Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương 6: Thay Đổi Dẫn Tới Nghi Hoặc.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến


Chương 6: Thay Đổi Dẫn Tới Nghi Hoặc.



Nguyễn Trọng Lăng vừa xin tha xong, bầu không khí trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc. Ông Trọng Kim cùng bà Hải Như liếc mắt nhìn nhau. Cả hai người đều nhìn ra được thần sắc không dám tin trong ánh mắt của đối phương.

– Mày… mày vừa mới nói cái gì hả?

Ông Trọng Kim không tin cái đồ nghịch tử khốn nạn này lại thay đổi nhanh như vậy. Đây chắc hẳn phải có nguyên nhân. Toàn bộ nhà họ Nguyễn kể từ hai ông bà xuống cho tới tận con chó Khoai Khoai cũng đều hiểu một điều…

Muốn vị Nguyễn đại công tử này chủ động nhận sai không khác gì so với chuyện con cá có thể biết bay, gà trống có thể đẻ trứng, mặt trời mọc ở đằng tây…v v.

Tái ông mất ngựa nào hay là họa hay phúc. Phải chăng là do cái đầu bị đụng tổn thương… Nhưng có vẻ như người bị tổn thương dây thần kinh trong đầu cũng không có thể để tính cách cho đến lời ăn tiếng nói giống hệt như là một con người hoàn toàn khác như vậy chứ.

Kì quái ! Kì quái thay!!!

Bên kia…

Nguyễn Trọng Lăng thấy hai người trước mặt mình, mắt to nhìn mắt nhỏ, vẻ mặt lộ rõ nghi ngờ… Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn đành phải một lần nữa cúi cái đầu lên tiếng nhận sai lần hai:

– Trước kia là bản thân con không hiểu chuyện, làm rất nhiều điều sai trái. Xin cha cùng mẹ tha lỗi! Sau này con nhất quyết sẽ không tái phạm nữa.

– “……..”

Hai người vẫn im thin thít.

– Khục khục,… mày về phòng trước đi. Bình tâm suy nghĩ lại lỗi lầm của mình. Buổi tối, tao sẽ nói chuyện với mày sau.

Ông Trọng Kim phá vỡ trầm mặc, hướng Lăng đại công tử phất phất tay lệnh cho hắn trở về phòng. Vốn định hôm nay đến làm một hồi “cha con sống mái” với nhau. Thật không nghĩ tới kết cục lại sơ sài như vậy. Này!… Tự dưng có chút cụt hứng mất mát nha! (kẻ nào đó… toát mồ hôi hột một cái!)

– Bà nó! Mình cũng nghe được chứ? Thằng Lăng… thằng Lăng nó đây là làm sao vậy?

Đợi cho Nguyễn Trọng Lăng đi xa, ông Trọng Kim mới bắt đầu vội vàng cùng bà Hải Như thảo luận nghiên cứu, giọng nói không khỏi có chút run run như ma nhập.

– Tôi cũng không biết.

– Tính cách trước kia của thằng bé cũng không phải như thế này. Có khi nào nó lại tự nhận mình sai, huống chi còn cung kính như thế.

Bà Hải Như vẻ mặt nghi hoặc đáp lại.

– Thật đúng là chuyện lạ! Tính tình đại biến, làm cho tôi không tài nào hiểu nổi.

– Mình nói xem, có phải thằng bé nó trúng tà rồi hay không?

Tâm tình của ông Trọng Kim giờ đã có chút hoảng loạn lên xuống vô định.

– Ông đi chết đi!

Bà Hải Như khẽ đẩy ông nhà một cái, sẵng giọng:

– Chỉ có ông mới nói con của chính mình như vậy? Thằng Lăng nhà mình cũng đâu còn bé gì nữa? Lúc này hiểu chuyện rồi chẳng lẽ không tốt à? Chẳng lẽ phải giống như trước đây, hai cha con các người phùng mang trợn má lên với nhau ông mới cao hứng hay sao?

Rất rõ ràng, bà Hải Như là một dạng người không muốn suy nghĩ quá mức phức tạp. Chỉ cần con của mình đã biết nhận lỗi, căn bản bà cũng chẳng muốn hỏi rõ nguyên nhân.

Ông Trọng Kim ngược lại vẫn còn đang suy tư. Một lúc lâu sau ông mới gật gật đầu nói:

– Trong chuyện này có thể là có điều gian trá. Thằng nhóc này mà không đi quẫy nhiễu người ta thì có mà mặt trời mọc đằng tây. Đợi tôi điều tra kĩ rồi bàn lại sau.

Ông Trọng Kim trịnh trọng hạ kết luận.

Ở một nơi khác…

Nguyễn Trọng Lăng giờ này đang chán nản quay trở lại trong phòng, quần áo cũng không muốn cởi liền nhảy tót lên giường một cái thật mạnh. Hắn thở dài thườn thượt một hơi. Bởi vì trước kia chủ nhân của thân thể này đã chọn một căn biệt viện thật hẻo lánh. Phòng ở tuy rằng rất lớn nhưng đồ dùng bài trí trong phòng lại chẳng có nhiều. Có vẻ như có chút trống trải, thanh âm thở dài vang lên trong phòng vì vậy rất nổi bật.

Không biết cha mẹ của gã ở trong thế giới hiện đại giờ ra làm sao? Mất đi đứa con trai độc nhất này chắc chắn bọn họ sẽ rất khổ sở đi. Còn cái đám bạn xấu kia nữa, thường ngày đều tụ tập đàn đúm trong trường, gặp mặt uống rượu khoác lác đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới biển,… Hiện tại thì xong rồi. Thật đúng là muốn gặp bọn chúng đi làm bữa thịt chó xả hơi!

Haizzz! Càng buồn phiền chính là đi vào cái thế giới xa lạ này mình nên làm gì bây giờ? Nghĩ tới vấn đề này, Nguyễn Trọng Lăng lại cảm thấy đầu có chút đau.

Làm quan văn Nguyễn Trọng Lăng không có hứng thú. Con đường quan trường cũng không phải tốt như vậy chơi. Luận tâm kế, mưu trí, thủ đoạn cùng với tâm ngoan thủ lạt… v v, Nguyễn Trọng Lăng chắc chắn không phải là đối thủ của đám người thời đại này. Một chút sơ sẩy nhỏ là có thể bị người ta nuốt trọn cả da lẫn xương ấy chứ. Đừng tưởng rằng ở thời phong kiến ai cũng ngu dốt, mấy cái thứ phim ảnh trên truyền hình, truyện trên mạng vân vân đều là không có căn cứ. Trên thực tế người thời nào mà chả như nhau, khác chỉ là kiến thức khoa học hơi hẹp hòi mà thôi, nói tới trí thông minh, chơi tâm kế, chơi tính toán thì đảm bảo người thời này chuyên nghiệp làm cho người ta thất điên bát đảo.

Nếu làm võ tướng thì lại càng không ăn thua. Lấy cái thân thể nhỏ bé bộ dạng yếu ớt này mà làm tướng quân thì quả thực là nói chuyện vô nghĩa! Không nói võ tướng người ta dùng binh khí động một chút là mấy mươi cân hắn có thể nghiến răng khiêng lên thì cũng đã coi như là không tệ. Nếu trông cậy hắn múa may binh khí xông vào trận địch như chốn không người, chuyện này so với lên trời vẫn coi như là khó khăn hơn.

Làm hoàng đế,…Móa!… chúng ta nên nghĩ tình hình thực tế một chút.

– Trước kia ta thật sự vạn vạn không nghĩ tới một người thanh niên vĩ đại xuyên việt như ta muốn làm một chút chuyện lớn mà lại khó khăn đến như vậy?

Nguyễn Trọng Lăng miệng buồn rầu lẩm bẩm nói.

Nhìn mấy tiểu thuyết xuyên việt nhân vật chính hô lên một tiếng là thiên địa thất sắc. Lên ngựa chỉnh quân, xuống ngựa trị dân, đến hoàng đế muốn hơi hành động một tí đều phải xem trước nhân vật chính ý nghĩ ra sao? Trong nhà thì vợ lớn vợ bé đẹp mỹ miều nhiều vô số kể. Không phải công chúa trong nước cũng là công chúa ngoại quốc. Nếu như là kém hơn, dạng như quận chúa thì phải ngượng ngùng muốn xin kết thân với mới oke….

Tại sao đến lượt hắn lại thê thảm rơi đúng vào vị Nguyễn đại công tử như này? Tiền đồ mờ mịt không nói, vợ lớn vợ bé tạm thời cũng đừng suy nghĩ đến. Bên người có duy nhất một cái nha hoàn muốn sơ múi tí xíu cũng không thành công…. Càng nghĩ lại càng thêm buồn!!!

Có điều…

Trải qua thật lâu suy xét, rốt cuộc Nguyễn Trọng Lăng cũng nghĩ tới một cái quyết định ổn thỏa nhất:

– Móa! Tiếp tục theo vận mệnh làm công tử con nhà giàu đi. Nếu ông trời đã an bài ta dấn thân vào gia đình thương nhân… Nói vậy không phải là ý trời đã rõ ràng ràng hay sao?

– Làm công tử con nhà giàu cũng tốt. Cuộc sống phóng túng không thiếu thứ gì. Tùy thời tùy chỗ đều có kẻ hầu người hạ, cầm lồng chim đi dạo phố xem náo nhiệt, đánh đập đàn ông chọc ghẹo đàn bà…v v. Đây mới chính là cuộc sống an nhàn khỏe mạnh của một công tử con nhà nhà giàu nên có.

– Tương lai Trọng Kim lão cha lớn tuổi về hưu, ta là con trai độc nhất càng đương nhiên phải kế thừa một cái gia sản khổng lồ, lại cưới thêm mấy bà vợ xinh đẹp, trải qua những ngày tháng an nhàn vui sướng chẳng phải so với mang theo một lút đàn em ra chinh chiến nơi sa trường hoặc cùng mấy lão già cổ hủ minh tranh ám đấu trên triều đình càng vui sướng hơn gấp trăm gấp ngàn lần hay sao?

– Về phần cứu vớt muôn dân bách tính trong lúc dầu sôi lửa bỏng, chống lại thù trong giặc ngoài chuyện lớn như vậy…

– Đây không phải là chuyện bản thân có thể làm. Trong đầu có mấy cái bàn chải đánh răng thì ta không biết nhưng đối với bộ dáng trong gương của bản thân mình ngoại trừ cảm giác anh tuấn tiêu sái đẹp trai ngời ngời ra trông thế nào cũng không giống bộ dạng là cái gì giống chúa cứu thế nguyên vật liệu.

– Ừ! Nói chung cứ quyết định như thế đi! Thật tốt làm lấy cái chức nghiệp đại công tử ăn sung mặc sướng này không phải cũng rất có tiền đồ sao!

Nghĩ nghĩ Nguyễn Trọng Lăng càng ngày càng cảm thấy quyết định của mình vô cùng đúng đắn. Trong đầu dần dần mơ mơ màng màng về cuộc sống hạnh phúc của mình sau này. Bất tri bất giác, Nguyễn đại công tử liền ngủ mất từ lúc nào không hay.

Thời gian chầm chậm trôi qua, nơi biệt việt nhỏ cũng dần dần chìm vào yên tĩnh.

Một tên… phá gia chi tử lại lần nữa trở về. Chỉ là lần này không biết rằng hắn liệu có thể còn được như ý nguyện hay không? Ai mà biết rõ được!

Kết thúc chương 6.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN