(Xuyên Không) Dưỡng Hoàng Đế - Chương 19 Vì Cố Nhân Mà Đoạt Thiên Hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


(Xuyên Không) Dưỡng Hoàng Đế


Chương 19 Vì Cố Nhân Mà Đoạt Thiên Hạ


Chương 19 Vì cố nhân mà đoạt thiên hạ

Lưu Tử Anh không kể chi tiết về mối quan hệ của hắn với Lý Nguyệt Cầm, cũng không bày tỏ nỗi bi thương dày vò mà tâm can hắn đang gánh chịu, nhưng Triệu Phi Linh có thể đoán được nỗi thống khổ trong đôi mắt hắn.

Nàng đủ hiểu nữ nhân kia đã chiếm giữ một vị trí quan trọng như thế nào trong lòng phu quân mình. Nữ nhân đó quan trọng đến mức khiến hắn day dứt không thôi cho dù thời gian đã qua ba năm. Tình yêu cho nữ nhân đó lớn đến mức khiến hắn có thể quay lưng với đệ đệ thân thích ruột thịt của mình.

Còn Lưu Vệ Anh, hắn rốt cuộc là người như thế nào?

Nếu dùng đến trực giác, Triệu Phi Linh cảm thấy tin tưởng Vệ Anh một cách lạ thường, nhưng cũng không hề nghĩ rằng Tử Anh đang lừa gạt mình.

Trực giác của bản thân không thể phân định được chính tà giữa cặp huynh đệ song sinh này nhưng lại khiến nàng cảm thấy bất an một cách rõ ràng.

Vạn sự đều là nghịch ý kể từ khi xuyên không về thời đại này. Ngay từ khi xuất hiện đã trở thành thế thân của kẻ khác, bất đắc dĩ kết hôn không dựa trên nền tảng tình yêu và ở trong hoàng cung tù túng không khác giam lỏng. Muốn thoát ly ra bên ngoài để có cuộc sống phiêu diêu tự tại thì bị bắt lại. Người trở thành phu quân, kẻ được xem là sự gắn kết vận mệnh lại không dành tình cảm cho mình mà chỉ lưu luyến không quên mãi hình bóng của người đã khuất.

Vậy nên sau này dù Lưu Tử Anh có trở thành hoàng đế thì cũng không có gì đảm bảo tương lai nàng tránh được kết cục bi thảm.

Và điều thất vọng lớn nhất trong lòng Triệu Phi Linh chính là người mà nàng thành thân cùng không phải là Lưu Vệ Anh, nam nhân duy nhất nàng có chút cảm tình trong thế giới cổ đại này. Khoảng cách về thân phận, địa vị, định kiến xã hội chính là thứ khiến nàng không bao giờ có thể chạm tới Vệ Anh.

…………..

Vài ngày hôm sau, Triệu Phi Linh theo Lưu Tử Anh về Tĩnh vương phủ.

Vương phủ rộng lớn thuộc thể “tứ tiến tam viện”, tuy so với hoàng cung chỉ bằng một góc nhưng góc này cũng thật xa hoa lộng lẫy khác thường. Tĩnh vương dù rằng không phải hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhưng tài sản sở hữu tuyệt đối tương xứng với danh vị thân vương và thân phận trưởng tử của chính cung hoàng hậu.

Trước khi Triệu Phi Linh xuất hiện, Tĩnh vương không hề có thê thiếp, cả vương phủ rộng lớn chỉ có mình hắn và đám gia nhân, căn bản không dùng hết số phòng gian trong phủ. Nay có thêm vương phi nàng thì cũng chỉ là thêm một phòng được sử dụng. Nhưng ước tính, Tử Anh cần phải nuôi thêm hơn chục thê thiếp nữa mới hy vọng lấp đầy vương phủ.

“Hắn cao, phú, soái như thế này mà đêm về vẫn chịu cảnh phòng không gối chiếc bao năm qua, quả là dũng khí phi thường”

Nàng khẽ phì cười khi nghĩ đến việc ở thời cổ đại vẫn còn xuất hiện nam nhân không mảy may thèm muốn nữ sắc như Tử Anh, nhất là khi hắn thuộc dòng dõi đế vương.

Ở vương phủ coi như là một vận may mới đối với Triệu Phi Linh. Không phải ở trong hoàng cung tù túng, không phải chịu sự canh gác nghiêm ngặt, không phải hành lễ với ai, cũng không cần mỗi ngày đều phải đến thỉnh an hoàng hậu. Và tuyệt vời nhất là được tự do đi lại, thoải mái dạo chơi bên ngoài.

Phía Tử Anh, hắn lạnh nhạt với nàng thì nàng càng đỡ mệt xác phải bồi phụng hắn. Nhân tiện hắn còn chưa có tiểu thiếp nào thì càng không phải lo cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tranh sủng mà làm phiền mình.

Quả thật quá tiện nghi.

Lưu Tử Anh đối với vương phủ và vương phi đều là không mấy bận tâm nên hắn cũng mặc Triệu Phi Linh muốn làm gì thì làm. Chỉ cần nàng không gần gũi hắn, không gây họa để hắn phải mất mặt thì vương phủ này chính là giang sơn của nàng.

Tuy nhiên có hai nơi trong phủ Phi Linh không được phép đặt chân tới chính là thư phòng của Tử Anh và phòng gian bên cạnh đó.

Gian phòng bên cạnh đó giống như một khu cấm địa, nghe gia nhân nói đó là nơi lưu giữ những kỉ vật của Lý Nguyệt Cầm. Mọi thứ liên quan đến Nguyệt Cầm cũng như tình yêu của họ đều được Tĩnh vương bảo quản kỹ lưỡng, trân trọng như thể bảo vật nhân gian, ngay đến việc lau chùi dọn dẹp hắn cũng quyết không để hạ nhân động vào mà tự tay chau chuốt tỉ mỉ từng chút.

Nam nhân thật lòng trên đời đã hiếm gặp, lại si tình tuyệt đối như Lưu Tử Anh thì quả thật thế gian hiếm có khó tìm.

Triệu Phi Linh đã dần thấu hiểu con người Lưu Tử Anh và rõ ràng việc hắn đối xử lạnh nhạt với mình. Nàng thông cảm nhưng tuyệt đối không động lòng.

Triệu Phi Linh không tốn thời gian để hòa nhập vào cuộc sống trong vương phủ cũng như việc quản lý gia đình trên cương vị phu nhân. Nhưng đối với nàng đó là việc lãng phí thời gian bởi sự nhàm chán trùng lặp ngày này qua ngày khác.

Nàng tuy tự do nhưng lại không thể làm đạo tặc, không thể buôn lậu cổ vật, mà ngay cả danh chính ngôn thuận buôn bán cổ vật cũng không được.

Mối quan hệ với Lưu Tử Anh cũng không hề thay đổi, vẫn chỉ là đôi phu thê xã giao, ngoài mặt tỏ ra bình yên nhưng bên trong âm thầm chỉ muốn đối phương biến khỏi cuộc đời mình.

Thời tiết bắt đầu sang đông, hoa cỏ tàn tạ, cành lá trơ trọi, thiên khí đã lạnh buốt chỉ trực chờ tuyết rơi.

Triệu Phi Linh hé mở cửa sổ tư phòng nhìn ra bên ngoài, và chợt nghe thấy tiếng cổ cầm vang vọng đâu đó.

Nàng nhìn ra phía đình viện thấy có bóng người thanh nhã đang thả mình vào phím đàn một cách say mê, hiếu kì nàng liền lại gần quan sát.

Quả nhiên là Tĩnh vương phu quân đang trổ tài cầm nghệ, chỉ là không ngờ hắn biết đàn mà lại còn đàn điêu luyện không thua gì các cầm sư bậc thầy.

Mặc dù đối với Phi Linh, âm nhạc thời cổ đại chán ngắt, nhưng tiếng đàn của Tử Anh lại có sức hút thật lạ lùng, có thể cảm nhận được nỗi buồn thấu tâm can theo từng nhịp ngón tay hắn thả xuống.

Nàng đứng phía sau, lắng nghe tiếng đàn của Tử Anh không xót một nhịp. Những tưởng hắn đang nhập tâm mà đàn thì bỗng nhiên hắn ngừng tay, cất giọng cao ngạo ảm đạm:

-Đã đến rồi thì lên đây đi!

-Nói ta sao! _ Nàng bỡ ngỡ vì hắn rõ ràng đang rất tập trung mà không cần ngoái đầu lại cũng biết nàng đang lén nghe hắn.

-Không lẽ ta nói với không khí cây cỏ! _ Hắn đáp.

Phi Linh cũng không có gì e ngại, hiếm có dịp hắn gặp nàng mà không yêu cầu cách xa ba thước, cũng coi như đây là dịp cải thiện mối quan hệ tệ hại với hắn.

Chỉ có điều, đình viện lúc này lạnh tê tái, thi thoảng có cơn gió tạt qua như phả băng khí lên mình.

Tĩnh vương gia này quả thật tâm lý không được bình ổn nên mới chọn thời điểm dị thường này để thưởng rượu, gảy đàn và hóng mát.

Trên thạch bàn trong đình viện, ngoại trừ cây cổ cầm tinh xảo thì bên cạnh còn có vài vò rượu đã bị uống cạn vứt lăn lóc.

Tử Anh thân áo mỏng manh, dáng vẻ liêu xiêu, gương mặt ửng đỏ, dám cá đã bảy phần say khướt. Nhưng giọng nói hắn vẫn rất rõ ràng, hắn ra lệnh:

-Ngồi xuống! Đàn một khúc đi.

-Cái gì?

Triệu Phi Linh ngẩn người, nói nàng giám định đàn hay trộm đàn còn được chứ nói nàng chơi đàn thì quả thực làm khó. Phi Linh ngoại trừ có giọng hát tàm tạm thì không hề có chút năng khiếu nào về âm nhạc, huống hồ chơi đàn cần phải có kỹ năng và sự khổ luyện.

-Nói nàng hãy đàn một khúc cho bổn vương! _ Hắn nhắc lại.

-Vương gia, thời tiết trở lạnh, tay thiếp cũng tê cứng, chi bằng để thiếp bồi ngài uống rượu.

-Sao vậy? Triệu quốc công chúa vốn nổi danh đệ nhất cầm nghệ mà cũng có lúc ngón tay tê cứng sao? Tấu một khúc đi, đừng để bổn vương mất hứng.

Hắn càng quyết liệt hơn khiến Phi Linh khó lòng thoái thác. Nàng đành đánh liều ngồi xuống thử gảy đàn như ý hắn.

“Tên vương gia biến thái mặt liệt này, đừng trách ta đây không bảo vệ cái màng nhĩ của nhà ngươi!”

Quả nhiên Phi Linh vừa động đến dây đàn là âm thanh tệ hại như tiếng mài dao rèn sắt nheo nhéo kêu lên khiến tự bản thân nàng thấy kinh hãi và Tử Anh phải vò đầu bịt tai.

-Thôi đủ rồi!

Tử Anh quát lớn khi hắn không thể chịu đựng được âm thanh khủng khiếp mà vương phi của hắn tạo ra, thật là một dạng bạo hành âm nhạc.

Tử Anh cảm thấy hối hận vô cùng khi đã để Phi Linh tạo ra những âm thanh ghê người như vậy trên cây đàn mà trước đây Lý Nguyệt Cầm vẫn dùng. Hắn tức giận và hổ thẹn nên đã thẳng thừng đuổi nàng ra khỏi đình viện cho khuất mắt.

Triệu Phi Linh thừa hiểu nàng và Tử Anh không tương hợp, mỗi lần gặp gỡ chỉ càng khiến cho đối phương thêm nổi điên. Và lần này không rõ là lần thứ bao nhiêu nàng muốn xuống tay với hắn cho xả cơn phẫn nộ. Hắn đang có men trong người, cần nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên nàng đã giơ sẵn cước chuẩn bị ám toán.

Nhưng đột nhiên nàng dừng tay lại khi thấy Tử Anh thoáng rơi lệ.

Tử Anh gục đầu xuống ôm lấy cây đàn của cố nhân, dáng vẻ bi thương, nước mắt rơi xuống nhanh chóng tan ra thẩm thấu vào thân gỗ của cổ cầm. Miệng hắn khẽ thì thầm: “Xin lỗi Nguyệt Cầm, xin lỗi nàng.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Phi Linh nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của Lưu Tử Anh.

Nàng không muốn xuống tay với hắn nữa, không phải vì đồng cảm xót xa cho hắn mà vì cảm thấy làm như vậy chẳng được gì, làm như vậy không đáng.

Khi Phi Linh rời đi thì Tử Anh cũng lặng lẽ ôm cổ cầm rời khỏi đình viện. Hắn đi về hướng ngược lại với nàng.

Lúc này những bông tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi.

Tử Anh một thân mình manh áo mỏng, tay ôm cổ cầm hòa lẫn vào trong gió tuyết, dáng vẻ tịch mịch đến thê lương. Phi Linh bất giác dõi mắt theo hắn, trong lòng không khỏi hoài nghi. “Hắn muốn đi đâu? Không phải làm chuyện gì dại dột chứ”

Cảm giác không tốt thôi thúc bước chân nàng đi theo hắn.

Phi Linh giữ khoảng cách đủ để nhìn thấy Tử Anh mà không làm hắn phát hiện có người theo sau mình. Nàng thấy hắn đi về phía cổng sau ra khỏi vương phủ rồi tiếp tục đi một đoạn đường khá dài trước khi dừng chân tại một ngôi mộ.

Triệu Phi Linh đoán không sai, phần mộ đó chính là của Lý Nguyệt Cầm, nữ nhân trong lòng Lưu Tử Anh.

Mộ phần đơn giản nhưng được chăm sóc rất tốt, quét dọn sạch sẽ và đặc biệt trên bia đá nhìn rất rõ hàng chữ “Tĩnh vương phi chi mộ”

Triệu Phi Linh nhìn hàng chữ đó trong lòng không khỏi pha trộn giữa chua xót và nực cười. Vương phi trong lòng hắn chỉ có một, là người đã nằm dưới huyệt sâu. Còn nàng vĩnh viễn là kẻ mượn danh hiệu, mượn thân xác.

Phi Linh quan sát thấy Tử Anh đặt một vò rượu trước mộ Lý Nguyệt Cầm, vò rượu còn lại hắn mở ra tiếp tục chuốc say bản thân mình. Rồi hắn dựa đầu vào bia mộ, khẽ rơi lệ, miệng thì thầm như thể trò chuyện, dốc bầu tâm sự cùng Lý Nguyệt Cầm.

-Nguyệt Cầm, nàng ở dưới đó có lạnh không? Ta ở đây lạnh lẽo và cô đơn đến cùng cực! Nàng biết không, bọn họ đều nói Triệu quốc công chúa chín phần giống nàng, dịu dàng ôn hòa như nàng, tài mạo song toàn như nàng. Nhưng bọn họ đều nhầm hết rồi, cô ta một chút cũng không giống nàng, vĩnh viễn không sánh được với nàng. Đối với ta, Lý Nguyệt Cầm nàng là duy nhất. Ta xin lỗi vì có lúc đã hy vọng cô ta giống nàng một chút.

Người ta nói, lời của một người say là những lời nói thật lòng nhất, vậy thì những lời nói thật lòng này của Tử Anh giống như đang khinh miệt Phi Linh, khiến nàng cảm thấy có lỗi với Triệu quốc công chúa thực sự. Bởi vì công chúa vốn là một nữ nhân xuất chúng như Tử Anh mong muốn, chỉ là bị linh hồn của Triệu Huyên chiếm hữu khiến hình tượng ưu nhã băng thanh ngọc khiết đó bị phá nát. Nếu như Triệu quốc công chúa thật xuất hiện, có lẽ nàng và hắn sẽ hạnh phúc hơn hiện tại.

Chưa dừng lại ở đó, Lưu Tử Anh vẫn tiếp tục trút bầu tâm sự, mà lần này những điều hắn nói ngoài sức tưởng tượng của Triệu Phi Linh.

-Nguyệt Cầm! Ta chưa bao giờ muốn chiếm đoạt hoàng vị như lúc này. Nếu ta đăng cơ hoàng đế, có được thiên hạ, ta nhất định có thể trả thù cho nàng, cho nàng một thân phận, một lăng mộ xứng đáng và danh chính ngôn thuận yêu nàng trọn đời trọn kiếp. Hơn nữa, nếu ta trở thành hoàng đế thì có thể dễ dàng phế bỏ Triệu quốc công chúa và khiến cô ta biến khỏi đây mãi mãi. Nguyệt Cầm, xin hãy đợi chờ ta và tiếp thêm cho ta sức mạnh….!

Từng câu từng chữ Lưu Tử Anh nói ra như hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao rạch xé tâm can Triệu Phi Linh. Nàng không thể ngờ được hắn lại là một kẻ điên tình đến mức độ thượng thừa như vậy.

Lão ti mệnh tinh quân đã khẳng định tương lai Lưu Tử Anh sẽ đăng cơ hoàng đế, nên nàng vốn nghĩ hắn là một nam nhân kiệt xuất xứng với vị thế chân mệnh thiên tử. Nào ngờ hắn chỉ vì thứ tình cảm mù quáng với người đã khuất mà ôm mộng đoạt hoàng vị nhằm trả thù và hủy hoại Phi Linh nàng.

“Lão Ti Mệnh khốn kiếp! Ngươi muốn ta dốc lòng không kể mưu lược hay thủ đoạn phụng sự hắn trở thành hoàng đế là để hắn có thể tận diệt ta sao? Ti mệnh tinh quân, ngươi hao tâm tổn trí quá nhiều rồi…..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN