TỪ TỪ YÊU - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


TỪ TỪ YÊU


Chương 36


Như nhiệm vụ được giao, Thẩm Lạc Liên bắt tay xử lý đống chén bát mới ăn xong. Kiều Di giờ đang gọt trái cây trên bàn. Anh để ý, bao giờ ánh mắt của cô cũng chăm chú mỗi khi làm điều gì đó cùng với rất hăng say. Trong lòng anh như hiện lên chút tia ấm áp lạ thường.
Rửa chén bát xong, Thẩm Lạc Liên tự động ngồi xuống ghế, tay cầm lấy một miếng táo xanh rồi cắt. Anh nhìn lướt qua lên mặt cô, mắt dừng lại trên trán của cô hình như có chút bầm tím. Là tối qua đầu cô đập về phía trước.
Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô, lấy con dao cùng trái táo đang gọt vỏ dở xuống dĩa. Kéo cô đứng dậy, Kiều Di khó hiểu không biết con người này đang tính làm gì cô. Đến gần sô fa anh nhẹ ấn cô ngồi xuống, còn mình đi đến thủ đựng thuốc lôi ra mấy chai thuốc gì đó, rồi mang đến đặt lên bàn.
Cô nhìn chai thuốc trên bàn, rồi nhìn người đang ngồi bên cạnh.
Tay anh đưa lên, đặt vào mặt và tai của cô, xoay đầu cô lại đối diện anh. Cô muốn cựa quậy, nhưng bị anh giữ chặt.
“Ngồi yên, để tôi xem cho cô”
“???”
Thẩm Lạc Liên từ từ dùng tăm bông chấm thuốc nhẹ lên phần trán của cô, lúc này thuốc ngấm vào da cô mới cảm nhận được hình như trán cô bị thương mà lại vô cùng rát. Cô nhíu chặt mày lại.
“a”
“Có đau lắm không?”
Giọng anh phát ra quá mức nhẹ nhàng, làm cô có chút không kịp tiêu hóa, mặt cô như nóng lên thì phải.
“Tôi, không sao” Cô vô cùng lúng túng
“Tôi xin lỗi”
Kiều Di thêm một phen chấn động, cô có thể cảm nhận được dây thần kinh của cô nó căng lên đến mức độ nào. Tại sao hôm nay anh lại hiền hòa như vậy, làm cô không thích ứng nổi. Cô không dám tin đây là sự thật. Cô mơ hồ dùng tay mình tát nhẹ lên má vài cái rồi ngước lên nhìn người đang ngồi bên cạnh. Thẩm Lạc Liên dừng động tác lại nhìn hành động kì lạ của cô, anh bật cười. Mặt cô càng đỏ lên thấy rõ, vành tai cũng đỏ au. Anh cố ý muốn trêu chọc cô thêm.
Gương mặt cô đang ngước lên, Thẩm Lạc Liên nhân cơ hội liền cúi xuống hôn lên môi cô. Kiều Di nín thở, toàn thân cô như nóng lên, cô sắp chết vì ngạt thở mất.
Thẩm Lạc Liên thấy cô không động tĩnh gì, môi anh rời môi cô, đôi mắt to tròn của cô mở ra với vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra. Cảm nhận được môi của anh đã không còn chạm môi mình, Kiều Di thả lỏng người, thở ra một hơi mạnh. Rồi cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh.
“Là thật không phải em đang mơ đâu” Thẩm Lạc Liên nói
“Tôi… tôi đi uống nước”
Để tránh việc vừa rồi xảy ra lần nữa, Kiều Di đứng dậy bước qua chân anh, nhưng không may lại vấp phải chân của anh, cô mất đà ngã về phía trước. Cũng may Thẩm Lạc Liên nhanh tay giữ người cô lại, cả người cô bị xoay mạnh, vô tình ngã lên người anh. Thẩm Lạc Liên cảm nhận được lửa nóng trong cơ thể của đàn ông như đang được tiếp thêm lửa lớn. Kiều Di luống cuống chân tay, cô không dám mở mắt nhìn đối phương thêm lần nào nữa. Chỉ trách mình tại sao lại cứ vụng về như vậy.
Cô chống tay lên ngực anh, hai lòng bàn tay cảm nhận được nhịp đập bên trong của anh đập vô cùng nhanh. Cô giật tay lại, ngồi dậy ra khỏi người Thẩm Lạc Liên, cô bưng khuôn mặt đỏ của mình chạy thẳng vào bếp.
Tự tát nhẹ lên mặt mình hai cái.
“Sao mày lại bất cẩn như vậy”
Thẩm Lạc Liên ngồi dậy, khóe miệng anh khẽ cười. Ngày hôm nay có thể nói khá là vui vẻ đối với anh.
————-
Tống Thanh Thuần mấy ngày nay im lặng đến mức lạ thường. Có vài người quan tâm chạy qua hỏi han tình hình cô như thế nào, nhưng cô vẫn không nói lời nào.
Sau lần cô cùng mọi người ăn uống tại quán BBQ, đến khi đến bệnh viện vô tình gặp lại người phụ nữ lần trước cùng nói chuyện với bác sĩ Thẩm, thường xuyên tới bệnh viện mang cơm trưa đến. Cô nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ có đơn giản là bạn bè giống như thầy Thẩm đã nói lần trước hay không? Giống như giác quan phụ nữ mách bảo hình như họ không phải đơn thuần là bạn bè bình thường. Thầy Thẩm cũng chưa có nghe tin kết hôn, lại càng không thấy có bạn gái. Vậy người phụ nữ đó là ai? Chẳng lẽ là em gái?
Đúng chắc chắn có thể là em gái của thầy, nhìn hai người cũng khá giống nhau.
Tự một mình cô ngồi suy đoán ngẩn ngơ.
“Tống Thanh Thuần, thầy Thẩm cần tìm cậu”
Bị giọng nói làm thức tỉnh khỏi nhũng suy nghĩ viển vông, Tống Thanh Thuần mau chóng định thần lại.
“Tôi đi ngay”
Dọc đường đi cô suy nghĩ, có nên hỏi thẳng thầy về vấn đề này hay không? Nhưng nếu thẳng thừng như vậy thì thật không hay.
“Thanh Thuần, ngồi xuống đi”
Hình như cô nghe tiếng ai đang nói với mình. Cô gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, lắc lắc đầu cho thoát ra những suy nghĩ ngẩn ngơ. Cô quan sát nơi mình đang đứng là phòng làm việc của thầy Thẩm, cô vào lúc nào cô không hay biết.
Thẩm Lạc Liên nhìn hành động kì lạ của cô, nhưng không quá quan tâm đến, anh lật từng tờ giấy trên bàn nhìn qua từng trang. Rồi nhàn nhạt nói:
“Việc lần trước tôi nhờ em làm, em đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Trước đó Thẩm Lạc Liên nhận bản kế hoạch từ chủ nhiệm khoa của anh, nội dung trong đó là anh cùng hai bác sĩ khác sẽ dẫn ba nhóm thực tập sinh đi tỉnh M một tuần. Đến đó để cấp phát thuốc cho người dân, khám bệnh miễn phí. Hằng năm bệnh viện của họ vẫn thường tổ chức vài chuyến đi như vậy đến các tỉnh có điều kiện khó khăn.
“Em đã chuẩn bị xong hết rồi, thầy có cần gấp không? Để em chuyển qua thầy ngay”
“Không sao, em cứ ra ngoài trước đi. Nghỉ trưa có thể gửi đến là được”
“Vậy thì em xin phép ra ngoài. Chào thầy”
Tống Thanh Thuần mở cửa phòng làm việc của Thẩm Lạc Liên ra, cô từ từ khép lại cánh cửa, rồi thở phù một hơi ra như trút đi sự căng thẳng lúc ở bên trong đó.
“Thanh Thuần không ngờ gặp được cậu ở đây” Một nữ sinh thực tập tới
“Tôi vừa mới gặp thầy Thẩm. Có chuyện gì tìm tôi sao?”
“Mọi người đang tập trung tại phòng bệnh 1xxx chờ nghe thầy Diệp hướng dẫn sơ cứu bệnh nhân bị hóc xương và đồ vật. Cậu có đi không?”
“Đi chứ, đều nằm trong chương trình học của chúng ta cả”
“Vậy, ta đi thôi”
—————-
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN