Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 96.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta


Chương 96.1


Tối nay sẽ up tiếp chap 96 nha, mọi người nhá ghé đọc :*

Minh
Trí bá đạo chiếm lấy đôi môi Rin quyến luyến không rời, không cho cô một
cơ hội dứt ra được. Anh thương nhớ người phụ nữ này quá lâu và chỉ muốn
cô luôn ở bên cạnh mình.

Rin nhận nụ hôn của Minh Trí một cách
cưỡng ép. Lúc đầu chỉ muốn đẩy anh ra nhưng anh càng hôn cô lâu hơn.
Rin cũng không từ chối nữa mà nhẹ nhàng đáp trả Minh Trí, cô không hiểu
vì sao mình lại đáp trả nụ hôn ấy nhưng
nó giống như một thói quen, mùi hương trên cơ thể anh làm cô mê hoặc.
Rin hoàn toàn bị lôi cuốn nó, tim cô đập rộn ràng, cô nhận ra mình đang
hoàn toàn chủ động khi đưa tay ôm lấy người đàn ông lúc đầu bá đạo với
mình.

Minh Trí cảm nhận được sự đáp trả từ Rin thì đưa môi rời
khỏi đôi môi đỏ mộng của cô. Nhìn gương mặt đáng yêu đang đỏ ửng liền
châm chọc: ” Em xem, em dễ dãi như vậy, con trai ở cùng em chắc chắn
không ổn.”

– Anh… – Rin giật mình thoát khỏi u mê, cô đang bị anh hạ nhục.

– Nếu em còn muốn gặp con trai thì nhanh chóng dọn đến Trần gia sống
cùng tôi. – Minh Trí đưa gương mặt mình gần lại Rin mà nói.

– Tôi sẽ gửi đơn kiện anh, chúng ta gặp lại ở tòa án. – Rin tránh né Minh Trí rồi nói.

– Minh Trí tôi lại sợ hãi trước một Hà My bé nhỏ hay sao. – Minh Trí mỉm cười đáp.

Rin vội mở cửa nhưng cửa đã khóa lại, cô nhìn về phía Minh Trí.

– Anh mau mở cửa, tôi không muốn ở lại nơi này. – Rin tức giận nói.

– Em nghĩ nơi này có thể tự tiện đi vào, rối tự tiện đi ra sao. – Minh Trí đứng khoanh tay dựa vào phía sau chiếc ghế.

– Anh… muốn gì. Không lẽ nhốt tôi ở đây sao? – Rin cố gắng mở cửa nhưng không được.

Minh Trí đi tới phía Rin, ôm cô vào trong lòng mình siết chặt:” Trịnh
Hà My, em phải nhớ rõ một điều. Nếu em không thuộc về tôi, thì không ai
có thể có được em.” – Nói xong, Minh Trí đưa tay phía sau Rin định mở
cánh cửa ra vào.

– Trần Minh Trí, anh cũng nhớ rõ một điều. Anh
sẽ không bao giờ có được tôi, hiện tại và tương lai đều chán ghét anh. –
Rin nhìn Minh Trí đáp.

– Em thật sự chán ghét. – Minh Trí dừng lại, cánh cửa vẫn đóng chặt.

– Đúng, chính là tôi chán ghét kẻ hóng hách như anh, nghĩ mình có thế lực liền ức hiếp kẻ yếu. – Rin mắng.

Minh Trí trong lòng tức giận, cô gái này vì chuyện anh làm với Phạm gia
mà lo lăng. Không phải là đã quá quan tâm tới tên Phạm Tuấn Kiệt kia
rồi sao. Minh Trí
dùng đôi mắt như tia lửa nhìn vào mắt Rin, đôi
bàn tay đặt vào vùng eo nhỏ nhắn của Rin mà nắm chặt:” Không những tôi
dùng thế lực ức hiếp kẻ yếu, tôi còn muốn dùng cả con người này mà ức
hiếp em.”

Không đợi Rin trả lời, Minh Trí lần này dùng tức giận
mà chiếm lấy đôi môi cô. Bàn tay không còn nhẹ nhàng mà xé nát bộ đầm
màu trắng cô đang mặc.

Rin hoảng hốt với thái độ của Minh Trí,
anh ta lại lộ nguyên hình là một con sói dữ, một đại ác ma rồi. Rin tự
trách mình lại chọc giận anh ta, hiện tại khó lòng thoát khỏi.

Minh Trí bế Rin vào bên trong phòng nghĩ của tổng giám, đặt cô trên
chiếc giường rông. Căn phòng này không thua kém gì khách sạn VIP, mọi
thứ đều đẹp hoàn hảo, chiếc giường này chỉ có một người nằm vì sao lại
bái trí rộng như vậy, đúng là có ngụ ý riêng.

Minh Trí vẫn hôn
môi Rin, cuồng nhiệt trên người cô. Rin khẽ nhắm đôi mắt lại, nước mắt
lăn dài xuống. Hiện tại cô không biết cô với người đàn ông này vì sao
trở thành như vậy. Nếu như yêu cô thật lòng, vì sao anh không để cô thở
được trong cuộc sống này, vì sao cứ đặt cô dưới thân anh mà cướng ép
không buông. Rin nhắm đôi mi lại, nước mắt lã chã rơi.

Bàn tay Minh Trí dừng lại trên cơ thể Rin, khẽ lau đôi mi đẫm lệ kia.

– Rin, đừng khóc. – Minh Trí nhìn dòng nước mắt của Rin liền dừng lại.

– Đại ác ma, anh buông tha tôi sao? – Rin mở mắt ra nhìn người đàn ông phía trên mình.

– Vì sao em thích chống lại tôi. – Minh Trí hỏi.

– Tôi không muốn ở gần anh, tôi luôn sợ hãi khi nhìn thấy anh.- Rin khẽ đáp.

– Nếu như không nhìn thấy tôi, em vui không? – Minh Trí buông Rin ra, đứng dậy quay mặt đi mà hỏi.

– Chắc chắn cuộc sống của tôi sẽ bình yên, tôi và con trai sẽ sống như
trước đây rất là hạnh phúc. Chính anh đã khiến cuộc sống của tôi đầy bi
thương. – Rin nhìn phía sau Minh Trí mà nói.

– Được, tôi sẽ
buông em ra. EM hãy đến Trần gia đón Tuấn Khôi, từ nay chúng ta là hai
người xa lạ. Em nhất định phải sống hạnh phúc, nếu không đừng trách tôi.
– Minh Trí bước đi ra ngoài, đôi mắt người đàn ông quyền lực kia hình
như đã rơi một giọt lệ, nhưng cô gái kia chỉ nhìn hình bóng phía sau
Minh Trí, không thề nào nhìn thấy nét đau thương của anh.

Minh
Trí đi ra ngoài, đi ngang qua phòng Thiên Kim liền nói cô mang một bộ
quần áo của mình vào cho Rin sau đó gương mặt anh trở nên xám xịt mà bỏ
đi ra khỏi RoYal.

Thiên Kim nhanh chóng đi vào bên trong, cô
đoán hai người họ bên trong lâu như vậy chắc đã có chuyện xảy ra. Bên
ngoài hy vọng hai người họ thảo luận sẽ nhanh chóng quyết định cùng nhau
nuôi Tuấn Khôi, nhưng có vẻ chuyện đã đi quá xa cô suy nghĩ rồi.

Rin lấy tắm chăn đắp ngang người, che đi những dấu vết trên người do
người đản ông kia để lại. Thiên Kim đi vào nhìn thấy cảnh tượng thê thảm
của em gái liền nhanh chóng đi tới.

– Rin, chuyện gì đã xảy ra với em. – Thiên Kim lo lắng.

– Chị, em thắng rồi. Em đã thắng rồi. – Rin mỉm cười chua xót, cô không
hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng dáng Minh Trí bỏ đi trong lòng cô liền
dâng lên một cảm giác kì lạ.

– Anh ta chấp nhận giao trả con
trai cho em ư. – Thiên Kim há hóc bất ngờ, Trần tổng mà cô biết lại chịu
thua em gái mình rồi ư.

– Đúng vậy, anh ta hứa sẽ không bao
giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Cuộc sống của em và con trai sẽ bình an
như trước đây, không còn phải lo lắng suy nghĩ.

– Thật sự em
muốn như vậy sao, em cũng biết trước đây em và Minh Trí yêu nhau thế nào
mà. Vì sao luôn cự tuyệt anh ta. – Thiên Kim khẽ hỏi, cô không tin Rin
không có một chút cảm giác gì với Minh Trí.

– Chị, em… em không biết. Trước tiên em muốn rời khỏi nơi này, sau đó đến nhà anh ta đón Tuấn Khôi. – Rin khẽ nói.

– Được, chi mang quần áo cho em thay. Xem ra anh ta đã rất giận dữ, em
lại thích chọc cọp dữ rồi. – Thiên Kim nhìn bộ váy bị xé nát liền lắc
đầu.

– Em đang lo lắng, có lẽ Tuấn Khôi đã biết Minh Trí là cha
ruột của mình. Thằng bé sẽ không chịu rời xa cha, Tuấn Khôi luôn hy
vọng có một người cha.

– Rin, chị nói điều này. Em hãy sống lạc quan lên một chút, nhìn mọi thứ gần lại một chút. Trần Minh Trí là đã hơn 5 năm qua đều chờ đợi em, em nghĩ một người đàn ông thành đạt như anh ta nếu không yêu em vì sao phải chờ đợi. Biết bao nhiêu cô gái dùng mọi cách đến gần nhưng anh ta đều từ chối cả, chỉ vì không muốn khi em quay lại một lần nữa bị em hiều nhầm có quan hệ với phụ nữ khác. Chuyện của Lâm Hân khiến Minh Trí rất sợ dính liếu tới phụ nữ mà khiến em đau lòng đến mức bỏ đi. Em mất hết đi kí ức, quên đi Minh Trí như vậy, chị cảm thấy Trầng tổng thật sự đáng thương.

Rin im lặng lắng nghe Thiên Kim nói, trong lòng lại là một cảm xúc khó hiểu. Nhưng nếu anh ta yêu cô, vì sao luôn muốn cô tự mình đáp trả anh mà anh không hề bày tỏ trước.

Thiên Kim đưa Rin về lại biệt thự Trần gia. Cảm giác thân quen trong căn nhà này, Rin nhìn thấy bàn thờ hình một cô gái rất quen mắt, bàn thờ được chăm chút kỹ lưỡng, xem ra cô gái này có quan hệ đặc biệt với Minh Trí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN