin đưa cho anh đến khi điện thoại reo thì giật mình, là Minh Trí gọi cho cậu ta.
– Vâng thưa thiếu gia. – Trần Hậu trả lời
– Mọi chuyện vẫn ổn. – Minh Trí hỏi
– Vâng thưa thiếu gia, tiểu thư đã vào lớp học, tôi đang đứng ngoài đợi tiểu thư ra vê. – Trần Hậu che giấu chuyện Ken
– Được, rất tốt. Cậu không được để bất cứ ai tiếp xúc quá gần với cô ta, nếu cần thì hãy động thủ trước. – Minh Trí dặn dò
– Vâng! Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tiểu thư.
Minh Trí cúp máy, trong lòng một phần yên tâm vì Trần Hậu là cận vệ võ công cùng tài nghệ bắn súng của anh ta rất tốt. Anh uống một hớp rượu trên bàn, màn hình vi tính lại sáng lên hình ảnh một cô bé đang nở một nụ cười thật rạng ngời. Anh liền khẽ nói: ” Anh biết cô ta không phải là em, nhưng vì sao nhìn cô ta anh lại nghĩ cô ta chính là em. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không yêu cô ta, anh sẽ không sai lầm mà nghĩ cô ta là em nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!