Trăng Máu - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Trăng Máu


Chương 12


Chàng trai loàng choàng ngồi dậy sau giấc ngủ dài. Anh sực nhớ chuyện đêm qua vội chạy nhanh ra khỏi phòng. Anh khựng lại khi thấy hai cô gái đang điềm nhiên ăn sáng. Anh đi đến nhìn chầm hai cô, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Sao cậu …”

“Đêm qua cậu mơ cái gì mà la chí choé thế hả?”

Không để chàng trai kịp nói hết câu, Vân nói chen vào tỏ vẻ khó chịu rồi vờ ngáp y như là tối qua bị mất ngủ vậy. Huy nhíu mày ngờ vực xảy ra tối qua. Chẳng lẽ chỉ là giấc mơ ư? Không thể nào. Một kẻ như cậu sẽ không bao giờ ngủ huống hồ là mơ. Nhưng … Mặc dù có rất nhiều nghi hoặc nhưng rồi cậu đều đẩy sang một bên và ngồi xuống bàn ăn sáng cùng hai cô gái, cười trừ nói.

“Xin lỗi.”

Linh nhìn hai người thắc mắc nhưng lại không hỏi. Có lẽ vì đêm qua vì quá ngủ say nên cô không nghe thấy gì cũng nên. Cô chỉ im lặng cắm cúi mà ăn.

Sau khi ăn xong ba người bạn cùng đi đến đến trường. Bầu trời trong xanh cao vời vợi, không khí trong lành thoáng đãng, xa xa là những đám mây đủ hình thù. Hai ngày nữa là rầm Vu Lan nhưng tiết trời lại đẹp như thế thật hiếm có. Và rồi Linh lại buồn bã khi nghĩ về anh trai, cô chưa bao giờ xa anh quá một ngày vậy mà …

“Nhanh đi trễ giờ rồi đấy.”

Như hiểu được tâm trạng của cô gái, Huy nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo đi, giọng khẽ vang. Linh mỉm cười nhìn chàng trai, một nụ cười e thẹn của cô gái đang yêu. Hai người bây giờ nhìn chẳng khác gì một đôi trẻ yêu nhau thắm thiết cả.

Vân đưa mắt nhìn hai người bạn gượng cười, cô không biết phải chúc mừng hay ngăn cản cuộc tình trái ngang của một nữ phù thuỷ trong truyền thuyết và một gã người thường luôn tỏ ra mạnh mẽ. Đôi mắt nhìn xa xăm nhớ về vị chủ nhân trong tim mình chua xót cay đắng. Duyên phận của họ đã chấm dứt kể từ khi anh trở về căn biệt thự đó. Nhưng cô chưa từng hối tiếc vì đã yêu anh.

o0o

Suốt cả quãng đường đi từ sân trường đến khu dãy C nằm bên trái dãy phòng dành cho ban giám hiệu và thầy cô giáo ba người bạn đã nghe được mấy câu xầm xì xôn xao về những điều bí ẩn đang xảy ra ở đây. Thấy ba người bạn cùng nhau đến lớp học đám bạn cùng lớp ào tới vây quanh hỏi thăm. Cũng phải thôi từ cái hôm Ngọc xảy ra chuyện cả ba đều nghỉ học mà. Sang vỗ nhẹ vai Linh ra vẻ ta đây lớp trưởng.

“Nè ba người làm quái gì mà nghỉ học hoài thế?”

“Tui bị đau mà.”

“Mỗi mình bà bị đau mà hai …” Sang đang nói thì Vân đã chen ngang, với vẻ mặt hấp tấp cô hỏi dồn.

“Trên trường có chuyện gì thế?”

“Trong thời gian ba người nghỉ có nhiều chuyện lắm.”

Sang vắt tay cầm nó vòng vo làm Vân bực dọc. Cô xoay sang nhìn Thành nói như ra lệnh.

“Ông mau nói tui nghe đi.”

“Ừ thì thằng nhóc Nam mới nhập học mất tích, cô Xuân và thầy Giang đã chết thảm, nguyên nhân thì đang điều tra.”

Thành nói chậm chậm rãi và thận trọng, đám học sinh khi nhắc đến chuyện này lại tỏ ra ái ngại, lo lắng. Sang chen vào, giọng rõ ràng hẳn.

“Thứ duy nhất còn lại là cánh tay của hai người đó, cảnh sát đã xác định rồi.”

“Ngoài ra bên cạnh hai cánh tay đó là cái bàn đá khắc chữ hay kí tự gì đấy.”

“Còn nữa trên tay hai người đó còn khắc hình mặt trăng khuyết nữa.”

Đám bạn của ba người họ thay nhau nói, không khí nơi đây lại càng chùn xuống, ngột ngạt đến khó thở.

Một hình ảnh xẹt thoáng trong đầu Linh, một người đàn ông gắng sức chạy nhưng không kịp. Con vật to lớn lao đến đè ông trong móng vuốt sắc nhọn mặc cho ông gào thét đau đớn, chất nhớt từ miệng nó nhiễu xuống người ông rồi nhanh như chớp mở to hàm răng nhọn hoắt cấu xé con mồi một cách tàn nhẫn. Máu chảy lan xuống và bị đống cát sạn chặn lại, một người phụ nữ thản nhiên đứng nhìn cảnh đó rồi bật cười hả hê, đôi mắt rực đỏ nhìn xoáy sâu. Linh loạng choạng ngã lùi về phía sau, hơi thở nhanh hơn, khuôn mặt sợ hãi nhìn những người bạn, giọng đứt quãng gắng nói thành lời.

“Máu … Toàn là máu …”

“Cậu bị sao vậy?”

“Sạn … máu …”

Vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh cô gái nhỏ thều thào không thành câu. Dường như hiểu được cô gái Vân xoay nhìn đám bạn hỏi nhanh, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.

“Trường mình có chỗ nào đang xây dựng không?”

“Ở phía sau khu B.”

Sang nói, Vân vội chạy đi, cả nhóm bạn cùng với Huy và Linh vội rảo bước theo sau.

Khu B bỏ trống đã lâu và bây giờ đang sửa sang, xây dựng lại để phục vụ cho năm học tới. Lần theo lối sau của khu B họ dừng lại trước mấy bãi cát xây dựng. Nhìn Vân sững người khi bước sang đống cát đó, Huy và Linh tiến lại gần. Cô gái nhỏ thản thốt đưa tay bịt nửa miệng cả người run lên. Một vũng máu tươi đặc quánh lại bắt đầu có mùi hôi thối, bên trên vũng máu là một cánh tay bị ăn dỡ và mấy mảnh vải còn lại của bộ đồ nạn nhân, và đặc biệt là hình ánh trăng khuyết được khắc trong lòng bàn tay.

“Đến nghĩa địa gặp ta nếu không ta sẽ giết chúng.”

Một lời thầm thì vang lên trong đầu cô gái nhỏ. Linh tái mặt nhìn hai người bạn rồi lẳng lặng rời khỏi đó. Có một chuyện mà cô chưa nói cho họ biết, chính là người phụ nữ trong hình ảnh thoáng qua đầu lúc nãy là … thiếm của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN