Vạn Năm Luân Hồi - Chương 19 Nói Ra Trước Sau Này Không Phải Sợ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Vạn Năm Luân Hồi


Chương 19 Nói Ra Trước Sau Này Không Phải Sợ!


Nàng mang vẻ đầy ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hồi phục thần trí cùng hắn diễn một đoạn, “Tiểu nữ nào dám bất kính, thái tử ở trên cao tiểu nữ ở dưới thấp. Ta sao dám trước mặt người mà lộng hành” miễng lưỡi cay độc chính là tài năng thiên bẩm của nàng đi, niềm vui khi chọc giận người khác chính kà sự khoái lạc đối với nàng.

Vương Vệ nhếch mép, nói về nàng với mẫu thân là một chuyện bất đắc dĩ, hắn chỉ là thấy thú vị với tính cách nhiều mặt của nàng chứ chưa hẳn tình cảm nam nữ, hắn mười bảy tuổi sao lại thích một tiểu cô nương chưa phát triển hết được a. Với thần thái ngày càng khiến hắn thích thú, lời vừa nãy nói với mẫu hậu coi như không phải dư thừa, có thể hắn với nàng sau này sẽ về chung một nhà cũng nên.

“Được, bổn thái tử ta cũng không so đo với ngươi mấy lời vô bổ này. Ở yến tiệc tối nãy ta đợi xem ngươi biểu diễn trò vui” hắn vẫn giữ thái độ trầm tĩnh đầy kiêu ngạo của mình trước mặt nàng.

Trong lòng Dương Y bắt đầu có chút mâu thuẫn nhưng phải che giấu đi cảm xúc của hiện tại, cái kiểu bị nói xiên nói xỏ mà không tức giận làm cho nàng rất khó chịu, nhìn cái mặt của hắn cứ trơ trơ ra đấy không biết da mặt của bản thân hắn đã trở nên dày như thế nào a, “Thái tử ngài có thói quen thích nghe lén chuyện của người khác sao? Ngài có thân phận tôn quý sau này không cần phải nghe lén, muốn nghe thì cứ đi vào ta sẽ tự nhiên kể người nghe”.

“Cũng được a. Như vậy cũng rất tốt” tai hắn cử động liên tục, thoáng nghe thấy tiếng bước chân, “Hẹn gặp lại ở buổi yến tiệc tối nay” hắn cũng như Tịnh Thiếu Xá, chỉ cần co giò là không thấy người đâu.

Trời buông nhanh một màu cam mờ nhạt, mặt trời nhấp nhô trên đỉnh đầu nay lại hạ mình xuống. Cơn gió chiều cũng thoáng mùi lạnh lẽo, nàng vẫn ngồi trước cánh cửa sổ cảm nhận không khí, suy nghĩ những điều trước đây nàng chưa từng muốn nghĩ đến. Một nỗi buồn man mác xâm chiến lấy đầu óc, nàng rõ ràng bản thân mình chưa từng làm gì sai với hắn nhưng hắn lại chọn cách phản bội nàng dù biết… hắn chỉ đang cố gắng xóa đi sự tuyệt vọng của bản thân.

“Tiểu Vệ, nếu anh vẫn còn nghĩ tới em thì mong anh hãy mau chóng mà quên đi. Em nghĩ sẽ rất tốt nếu anh không nhớ cũng không nghĩ đến em nữa” nàng buông lời thê lương, sắc trời đối với nàng là một sự ảnh hưởng. Chẳng may trời chuyển mây đen lòng nàng sẽ u sầu than trách, nếu trời nắng rực thì cơn say ký ức lại bao trùm nàng còn nếu… là hoàng hôn chắc chắn sẽ nhớ lại hai người đã từng bên nhau rất lâu, rất lâu rồi.

Hắn quen biết nàng cũng là một cái duyên, hắn không nghĩ đời này có thể tiếp cận Tâm Hinh Phụng, nhưng không ngờ hắn lại gặp được con gái hắn, nếu không phải do một chữ ‘duyên’ có lẽ bây giờ nàng sẽ không rơi vào tình cảnh đấu đá thân sinh ruột thịt mệt mỏi như thế này.

“Không nghĩ nữa, cùng lắm tất cả đã là ký ức như gió mờ nhạt đi mà thôi” nàng tự vấn bản thân, kiên định không được nghĩ đến nữa. Mẫu thân vừa lúc nãy đem thuốc cho nàng lại lấy trong tay nãy cho nàng một bộ y phục cho buổi yến tiệc tối nay, người còn dặn tối nay sẽ đến đón nàng.

Nàng nhìn bộ y phục được xếp khéo léo trên bàn tự nhiên lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, Thận nhi từ lúc vào cung đến giờ nàng chưa gặp qua nàng ta dù một lần, không nghĩ nha đầu này lại thất trách như vậy, có thể đã xảy ra chuyện gì đó a. Nàng cũng không vội đi tìm nàng ta dù sao Thận nhi cũng đã lớn rồi không thể lạc đường hay bị người khác bắt đi được, Thân nhi hung hăn chắc hẳn sẽ vùng dẫy…

Khan Ni đi đến phòng nàng cùng vài nha hoàn, tiện thể lấy cho nàng vài trang sức lấp lánh để trang điểm, “Y nhi, mẫu thân đến rồi. Con có cần mẫu thân giúp không?”.

Dương Y nghe thấy tiếng mẫu thân nàng, vội vã chạy ra mở cửa, gương mặt tươi tắn rạng rỡ rõ ràng là nổi bật trong màn đêm tối đen này.

Khan Ni nhìn nàng, cái vẻ mặt hớt ha hớt hải của Dương Y cũng rất giống nàng lúc nhỏ, khó trách được tại sao lại yêu thích đứa nhỏ này hơn các tỷ của nó, “Y nhi của mẫu thân không có chiếc khăn vẫn là đẹp nhất”.

Nàng cười thật tươi để mẫu thân thấy niềm vui của mình. Vừa lúc nãy nàng đã kể rõ cho mẫu thân một vài truyện nên người hiện đã biết gương mặt nàng lành lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó, không còn bị thương nữa. Nghe xong mẫu thân nàng vui đến phát khóc, đứa con gái của mình cuối cùng cũng thoát khỏi được vết sẹo đáng ghét đó rồi a.

Lúc Vương Vê vừa mới đi, nàng liền nhìn thấy mẫu thân đi vào. Chuyện gương mặt không còn sẹo nếu để người khác nói chắc chắn sẽ đưa bản thân nàng vào tình thế khó xử hơn, nên lúc người đến gần nàng liền cởi bỏ khăn che mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN