Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 84: Tha thứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta


Chương 84: Tha thứ


Trịnh Đạt lạc vào một nơi tối đen, lạnh lẽo nhất. Ông biết mình đã chết và đi tới nơi này để tìm Bảo Châu hy vọng bà ấy sẽ tha thứ cho ông. Trịnh Đạt cứ đi mãi, đi mãi nhưng không biết sẽ đến nơi nào vì khoảng không phía trước tối đen. Ông nghe tiếng gọi phía sau lưng, ông nhìn lại thì thấy Bảo Châu đang đứng gọi mình, Trịnh Đạt nhanh chóng đi tới phía người mình mong nhớ.

– Bảo Châu, anh đã thực hiện lời hứa với em. Em có thể tha thứ cho anh. – Trịnh Đạt đi tới phía Bảo Châu.

– Là vì tôi, hay vì con gái của anh. – Bảo Châu đáp lại.

– Những thù hằn này, là do nhà họ Trịnh gây ra với em. Anh phải trả giá là điều đúng đắn, bọn trẻ không có lỗi. – Trịnh Đạt lắc đầu nói.

– Vậy Bảo Ngọc có lỗi hay sao?

– Bảo Ngọc, chính vì em mà tự tìm đến cái chết, con bé sống trong thù hận mà quên mất cả bản thân.

– Tất cả là lỗi của anh, Trịnh Đạt. – Bảo Châu hét lên.

– Đúng, tất cả là do sự nhu nhược của bản thân anh, là do anh không dũng cảm lên tiếng. Hôm nay, anh đến nơi này là mong em tha thứ cho anh, cho Trịnh gia và cho hai đứa trẻ đáng thương kia. – Trịnh Đạt quỳ xuống dưới chân Bảo Châu.

– Anh mau đứng lên cho tôi, ngày trước kiêu ngạo thế nào nay lại quỳ gối trước mặt tôi.

– Anh sẽ quỳ đến khi nào em chấp nhận tha thứ cho anh.

– Anh hãy mau đi về đi, khi anh cầm trong tay con dao kia tôi đã biết mình đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, chúng ta là có duyên mà không có nợ. Nhát dao kia sẽ lấy anh nếu như tôi không cố gắng đẩy nó lệch đi. – Bảo Châu ngồi xuống khẽ nói. – Tình cảm của anh và em đã khiến cho lời nguyền kia không còn ý nghĩa từ lâu, chỉ là em hận anh, hận anh không phải là của em.

– Bảo Châu, anh như thế mà em vẫn yêu anh sao. – Trịnh Đạt xấu hổ nói.

– Tình yêu không thể nói được lý do vì sao yêu, yêu quá hoá hận cũng không thể hết yêu.

– Bảo Châu, em có biết anh luôn nhớ đến em hay không. Trong tâm trí anh luôn tồn tại một cô gái có gương mặt bầu bĩnh, nụ cười như ánh mặt trời và quá lương thiện.

– Trịnh Đạt, chúng ta không thuộc về nhau. Anh có nghe tiếng con gái của anh đang gọi tên mình hay không, nơi này anh không thể ở lâu được. Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh hãy sống thật tốt đối xữ thật tốt với người vợ hiện tại và hai cô con gái của mình. Đặc biệt là Hà My, con bé ấy quá hiền lành và yếu mềm.

Nói xong, Bảo Châu lại nở một nụ cười đặt một nụ hôn lạnh vào môi Trịnh Đạt rồi từ từ biến mất. Trịnh Đạt nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn từ cô, khi ông mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh là Thiên Kim đang nắm lấy bàn tay mình, nước mắt giàn dụa.

– Cha, cha tỉnh rồi. – Thiên Kim thấy Trịnh Đạt mở mắt liền reo lên.

– Thiên Kim, cha xin lỗi. – Trịnh Đạt đau đớn nói.

– Cha không có lỗi gì cả, cha hãy nghĩ ngơi một chút, con đi gọi bác sĩ. – Thiên Kim liền chạy ra ngoài báo bác sĩ.

Sau khi kiểm tra một loạt, vết thương của Trịnh Đạt không đụng trúng tim nhưng mất máu khá nhiều vì vậy cần phải tỉnh dượng, giai đoạn nguy hiểm đã qua đi nhưng cần phải cẩn thận không để vết thương bị động. Thiên Kim thở phào nhẹ nhõm, nhưng xong chuyện của Trịnh Đạt trong lòng lại lo lắng cho Rin, vì sao lại bỏ đi mà không để lại bất cứ lời nào. Minh Trí đang cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn chưa có tung tích.

***********

Minh Trí đến Phạm gia một chuyến để truy hỏi tung tích của Rin, vì người cuối cùng gặp cô ấy có lẽ chỉ có một mình Ken. Cánh cổng biệt thự Phạm gia mở ra, một người làm trong nhà Ken ra ngoài mời Minh Trí vào nhà.

Ken đang bế Rose trên tay mà cho con bé tập ăn bột, từ khi nhận được Rose từ tay Rin, Ken không dời con bé nữa bước mà luôn bên cạnh cưng nựng.

– Thì ra là Trần thiếu gia, vì sao hôm nay rồng ghé nhà tôm. – Ken vui vẻ hỏi.

– Tôi đến đây để hỏi về Rin. – Minh Trí lạnh lùng nói.

– Không phải cô ấy là bạn gái anh sao, luôn tranh giành với tôi nay lại đến hỏi tôi. – Ken không nhìn Minh Trí, tiếp tục cho Rose tập ăn.

– Sau khi giao Rose cho anh, cô ấy đi nơi nào?

– Tôi không biết, có biết cũng không có lí do gì để nói với anh. – Ken đáp

– Tên khốn kiếp này, nơi cuối cùng cậu gặp Rin là nơi nào hả, mau nói ra, có biết là hiện cô ấy đang rất nguy hiểm hay không hả. – Minh Trí không còn kiểm soát được sự tức giận.

– Trần Minh Trí, anh còn quan tâm đến cô ấy sao, quan tâm mà cùng người phụ nữ khác vào khách sạn, công bố cô người mẫu kia là bạn gái của mình khiến Rin quá đau thương mà bỏ đi. Tôi không biết rằng Rin sẽ đi nơi nào, nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm như ở bên cạnh anh.

– Tôi hỏi, lần cuối cậu gặp Rin ở nơi nào. – Minh Trí vừa nói, nắm lấy cổ áo Ken, ánh mắt bắn ra lửa.

– Tôi sẽ không nói. – Ken hất tay Minh Trí ra. – Tôi từng rất yêu cô ấy, tôi tôn trọng quyết định ra đi trốn thoát khỏi anh.

– Rin có thể sẽ tìm đến cái chết, cậu nghĩ cô ấy chết sẽ tốt hơn sống sao. – Minh Trí vung tay, đấm vào gương mặt Ken.

Ken đứng lên, nghĩ có thể con người yếu mềm như Rin có thể sẽ nghĩ quẩn thật. KEn bèn nói:” Tôi thật sự không biết cô ấy đi đâu, lúc gặp cô ấy nhờ tôi chở đến bến xe rồi đi mất.”

Minh Trí nghe xong, không nói gì nhanh chóng bỏ đi.

– Trần Hậu, nhanh chóng cho người điều tra tại bến xe trưa nay Rin đã lên xe nào và đi tới đâu.

– Cô ấy đã ra khỏi thành phố rồi sao? – Trần Hậu đáp.

– Có lẽ là vậy. – Minh Trí nhắm đôi mắt mình lại, trong lòng vô cùng hối hận vì không giải thích rõ ràng.

Hai năm sau…………………

Mọi tìm kiếm đều thất bại, Rin tan biến như một cơn gió. Dù vậy Minh Trí luôn cho người tìm kiếm dù kết quả đều là con số 0 nhưng anh vẫn cố gắng.

Thiên Kim hạ sinh một bé trai, cho dù gương mặt vô cùng ra nét nhưng lại rất ít khi cười, xem ra tính cách rất là giống cha Trần Hậu đây.

Thiên Kim hiện tại là thư kí riêng của Minh Trí, Trần Hậu vẫn làm một cánh tay đắc lực nhất của Minh Trí. Từ ngày Rin không còn tồn tại trong thế giới của Minh Trí, anh cứ lao đầu vào công việc, lạnh lùng vô cảm tiêu diệt các công ty đối phương không một chút khoan hồng mang RoYal vang danh cả thế giới. Chỉ có một điều, anh luôn lẻ bóng không hề vấp phải một scandal với bất cứ cô gái nào mặc dù anh chính là tâm điểm của các cô gái mơ ước.

Thiên Kim cầm trên tay hợp đồng cần phải được Minh Trí kí gấp đến trước cửa phòng tổng giám mà gõ cửa nhưng không thấy bên trong trả lời, vì bên đối tác cứ hối thúc nên Thiên Kim bạo gan mở cửa đi vào, nghĩ rằng Minh Trí quá tập trung mà không nghe thấy. Thiên Kim đi tới nơi thì Minh Trí đang nằm ngủ trên bàn làm việc với một xấp hồ sơ đang cần giải quyết. Có lẽ từ đêm qua đã không về nhà rồi, Thiên Kim khẽ gọi.

– Tổng giám, tổng giám.

Minh Trí khẽ mở đôi mắt ra nhìn Thiên Kim, sau đó nhanh chóng ôm chầm lấy cô.

– Rin, em đã trở về sao.

– Trần tổng, tôi là Thiên Kim. – Thiên Kim đẩy Minh Trí ra mà nói, không thể trách được anh ta vì cô và em gái quá giống nhau.

Minh Trí tỉnh ngủ hẳn, sau khi lấy lại tâm thần ổn định liền nói.

– Xin lỗi cô. Cô vào có việc gì sao?

– Đây là hợp đồng bên hạng mục nữ trang, bên đối tác cần chữ kí của anh. – Thiên Kim đưa ra bản hợp đồng

Minh Trí xem qua một lần rồi đặt bút kí vào. Thiên Kim nói tiếp:” Đêm mai, anh có một bữa tiệc của tập đoàn đá quý Kim Thành. Kim Thành là một đối tác lớn của RoYal, chúng ta không thể không đi.”

– Được rồi, ngày mai Trần Hậu và cô đi dự. – Minh Trí từ lâu đã chán ghét những buổi tiệc.

– Bên Kim Thành đã nếu đích danh là muốn anh đến, lần này có vẻ hơi khó khăn. Nghe đâu tổng giám Kim Thành muốn làm mai con gái của Kim gia cho anh. – Thiên Kim nói ra thông tin mà cô nghe ngóng.

– Thật đáng chán ghét. Từ chối đi. – Minh Trí đáp.

– Minh Trí, Rin cũng đã mất tích 2 năm rồi. Sống chết chưa biết như thế nào, anh cũng nên tự cho mình một cơ hội. – Thiên Kim dù thương em gái cách mấy cũng không thể bắt người ta chờ đợi trong vô vong.

– Chết cũng phải thấy xác, sống phải tìm ra cho bằng được. Nếu như cô ấy còn sống, một ngày tìm về lại thấy tôi đang bên cạnh người phụ nữ khác, không phải một lần nữa khiến Rin đau lòng sao.

– Chờ cũng đã chờ đủ rồi. Hai năm qua không hề có một chút tin tức nào, tôi đã nhận lời bên Kim Thành rằng tổng giám sẽ đi đến buổi tiệc.

– Chưa có lệnh của tôi, cô lại dám tự quyết định.

– Nếu anh không hài lòng, cứ việc đuổi tôi.

– Cô muốn tôi đến gặp con gái của Kim Thành sao?

– Đúng, tôi đã điều tra rồi. Cô ta là một mỹ nhân, gia cảnh tốt và học cao. Tính tình cũng rất hiền lành tốt bụng, là người thường xuyên đứng đầu trong các buổi từ thiện trong cac trại trẻ mồ côi. Xem ra là người tốt.

– Được, để tôi xem mắt nhìn người của cô. – Minh Trí nhìn về phía tấm thiệp mời.

– Vậy tôi ra ngoài trước. – Thiên Kim nói.

– Chiều nay có cuộc họp, cô chuẩn bị tài liệu cho tôi.

– Vâng thưa tổng giám.

Minh Trí không nhìn Thiên Kim ra ngoài, nhìn về tấm thiệp mời này rồi bóp nát mà vứt vào sọc rác.

Buổi tiệc nhà họ Kim chính là tiệc mừng cô con gái duy nhất của Kim Thành là Kim Mai vừa hoàn thành xong chương trình đại học. Khách mời trong bữa tiệc toàn những người trong giới kinh doanh khá nổi tiếng.

Chiếc xe màu đen sáng bóng chạy đến trước của Kim gia, Minh Trí mặc một bộ vest màu đen đúng phong cách lạnh như băng của anh. Từ trên xe bước xuống, các phòng viên đã từ lâu không còn săn lùng được tin tức gì của người đàn ông độc thân này nên nhanh chân chạy đến bao vây.

– Trần tổng, xin hỏi ngài đến đây có phải vì đang để mắt đến tiểu thư Kim Mai?

– Trần tổng, ngài và người mẫu Lâm Hân vì sao lại chia tay?

– Trần tổng, nghe nói ngài và Kim gia hợp tác ra sản phẩm mới trong năm nay đúng không?

Hàng loạt máy chụp hình, máy quay hướng về phía Minh Trí. Minh Trí không trả lời câu hỏi nào, cặp lông mày chau lại. Đội bảo vệ nhanh chóng chặn phóng viên lại mà đưa anh vào bên trong bữa tiệc.

– Thật hân hạnh, không ngờ Trần tổng lại đến tham dự bữa tiệc của Kim gia tôi. – Kim Thành từ xa nhìn thấy Minh Trí liền đi tới.

– Kim tổng thật nói quá, ngài mời vì sao tôi dám từ chối. – Minh Trí cầm một ly rượu mời Kim Thành.

– Hôm nay con gái tôi vừa tốt nghiệp đại học, mong Trần tổng để ý đến con bé, sau này sẽ thay đồi điều hành tập đoàn Kim Thành.

– Tôi nào đâu dám, với tài lãnh đạo của Kim tổng đây ắc hẳn tiểu thư sẽ trở nên kiệt xuất như cha mình.

– Haha, Trần tổng đã quá xem trọng rồi. Tôi xin phép đi trước, sắp đến giờ dắt con gái ra mắt mọi người rồi. – Kim Thành chào Minh Trí rồi nhanh chóng đi tới phía sân khấu.

Trên sân khấu, Kim Thành dìu Kim Mai ra ngoài gửi lời chào và cảm ơn mọi người đến tham dự. Sau đó tuyên bố lý do và mời mọi người nhập tiêc.

Ánh mắt Minh Trí từ khi Kim Mai xuất hiện trên sân khấu đến khi cô đi chào mọi người trong bữa tiếc đều không dời ra. Điều này khiến Kim Mai khá khó chịu nhưng Kim Thành rất vui mừng. Xem ra Trần Minh Trí lại để mắt đến con gái ông như vậy. Kim Thành nhanh chóng đưa Kim Mai đến nơi Minh Trí đang đứng nhìn về phía cô mà chào hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN