Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên - Chương 19 : Phu quân mẫu mực…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên


Chương 19 : Phu quân mẫu mực…


Chương 19 : Phu quân mẫu
mực…

ừm…

nàng mắt híp lại hạnh phúc ngậm lấy cái muỗng còn dính chút món súp ngon
tuyệt, có chút luyến tiếc liếm lấy những hạt cơm cuối cùng, thả muỗng xuống,
ánh mắt lại dời sang bên cạnh nhìn nam nhân đang nho nhã ăn từng ngụm nhỏ, lại
hướng mắt nhìn xuống đĩa cơm còn dư hơn phân nửa của y, trong lòng không khỏi
ghen tị nói xấu.

grừ… nam nhân gì đâu mà ăn như mèo thế này…

trong lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung thì chiếc đĩa mà nàng chú ý nãy
giờ không biết từ lúc nào đã chuyển đến trước mặt, một muỗng cơm đầy hướng
miệng nàng đưa tới, một thanh âm nam nhân thanh thúy khẽ nói :


nói a nào…

(mm đỏ mặt run rẩy mở miệng ra : a ân ừm… nhanh… nhanh lên !

Mỗ nữ nào đó từ phía sau đá mông mm một cái rõ đau.

Cút!!!)

Nàng theo bản thân a một tiếng rồi ngặm hết phần cơm, ánh mắt híp lại
tỏa sáng lấp lánh, hai bàn tay dụi dụi mặt thật hạnh phúc, có chút quá khích
lắc lắc mông.

A a a… kêu ta a cả đời cũng không sao… ngon quá đi nga…

Một muỗng cơm lại đưa đến, mỗ nữ vô thức lại há miệng ra ăn lấy, một miếng
táo được cắt gọt đẹp mắt lại đưa đến.

Nàng không khỏi gật gù hài lòng.

Aiz… thiệt thông minh nga…

Sau khi cắn xong miếng táo, nàng mắt cười không thấy tổ quốc ngước mặt
lên nhìn “người thông minh”, cái này vừa nhìn thì khuôn mặt lại có chút đơ đơ
lại.

Đang muốn nổi nóng phản đòn thì nam nhân lại mỉm cười ôn nhu, cực kỳ
bình thản hiền hòa múc một muỗng cơm to nữa đưa đến trước mặt nàng.

Ánh mắt soi mói nhìn muỗng cơm rồi lại nhìn mặt cười của hắn, không hiểu
sao trong mắt nàng nụ cười của hắn lại trở nên nham nhở thế nhể?

Liếc rồi lại liếc, cuối cùng nàng cũng quyết định… ăn tiếp!

Aiz… ngu hay sao mà không hưởng dụng a… nếu hắn không muốn hóa thành đầu
heo thì cũng không dám trước mặt nhiều người thế này mà hạ độc nàng đâu…

Măm măm… ngo… ngon quá đi…

Nhìn khung cảnh phu đúc phụ ăn bên cạnh, trong lòng mọi người không khỏi
có chút ngại ngùng xấu hổ.

Cặp vợ chồng này đúng là không nể mặt những fa như bọn hắn mà…

Sau khi hoàn thành xong bữa sáng thì nàng lại bắt tay vào làm thuốc, nam
nhân cũng ngoan ngoãn phụ xướng phu tùy ngồi bên cạnh nhìn nàng làm hay lâu lâu
bưng trái cây đút tận miệng cho nàng ăn, khung cảnh không khỏi có chút đầm ấm
quá khích.

(mm: :v gia cũng đang fa nè…)

Nàng chăm chú vào đống dược thảo trước mặt, có chút quên đi ngoại vật,
nhẹ nhàng điều chế thuốc.

Có một số dược liệu trong số này cũng không có công dụng làm mỹ phẩm,
nhưng đổi lại chúng có thể luyện thành một số viên thuốc có khả năng chữa các chứng
bệnh cơ bản như bệnh cảm, bệnh sổ mũi…

Với lại chuyến đi núi lần này có thể
kéo dài vài tuần hoặc bọn nàng có thể kéo đến đây sống luôn, quanh đây ngoại
trừ rừng rú thì chỉ có thú hoang, một tiệm thuốc cũng không có nói chi là nhà
dân! Nên nàng nhân lần này cũng nên điều chế vài loại thuốc dự phòng, vài kem
chống muỗi hữu hiệu…

Đôi tay thoăn thoắt đúng nhịp bỏ từng cây dược một vào đúng thời điểm
cần để vào, thành thạo dễ dàng điều chế thành công từng viên thuốc một. Chế
xong viên nào liền để nó vào một bình đựng nhỏ, ngoài bình cũng dán tờ giấy ghi
công dụng.

Sau khi điều chế xong phần thuốc men thì nàng cũng bắt đầu chế đồ trang
điểm…

Cứ thế sáu ngày trôi qua, rất nhanh cũng xong mọi việc cần làm, lúc nàng nhìn
sắc trời một lần nữa thì lúc này cũng đã xế chiều, vừa nghĩ đến nàng liền cảm thấy hơi mệt mỏi, hai tay xoa xoa, eo hơi vặn lại cử động cho lưu loát.

Đang vận động thì một mùi hương xộc đến mũi nàng, mắt phượng khẽ nhìn
lên hướng cửa lều thì thấy có một bóng nam nhân tuấn mỹ trên tay cầm lấy một
vài đĩa thức ăn đi đến chỗ nàng, trên môi hắn vẫn nở một nụ cười ôn nhu hiền
hòa.

(mm: phòng chế dược của mỗ nữ cũng được để ở một căn lều nhỏ được xây
riêng, ngoài ra cũng có một phòng nhỏ khác đựng thức ăn dự trữ với củi đốt,
chén đũa.)

Ánh mắt dời đến mấy đĩa thức ăn đã xếp hết lên bàn.

Một dĩa trứng chiên vàng nượm, canh bí ngô nóng hổi thơm ngon, một tô
cơm đầy dẻo mịn, một dĩa thịt chim rừng cùng một phần trái cây tráng miệng.

Nam nhân khẽ hỏi:

– nàng đói không?

Nàng lúc này bụng đã rột rột kháng nghị, không nề hà gì mà thẳng thắn
gật cái rụp:

– đói!

Hắn cười khẽ nhìn nàng đáng yêu, tay cầm đũa xách lên một miếng trứng
chiên được cắt đều ra rồi hướng đến miệng nàng, cưng chiều nói:

– aaa…

nàng mắt cười có chút ngốc nghếch, miệng há to, trẻ con nói theo:

– aaa…

(mm =,=: thôi đi bà già!

Mỗ nữ đạp một phát nữa vô mông)

Hắn cười cười rồi xoa xoa đầu hơi rối của nàng, vuốt vuốt thẳng lại rồi
múc một muỗng cơm tới…

(mm: =,= cho xin quá giang qua cái cảnh buồn nôn này…)

Nàng xoa xoa cái bụng căng tròn một cách thỏa mãn, mắt him híp hài lòng
như chủ tử nhìn hắn đang giúp nàng xếp lại mấy cái chai đựng các viên thuốc cùng
hộp đựng phấn son đã luyện xong vô mấy cái rương cách biệt.

Hắn xếp xong liền xoay người lại hướng nàng, bế nàng lên rồi đưa nàng đi
đến phòng trong cùng của lều chính, để nàng lên giường, giúp nàng cởi áo ngoài
với đôi giày “tự chế”, đắp mền lại cho nàng.

Trước khi rời giường còn hôn lên trán nàng một cái, còn xoa xoa bụng
căng của nàng mà không quên trêu chọc:

– Con chúng ta cũng được ba tháng rồi?

Có chút gân xanh nổi lên trán mỗ nữ, có chút muốn đá nam nhân kia một
cái nhưng lại làm biếng ra tay vì tâm trạng hiện tại cũng rất tốt, lời giận dữ
trong miệng xuất ra cũng biến thành sai nhờ:

– Tuyệt, ngươi giúp ta chuyển lời đến bọn Tiểu Cầm, sớm mai đem bốn hòm
chứa đồ trang điểm chở đến kinh thành buôn bán, nhân tiện đến công hội thương
mại đăng ký thêm tiền thuê sáu tháng nữa cùng mướn thêm thêm một gian hàng, à
đúng rồi, nhớ dẫn theo tiểu phàm với tiểu nam để tập tành thói quen buôn bán
nhé!

(mm: =,= nhân tiện nói luôn, cửa hàng của bà già thì 1 tháng thì mở 1
ngày, sau này vì chăm chỉ hơn nên 1 tháng 2 ngày, tổng doanh thu 1 tháng(bao
gồm chi phí mấy chục lượng mua nồi luyện thuốc) là 5000 lượng.)

Hắn gật đầu hiểu ý, có chút chờ mong hỏi tiếp:

– nàng không đi sao?

Nàng lắc lắc:

– ta không đi!

mắt lóe sáng, có chút ngả ngớn hỏi:

– thế mai nàng sẽ đi chơi với ta sao?

Mắt khinh thường nhìn hắn, có chút làm biếng bí hiểm trả lời :

– ta đi bắt sâu a !

có chút vượt quá sức tưởng tưởng hắn hỏi :

– bắt sâu ?

nàng gật dù xác nhận, miệng nhếch lên có chút đểu nói :

– đúng ! bắt sâu a…

Lại sáng sớm hôm sau, lúc nàng tỉnh dậy thì bọn người Tiểu Cầm cũng đã rời
đi, Phủ Tuyệt cầm khăn đến lau mặt cho nàng, vệ sinh cá nhân chút rồi ăn chút
cơm sáng thì nàng liền chuẩn bị hành lý, gói gói chút cơm trưa rồi bỏ vào tay
nải nhỏ, dự là lần này ra ngoài sẽ qua buổi trưa mới về.

Cũng mang theo một rương nhỏ rộng khoảng 3 sải tay nhưng nam nhân kia lại
mặt dày gói gém hành lý theo, bộ dạng có chút khẳng định « nàng dù có đi ổ
chó thì hắn nguyện cũng quyết bám theo cho bằng được », nên nàng vì muốn « khen thưởng » cho hắn nên đã quyết định đưa rương cùng tay nải cho
hắn giữ, có chút thong thả tự tại đi vào trong rừng sâu.

Thật ra trước lúc đi đến ngọn núi này thì nàng cũng nghiên cứu qua địa hình
quanh đây thông qua bản đồ cùng lời đàm luận của nhân dân quần chúng trong các
trà lâu, thì biết được ở nơi gần đỉnh núi của ngọn núi này có một hang động khá
kỳ lạ, bên trong có một hệ thực vật tồn tại, điều đó cũng không có gì kỳ lạ
nhưng lại lạ ở chỗ, mỗi lần có người đi vào phần cây cối mọc ở hang động đó thì
thể nào trên người cũng dính phải sợi tơ mỏng manh trong suốt.

Có người còn nghi ngờ liền hái một cành lá trong hệ thực vật ấy, lúc ra
ngoài hang động để tìm ánh sáng để quan sát thì lại giật nãy mình phát hiện
trên đó lại có có vài con sâu béo mộng nhiều màu sắc đang ăn lá cây, sau đuôi
nó còn nhả ra một sợi tơ trong suốt…

Người cổ đại có thể chỉ nghĩ đơn giản đó là con sâu, nhưng đối với một
người hấp thu tinh hoa ngàn năm tinh túy của người xưa như nàng thì vừa nghe liền
biết cái con sâu trong miệng những người này lại chính là con tằm – loài vật
nhả ra những sợi tơ mỏng manh trong suốt, giúp luyện ra những vải tơ tằm mềm
mại « hè thì mát, đông thì ấm » trong truyền thuyết.

Vải của người thời đại này vẫn còn có chút thô ráp, quá lắm cũng là vải sờ
vào mịn màng nhưng lại hơi thô cứng, những chất vải mềm mại nhẹ nhàng như tơ
tằm thì đến hiện tại vẫn chưa bị phát hiện ra.

Nàng đứng trước hang động trong lời đồn, bước chân chằm chậm khoan thoai
bước vào hang động.

Đứng trước đám lá cây mọc trong hang động, ánh mắt nàng vốn đã quen với
bóng tối cũng nhìn rõ được khung cảnh trước mặt, mi khẽ nhíu lại nhìn đám sâu
đang nhúc nhúc trong động, mắt hướng đến Phủ Tuyệt ra hiệu mở rương, ngón tay
nhanh chóng ngắt từng cụm cành nhỏ rồi bỏ vào rương, rất nhanh rương liền phủ
kín, nàng lấy nắp rương rồi đạy lên, sau đó lại khoan thai bước ra khỏi hang
động, hướng đến đỉnh núi đi tiếp.

Nam nhân đi theo phía sau kinh ngạc càng thêm kinh ngạc, có chút thú vị đi
theo sau lưng nàng, tay cầm hộp rương mà không sợ hãi gì mấy thứ nhúc nhúc đang
di chuyển trong rương.

Nữ nhân đi đến đỉnh núi thì đột nhiên quay phắt lại đối diện với hắn làm
hắn không khỏi giật mình. Thân hình nàng nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, rút
tay nãi của nàng ra khỏi cánh tay hắn, mở ra rồi lấy một tấm vải lớn khả dày
rồi xoay người phắt khăn một cái đặt lên mảnh đất, ngồi xổm xuống bắt đầu lấy
đồ ăn ra, đầu quay lại nhìn hắn, mắt có chút khinh khinh ý chỉ « nhanh
lên ! còn chờ gì nữa ! », nam nhân chớp chớp mắt có chút không
hiểu, mỗ nữ có liếc hắn khinh thường, không nhịn được mà mở miệng « ngọc »
ra :


Ăn trưa !

(mm khinh thường : làm quá bà nội :v)

Nam nhân thoáng ngạc nhiên liền mỉm cười có chút ngốc nhưng cũng đi qua
giúp nàng sắp xếp đồ ăn.

Trên đỉnh của ngọn núi cũng không nhọn hoắc như trong tưởng tượng, ngược
lại nó lại rất bằng phẳng, những tán cây cổ đại, một chùm suối nhỏ róc rách,
từng cụm hoa rừng đẹp rực rỡ, dây leo khẽ thả xuống, sương khói mù mịt do khí
mây tạo thành… những thứ tưởng chừng như đơn giản nhưng khi hợp lại lại trở nên
xinh đẹp mông lung đến dị thường, có quỷ dị nhưng lại làm cho người ta mê
luyến, muốn hãm sâu vào.

Hình ảnh một nam một nữ cùng ngồi (=,=… ăn) bên nhau lại làm khung cảnh
thêm lãng mạng, mơ hồ có thể thấy một luồng chỉ đỏ khẽ bao bọc nhẹ nhàng nhưng
lại rất chắc quanh hai người, nối số phận của họ thành một, cùng nhau nắm tay
nhau vượt qua con đường về phía trước thật khắc nghiệt.

Hai ngươi ăn xong liền sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về nhà, trên đường đi còn
hái chút trái cây dại ăn được, hái vài nắm rơm, bắt vài con thú rừng để chuẩn
bị đồ ăn cho bọn họ. Đang đi đến một đoạn đường núi đầy hoa dại thì đột nhiên
một bóng dáng nhỏ nhắn liền lao vào người họ.

Nam nhân đang định đứng trước người nữ nhân, bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm,
mắt híp lại nguy hiểm nhìn vật chết tiệt thì mọi việc đã không còn kịp nữa.

Nàng nâng ánh mắt lên nhìn rồi theo bản thân « hiền thục » mà đá
một phát lên bóng dáng kia làm cho nó phải bật người lại thật xa.

(mm : =,= đồ bạo lực !)

Nam nhân há hốc mồm nhìn khung cảnh trước mặt, có một chút không đỡ được
với tình huống hiện tại.

Y… y nên bảo vệ nàng ha… hay hỏi thăm « nạn nhân » a…

Lúc nam nhân còn đang suy nghĩ thì ánh mắt nữ nhân híp lại nhìn kỹ « cái
vật nguy hiểm không rõ nguồn gốc » kia…

Vừa nhìn thì lại kinh ngạc phát hiện ra vật nguy hiểm kia lại là… một con
cáo con lông xù.

Mặc nam nhân đang can ngăn, nữ nhân bước đến hướng con cáo.

Cáo con đang đau vì bị nàng đá, thấy hung thủ bước đến thì sợ hãi rụt người
lại, thân thể nhỏ nhắn khẽ run run, ánh mắt to ngân ngấn nước nhìn nàng sợ hãi.

Nữ nhân có chút mặt ngu gãi gãi cầm, hơi bối rối không biết xử lý ra sao.

Aiz… nàng hình như hơi nặng tay thì phải…

Một lúc sau nghỉ nghỉ, nàng cuối cùng vẫn cúi xuống ôm cáo con vào lòng mặc
cho nó khán nghị tránh né, ánh mắt đau lòng nhìn vết xước trên chân nhỏ của nó,
tay khẽ xoa xoa nhẹ nhàng lên vết thương, ôn nhu khẽ hỏi :

– ta xin lỗi, ngươi đau không ?

Cáo con khẽ rút người lại, như hiểu tiếng người mà miệng ô ô vài tiếng khán
nghị, cơ thể đông cứng cũng dần thả lỏng, người duỗi duỗi nhu nhu lên tay nàng
đang sờ.

Môi khẽ cười một tiếng, khẽ ôm nó chặt một chút, lại nghe tiếng nó ô một
tiếng kêu đau liền thả lỏng ra, khẽ cúi đầu xuống luôn miệng xin lỗi…

Nam nhân nhìn khung cảnh hòa thuận trước mặt có chút chướng mắt nhưng trong
lòng lại trở nên càng thêm ấm áp, mắt ôn nhu sủng nịch nhìn nàng cười cười.

Con cáo chết tiệt ! Dám giành nữ nhân với ta ! Có ngày ta xử bắn
ngươi !!!

Còn đang suy nghĩ lung tung thì tiếng sột sạt vang lên, nam nhân cùng mỗ nữ
liền xoa về phương hướng phát ra tiếng động, cáo con như phát hiện nguy hiểm mà
rút sâu vào trong lòng nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN