TỪ TỪ YÊU - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


TỪ TỪ YÊU


Chương 37


Đào Duy Lâm đẩy cửa phòng làm việc của Thẩm Lạc Liên, anh nhìn quanh phòng, phát hiện hôm nay hình như không thấy hộp cơm dễ thương được đem tới. Hiện giờ đã hơn 12 giờ trưa, Thẩm Lạc Liên vẫn ở trong phòng cặm cụi làm việc.
“Cậu tính nhịn ăn trưa luôn hay sao?”
Đào Duy Lâm vừa đi vừa nói tiến đến gần bàn làm việc của Thẩm Lạc Liên. Tay anh nghịch nghịch cây bút đựng trong hộp đựng tròn trên bàn.
“Kiều Di lại để cậu nhịn đói sao?”
Thẩm Lạc Liên vẫn không để ý đến lời nói như đang trêu chọc của Đào Duy Lâm.
Vẫn không thấy người hồi đáp lại. Đào Duy Lâm ngồi lên góc bàn làm việc, tay đang cầm bút gõ gõ lên bàn.
Thẩm Lạc Liên thấy khó chịu với người này, anh đưa mắt nhìn lên. Thật muốn chửi một trận cho ra mặt.
“Cậu đang làm trò gì đấy?”
Đào Duy Lâm như bị một nhát dao đâm sau lưng, không ngờ từ nãy giờ anh nói chuyện với con người này, rồi cuối cùng lại không được người khác để vào mắt. Cảm giác thật sự tổn thương lớn.
“Tôi thật không ngờ, cậu như thế này, tại sao lại có mấy nữ sinh thực tập muốn dành cả đời cho cậu nữa cơ đấy”
“Đừng nói chuyện linh tinh”
“Sao, sao, không lẽ sợ vợ nghe được ghen sao?”
“Tôi không muốn đùa với cậu” Thẩm Lạc Liên đứng dậy khỏi ghế, Đào Duy Lâm tưởng mình sẽ bị ăn một cước từ người này, anh vội co người, che đầu lại “Tránh ra cho tôi”
Hóa ra không như Đào Duy Lâm nghĩ, anh đã lo lắng dư thừa rồi.
Chuông báo tin nhắn vào điện thoại Thẩm Lạc Liên, anh vội lấy điện thoại từ túi áo ra, mở hộp thư lên.
“Thật xin lỗi, trưa nay tôi đi gặp đối tác, nên không thể chuẩn bị bữa trưa cho anh được, anh tìm thứ gì ăn tạm đi. Chiều tối tôi trở về sớm, sẽ nấu bù”
Không ngờ đang lúc cơn tức sôi trào thì nhận tin nhắn này của cô gửi đến, lòng anh như nguội đi, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Đào Duy Lâm nhìn thấy cảnh lạ này chưa bao giờ được thấy, anh cảm thấy cả thân mình nổi da gà, rùng mình một cái, không tin vào mắt mình.
“Đi, hôm nay tôi mời cậu một bữa trưa”
Càng khó tin hơn, hiếm khi Thẩm Lạc Liên mở lời mời anh ăn một bữa. Anh không biết ngày hôm nay là anh có lộc hưởng hay là sau bữa trưa này có chuyện xấu gì đến với anh hay không? Nhưng mà được người khác mời, ngu gì không hưởng.
Mọi tưởng tượng của Đào Duy Lâm hoàn toàn sụp đổ, anh cứ nghĩ rằng người bạn tốt này sẽ mời anh một bữa trưa ngoài nhà hàng gần đây, hóa ra là dẫn anh đến canteen. Món ăn ở đây khó ăn thật nhưng anh công tác ở đây đương nhiên phải ráng chịu đựng ăn. Ngỡ hôm nay sẽ được đổi không khí, nhưng tất cả chỉ là do anh tự tưởng tượng ra.
Thẩm Lạc Liên thấy vẻ mặt ngờ ngệch của Đào Duy Lâm anh thấy buồn cười.
“Sắp hết giờ đương nhiên canteen chinh là lựa chọn tốt nhất rồi”
“Ừ, cậu nói cùng phải”
Đào Duy Lâm không thể phản bác lại câu nói của Thẩm Lạc Liên, đúng là sắp tới giờ vào làm việc, nếu bây giờ ra khỏi bệnh viện cũng khá mất thời gian.
Canteen chính là lựa chọn tốt nhất giống như lời bác sĩ Thẩm nói.
—————
“Này, tôi hỏi thật cậu chuyện này”
“Tôi không ngờ cậu cũng như đàn bà đấy”
Ý của Thẩm Lạc Liên nói Đào Duy Lâm nhiều chuyện.
“Tôi chỉ tò mò, chẳng lẽ cậu chưa từng tò mò chuyện gì sao?”
Vé sau của Đào Duy Lâm giống như nhắc lại chuyện lần trước xảy ra giữa anh với Kiều Di. Lần đó cô đi chung với tên giám đốc Từ gì đó, nhìn vẻ mặt của tên giám đốc đó thật sự nói là vô cùng cảm ái đối với cô. Anh tò mò không biết mối quan hệ thật sự giữa cô với tên giám đốc đó có thật sự là cấp trên cấp dưới hay không? Anh hỏi cô về mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô không trả lời thẳng anh mà nói như không nói, làm anh tức giận.
“Này, dạo gần đây cậu hay bị mất hồn đấy”
Đào Duy Lâm đưa tay khua qua khua lại vài cái trước mặt Thẩm Lạc Liên. Anh mau chóng hồi tỉnh lại, gạt mạnh tay của Đào Duy Lâm ra.
“Cậu không có việc gì làm hay sao? Công nhận khoa sản các cậu rảnh rỗi thật”
“Tôi đương nhiên bận rộn, cậu mới là người rảnh rỗi” Đào Duy Lâm có chút tức giận nói.
“Vậy không tiễn, mời đi đi”
“Cậu khá lắm. Tôi sẽ nói cho toàn bộ các nữ bác sĩ, y tá, thực tập sinh đến cả bệnh nhân nữ là cậu đã kết hôn”
Lời này của Đào Duy Lâm giống như muốn đe dọa Thẩm Lạc Liên
“Vậy tốt thôi, tôi không phải tốn sức để nói cho mọi người biết là tôi đã kết hôn” Thẩm Lạc Liên nói chuyện như không nói.
“Cậu, làm tôi muốn sộc máu ra ngoài rồi đấy”
Đào Duy Lâm như cạn lời không thèm nhìn Thẩm Lạc Liên, nhanh chân bước ra khỏi cửa phòng làm việc của người này, đóng mạnh cửa lại một tiếng lớn “Rầm”. Mọi người đang đi ngoài hành lang một phen giật mình, ánh mắt nhìn theo sau.
Bác sĩ Đào vừa đi được ít phút thì tới lượt Doãn Minh đến tìm gặp Thẩm Lạc Liên, cậu gõ cửa vài cái.
Thẩm Lạc Liên ở bên trong nghe tiếng gõ cửa xác định chắc chắn không phải là Đào Duy Lâm vì anh biết cậu ta sẽ chẳng bao giờ chịu để mình tốn ít giây chạm vào cửa. Điều đó thể hiện đúng bản chất không có chút lịch sự nào của cậu ta.
“Vào đi” Thẩm Lạc Liên ngồi xuống ghế, dựa hẳn lưng về phía sau.
Doãn Minh sau khi được phép của thầy, cậu đẩy cửa đi vào, cúi đầu chào. Sau đó đứng thẳng người trước mặt Thẩm Lạc Liên.
“Thầy Thẩm, kế hoạch của đợt thiện nguyện lần này bên trưởng khoa vừa thông báo có sự thay đổi”
Thẩm Lạc Liên không phản ứng gì, anh nghe được tin này trong lòng không ngừng vui mừng, vậy là anh không cần phải đi sớm. Thật sự anh đi thật trong tuần sau chắc chắn sẽ rất nhớ cô. Không nhớ mấy món ăn của cô nấu. (Anh phản bác suy nghĩ của mình, nhưng thật sự là nhớ cô chứ không phải là đồ ăn của cô nấu.)
Thẩm Lạc Liên khẽ mỉm cười, Doãn Minh vừa chứng kiến một cảnh này của người thầy, vị bác sĩ được cho là khó tính nhất trong bệnh viện này cũng có lúc cười một cách ngớ ngẩn như vậy.
“Vậy kế hoạch mới là khi nào đi?”
“Cuối tháng này”
“Còn việc gì nữa không?”
“Hết rồi ạ” Doãn Minh đang quay lưng chuẩn bị đi chợt nhớ lại điều gì đó, cậu quay lại “Thầy Thẩm hình như là thời gian sẽ kéo dài thêm một tuần nữa, còn có thêm một đơn vị nào đó sẽ đi chung chuyến này”
Thẩm Lạc Liên gật gật đầu.
“Đã hết chưa, vậy ra ngoài đi”
Thẩm Lạc Liên thẳng thừng đuổi người cũng giống như cách anh đuổi Đào Duy Lâm đi lúc nãy. Vì quá quen với cách tiễn khách này của bác sĩ Thẩm, mọi người cũng không cảm thấy gì khác lạ.
Doãn Minh ra khỏi phòng, cậu đến phòng giải phẫu hiện giờ các thực tập sinh nhóm của cậu đang ở đó làm báo cáo.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN