Cậu chủ lạnh lùng khó gần.
Chương 10: Đụng phải người lạ.
Đến lúc anh chuẩn bị rời đi. Góc áo bị bàn tay của Băng Băng nắm chặt lại, vầng trán cô nhíu lại, miệng thì thào.
” Đừng đi mà….cậu chủ…đừng bỏ rơi Băng Băng “
Triết Vũ Hàn nhẹ nhàng ngồi xuống ở mép giường, nắm lấy tay Băng Băng trấn an.
” Tôi không bỏ rơi em “
Khiết Băng Băng giống như nghe lời anh nói, cơ mặt giãn ra, miệng nhoẻn cười, bàn tay từ từ buông góc áo của Triết Vũ Hàn, yên tĩnh ngủ say.
Triết Vũ Hàn vuốt ve mặt cô, anh cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn và thì thầm.
” Tôi yêu em Khiết Băng Băng “
~~~~~~~
Ở phòng Khiết Nghi Nghi, cô không tài nào chợp mắt nổi. Cầm trên tay món quà của Triết Vũ Khanh.
Ánh mắt không rời. Nhìn chằm chằm vào kẹp tóc nhỏ có đính hoa mà cười tủm tỉm.
Nụ cười chứa đựng bao hạnh phúc. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Vũ Khanh tặng quà cho cô. Nhưng chính là lần đầu anh hỏi cô hai chữ.
” Thích không? “
Khiết Nghi Nghi vì lời này mà vui vẻ. Trước đây có tặng quà cũng chỉ đơn thuần người đưa kẻ nhận.
Lần này lại khác còn đặc biệt như vậy. Nghi Nghi trong lòng vui vẻ không thôi.
” Cốc…cốc….cốc…”
Cửa phòng có người gõ, Nghi Nghi thoát khỏi niềm vui của bản thân. Đem kẹp tóc bỏ vào hộp cất vào hộc tủ.
Cô cầm đồng hồ lên xem đã hơn 8h. Vậy ai giờ này không ngủ gõ cửa làm phiền chứ?
Khiết Nghi Nghi lấy áo khoác mặc vào, đi lại mở cửa.
“A…cậu chủ Vũ Hàn. Cậu tìm Nghi Nghi có việc gì sai bảo sao? “
” Em mau qua phòng giúp Băng Băng thay quần áo. Hôm nay em ấy lỡ uống rượu “
Triết Vũ Hàn đưa tay xoa xoa đầu Nghi Nghi, miệng hơi mỉm cười.
” Vâng. Cậu chủ mau về phòng nghỉ ngơi đi “
Khiết Nghi Nghi gật gật đầu nói với anh rồi hướng tới phòng Băng Băng ở tầng 3 đi lên.
Triết Vũ Hàn xuống bếp rót một cốc nước, nhấp một ngụm. Anh lặng lẽ suy tư một số chuyện về Khiết Băng Băng.
~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Băng Băng thức dậy với tinh thần chẳng tốt mấy. Đầu của cô hơi nhức, nó cứ làm cô khó chịu không muốn rời giường.
” Chị ơi nhanh lên. Chậm trễ là nhịn bữa sáng đó “
Khiết Nghi Nghi từ bên ngoài thét vọng vào. Cô đồng phục tươm tất, balo bỏ tập đầy đủ mang trên vai. Tóc thắt thác nước xoã dài. Gương mặt sáng sủa, tươi tắn, môi nhỏ đỏ hồng. Cặp mắt long lanh to tròn như hạt nhãn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Băng Băng.
” Nghi Nghi hôm nay chị hơi mệt. Em xin phép giúp chị nghỉ một ngày nha “
Khiết Băng Băng nói vọng ra. Đầu óc vẫn choáng váng không giảm được chút nào. Nhức kinh khủng.
Đây là hậu quả cô lần đầu uống rượu mà lại nốc hết một ly sau một đêm là mệt mỏi thế này sao?
” Chị có sao không? Có cần đi khám bác sĩ không? “
Nghi Nghi đứng bên ngoài lo lắng, chân mày nhíu chặt, hai tay gắt gao đan lại.
” Không sao. Em mau đi học đi. Chị cần ngủ thêm lát nữa “
” Vâng. À đồ chị đang mặc là do em hôm qua thay ra đó “
Khiết Nghi Nghi nói rồi bỏ đi xuống lầu. Tâm trạng tuột dốc không phanh. Đi học một mình chán chết cô rồi.
” Băng Băng không xuống? “
Vừa đi ngang qua phòng khách, tiếng nói của Triết Vũ Hàn kéo Nghi Nghi dừng chân.
” Chị ấy mệt. Hôm nay xin nghỉ ạ”
Khiết Nghi lễ phép trả lời, nhận lấy cái bánh sandwich dì Hạnh đem ra đưa cho cô.
” Con ăn đi. Nhanh lên sắp trễ rồi đó “
Dì Hạnh nhắc nhở xong quay vào trong dọn dẹp. Cô cảm ơn, một tay cầm bánh, lại kệ lấy một đôi giày búp bê màu hồng xinh xắn mang vào.
” Có nghiêm trọng không? Có cần đưa Băng Băng đi khám bác sĩ? “
Triết Vũ Hàn lo âu. Vẻ mặt cực kì không tốt tí nào.
Cô hầu đó sao lại sinh bệnh luôn chứ? Thật chẳng thể hiểu nổi nguyên nhân.
” Chị ấy bảo không sao, cần nghỉ ngơi. Thôi, chào hai cậu chủ, Nghi Nghi đi học đây “
Nghi Nghi chạy đi, vừa chạy vừa ăn làm cho miệng dính một chút sốt cà chua.
Còn bất cẩn va vào một anh chàng đẹp trai.
” Úi da….ê mông quá “
” Đi không nhìn đường hả? “
Hắn quát tháo. Cô gái này từ đâu đâm sầm vào làm hắn té ngã, bẩn hết quần áo của hắn còn đâu.
” Xin lỗi, do tôi quá gấp “
Khiết Nghi Nghi biết mình sai, cúi đầu nhận lỗi.
” Được rồi. Hôm nay coi như tôi rộng lượng bỏ qua. Mà em ra đường quên soi gương ư? “
Cái vẻ mặt như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy một cô gái trước mắt xinh thì có xinh nhưng thật cẩu thả.
” Là sao? “
Khiết Nghi Nghi trưng ra bộ mặt nai tơ nhìn hắn hỏi lại.
Không kìm nén được, hắn phụt cười. Lấy tay chỉ trên khoé miệng mình, nhướn mày lên ngụ ý cho cô hiểu.
” Ai da..do lúc sáng tôi vội quá. Thật xấu hổ. Mà thôi tạm biệt anh tôi đi đây “
Khiết Nghi Nghi lấy khăn giấy trong túi ra lau miệng, vội nhớ mình sắp trễ giờ, nói câu tạm biệt xong vắt giò lên cổ mà chạy.
Bóng dáng cô dần mất hút trên con đường. Hắn cứ mãi nhìn theo, khẽ nhếch môi.
” Tôi ấn tượng em rồi đó “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!