Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh - Chương 7 : Lâu rồi không gặp 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh


Chương 7 : Lâu rồi không gặp 6


Đây là lần đầu tiên Tùng Dung bước vào nhà Ôn Thiếu Khanh. Có vẻ anh rất chú tâm đến việc trang trí, đơn giản nhẹ nhàng, rất phong cách mà không cầu kỳ, gọn gàng sạch sẽ đến khó tin. Quả nhiên là bác sĩ, hẳn là bị chứng cuồng sạch sẽ.

Kích thước căn hộ ở cùng một tầng giống nhau, nhưng không biết có phải do cách bố trí hay không mà phòng của Ôn Thiếu Khanh trông rộng hơn bên cô nhiều, mang đến cảm giác hết sức thư thái, thoải mái.

Nhìn ngắm một hồi thì Ôn Thiếu Khanh gọi cô vào ăn. Anh nhìn nửa gương mặt bị khẩu trang che mất của cô, “Bỏ khẩu trang ra đi.”

Tùng Dung hơi lưỡng lự, chậm chạp tháo khẩu trang, lại làm như vô tình mà cúi đầu chỉnh tóc, định che đi bên má sưng phồng.

Ngay giây sau, ngón tay anh đưa đến, nhẹ nâng cằm cô lên, xoay qua bên trái, lại sờ nhẹ lên chỗ sưng rồi nhanh chóng rút tay về, “Không có vấn đề gì lớn, ăn trước đi.”

Ngón tay anh thon dài mạnh mẽ, đầu ngón tay hơi lạnh, chưa được cho phép đã chạm lên mặt cô… Động tác vô lý này của anh bạo dạn đến mức khiến người ta không thể chối từ, nhưng có sự lịch thiệp của người trí thức. Cô dường như có thể ngửi thấy mùi hương trên ngón tay và cơ thể anh.

Tùng Dung nhìn đôi tay đang cầm đũa kia, lén quét mắt qua gương mặt anh, trong lòng không ngừng dâng lên nghi hoặc.

Chắc đây chỉ là bệnh nghề nghiệp tái phát thôi? Nếu là người khác có lẽ anh cũng sẽ làm vậy nhỉ? Mình không nên suy nghĩ nhiều. Với lại, trông mình không quá xấu chứ?

Nghĩ vậy, Từng Dung thấp thỏm cầm đũa, không thể nào ra tay với thức ăn trước mặt.

Thực ra thì cô không ăn được đồ Ôn Thiếu Khanh nấu. Răng đau vô cùng, mới hơi động má đã đau thấu tim, đến họng dường như cũng tắt tiếng, chẳng có tâm trạng ăn gì.

Ôn Thiếu Khanh cũng nhận ra, ăn vài miếng thì buông đũa, “Để anh nấu súp trứng cho em.”

Tùng Dung hơi ngượng, “Không cần phiền phức thế.”

Tuy hai người quen nhau cũng đã lâu, nhưng suy cho cùng vẫn không thân thiết.

Ôn Thiếu Khanh đã đứng dậy, “Ăn ngọt hay ăn mặn?”

“Mặn.” Đầu óc Tùng Dung mơ hồ, trả lời trong vô thức, “Chuyện tranh cãi giữa Nam và Bắc(*) ấy hả?”

(*) Tranh cãi Nam Bắc: Người miền Nam và người miền Bắc Trung Quốc khẩu vị khác nhau. Dịp Tết Đoan ngọ có món ăn là bánh ú, người miền Nam làm bánh ú mặn, người miền Bắc làm bánh ú ngọt, vài năm gần đây trên mạng nổ ra chuyện tranh cãi giữa người miền Nam và người miền Bắc về việc vị ngọt hay mặn mới là vị chuẩn.

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô gái đang lơ mơ, tươi cười bước vào bếp.

Tùng Dung nhìn dáng người đứng trong bếp, dần dần có phản ứng. Cô đường đường là một luật sư, vậy mà lại rơi vào bẫy của một tên làm nghề mổ xẻ.

Trong đàm phán có một kỹ năng, đó là đừng hỏi người kia những câu hỏi mở như ăn gì, mà phải hỏi câu hỏi khép kín như có ăn không, ăn ngọt hay ăn mặn, dụ đối phương nói ra suy nghĩ thật.

Tùng Dung cảm thấy mình thật quá mất mặt! Ôn Thiếu Khanh liên tục thắng thế nhưng lại không hề tỏ vẻ, rõ là sói già vẫy đuôi, rất nguy hiểm nhưng cứ vờ ngốc nghếch.

Mải oán thán, cô quên không khống chế biểu cảm trên khuôn mặt. Nhường Chút nằm rạp trên sàn nhà nhìn Tùng Dung chằm chằm, chắc đã bị dọa sợ, đến cả nụ cười bẩm sinh cũng biến mất tăm.

Tùng Dung trừng mắt hung dữ, thấp giọng quát: “Mày không phải chó! Mày là sói, thông đồng với chủ làm chuyện xấu!”

Nhường Chút bỗng đứng dậy. Tùng Dung giật mình, cô vốn sợ chó, vừa nãy chỉ là cơn giận nhất thời chiến thắng nỗi sợ, giờ thấy đối phương có xu hướng phản công, cô cũng hơi hoảng.

Ai ngờ Nhưòng Chút lại xoay người, chạy vào bếp, ngồi xổm cạnh chân Ôn Thiếu Khanh, anh đuổi thế nào cũng không đi ra.

“Mày vào đây làm gì? Ra ngoài, ra phòng khách mà chơi.”

Nhường Chút không nhúc nhích. Ôn Thiếu Khanh bước mấy bước đến chỗ rửa tay, chú chó cũng đi theo từng ấy bước, nhất quyết dính sát lấy anh.

Ôn Thiếu Khanh bực mình, con chó ngốc này sao vậy? Rõ ràng Tùng Dung sợ nó, sao hôm nay tình thế lại đảo ngược?

Ôn Thiếu Khanh làm việc mau lẹ, chỉ một lát sau đã bưng súp trứng ra.

Súp được rắc hành băm, rưới xì dầu, bề mặt nhuyễn mịn. Tùng Dung nhìn bát súp trứng gà trước mắt rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh, chân thành nói: “Cảm ơn anh.”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của anh rất đỗi khôi ngô dịu dàng. Nghe cô nói lời cảm ơn, anh mỉm cười, “Mau ăn đi.”

Khoảng thời gian sau đó rất yên tĩnh. Ôn Thiếu Khanh thấy cô ăn sắp xong mới hỏi: “Khám ở bệnh viện nào? Để anh xem nếu có người quen thì nhờ họ để ý đến em một chút.”

“Bệnh viện đại học X.”

Một khoảng im lặng kéo dài sau câu nói của Tùng Dung, cô ngẩng lên nhìn, “Sao thế?”

Ôn Thiếu Khanh trầm giọng trả lời: “Anh làm ở bệnh viện đó.”

“Không trùng hợp thế chứ?” Tùng Dung uống một ngụm nước, “Em không biết anh làm việc ở bệnh viện nào đâu.”

“Anh cũng không biết em công tác ở văn phòng luật nào.” Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh nhìn cô sâu thẳm, “Xem ra chúng ta cần phải tìm hiểu đối phương kỹ hơn.”

Tùng Dung lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho anh, thái độ hết sức chuyên nghiệp, “Có vấn đề gì liên quan đến pháp luật có thể tìm em.”

Ôn Thiếu Khanh nghe vậy, chẳng biết vô tình hay cố ý mà bổ sung thêm: “Giờ em cũng biết anh làm việc ở bệnh viện nào rồi, em có bệnh thì có thể đến tìm anh.”

Tùng Dung khẽ cau mày. Đang ở trên địa bàn của người khác, ăn của người ta thì không có quyền nhiều lời, cô không sao thốt ra câu “Anh mới có bệnh”, cứ nghẹn ở trong lòng, cực kỳ khó chịu.

Ôn Thiếu Khanh cũng không cho cô cơ hội trả đòn. Anh nhanh tay thu dọn bát đĩa mang vào bếp, sau đó cầm một cốc nước rất thơm đi ra.

Tùng Dung tò mò hỏi: “Đây là gì ạ?”

“Chanh dây.” Ôn Thiếu Khanh chạm vào thành cốc, thử nhiệt độ rồi thêm hai muỗng mật ong vào, “Chưa uống bao giờ à?” 

Tùng Dung nheo mắt nhấp một ngụm mói trả lời: “Quả này để lạnh lâu như vậy chắc chắn là mất vị gốc rồi, thà không uống còn hơn.”

Ôn Thiếu Khanh liếc cô, “Kén ăn nhỉ? Ruột chanh dây pha nước sôi với táo đỏ, có tác dụng chữa ho, tiêu đờm, giảm viêm, giảm đau.”

Gần đây Tùng Dung đã thử rất nhiều cách trị đau răng nhưng đều không hiệu quả, khịt mũi coi thường, “Thật ra cũng chẳng có tác dụng gì đúng không?”

Ôn Thiếu Khanh không buồn bận tâm, còn gật đầu hùa theo, “Ừ, chỉ là món điểm tâm ngọt thêm chút tác dụng tâm lý sau bữa ăn thôi.”

Thái độ mềm mỏng của anh khiến Tùng Dung mất khí thế. Cô uống nửa cốc nưóc mới phát hiện Nhường Chút đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt không thân thiện, liền hỏi: “Em dùng cốc của nó à?”

Ôn Thiếu Khanh không nhịn nổi cười, hắng giọng, “Không.”

Tùng Dung ngây thơ hỏi, “Thế sao nó cứ nhìn em chằm chằm?”

Ôn Thiếu Khanh lướt mắt qua chiếc đồng hồ treo tường, “Em làm nó bị muộn giờ đi dạo rồi.”

Tùng Dung đứng phắt dậy, “Vậy anh mau dẫn nó đi đi, em về đây.” Dứt lời liền xách túi ra về.

Tùng Dung vừa hớt hải bỏ đi, Nhường Chút đã hớn hở chạy ra cửa đợi Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh ngồi yên trên sofa, lạnh mặt, “Hôm nay không đi chơi nữa.”

Nhường Chút sủa hai tiếng.

Ôn Thiếu Khanh nhìn chú chó, “Sau này khi cô ấy ở đây mày không được đuổi.”

Nhường Chút sủa thêm hai tiếng rồi ủ rũ cụp tai nằm sấp ở cửa ra vào, chán nản vẫy đuôi.

Ôn Thiếu Khanh nhìn góc bàn, ánh mắt trầm xuống. Tấm danh thiếp vừa đặt ở đó đã biến mất, chắc là bị người nào đó lấy đi lúc bỏ chạy, chẳng biết là vô tình hay cố ý. Cô sợ anh thế sao?

Đêm hôm ấy, Tùng Dung đã mơ rất nhiều.

Trong giấc mơ, cô của thời thiếu nữ đang cùng Chung Trinh chém giết trong game, vừa ngoảnh lại liền thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi ở phía đối diện. Lâm Thần khoác vai Ôn Thiếu Khanh, giới thiệu với cô, đây là người anh em lâu năm của anh. Ôn Thiếu Khanh cười chào hỏi, nói, Tùng Dung, anh từng gặp em rồi.

Rồi mơ đến một buổi chiều oi bức nào đó, cô ngồi trong hiệu sách cũ, trước mặt là một tờ giấy với nhiều ý lớn nhỏ được liệt kê ngay ngắn, và tất cả các ý đều suy ra một kết luận cuối cùng.

Cô thích Ôn Thiếu Khanh.

Đây là thói quen mà cô vẫn giữ suốt bao năm học luật, từ chứng cứ suy ra kết luận, suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ.

Sau khi viết ra kết luận, cô gái mạnh mẽ dũng cảm đó đã xé tờ thư mời làm việc để bên cạnh, đứng dậy ném vào thùng rác rồi dứt khoát về nước. 

Đó là thư mời mấy ngày trước Tùng Dung nhận được từ văn phòng luật cô hâm mộ đã lâu. Thế nhưng phản ứng đầu tiên sau khi nhận được thư của cô lại là, nếu mình đồng ý thì có phải sau này sẽ không được gặp lại Ôn Thiếu Khanh nữa. Khoảnh khắc ấy, cô đã biết mình không ổn.

Rồi trong giấc mơ, lại hiện ra khung cảnh cô đang đứng trước nhà chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy có người gọi tên. Vừa quay lại, Nhường Chút đã từ sau lưng Ôn Thiếu Khanh chồm tới, rồi cô bừng tỉnh.

Tùng Dung ngồi dậy lau mồ hôi trên đầu, nhân tiện sờ trán, may mà hạ sốt rồi. Cô ôm lấy chăn, bình ổn lại hơi thở sau đó xuống giường đến phòng đọc tìm sách. Sau khi tìm được, cô lật vài trang rồi lấy ra một tờ giấy ố vàng, ở cuối trang có viết những chữ rõ ràng.

Tùng Dung thích Ôn Thiêu Khanh.

Khi về nước cô cũng không chắc là có thể gặp lại Ôn Thiếu Khanh. Cô không biết anh liệu có về nước hay không, cũng không biết về rồi anh có chọn thành phố này để sống hay không, đủ biết rằng nếu cô không về, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.

Đầu xuân năm nay khi vừa về nước, cô thỉnh thoảng còn tưởng tượng xem họ sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh thế nào. Thế rồi, trải qua mùa hạ thật dài và mùa thu ngắn ngủi, cô dần dần xem nhẹ chuyện ấy, không ngờ mùa đông vừa tới thì gặp nhau thật.

Cô không biết vì sao mình lại mơ đến chuyện trước kia, rõ ràng đã trôi qua lâu như vậy… Về nước lâu ngày không thấy gì, sao vừa gặp Ôn Thiếu Khanh thì lại mơ? Chẳng lẽ là vì kết luận năm xưa đến giờ vẫn đúng?

Vừa sáng ra, cô nàng Tùng Dung vốn không thể dậy sớm đã vội vã rời giường ra khỏi nhà. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN