Có Khổ Vẫn Yêu Anh - Chương 16: Điện thoại giữa đêm khuya
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Có Khổ Vẫn Yêu Anh


Chương 16: Điện thoại giữa đêm khuya


Tới lúc hai người ăn bữa tối xong, đã là 10 giờ hơn. Lết thân thể mệt mỏi vào phòng Vân Trạch, Lục Thiên Tinh rầm rì mở miệng:

“Vân Trạch, thật không muốn đi làm việc nữa, anh bao nuôi em được không?”

Vân Trạch nghe cô nói, nghẹn họng, thật lâu không thốt nên lời.

“Không phải nên là em bao dưỡng anh sao? Anh làm cảnh sát, rất nghèo nha.”

Lục Thiên Tinh bĩu môi, hiển nhiên không tin lời anh nói.

“Hừ, anh làm sao mà nghèo.” Nghĩ nghĩ, lại dừng một chút, “Thật ra để em bao dưỡng anh cũng được, anh xin từ chức đi, ở nhà em nuôi.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ, Vân Trạch có một loại ảo giác, cuộc đời anh ngay từ đầu đã được xác định là gắn bó không rời với người con gái này.

Nhưng Lục Thiên Tinh là ai, thời khắc nghiêm túc của cô kéo dài không được bao lâu. Cô cười hắc hắc.

“Anh ở nhà lo làm nam sủng của em là được rồi. Em biết anh là trai tân, không có kỹ năng làm cho em dục tiên dục tử, nhưng yên tâm, em không ghét bỏ anh đâu.” Nói xong, lại tiếp tục cười hắc hắc.

Nghe cô nói, mặt anh đen thui, cuối cùng đỏ ửng.

Cô gái này, cô gái này!

Không biết xấu hổ!

Mỗi lần trêu chọc Vân Trạch khiến anh đỏ mặt tía tai, Lục Thiên Tinh có cảm giác rất thành tựu.

Vẻ mặt này chỉ xuất hiện vì cô thôi nha!

Đối với người khác, anh luôn bày ra một bộ dạng đứng đắn lạnh nhạt, chỉ đối với người nhà mới bày ra một chút ôn nhu.

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của người đàn ông nhà mình, cô cảm thấy mình thật giống một tên lưu manh dụ dỗ con gái nhà lành.

—————————
Cả ngày Lục Thiên Tinh lăn lộn ở phim trường, lúc mới về nhà không cảm thấy gì, nhưng bây giờ mí mặt nặng nề, không chống cự lại được cơn buồn ngủ.

Kéo kéo tay Vân Trạch bảo anh nằm xuống, cô tự giác chui vào lòng anh. Vẫn còn muốn tâm tình với anh, nhưng cô buồn ngủ tới không thể gắng gượng thêm được nữa, nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ.

Vân Trạch nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp của anh, trong lòng có một trận rung động không nói nên lời. Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới đôi mắt cô, tự nhiên cảm thấy đau lòng. Bàn tay đầy vết chai khẽ vuốt ve trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng ôn nhu như muốn nâng niu một bảo vật.

Hôn nhẹ lên trán cô, anh nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ.

—————————-
Lục Thiên Tinh nằm mơ.

Trong giấc mơ, là cảnh tượng đáng sợ khi cô còn nhỏ.

Ánh mắt kinh tởm.

Câu nói thô tục.

Quang cảnh ảm đạm.

Căn nhà đổ nát.

Những mảnh vụn quá khứ ập đến, khiến cô không thể nào thở nổi.

Trong đầu tua lại những hình ảnh trong quá khứ, cô kinh hoàng hét lên, ngồi bật dậy.

Vân Trạch đang mơ màng ngủ, bị cô làm giật mình.

“Thiên Tinh, Thiên Tinh… Em sao vậy?”

Ánh mắt trống rỗng, cô đờ đẫn nhìn về phía anh.

Ngay sau đó, Vân Trạch thấy Lục Thiên Tinh dường như rất sợ hãi, ôm chặt anh, khóc nấc lên.

“Ác mộng sao?” Lục Thiên Tinh không trả lời, chỉ là vẫn ghì chặt anh, “Không sao rồi, không sao rồi, chỉ là mơ thôi.”

Cô không nói, cố gắng cảm nhận sự ấm áp của anh.

Thật may, có anh…

————————–
Ngay lúc Vân Trạch còn bối rối không biết làm sau dỗ cô gái nhỏ, điện thoại của anh reo lên.

Lục Thiên Tinh buông anh ra, lấy tay quệt quệt mắt.

Cô biết, đêm hôm thế nào gọi điện cho anh, chắc hẳn là người của Sở cảnh sát.

Anh với tay lấy điện thoại trên đầu giường, nghe máy.

Lục Thiên Tinh không biết người trong điện thoại nói gì với anh, chỉ thấy ngay sau đó, sắc mặt anh trầm xuống, tái mét.

Điều này không tốt.

Cô biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra, bằng không, Trạch ca của cô sẽ không bày ra dáng vẻ dọa người như vậy.

Vân Trạch nghe điện thoại xong, nhìn cô, cất giọng nói trầm thấp: “Cố Dĩ Văn, chồng của Bùi Á Châu gặp chuyện rồi. Bị giết rất tàn nhẫn…”

—————————-
Theo luật, người ngoài như Lục Thiên Tinh không được tham gia vào quá trình điều tra tìm hiểu, phá án của cảnh sát. Nhưng mấy năm nay, có bao nhiêu vụ án lớn nhỏ liên quan tới giới giải trí, các đồng chí trong Cục đều thông qua cô mà có được rất nhiều manh mối hữu ích, cô cũng đóng góp không nhỏ cho Cục cảnh sát. Vì vậy, mọi người nghiễm nhiên coi cô như người trong Cục mà đối đãi.

Do đó, Vân Trạch bị gọi đến Cục, cô cũng nhanh chóng thay đồ và đi cùng với anh.

Tới nơi, cô bảo anh đi vào họp trước, cô đi cất xe rồi ngồi đợi anh ở bên ngoài.

—————————–

Cố Dĩ Văn bị giết thảm hơn Bùi Á Châu rất nhiều.

Khi cảnh sát tới hiện trường vụ án, thi thể Cố Dĩ Văn cũng giống như Bùi Á Châu, lõa thể.

Tay chân bị đâm nát bét, máu chảy lênh láng. Gương mặt anh ta cũng bị hủy hoại, không còn nhìn ra hình dạng. Bộ phận sinh dục cũng bị cắt mất.

Hứa Dịch nhìn báo cáo pháp y, không thể không cảm thán một câu: Thật quá biến thái!

Vân Trạch cau mày, không nói gì.

Cố Dĩ Văn đi hộp đêm Hinh Sắc, sau đó bị người ta giết hại, một anh chàng bồi bàn đã phát hiện ra thi thể trong lúc dọn dẹp.

Theo lời quản lý ở đó, hôm nay anh ta bao nguyên một phòng V.I.P, cho gọi nhiều cô gái vào phục vụ.

Vợ vừa mới chết không bao lâu, vụ án còn chưa được phá, hắn ta lại đi hộp đêm chơi bời gái gú, Vân Trạch thực sự không hiểu trong đầu đám đàn ông này nghĩ gì.

Một lát sau, anh cất giọng nặng nề: “Hung thủ hai vụ án có thể là một người, nhưng bản thân tôi nghĩ, là hai người khác nhau.”

——————————–
Sau khi tan họp.

Vân Trạch: “Tiểu Từ, gọi Tiểu Tinh vào đây cho anh.”

Tiểu Từ nghe lời, lập tức chạy đi. Nhưng không bao lâu sau, cậu liền chạy vào, nét mặt nghi hoặc.

“Vân đội, chị dâu không có ở bên ngoài.”

——————
Giờ tập trung phá án~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN