Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ] - Chương Fic 15 - 16 : Giáng Thiên Nguyên Và Giáng Thiên Lý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]


Chương Fic 15 - 16 : Giáng Thiên Nguyên Và Giáng Thiên Lý


Nàng cũng rõ hai vị tiểu thư này trước giờ đối nghịch nhau, Giáng Thiên Nguyên là con của Trần phu nhân- chính phi quá cố của Giáng Thiên Lý, khi Trần phu nhân mất thì Lam phu nhân coi Giáng Thiên Nguyên như con ruột, đối đãi hết sức yêu thương, khí chất của nàng ung dung. Trước giờ vị Đại tỷ này cũng chưa có đả động tới nàng. Còn Giáng Thiên Nhan kia vì là con của Triệu di nương- cơ thiếp được Giáng Thiên Lý sủng ái nhất nên phi thường kiêu căng ngoan độc, nàng ta chính là kẻ đầu nguồn bày ra trò để khi dễ nàng.

Hai tháng trước khi Giáng Thiên Nguyên lấy lí do đi dưỡng bệnh mà rời phủ, không thua kém, Giáng Thiên Nhan lấy cớ đi học hiểu lễ nghĩa mà cũng rời phủ, này là muốn ra dáng tiểu thư nết na yêu kiều, thần thần bí bí đây mà.

Các nàng cùng về chắc chắn là để tham dự thọ yến của Thái hậu, mà mục đích chính là để câu dẫn Hoàng thượng, tạo chỗ đứng cho bản thân đây mà.

Mộng Vũ không biết vào từ bao giờ, nàng đặt thức ăn xuống rồi ngồi bên cạnh nàng.

“Đồ ăn tới. Hắc Hắc, Lam Lam đều đang ở trên mái đình Vong Tình cư nghỉ ngơi.”

Mộng Vũ ngước lên trần nhà nói, còn thì thầm một câu:

“Xem ra mái nhà của Vong Tình cư này cũng không quá tồi tàn, còn có thể đỡ được hai cục thịt béo bở kia.”

Hai tên nam tử trên mái nhà nội công thâm hậu đương nhiên nghe lọt không thiếu một chữ. Trên đầu đã đầy hắc tuyến. Đường đường là cao thủ chốn giang hồ, danh tiếng lẫy lừng, nữ tử theo chân đếm không xuể, vậy mà ở trong mắt nữ nhân kia, bọn hắn chỉ như một “cục thịt béo bở” cộng thêm làm vật thử nghiệm cho độ chắn chắc của mái nhà, mà giọng điệu của nàng như thể bọn hắn là kẻ ăn bám không bằng!

Giáng Thiên Điệp đương nhiên cũng nghe thấy lời của Mộng Vũ, lại thấy mái nhà rung lên nhè nhẹ, không khỏi bật cười ha hả, nha đầu Mộng Vũ này cũng thú vị ghê a!

“Vũ nhi à, ngươi cũng quá thật thà đi.”

Ngước lên trần nhà, nàng cười tươi rói:

“Ô cha, tường nhà rung dữ dội ghê nha!”

Đúng như nàng dự đoán, Mộng Vũ khó chịu nói:

“Chắc hai tên tiểu tử kia không yên phận đây mà!”

Mộng Vũ chống nạnh, nhìn y chang mấy bà thím đi đòi nợ.

Nàng rống lên:

“Quẫy đạp ít thôi, bộ các ngươi đang giao hoan với nhau đấy à!”

Lần này, Giáng Thiên Điệp bị Mộng Vũ chọc cho lăn ra cười. Ôi trời ơi, nàng nổi tiếng bình tĩnh vậy mà giờ vứt bỏ hình tượng cười lăn cười ngả, giao hoan? Hai nam nhân?Chẳng bằng là nói bọn hắn bị đoạn tụ đi?

Hai tên nam nhân bên trên nghe thấy. Chủ tử bọn hắn nói câu kia là để mở cờ trong bụng cho Mộng Vũ kia. Những tưởng nàng cũng chỉ nói đôi lời cay nghiệt, mà không ngờ rằng nàng lại nói bọn hắn đoạn tụ! Thật là tức chết đi mà!

Bọn hắn hắc tuyến giăng đầy đầu, không hẹn mà cùng nhảy xuống phòng Giáng Thiên Điệp.

Nhìn chằm chằm vào Mộng Vũ.

Hắc Ảnh lên tiếng trước:

“Mộng Vũ cô nương nói lời này đụng chạm tới tự trọng của Hắc Ảnh.”

Mộng Vũ nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ vô ‘số’ tội:

“Ta trước giờ cộc cằn thẳng tính, có gì nói đó, nếu chót lỡ đụng chạm tới Hắc Ảnh công tử thì ta xin cáo lỗi. Mong công tử đại lượng không chấp vặt nha đầu hèn mọn này.”

Nàng đánh giá quả không sai.Lời này Mộng Vũ nói ra thực trút hết đường tiến của Hắc Ảnh. Nàng nói tính khí mình thẳng thắn, có gì nói đó là chứng tỏ lời kia nói ra là sự thật. Mà nếu hắn tiếp tục phân bua sẽ coi như là hắn còn đi chấp nhặt nha đầu hèn mọn, chứng tỏ hắn còn kém hơn đồ hèn mọn! Cái này là giết người bằng miệng lưỡi đây mà!

Hắc Ảnh kinh ngạc cũng chỉ biết ngậm ngùi thoái lui:

“Tại hạ hồ đồ, mong cô nương đừng để ý tới.”

Nàng biết mà, hắn chính trực, giết người qua đao kiếm, người như vậy miệng lưỡi không dẻo.

Nàng đứng dậy, hướng Hắc Ảnh tựa tiếu phi tiếu nói:

“Tại hạ không hề có ý trách cứ cô nương, chỉ là có thành ý muốn khuyên nhủ cô nương sau này chớ nên ăn nói hàm hồ, lỡ gặp phải người thích chấp vặt với nha đầu hèn mọn thì cô nương lại nguy hiểm. Đến lúc đó ta lại hối hận vì sao không đóng vai kẻ hèn mọn để giáo huấn cô nương, như vậy cô sẽ có bài học mà không dám tái phạm, nhưng suy đến cùng, vẫn là không thể trái với tâm, mới bèn mà nhắc nhở kĩ với cô nương tránh cho sau này cảm thấy có lỗi.”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn tới Thiên Điệp.

“Nếu là ta, ta sẽ đối Vũ Nhi như vậy.”

Lã Lam cao hứng lên tiếng:

“Bội phục bội phục! Nói thế này vừa chứng tỏ Hắc Hắc là người cao thượng, vừa có ý nói lời của Tiểu Vũ không phải sự thật, mà lại ẩn dụ rằng ta đây không chấp nha đầu hèn mọn như ngươi!”

Nàng hướng Lã Lam cười cười:

“Quá khen.”

Mộng Vũ ai oán:

“Người thật quá đáng!Mãi mới có cơ hội bắt nạt hai tên tiểu tử này!”

“Haha, Vũ nhi à, ngươi nên nữ tính một chút! Hắc nhi và Lam nhi cũng đâu có đắc tội gì với ngươi?”

Nàng hướng Mộng Vũ khuyên giải. “Hừ.- Mộng Vũ giận dỗi, lấy cốc nước tu ừng ực.

….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN