Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ] - Chương Fic 29 - 30 : Thú Ta?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]


Chương Fic 29 - 30 : Thú Ta?!


Hỗn đản vương ! Đừng hòng đọ độ nhầy với nàng !

Sở Lạc Thiên tiến gần tới nàng, vẻ mặt ngưng trọng, đưa tay lên… véo má nàng.

“Nàng dám không mong ta ?”

“…”

“Nói ! Nàng có nhớ ta không ?”

Giáng Thiên Điệp lạnh lùng phun: “Khô…”

Còn chưa kịp nói, Sở Lạc Thiên đã véo nàng mạnh hơn nữa.

Nàng cố sức chống trả, nhưng phát hiện ra hắn khỏe như một con trâu vậy.

Giáng Thiên Điệp cố nuốt lấy cục tức, giọng nói nồng nặc sát khí:

“Buông!”

“Không! Nói nhớ ta đi!”

Trời ơi !! Cái tên điên này !! Nàng thật muốn bóp chết hắn mà !!

Thiên vương lạnh lùng thiết huyết giết người không ghê tay trong truyền thuyết đâu rồi !! Khốn nạn !! Tự nhiên không đâu lại bắt nàng phải nhớ hắn chứ !! Thật là tức chết mà !

Thôi thì Giáng Thiên nàng đây sẽ cho hắn biết thế nào là nữ tướng lấy son phấn làm vũ khí !

Mắt nàng dần long lanh, từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuống khéo mắt, nàng ngước lên nhìn hắn: “Vương gia !”

Thế nhưng có điều dù nàng có mơ cũng nghĩ rằng hắn không những không động lòng mà còn véo mạnh hơn nữa !

“Á á á !!!!!!” Nàng cầm chặt tay hắn, cố vùng vẫy.

“Cơ hội cuối !”

Giáng Thiên Điệp nước mắt lưng chòng, bất đắc dĩ nói: “Nhớ. Rất Nhớ !”

“Hảo !”

Sở Lạc Thiên buông lỏng tay, nhẹ nhàng xoa xoa đôi má đỏ ửng sưng vù của nàng.

Giáng Thiên Điệp thả lỏng người, thở phào một hơi.

“Đủ rồi, buông tay ra mau đi !”

Nàng thật chỉ muốn đá cho hắn vài phát, nhưng đương nhiên phải nhẫn nhịn, bởi nàng thừa nhận công phu mình còn kém hắn ! Không thể manh động (:v)

Nuốt vào cục tức to đùng, Giáng Thiên Điệp toan bước đi thì…

“Dừng chân !” Giọng nói đanh thép, chả phải ai khác ngoài tên khốn Sở Lạc Thiên.

Hảo, ngươi nói dừng… ta đành nán lại chút xem ngươi giở trò “con bò” gì nữa đây ! Nàng dừng bước, khí phách quay người đối diện hắn.

“Vương gia ngài cần gì sao ?” Giọng nói thập phần hờ hững, hai chữ vương gia phát ra quả thực sát khí ngập trời.

“Lại đây.” Sở Lạc Thiên ánh mắt mang sát khí, giọng nói thập phần nghiêm túc. Nhìn bộ dáng của hắn và theo cảm nhận của nàng, chắc chắn là có thích khách ! Nghĩ đến đó nàng liền ngoan ngoãn bước ra sao hắn. Nàng là con người theo chủ nghĩa lười, nếu việc gì nàng không cần thiết phải làm thì nàng nhất quyết sẽ không động tay, với lại đám thích khách này không phải hạng tép riu ! Đánh chỉ tổ mệt thân !

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngay khi nàng vừa nấp sau hắn, một lũ hắc y nhân vung kiếm múa rìu phóng như tên lửa tới trước Sở Lạc Thiên.

Mà vị Thiên Vương này cũng chẳng phải dạng vừa, thần sắc bình tĩnh đến lạ thường, một tên hắc y nhân đột nhiên nhảy bổ tới cũng bị hắn một chưởng đánh bay, chẳng cần kiếm cũng không dụng khiên, ngay đến cả di chuyển hắn cũng không nhích một bước. Sở Lạc Thiên tiêu sái khí phách, dụng một trưởng từ lòng bàn tay cũng khiến cho cả đám sống dở chết dở, mùi sát khí nồng nặc.

Giáng Thiên Điệp ở đằng sau quan sát tỉ mỉ đám người hắc y nhân, trên người bọn chúng đều có một mùi hương của loại cỏ dạ thảo đặc trung của Lăng Long đảo, khẳng định chắc chắn chúng là người của Lăng Long đảo, Giáng Thiên Điệp không khỏi có chút ngưỡng mộ Sở Lạc Thiên, người của Lăng Long đảo đều không phải dạng vừa, vậy mà hắn chỉ dùng có một chút nội lực đã có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng, quả thật quá lợi hại !

“Đám người này có ý định gì đây ?” Giáng Thiên Điệp khoanh tay trước ngực, lạnh lùng giẫm giẫm lên mấy tên hắc y nhân đang nằm co quắp.

Sở Lạc Thiên tiến tới bên Giáng Thiên Điệp.

“Không cần tốn lời, bọn chúng đều không thể nói.”

“Bớt nói thừa. Ta là muốn hỏi ngươi.” Giáng Thiên Điệp liếc mắt khinh thường, chuyện đó không cần nói nàng cũng biết, kẻ dưới quyền Lăng Long đảo đều phải uống loại dược khiến cho lưỡi tê cứng, không thể nào nói.

Sở Lạc Thiên đột nhiên lạnh lùng, cầm tay nàng lôi vào đại điện. Giáng Thiên Điệp nhíu mày.

“Chuyện gì ?”

Hắn vẫn im lặng kéo nàng đi.

Trước cửa đại điện, đèn đuốc sáng trưng.

Cơ mà bên trong không khí một mảng trầm mặc.

———————–

Hoàng thượng ho khan vài tiếng, mới trầm mặc lên tiếng:

“Ngươi vì sao muốn thú nàng ?” (thú: cưới)

Sở Lạc Thiên thản nhiên: “Thất tiểu thư thể hiện tài hoa xuất chúng. Nam tử nào cũng muốn rung động vài phần.”

Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu, nhìn Thái hậu: “Người thấy việc này như thế nào ?”

Thái hậu cười ôn nhu, biểu hiện cực kì hài lòng. Bà đã định khi Thất nha đầu trưởng thành sẽ tác thành cho Thiên nhi. Nhưng Thất nha đầu này quá nhu nhược, bà đành từ bỏ hy vọng. Thật không ngờ, hôm nay Thất nha đầu trở thành nữ tử xuất chúng, Thiên nhi của bà trước giờ không gần nữ sắc cư nhiên muốn thú nàng ! Cái này không phải đại hỉ thì là gì !!

Mà bên này, cũng có một cuộc đấu tranh. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, dùng nội lực truyền giọng nói:

“Cái này là ý tứ gì ?”

“Cứ thuận theo ta.”

“Lí do ??”

“Lăng Long đảo đã bắt đầu hành động.”

Trầm mặc giây lát, nàng cũng âm thầm đồng ý: “Hiểu rồi.”

Phía bên kia, Thái hậu hoan hỉ vô cùng, vội đáp:

“Hai đứa nam thanh nữ tú. Ta đương nhiên tán thành.”

Cả đại điện có người vui có kẻ tị. Giáng Thiên Lý tay nắm thành quyền, tức đến độ trán nổi đầy gân xanh. Chẳng cần nhìn cũng biết, Giáng Thiên Nhan đang tức giận đến mức nào, nàng ta bắn ánh mắt căm thù tới Giáng Thiên Điệp.

———————————————–

Sáng hôm sau, tin báo “Thất tiểu thư tài hoa chúng” và “Thất tiểu thư và Thiên Vương đã đính ước” lan khắp Phong Vân quốc. Nhân dân cũng rất vui mừng. Vị Thiên Vương này những tưởng là bị đoạn tụ (gay), thì ra không phải. Tin báo này cũng làm cho hàng vạn trái tim thiếu nữ tan nát.

———————————————–

Vong Tình Cư:

Giáng Thiên Điệp ngồi trong thư phòng.

Lăng Long đảo bắt đầu hành động…

Lăng Long đảo… đó là một thế lực vô cùng kinh khủng !

Minh Nguyệt đảo chưa chắc đã đối phó được với bọn họ !

Muốn đối chọi với Lăng Long đảo, cần phải có kế hoạch !

Nàng tựa tiếu phi tiếu, lần đối đầu này nàng đặt cược tất cả với bọn chúng ! Được ăn cả ngã về không !

“Vũ nhi ! Chuẩn bị, tới Hoàn Nhược miếu !”

Mộng Vũ ngay lập tức tiến vào, mặt mũi nhem nhuốc còn chưa kịp rửa.

Giáng Thiên Điệp nhịn không được cười một tiếng, tiểu bằng hữu này tính thực trẻ con.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN