Cậu chủ lạnh lùng khó gần.
Chương 8: Ra ngoài ăn tối.
Tâm trạng vô cùng tốt đẹp. Chuyến đi lần này, anh em họ Triết có mua quà cho cô hầu nhỏ nhắn của mình.
Chỉ còn ba tiếng nữa là về tới nhà, Vũ Khanh chợp mắt một lúc.
Vũ Hàn gọi điện thoại cho trợ lí Hoắc Tề Danh nhờ cậu ta giúp anh chuẩn bị đặt sẵn một nhà hàng.
Tối nay, anh sẽ cùng Băng Băng đi ăn tối ở nơi có không gian riêng tư đầy ngọt ngào.
Nghĩ đến Băng Băng, tâm tình cực kì hưng phấn, không tự chủ mà nhếch môi cười.
~~~~~~~~~~~~
” Ủa, sao trên kệ lại có giầy của cậu chủ? “
Khiết Băng Băng vừa đi học về, lấy làm lạ thắc mắc hỏi Nghi Nghi đứng kế bên.
” Chắc cậu chủ trở về sớm “
Khiết Nghi Nghi nhún nhún vai, trên môi cong lên nụ cười nhàn nhạt khó thấy.
” Thật sao? Chị phải đi kiếm cậu chủ đòi quà mới được “
Băng Băng mang theo balo chạy thẳng lên lầu với nét mặt tươi cười rạng rỡ.
Nghi Nghi phía sau lắc lắc đầu, đi lên lầu về phòng mình, lấy đồ tắm cho sạch sẽ.
Một ngày dài vận trên người bộ đồng phục, cảm giác người cô cực kì khó chịu, cứ rích rích làm sao.
Pha bồn nước ấm, Nghi Nghi trút bỏ đồ rồi trèo vào bồn, ngâm mình trong làn nước ấm thật thoải mái.
~~~~~~~~~~~
Khiết Băng Băng một mạch chạy vào phòng Triết Vũ Hàn mà không gõ cửa. Kết quả bắt gặp anh đang mặc áo choàng tắm màu trắng ngồi trên giường sấy tóc.
” Aaa…..xin lỗi “
Cô khiếp đảm hét lớn, nhắm mắt muốn chuồn đi.
” Đứng lại, em mau qua đây giúp tôi sấy tóc “
Khiết Băng Băng hít vào thở ra, điều chỉnh cảm giác xấu hổ muốn bỏ chạy, chậm chạp xoay người đi lại.
Đem máy sấy từ tay Vũ Hàn cầm lấy, cô vò vò tóc anh, hong cho khô tóc.
Bàn tay mềm mại của Băng Băng chạm vào tóc khiến cho Triết Vũ Hàn cực kì thích cái cảm giác đó.
Nó rất dịu dàng, ấm áp.
” Cậu chủ sao về sớm vậy? “
” Xong việc rồi về. Chứ em muốn tôi đi càng lâu càng tốt à “
” Băng Băng không có ý đó “
Khiết Băng Băng chuyên tâm sấy tóc, không nói chuyện nữa. Hoàn toàn quên mất chuyện quan trọng.
Lên đây là để đòi quà.
Tắt máy sấy trả lại cho Vũ Hàn, cô chuẩn bị bỏ ra ngoài.
” Băng Băng “
Triết Vũ Hàn nắm tay cô kéo lại. Xoay một vòng, đầu Băng Băng đập vào bờ ngực rắn chắc của anh.
Thế nào lại ngồi trên đùi anh nữa chứ.
” Cậu chủ bỏ tay ra “
Khiết Băng Băng nhắc nhở, Triết Vũ Hàn mờ ám càng ghì chặt eo cô, tà mị trêu ghẹo.
” Xấu hổ sao? “
” Cậu chủ, Băng Băng không rảnh mà đùa nha “
Khiết Băng Băng rất dễ nổi quạu. Cậu chủ đáng ghét cố ý khiêu khích cô? Lại không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?
” Cau có sẽ mau già đó. Em ngồi yên đi, tôi lấy quà cho em “
Triết Vũ Hàn nhéo má Băng Băng, đặt cô ngồi xuống giường, anh đứng dậy đi lại cái vali lấy ra một hộp quà thắt nơ vô cùng xinh xắn.
” Đúng rồi. Băng Băng lên để đòi quà mà “
Cô vui mừng nhảy cẫng, mém nữa té sấp mặt nhưng coi như không có chuyện gì. Cười hì hì, đưa tay đón lấy hộp quà anh đưa cho.
” Cảm ơn cậu chủ Vũ Hàn “
” Em vui là được. Tối nay em cùng tôi ra ngoài dùng bữa “
” Vâng. Thôi Băng Băng về phòng “
Cô tí ta tí tởn chạy về phòng mở quà.
Anh tặng cô là một bộ váy xoè màu hồng phấn, ngay thắt lưng có đính đá quý. Thật đẹp và sang trọng.
Ôm món quà cười mãi. Một lúc sau mới đem dẹp rồi đi tắm, sửa soạn cho buổi tối còn ra ngoài ăn.
~~~~~~~~~
Đến 7h tối, Khiết Nghi Nghi bận bịu dưới bếp giúp dì Hạnh chuẩn bị bữa tối.
” Nghi Nghi không lên phòng cậu chủ sao? “
Dì Hạnh thấy cô cứ loay hoay phụ dì nấu nướng lấy làm tò mò, ân cần lên tiếng hỏi.
” Không ạ. Cậu chủ chắc hẳn rất mệt. Nghi Nghi không muốn làm phiền, để cậu chủ nghỉ ngơi ạ “
” Con dọn ra bàn đi rồi gọi cậu chủ Vũ Khanh xuống. Băng Băng với cậu chủ Vũ Hàn ra ngoài dùng bữa rồi “
Dì Hạnh nói, lau bếp sạch sẽ rồi bê phần ăn của mình lui về gian nhà sau.
Khiết Nghi Nghi bưng đĩa bò xào lên mũi ngửi ngửi.
Thơm quá đi.
Nhanh tay dọn lên bàn, cô đi lên lầu, hướng tới phòng của Triết Vũ Khanh, chầm chậm bước tới.
” Cốc…..cốc…cốc “
” Vào đi “
Không đợi Nghi Nghi chờ lâu, bên trong đã truyền ra giọng nói lạnh lùng.
” Chuyện gì? “
” Dùng bữa ạ “
Cảm giác cậu chủ cứ mãi lạnh lùng, tạo khoảng cách chẳng mấy dễ chịu. Điều đó làm tâm trạng cô ủ dột, buồn bã.
Nhìn cậu chủ Vũ Hàn và chị Băng Băng quan tâm nhau hơn cả mức quan hệ cậu chủ- cô hầu.
Tự dưng lại rất ganh tị. Uỷ khuất ngập tràn trong lòng. Mặc dù không phải cô hầu thực sự, đó chỉ là cái danh xưng Vũ Khanh hay gọi bên ngoài.
Thật chất là phải gọi tên, đối với Nghi Nghi như cô em gái.
Nhưng Vũ Khanh không muốn thế nên mới bắt Nghi Nghi gọi là cậu chủ, gán ghép cô với cái danh là người hầu.
Ngay cả Triết Vũ Hàn cũng chẳng muốn Băng Băng gọi mình là anh trai. Vì anh dám chắc, anh thích Băng Băng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!