Cậu chủ lạnh lùng khó gần. - Chương 9: Băng Băng uống rượu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Cậu chủ lạnh lùng khó gần.


Chương 9: Băng Băng uống rượu.


Khiết Nghi Nghi đơn giản gọi một tiếng, lầm lủi bỏ xuống nhà ngồi vào bàn ăn chống cằm chờ đợi.

Triết Vũ Khanh đi xuống. Vừa rồi qua giọng nói anh có thể biết được Nghi Nghi đang ấm ức cái gì đó.

Vào chỗ ngồi, anh đưa chén cho Nghi Nghi bới cơm.

Khiết Nghi Nghi cầm lấy bới cho anh một chén đầy ắp làm anh chau mày.

” Nghi Nghi, em bị sao vậy? “

” Không sao? “

Khiết Nghi Nghi tự mình bới một chén cơm, tao nhã gắp thức ăn bỏ vào chén. Từ tốn đưa lên miệng ăn.

” Em bỏ bớt cơm trong chén ra giúp tôi “

” Cậu chủ….”

Cô kêu lên một tiếng. Muốn nói rồi lại thôi. Bỏ chén cơm trên tay xuống. Lẳng lặng nghe theo Triết Vũ Khanh.

Nghi Nghi dùng bữa trong yên lặng. Tự ai nấy ăn, không gắp cho nhau.

Vũ Khanh đúng là khúc cỗ cứng nhắc. Lạnh lùng đến làm Nghi Nghi bực dọc.

Đem chén đĩa đi rửa, do quá bực tức lẫn buồn bã, sơ ý trượt tay làm vỡ đĩa xuống sàn, cuống quýt bỏ găng tay, chạy đi lấy ki hốt rác và chổi.

Bất cẩn té cái uỵch, nằm sấp trên sàn, cánh tay trắng nõn vươn ra bị mảnh vỡ của đĩa ghim thẳng vào.

Đau rát đến chảy máu.

Khiết Nghi Nghi gượng ngồi dậy, ôm lấy cánh tay đang rỉ máu nhăn mặt.

” Sao lại hậu đậu đến nông nỗi này “

Triết Vũ Khanh lúc nãy nghe tiếng đỗ vỡ không vội đi vào. Vì anh biết Nghi Nghi bực bội không muốn nhìn thấy mình.

Mà ngồi yên thì không được, anh quyết định phải vào xem thử.

Nhìn thấy cánh tay Nghi Nghi rướm máu, Triết Vũ Khanh cau chặt mày.

Cô thấy anh vào vội lấy tay rút mảnh vỡ ra, lấy nước ở vòi tạt vào chỗ bị dính máu.

Vết thương không may đụng chạm nước càng rát gấp bội. Cô nhăn mặt, nhanh rửa sạch máu ở cánh tay.

Triết Vũ Khanh bước tới cầm cổ tay của Khiết Nghi Nghi kéo lại bàn ấn ngồi xuống.

” Đừng bực bội nữa. Đợi tôi sát trùng băng lại vết thương cho em “

Anh đi lấy gòn, bông băng, nước muối sinh lí,..đặt lên bàn.

Thấm gòn vào dung dịch nước muối, anh nhẹ nhàng lau sơ qua vết thương cho Nghi Nghi.

Sau khi sát trùng sạch sẽ, lấy một miếng gạc gấp làm tư đặt vào miệng vết thương, dùng keo dán lại.

” Em về phòng đi. Để đó tôi rửa. Lát nữa sẽ mang quà đến cho em, đừng ấm ức mãi thế “

” Nghi Nghi ấm ức khi nào “

Khiết Nghi Nghi chu môi, hai ngón tay chọt chọt nhau. Nhìn cưng chết được.

Triết Vũ Khanh nhếch môi, ghé sát vào tai cô thì thầm những từ ngữ ám muội.

” Vừa nãy, ai đã ấm ức muốn khóc? Còn tức giận đến vô phép với tôi, còn bày ra bộ mặt phụng phịu”

” Có đâu chứ “

Nghi Nghi đỏ mặt, lấy tay đẩy Vũ Khanh. Vô tình môi cô chạm phải má anh trong lúc cả hai người đẩy người ôm.

” Aaaa…cậu chủ khó ưa “

Khiết Nghi Nghi vùng chạy ra khỏi phòng bếp. Hai tay ôm gương mặt đỏ như tôm luộc.

Cô vừa hôn cậu chủ sao?

Điên chết mất.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Triết Vũ Hàn đưa Băng Băng đến một nhà hàng sang trọng, vì đã đặt trước nên anh đi thẳng vào vị trí bàn ăn của mình. Phía sau là Băng Băng vận trên người bộ váy body ôm sát đường cong cơ thể.

Tay cầm chiếc ví, chân mang giầy cao gót tiếp bước. Vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh.

Cách bố trí ở đây thật đẹp. Còn nữa, thức ăn trên bàn toàn là sơn hào hải vị, còn có cả rượu vang.

Khiết Băng Băng thích thú ngồi vào ghế, cầm chai rượu vang cô rót vào hai ly. Đưa cho Vũ Hàn một ly, cô nhướn mày nói.

” Cậu chủ “

” Này, em chưa đủ tuổi để uống rượu”

Triết Vũ Hàn cốc đầu cô giật lại ly rượu không cho cô uống. Anh lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Băng Băng nhìn theo rất muốn uống. Cô muốn biết mùi vị nó như thế nào.

” Cậu chủ cho uống thử đi. Một tí thôi “

” Không. Mau ăn đi “

Triết Vũ Hàn kiên quyết nói không. Gắp thức ăn bỏ vào chén cô bảo mau ăn.

Khiết Băng Băng đành ngoan ngoãn ăn nhưng chưa từ bỏ ý định nếm thử rượu.

Canh lúc anh đi vệ sinh thì nhanh như chớp cô lấy ly lúc nãy rót rượu thêm cho đầy ly, ngửa cổ uống cạn.

Mùi vị của rượu xộc vào mũi hơi khó chịu, đưa tay che miệng ho sặc sụa vì không quen.

” Khiết Băng Băng “

Đi ra thấy cảnh trước mắt, Triết Vũ Hàn giận đến gân xanh nổi đầy trán, toàn thân toát ra hơi thở chết chóc.

Khiết Băng Băng hình như đang say, cô cứ chỉ tay vào mặt anh rồi cười ngả ngớn.

Cả người lảo đảo đứng dậy, loạng choạng đi lại phía Vũ Hàn.

” Cậu chủ đáng ghét đây rồi…hức..”

Giọng nói cô nhừa nhựa kèm theo tiếng nấc.

Triết Vũ Hàn một mặt lạnh lùng, đem Khiết Băng Băng đang say mèm vác lên vai đi ra xe.

Cô làm loạn không để anh lái xe đưa về. Hai tay sờ soạng mặt anh. Khoảng cách của cả hai rất gần, chỉ cần nhích lại một tí nữa là môi sẽ chạm môi.

Hơi thở ấm nóng có mùi rượu cứ phả vào mặt Triết Vũ Hàn làm thần kinh anh căng cứng.

Bộ dạng hiện giờ của Băng Băng chả khác nào câu dẫn anh.

” Cậu chủ…”

Khiết Băng Băng nói, hai tay áp chặt mặt của Vũ Hàn. chủ động tự tìm tới môi anh, nhẹ nhàng hôn một cái.

Triết Vũ Hàn bị hành động của Băng Băng làm cho hết hồn. Lại nhìn cô gái sau khi cướp nụ hôn đầu của anh thì lăn ra ghế ngủ say.

Vũ Hàn nghiến răng kìm nén ham muốn của bản thân. Khởi động xe, nhấn ga chạy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN