Âu Lạc Truyện
Chương 11: Chuyện xưa!
Bên bờ suối một ông lão đang ngồi điềm nhiên câu cá, mắt mơ màng như tỉnh như ngủ, một tiếng nói lanh lảnh vang lên phía khu rừng.
– Bầu Gia Gia! Gia Gia xem hôm nay tụi con bắt được gì nè! – Cơ Cơ vừa chạy tới gần Bầu Lão vừa khoe!
Ngoài xa hai thiếu niên cũng đang tiến tới. Một đứa trên tay đang lôi theo phía sau một thân hình to lớn.
– Ba đứa đi chơi đâu mà lại bắt được một con đại bàng to vậy! – Bầu Lão nhìn con chim do A Thích kéo phía sau mà kinh ngạc!
– Bọn con đang chơi thì nó tấn công Cơ Cơ…! – Sùng Lãm đang tính kể lại chuyện vừa xảy ra thì từ đâu một thân hình màu trắng nhảy thẳng vào lòng.
– Nghéo! – Con mèo trắng chẳng biết từ đâu xuất hiện nhảy thẳng vào lòng Sùng Lãm, nó liếm tay Sùng Lãm mấy cái, rồi bò lên vai Sùng Lãm, hai mắt nhắm lại có vẻ là đã ngủ.
– Bạch Bạch đi chơi về rồi sao! Biến mất liền mấy ngày trời! Còn sợ là ngươi đi luôn không về chứ – Sùng Lãm đùa, tay vuốt vuốt bộ lông Bạch Bạch. Bạch Bạch mắt vẫn nhắm, cái lưỡi nhỏ xinh thò ra liếm vài cái lên má Sùng Lãm rồi lại như chìm vào giấc ngủ.
Bạch Bạch là tên mà Sùng Lãm đặt cho con mèo trắng này. Chẳng hiểu sao mà con mèo trắng này rất bám Sùng Lãm, và nó rất thích ngủ trên vai Sùng Lãm, cứ một khoảng thời gian là nó lại biến mất mấy ngày. Mỗi lần xuất hiện trở lại thì cả người dường như rất mệt mỏi, thường thường sẽ nhảy vào lòng Sùng Lãm, hoặc bám trên vai Sùng Lãm mà ngủ. Đối với việc này Sùng Lãm cũng không có gì không thích, nên cứ để nó bám lên người.
– Cái con mèo này cũng thật lạ, ta đẹp trai như vậy! Cơ Cơ dễ thương như thế! Vậy mà chẳng chịu theo chúng ta, suốt ngày chỉ bám lấy cái tên này! – A Thích chỉ vào mình, chỉ vào Cơ Cơ rồi lại chỉ vào Sùng Lãm, rất là bất mãn với sự phân biệt đối xử của Bạch Bạch.
– A Thích không được đánh trống lảng! Các con vưa nói là con chim kia định tấn công Cơ Cơ sao! Ta đã nói là hai con phải chăm sóc Cơ Cơ cẩn thận cơ mà! – Thấy A Thích chuyển chủ đề từ chuyện vừa xảy ra sang Bạch Bạch, Bầu Lão biết chuyện vừa xảy ra không phải là nhỏ.
– Bầu Lão yên tâm có A Thích con ở đây nào ai có thể làm tổn thương gì tới Cơ Cơ, người phải tin vào sức mạnh của con chứ! Chuyện là thế này…! – A Thích cười tự tin, kể lại chuyện vừa xảy ra ở vùng giáp ranh thảo nguyện. Những đoạn nguy hiểm thì lấp liếm giản lược đi, lại kể rất chi tiết về việc hai người bọn hắn bắn hạ chim đại bàng.
– Lãm Thích Xạ Thiên! Cái tên nghe rất có ngạo khí, rất tốt! Hai đứa con phối hợp được với nhau như vậy rất hợp ý ta. Nhưng từ giờ ba đứa không được ra đó chơi nữa, nó nằm ngoài vùng ta có thể cảm nhận được, có chuyện gì xảy ra ta không ứng cứu kịp thời! – Bầu Lão nghiêm khắc giáo huấn cả ba đứa trẻ.
– Vâng thưa Gia Gia! – Cả ba cùng đồng thanh nói.
– Hai đứa ra kia chồng cây chuối tới giờ cơm thì thôi! – Bầu Lão nói. Đây là một bài tập mà lão nghĩ ra cho Sùng Lãm, chồng cây chuối bằng năm đầu ngón tay để năm đầu ngón tay cứng rắn, chuẩn bị cho sau này luyện trảo công.
– Meo! Meo! Méo! – Bạch Bạch lúc này đang nhắm mắt bỗng quay ra nhìn Bầu Lão rồi kêu lên mấy tiếng.
– Được rồi vậy thì không chồng cây chuối! Sùng Lãm qua kia tiếp tục luyện chỉ pháp, A Thích con đại bàng này ngươi tự xử lý. – Bầu Lão nhìn Bạch Bạch một chút rồi nói với Sùng Lãm và A Thích. Sau đó lão lại nhắm mắt buông cần.
– Bầu Lão yên tâm hôm nay cứ để Thích ta trổ tài, đảm bảo mọi người sẽ được ăn món ngon nhất thế gian. – A Thích cười lớn, lôi thẳng con chim vào nhà bếp.
– Gia Gia để con đi chăm sóc Đa Đa tiếp nhé! – Cơ Cơ cười thật tươi với Sùng Lãm rồi chạy về phía tảng đá nàng vẫn ngồi luyện công.
Mọi người cư thế tản đi hết, ai làm việc nấy. Đến khi mặt trời đã xuống núi khoảng sân trước ngôi nhà tranh giờ đang có một đống củi đã được nhóm, trên ngọn lửa là thân hình của một con chim rất lớn được xiên vào một cây gậy, ở một đầu A Thích đang không ngơi tay xoay xoay con chim để nó không bị cháy. Ban ngày không khí ở đây mát mẻ và có phần hơi nóng, nhưng khi mặt trời đã lặn nhiệt độ sẽ xuống thấp có chút se lạnh. Mọi người lúc này cũng đã tụ tập xung quanh đống lửa, ánh lửa bập bùng đủ để mọi người nhìn rõ nhau trong màn đêm.
– Thích ca! Ăn được chưa vậy! Muội đói lắm rồi! Mùi thịt nướng thật làm bụng muội cồn cào mà! – Cơ Cơ ôm cái bụng nhỏ xinh, mắt nhìn con chim đang quay trên lửa, mặt phụng phịu.
– Cơ Cơ chờ thêm chút nữa sắp được rồi! – A Thích vẫn đang rất nhiệt tình quệt quệt mật ong lên mình con chim, rồi lại không ngơi tay quay để nó chín đều.
– A Thích ngươi học món này từ đâu vậy. – Sùng Lãm kỳ quái hỏi.
– Ta mơ thấy! Ta mơ thấy ta cũng từng nướng một con gà như vậy!
– Nhưng cái hiện giờ ngươi đang quay trên lửa là chim đại bàng đó! Không phải là gà đâu. – Sùng Lãm nuốt nước bọt cái ực, ánh mắt nghi ngờ nhìn A Thích.
– Đừng lo chẳng phải chúng cũng có hình dáng giống nhau đó thôi! Chỉ là con này to hơn một chút! Nhưng chắc cũng chẳng khác bao nhiêu đâu. – A Thích cười khoái trá.
– A Lãm! Đã dùng thì phải tin, không tin thì đừng dùng! Tên nhóc A Thích này tuy rằng có cách nấu ăn hơi khác người một chút nhưng các món hắn nấu hẳn là sẽ ngon. – Bầu Lão vuốt chòm râu nói.
– Được rồi chín rồi đó! Mọi người cùng ăn nào! Bầu Lão người thích đầu với chân nhất mà đây phần của người đây – A Thích dùng dao nhỏ rất dễ dàng tháo các khớp của con chim.
– Của tiểu Cơ Cơ đây! Phần đùi là phần ngon nhất nhé! – Hắn cắt miếng đùi to đưa cho Cơ Cơ.
– A Lãm ngươi phần đùi còn lại và hai cái cánh nhé! Hắn lại chia cánh và phần đùi to còn lại cho Sùng Lãm.
– Còn lại là của ta! – A Thích bê hết phần còn lại về phía mình.
– Nghóe! Nghóe! Nghóe! – Trên vai Sùng Lãm Bạch Bạch hai mắt mở to nhìn chằm chằm hành động của A Thích mà kếu lên.
– À À! Còn Bạch Bạch nữa mà ta quên, đây vậy thì ta lấy phần ức, còn lại là của Bạch Bạch hết!
A Thích bị tiếng kêu chói tai làm cho giật mình. Lúc này mới nhớ đến vẫn còn một thành viên khác còn đang ở đây. Hắn cắt lấy phần ức, rồi đưa hết phần còn lại tới gần Bạch Bạch đang ngồi trên vai Sùng Lãm. Cái chân nhỏ nhắn màu trắng của Bạch Bạch giơ lên chạm vào tay A Thích rồi ấn xuống, ý bảo đặt xuống không cần ngươi phải bón. A Thích đặt phần còn lại trước mặt Sùng Lãm rồi lại quay trở lại chỗ mình ngồi.
– Thật là ngon! Thích ca người làm món này thật là ngon! – Cơ Cơ cắn một miếng đùi tấm tắc khen.
– Không tệ không tệ! – Bầu Lão cũng ăn thử một chút, gật đầu khen.
– Quả thật mùi vị rất ngon. Bạch Bạch ăn thử một miếng nào.
Sùng Lãm cũng cắn thử một miếng, rồi lại xé một miếng đùi nhỏ đưa lên vai. Bạch Bạch đang ngồi trên vai ăn thử một miếng rồi cũng gật gật đầu nhìn về phía A Thích kêu Meo Meo hai tiếng.
– Mọi người quá khen chỉ là may mắn! May mắn thôi! – A Thích miệng nói lời khách sáo nhưng mặt thì vui như tết.
– Gia Gia hay là người lại kể chuyện xưa cho chúng con nghe đi. – Thấy mọi người không nói gì, Sùng Lãm mới nói. Bình thường trong bữa ăn, Bầu Lão cũng rất hay kể cho ba đứa bọn hắn nghe những câu chuyện xưa.
– Các con muốn Gia Gia kể chuyện về cái gì đây. – Bầu Lão vừa ăn xong một chút quay ra hỏi.
– Chuyện gì cũng được ạ! Gia Gia kể chuyện rất hay Cơ Cơ rất thích. Gia Gia kể chuyện gì đó thật xưa vào! – Cơ Cơ vừa nuốt một miếng thịt xong cười tươi nói với Bầu Lão.
– Được rồi vậy Gia Gia sẽ kể các con nghe câu truyện thật là xưa! Các con có biết Hỗn Độn không?
– Con thường nghe Nghị Gia Gia của con kể rằng, Hỗn Độn là thời kỳ khi trời đất còn trộn lẫn với nhau. Tất cả mọi thứ đều chỉ là một khoảng không vô định! Đúng không Bầu Gia Gia? – Cơ Cơ nhanh chóng trả lời.
– Đúng nhưng không phải là tất cả! Hỗn Độn không chỉ là một thời kỳ, nó là một mốc thời gian biểu thị cho việc kết thúc và bắt đầu của một vòng tuần hoàn thời gian vô cùng lớn. Theo các con con người phát triển mạnh mẽ ngay từ sau Hỗn Độn đúng không? – Bầu Lão chầm chậm, vừa hỏi vừa kể.
– Đúng vậy thưa gia gia! Trước đây bọn con đều nghe người khác kể lại như vậy cả! – Sùng Lãm trả lời.
– Thật ra con người chỉ mới bắt đầu nổi lên khoảng vạn năm trở lại đây mà thôi. Vạn vạn năm trước, con người là một giống loài yếu nhược, luôn phải sống trong các hang đá để tránh rét và sự săn tìm của những giống loài khác.
– Có thể các con không tin, tổ tiên của chúng từng là loài vật bá chủ chiếm cứ hoàn toàn mặt đất này đây! – Bầu Lão đưa tay ra gần đống củi để mọi người dễ nhìn hơn, trên tay lão là một con kiến đang bò đi bò lại trên mu bàn tay.
– Thật sao Gia Gia, nhưng chúng bé như vậy, làm sao có thể… – Cơ Cơ chăm chú nhìn con kiến bé xíu đang bò trên tay Bầu Lão nói.
– Tất nhiên tổ tiên của chúng không có bé nhỏ như thế này. – Bầu Lão ngửa bàn tay ra, bên trong là một khối châu nhỏ xinh. Từ khối châu toả ra một màu xanh trong đêm, trong ánh sáng đó dần dần hiện ra hình ảnh của một con kiến to lớn và dữ tợn.
– Loài kiến từng chiếm cả mặt đất này con nhỏ thì cũng to hơn Bạch Bạch con lớn thì có thể dài tới mấy thước. Mặt khác các con kiến chúa đều có thể hình cực lớn, bọn chúng luôn ẩn sâu dưới lòng đất để sinh sản. Hàm răng rất sắc nhọn và da của bọn chúng rất cứng, khiến cho mọi loài khác đều bị bọn chúng tiêu diệt. Chúng sinh sản rất nhanh với số lượng đông đảo dù còn nhiều loài khác mạnh hơn nhưng cũng đều bị bọn chúng tận diệt. Nhưng các con có biết điều chờ đợi chúng cuối cùng là gì không? – Viên châu trên tay Bầu Lão chuyển từ hình ảnh này sang hình ảnh khác. Lũ kiến khổng lồ xâm chiếm toàn bộ mặt đất, chúng ăn hết tất cả mọi thứ xuất hiện trước mặt chúng, tàn phá mọi thứ chúng đi qua.
– Là chết hết phải không Bầu Lão! Con chỉ đoán vậy thôi!- A Thích cắn một miếng thịt ngước mắt lên nhìn hình ảnh trên không nói.
– Đúng! Chính là đại hủy diệt! Bọn chúng ăn hết tất cả mọi thứ trừ cát và sỏi, mọi loài thực vật động vật khác đều trở thành bữa ăn của bọn chúng. Bọn chúng đã ăn hết hơn nửa số cây có trên mặt đất. Và chúng không biết rằng, thiên nhiên luôn công bằng, sự phát triển mạnh mẽ của một loài sẽ tạo ra những hiệu ứng không ngờ tới. Thiên tai bắt đầu xảy ra thường xuyên, bọn chúng lại không thể thích ứng kịp so với sự chuyển mình của thiên nhiên. Nhiệt độ mùa hè nóng tới nỗi làm những con kiến lớn có thể bị nướng chín, mùa đông thì lạnh tới nỗi lũ kiến không thể chui ra khỏi hang. Và lựa chọn duy nhất của chúng chính là ăn thịt lẫn nhau. – Hình ảnh giờ là đàn kiến lớn khủng khiếp đang xâu xé lẫn nhau, những con lớn bị rất nhiều con bé hơn giết chết.
– Vậy là bọn chúng chết hết hả Gia Gia? – Cơ Cơ nhìn hình ảnh viên châu tạo ra mà kinh sợ.
– Không phải tất cả! Đến khi thiên nhiên đã lấy lại được sự ổn định của mình rồi, thì chỉ cón những cá thể kiến nhỏ như bây giờ có thể chống chọi sống qua thời kỳ hủy diệt này mà thôi. – Hình ảnh trên hạt châu biến mất, chỉ còn lại con kiến nhỏ giờ đang bò trên bàn tay Bầu Lão.
– Thiên nhiên mạnh tới như vậy sao Bầu Lão! – Sùng Lãm hỏi.
– Thiên nhiên vốn không phải là một người, cũng không phải một vật, thiên nhiên chỉ là một số các quy tắc để cân bằng thế giới này mà thôi, khi một loài muốn phá bỏ quỷ tắc đó, thì nhận lại sẽ là sự hủy diệt. Điều ta muốn nói với các con đó là, so với dòng chảy tuần hoàn bất tận của thời gian thì con người chỉ là một điểm chấm rất nhỏ, nhưng lòng tham của con người là rất lớn, nếu con người còn tiếp tục phá bỏ các quy tắc của thiên nhiên, rồi cuối cùng cái kết con người nhận được cũng sẽ là hủy diệt mà thôi. Các con sau này chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một phương cai quản một cõi. Hãy cố gắng hướng con người đi theo hướng tốt nhất. Đừng đi theo vết xe đổ của các giống loài xưa. – Bầu Lão nhìn cả ba đứa trẻ, số mệnh của cả ba đứa lão đều không nhìn rõ, tất cả đều chỉ là những khoảng không mơ hồ.
– Chúng con biết rồi Bầu Lão! – Cả ba đứa cùng đồng thanh đáp.
– Các con cứ nhớ những câu chuyện ta kể! Rồi sẽ có ngày các con dùng đến!
– Gia Gia! Viên châu trên tay Gia Gia là gì vậy ạ! – A Thích chú ý tới viên châu phát được hình ảnh trên tay Bầu Lão.
– Đây gọi là Thụ Nhãn! Là một trong rất nhiều các con mắt của một thân cây từ thời kỳ Hỗn Độn, Thụ Nhãn có khả năng lưu giữ những hình ảnh mà người giữ Thụ Nhãn muốn lưu giữ – Bầu Lão để viên châu lăn lăn trong lòng bàn tay, những hình ảnh cứ vậy mà chuyển biến liên tục.
– Thật là thích vừa được nghe Gia Gia kể truyện xưa lại vừa được xem hình! Gia Gia người kể chuyện tiếp cho chúng con nghe đi – Cơ Cơ cười thích thú.
– Được vậy thì Gia Gia sẽ kể cho các con nghe một chuyện khác…
Bốn người một già ba trẻ và một con mèo cùng ngồi vây quanh đống lửa, vui vẻ kể chuyện, nói chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện xảy ra vạn năm trước tới chuyện lão thợ săn hôm qua bị thương phải tới chỗ Bầu Lão để băng bó. Một khung cảnh hết sực bình yên và ấm áp.
———————————-
Một căn nhà hết sức bình thường ở một góc trong thành Ao Việt rộng lớn. Ngôi nhà của một đôi vợ chồng trẻ đã sinh sống ở thành Ao Việt được vài năm. Phòng củi của ngôi nhà có một lối đi bí mật dẫn xuống dưới lòng đất. Một căn phòng khá rộng phía trong đang có một nhóm người tụ họp, hai chiếc đèn mập mờ cũng chỉ vừa đủ soi sáng căn phòng..
– Vô dụng! Thật là vô dụng! Hơn một tháng rồi, rốt cuộc các ngươi đã tìm được gì về tin tức của lão nhân đó và hai đứa trẻ hả? – Người ngồi ở ghế chính giữa đập mạnh tay xuống bàn làm chén nước đổ tràn ra cả mặt bàn. Người đang tức giận chính là lão giả cụt tay đã tập kích nhóm người Sùng Lãm và Cơ Cơ.
Cả đám người đứng trước mặt lão giả quỳ sụp xuống, không ai dám lên tiếng.
– Cha! Cũng không thể trách tội được bọn họ! Quân lính toàn bộ Xích Quỷ cũng không tim được bọn họ đang ở đâu thì chỉ mấy người chúng ta cũng đâu phải nói muốn kiếm được là kiếm được. – Thanh niên Thần Tiễn mới của Việt Thường, đứng bên lấy một chiếc khăn vừa lau đi vết nước trên bàn vừa cầu tình cho đám người kia.
– Hừ! Ta cũng biết là vậy, ta có thể hiểu cho bọn chúng nhưng con nghĩ đại tế sư sẽ hiểu cho bọn chúng sao. Đại tế sư chẳng bao lâu nữa sẽ tới đây, chúng ta đã thất bại trong việc bắt cóc Thái Tử giờ lại không biết người ở đâu. Với tính cách của ngài ấy, không giết chúng ta luôn mới là lạ. – Lão giả mỗi khi nhớ tới ánh mắt sắc lạnh, cùng với những hành động sát phạt của người gọi là Đại tế sư kia, mồ hôi không tự chủ mà ứa ra – Siêu! Có tin tức gì từ mật thám trong Vương Cung truyền ra không?
– Có thưa cha! Người đó truyền ra tin tức: Kinh Dương Vương sau năm tháng nữa sẽ tự mình đi đón Thái Tử và Tiểu Công Chúa. Đây cũng là trong lúc vô tình mà nghe được! Còn một tin tức khác đó là đã hơn một tháng nay Kinh Dương Vương không hề xuất hiện, có thể đang bế quan tu luyện thưa cha. – Thần Tiễn tiên Siêu trả lời.
– Có vẻ như người bắt Tiểu Công Chúa và Thái Tử đi cũng có thù oàn với Kinh Dương Vương. Ta sẽ báo chuyện này lên cho Đạt Tế sư, các ngươi vẫn hãy cứ tìm hiểu tin tức, nhưng không được lộ liễu. Tên nào bị lộ hãy cứ tự giác mà tự sát đi. Đừng để hỏng chuyện của ta. Nếu không ta sẽ cho hắn chết cũng không được xuống địa ngục đâu – Lão giả cụt tay cười nanh ác nhìn đám thủ hạ. Làm bọn chúng lạnh hết sống lưng. Chỉ biết dạ dạ vâng vâng lùi ra ngoài.
Đám thủ hạ sau khi đã chạy mất chỉ con lại trong phòng hai cha con, Thần Tiễn Siêu mới dám mở miệng hỏi.
– Đại Tế sư thật sự sẽ tới đây sao cha!
– Đến! Chắc chắn sẽ đến! Không những vậy mà còn đem theo cả những người mạnh nhất của Tế sư hội. Trận chiến này chắc chắn không nhỏ, con phải hết sức cẩn thận con dù là Thần Tiễn của Việt Thường tộc ta, nhưng so với những người như Kinh Dương Vương và Đại Tế sư thì chẳng đủ để cho họ giết. Thôi được rồi con đi nghỉ sớm đi! Ta đi báo cáo tin tức lại cho Đại Tế sư!
– Vâng thưa Cha!
———————————————
P/s: Lão biết chương này nội dung chẳng có gì thú vị, và sẽ có người thấy nó nhàm chán. Nhưng sắp tới phần đánh nhau rồi! Tiếp tục ủng hộ lão nhá
Nếu thích truyện mong mọi người hãy like và theo dõi, nhận xét. Sự quan tâm của mọi người chính là nguồn động lực để Lão thân có cảm hứng sáng tác tiếp. Thân!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!