Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần


Chương 28


Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần
J. K. Rowling

Chương 28 – Chiếc Vương Miện Bị Mất

Nguồn: VNThưQuán

“Neville – Cái gì – Làm thế nào — ?”

Nhưng Neville đã phát hiện ra Ron và Hermione, và với một tiếng kêu đầy vui sướng chạy ra ôm chặt cả hai đứa. Harry nhìn Neville kĩ hơn, Neville xuất hiện trong một bộ dạng thật tồi tệ: một con mắt thì sưng lên màu vàng và tím, có một vết lằn dài trên mặt, và cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch gợi ra Neville đã phải chịu sự đối xử thô bạo. Tuy vậy, vẻ mặt méo mó của Neville ngời lên một niềm hạnh phúc và cậu đi về phía Hermione và nói một lần nữa, “Mình biết cậy sẽ tới! Vẫn nói với Seamus rằng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

“Neville, chuyện xì xảy ra với cậu vậy?”

“Cái gì? Cái này hả?” Neville nói qua về những vết thương với một cái lắc đầu. “Chả có gì đâu, Seamus còn tệ hơn nhiều. Các cậu sẽ thấy. Chúng ta sẽ đi đâu nhỉ? Oh,” nó quay sang ông Aberforth, “Bác Ab, có hai người nữa đang trên đường tới đây.”

“Hai người nữa?”Aberforth nhắc lại một cách e ngại. “Ý cháu là gì, hai người nữa, Longbottom? Cả ngôi làng đang bị giới nghiêm và bị ếm bùa ‘không-người-lạ’ (Caterwauling Charm)!”

“Cháu biết, đấy cũng chính là lí do tại sao họ sẽ độn thổ thẳng vào trong quán rượu,” Neville nói. “Chỉ cần đưa họ xuống hành lang khi họ đến đây, được không ạ? Cám ơn bác nhiều.”

Neville đưa tay ra phía Hermione và giúp cô nàng trèo lên trên lò sưởi và bước vào trong cái lỗ; Ron đi theo, rồi tới Neville. Harry gọi với theo ông Aberforth.

“Cháu không biết làm cách nào diễn tả lời cảm ơn. Bác đã cứu sống chúng cháu hai lần.”

“Hãy chăm sóc mọi người, rồi,” Aberforth nói thô lỗ. “Ta không có khả năng cứu mấy đứa lần thứ ba đâu.”

Harry trèo lên trên cái lò sưởi và đi xuyên qua cái lỗ đằng sau bức chân dung của Ariana. Có những bậc thang nhẵn bằng đá ở phía bên kia bức chân dung: trông qua như thể những bậc đá này được làm từ rất nhiều năm trước. Có những cái đèn bằng đồng treo trên tường, và những bậc đá thì mòn vẹt và trơn trượt; khi chúng đi, bóng của chúng gợn sóng, hình quạt, ngang qua bức tường.

“Nó ở đây được bao lâu rồi” Ron hỏi khi chúng đến nơi. “Nó không có trên tấm bản đò của Đạo Tặc, phải không, Harry? Mình nghĩ chỉ có bảy lối đi để ra vào vào khu trường?”

“Họ đã chặn tất cả lối đi trước khi năm học mới bắt đầu,” Neville nói. “Không có một cơ may nào để có thể đi qua bất kì một lối nào, đó là còn chưa kể đến những lời nguyền ếm đầy lối vào cộng với nhiều Tử Thần Thực Tử và những tên giám ngục đang đợi ở lối ra.” Nó đi ngược lại, rạng rỡ và nuốt chửng những băn khoăn. “Thôi không quan tâm đến những thứ đó nữa … Vậy điều đó có đúng không? Các bạn đã đột nhập vào ngân hàng Gringotts? Đã thoát khỏi một con rồng? Khắp mọi nơi, mọi người đang nói về chuyện đó, Terry Boot đã bị chị em mụ Carrow nện cho chỉ vì hét ầm lên về chuyện đó trong bữa tối ở Đại Sảnh Đường!”

“Ừ, đúng đấy,” Harry nói.

Neville nởi nụ cười hân hoan. “Mấy bạn làm gì với con rồng?”

“Thả nó vào trong một cơn gió,” Ron nói. “Hermione đủ để giữ cho nó không khác một con vật cưng là mấy”

“Đừng có nói quá lên, Ron –”

“Nhưng mấy bạn đã làm gì? Mọi người đều nói rằng bạn vẫn đang trốn chạy, Harry, nhưng tớ không nghĩ vậy. Mình nghĩ cậu đã tìm ra điều gì rồi đúng không.”

“Cậu đúng đấy,” Harry nói, “nhưng hãy cho bọn mình biết về Hogwarts, Neville, bọn mình không nghe ngóng được điều gì cả.”

“Nó thì …. Ừ, nó không giống Hogwarts chút nào nữa,” Neville nói, nụ cười của nó héo đi trên khuôn mặt cùng với câu nói. “Bồ có biết gì về 2 tên giáo sư Carrow không?”

“Hai tên Tử Thần Thực Tử đã dạy ở đây?”

“Họ làm nhiều hơn là dạy học,” Neville nói. “Họ là sự kết hợp của tất cả các kỉ luật. Họ thích sự trừng phạt, “giáo sư” Carrow ấy.”

“Như mụ Umbridge?”

“Hơn thế, so với họ bả còn nhẹ nhàng chán. Những giáo sư khác được yêu cầu phải nói với “giáo sư” Carrow khi bọn mình làm điều gì sai. Nhưng họ không làm như vậy, chí ít là đến khi họ còn có thể tránh không làm thế. Những thầy cô thì ghét bọn hắn không khác gì bọn tớ ghét vậy.”

“Amycus, gã thô kệch, hắn dạy bọn mình cái goi là “Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám”, ngoại trừ việc giờ đây chỉ còn là “nghệ Thuật Hắc Ám”. Chúng tớ được gợi ý sử dụng lời nguyền Tra Tấn trên những ai bị cấm túc – ”

“Cái gì?”

Những vọng âm từ Harry, Ron, và Hermione vang vọng khắp nơi ở lối đi.

“Ừ,” Neville nói. “Đó là làm thế nào mà mình có cái này,” nó chỉ vào một vết cắt dài, sâu và trông rất cá biệt , “Tớ từ chối làm điều đó. Tuy nhiên, một vài người lại thích thú cái đó; Crabbe và Goyle yêu điều đó. Đó là lần đầu tiên chúng đứng đầu trong một vấn đề nào đó, tớ cho là như vậy.”

“Alecto, chị của Amycus, dạy môn Muggle Học, đó là môn học bắt buộc với mọi học viên. Chúng mình phải nghe về những giải thích của bà ta như thế nào mà Muggles giống như động vật, ngu ngốc và bẩn thỉu, và làm cách nào họ làm cho những phù thủy phải ẩn nấp bằng cách hành xử rất độc ác với họ, và làm thế nào cái lẽ tự nhiên phải được sắp xếp lại. Mình có cái này,”nó chỉ dấu gạch chéo trên mặt, “vì đã hỏi bà ta bao nhiêu máu Muggle mà bà và đứa em của bà đã có.”

“Ồ, Neville,” Ron nói, “Bây giờ là thời gian và chỗ cho những cái miệng láu cá.”

“Cậu chưa thấy mụ thôi,” Neville nói. “Cậu cũng không chịu đựng đâu. Vấn đề là, nó có lợi mọi người chống lại chúng, nó cho mọi người hy vọng. Mình đã nhận thấy điều đó khi cậu làm như vậy, Harry à.”

“Nhưng họ đã sử dụng các bạn như những con dao sắc,” Ron nói, co rúm lại một cách yếu ớt khi chúng đi qua một cái đèn và những vết thương của Neville được đặt vào trong một sự giải tỏa lớn hơn.

Neville nhún vai.

“Không có ý nghĩa gì cả. Chúng không muốn phải đổ quá nhiều dòng-máu-thuần-chủng, nên chúng sẽ tra tấn chúng ta một chút nếu chúng ta không giữ được miệng nhưng chúng sẽ không thực sự giết chúng ta.”

Harry không biết điều nào tệ hơn, cái điều mà Neville đang nói tới hay là cái cách mà cậu nói về chúng.

“Nhưng sự nguy hiểm thì cận kề với những người có bạn bè hoặc họ hàng đang gây ra những sự lộn xộn. Họ đã bị giữ làm con tin. Ông Xeno Lovegood đã hơi quá thẳng thắn ở trong tờ “Kẻ Lí Sự” , nên họ đã kéo Luna ra khỏi tàu khi mọi người đang trở về nhà trong kì nghỉ giáng sinh.”

“Neville, cô bé vẫn ổn, bọn mình mới gặp cô bé –”

“Ừ, mình biết, cô bé đã cố gắng gửi một thông điệp tới mình.”

Từ trong túi Neville lấy ra một đồng vàng, và Harry nhận ra rằng đó là một trong số những đồng Galleon giả mà đoàn quân Dumbledore đã sử dụng để gửi những thông điệp cho nhau.

“Chúng thật tuyệt đấy,” Neville nói, tươi cười với Hermione. “’Hai giáo sư’ Carrow không bao giờ phát hiện ra làm thế nào chúng tớ truyền thông tin, điều đó làm các “giáo sư” ấy phát điên. Bọn mình từng lén ra ngoài buổi đêm và vẽ graffiti lên bức tường: Đoàn Quân Dumbledore, Vẫn đang tuyển mộ, và nhiều thứ kiểu thế. Snape ghét chúng.”

“Cậu từng?” Harry nói, nhần mạnh vào ý nghĩa quá khứ.

“Ừ, việc đó ngày càng khó khăn sau này,” Neville nói. “Bọn mình mất Luna vào Giáng Sinh, và Ginny không vao giờ quay trở lại sau lễ phục sinh, ba đứa mình là phần nào của những người chỉ đạo. “Giáo sư” Carrow dường như đã biết mình đứng sau rất nhiều trong số những chuyện đấy, nên chúng bắt đầu trừng trị mình nặng nề hơn, và rồi Micheal Corner bị bắt khi đi tìm cách giải thoát một đứa năm nhất bị chúng giam, và chúng đã tra tấn cậu ấy một cách khủng khiếp. Điều đó đã khiến nhiều người sợ hãi.”

“Không giỡn chút nào,” Ron lẩm bẩm, khi hành lang bắt đầu dốc lên trên.

“Phải, ừm, mình không thể yêu cầu mọi người trải qua những điều Michael đã chịu đựng, nên bọn mình ngừng những trò đó. Nhưng bọn mình vẫn tiếp tục chiến đấu, làm những việc bí mật, mãi cho đến một hai tuần trước. Khi đó chúng quyết định điều duy nhất có thể ngừng mình lại, mình đoán thế, và chúng tìm bắt Bà.”

“Chúng làm cái gi?” Harry, Ron và Hermione cùng nói.

“Phải,” Neville đáp, giọng bắt đầu hơi hổn hển, vì dốc hành lang trở nên khá đứng, “ừm, các cậu có thể hiểu chúng đã nghĩ gì. Việc đó cũng có kết quả đấy chứ, bắt cóc những đứa trẻ để ép gia đình chúng hành động theo ý bọn chúng. Vấn đề là,” cậu quay lại đối mặt với chúng, và Harry hết sức ngạc nhiên khi trông thấy cậu đang cười, “chúng tổn thất nhiều hơn là Bà mình. Bà phù thủy bé nhỏ sống một mình, có lẽ chúng nghĩ chúng không cần gửi một ai cực kỳ mạnh mẽ. Tóm lại,” Neville cười lớn, “Dawlish hiện vẫn đang ở bệnh viện thánh Mungo, và Bà thì đang chạy trốn. Bà gửi cho mình một lá thư,” nó vỗ tay vào túi trên ngực áo choàng, “nói rằng bà rất tự hào về mình, rằng mình là con trai của bố mẹ mình, và mình nên tiếp tục.”

“Tuyệt,” Ron nói.

“Ừ,” Neville vui vẻ đáp. “Vấn đề là, khi chúng nhận ra chúng không còn gì để ngăn cản mình, chúng quyết định Hogwarts có thể tồn tại mà không có mình. Không biết chúng định lên kế hoạch giết mình hay gửi mình đến Azkaban, đằng nào cũng thế, mình biết đã đến lúc biến mất.”

“Nhưng,” Ron nói, trông hết sức bối rối, “không phải – không phải chúng ta đang đi thẳng về Hogwarts sao?”

“Đương nhiên,” Neville đáp. “Cậu sẽ thấy. Chúng ta đến nơi rồi.”

Chúng quẹo một khúc quanh và phía trước là đoạn kết của hành lang. Một vài bước tiếp theo dẫn đến một cánh cửa giống hệt cái được giấu sau bức chân dung của Ariana.

Neville đẩy cửa mở và trèo qua. Khi Harry theo sau, nó nghe Neville gọi những người nó không nhìn thấy:

“Xem ai đây! Không phải mình đã nói rồi sao?”

Khi Harry vào căn phòng phía sau hành lang, nhiều tiếng la hét vang lên:

“HARRY!” “Chính là Potter, chính là POTTER!” “Ron!” “Hermione!”

Cậu thấy ấn tượng một cách hoang mang với những bức màn treo nhiều màu sắc, những ánh đèn, và những khuôn mặt. Vài giây sau, nó, Ron, và Hermione bị túm lấy, ôm, vỗ vào lưng, tóc chúng rối tung, tay chúng được nắm liên tục, bởi khoảng hơn hai chục người. Cứ như chúng vừa thắng trận chung kết Quitditch.

“Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại nào!” Neville gọi, và khi đám đông lùi lại, Harry đã có thể quan sát chung quanh chúng.

Nó hoàn toàn không nhận ra căn phòng. Nó thật to lớn, và trông như nội thất của một ngôi nhà treo trên cây cực kì lộng lẫy, hoặc có lẽ là một buồng ngủ khổng lồ trên tàu. Những chiếc võng nhiều màu sắc được móc từ trên trần và từ ban công, chạy dọc những bức tường lát gỗ sậm và không có cửa sổ, được phủ bởi những tấm thảm treo màu sáng. Harry nhìn thấy con sư tử màu vàng của Gryffindor nổi bật trên nền đỏ; con lửng đen của Hufflepuff, tương phản với màu vàng; và con ó màu đồng của Ravenclaw, trên nền xanh dương. Riêng màu bạc và xanh lá cây của Slytherin vắng mặt. Những kệ sách lồi ra, một vài cây chổi dựa vào tường, và trong góc có một chiếc radio không dây bằng gỗ.

“Chúng ta đang ở đâu thế?”

“Phòng Cần Thiết, đương nhiên rồi!” Neville nói, “Tiến bộ hơn trước, phải không? Bọn Carrow đang rượt theo mình, và mình biết chỉ có một cơ hội duy nhất để tìm nơi ẩn náu: Mình tìm cách kiếm được cánh cửa và đi qua, đây là những gì mình tìm được! Ừm, nó không hoàn toàn giống thế này khi mình đến, nó nhỏ hơn nhiều, cũng chỉ có một cái võng và cờ của Gryffindor. Nhưng nó ngày càng mở rộng khi có nhiều thành viên DA đến.”

“Và bọn Carrow không thể vào được?” Harry hỏi, nhìn quanh để tìm cánh cửa.

“Không,” Seamus Finnigan đáp, Harry đã không nhận ra cậu mãi cho đến khi cậu lên tiếng. “Nó xứng đáng là một chỗ ẩn náu, chỉ cần một trong số chúng ta còn ở trong này, chúng sẽ không thể vào được, cánh cửa sẽ không mở ra. Tất cả là nhờ Neville. Cậu ấy quả thực đã có được căn phòng này. Cậu phải yêu cầu chính xác điều cậu cần – đại loại như, “Tôi không muốn bất cứ kẻ nào ủng hộ Carrow có thể vào đây – và nó sẽ làm điều đó cho cậu! Chỉ cần cậu kiểm tra chắc chắn cậu đã đóng lối thoát. Neville là anh hùng!”

“Nó cũng chẳng phức tạp gì, thật đấy,” Neville nói một cách khiêm tốn. “Mình đã trốn ở đây khoảng một ngày rưỡi, và rất đói, và mình ước có thể kiếm cái gì đó để ăn, và con đường dẫn đến Đầu Heo mở ra. Mình đi qua nó và gặp Aberforth. Ông ấy đã cung cấp cho bọn mình thức ăn, vì một lý do nào đó, đây là điều duy nhất căn phòng này không thực hiện được.”

“Phải, ừm, thức ăn là một trong năm ngoại lệ đối với Luật Biến Hình Cơ Bản của Gamp.” Ron nói với sự ngạc nhiên của phần đông.

“Thế nên bọn mình đã trốn ở đây gần hai tuần,” Seamus nói, “và nó cứ tạo thêm võng mỗi khi bọn mình cần chỗ, và nó còn xuất hiện nhà vệ sinh khi có con gái đến –”

“—và nghĩ rằng chúng sẽ muốn tắm rửa, phải,” Lavender Brown tiếp lời, Harry đã không để ý thấy cô mãi cho đến lúc này. Giờ đây khi nó quan sát chung quanh, Harry nhận ra nhiều khuôn mặt quen thuộc. Cặp sinh đôi Patil, Terrt Boot, Ernie Macmillan, Anthony Goldstein và Michael Conrner.”

“Này, kể cho bọn mình nghe các cậu đang làm gì,” Ernie nói. “Có quá nhiều tin đồn, bọn mình vẫn cố gắng theo dõi hành tung của các cậu trên Potterwatch.” Nó chỉ về hướng chiếc radio không dây. “Các cậu không đột nhập vào Gringotts chứ?”

“Họ đã làm!” Neville nói. “Và chuyện con rồng cũng có thật!” Một vài tiếng vỗ tay và hò reo vang lên; Ron cúi chào.

“Các cậu đang theo đuổi cái gì thế?” Seamus hăm hở.

Trước khi bất cứ ai trong chúng có thể né tránh câu hỏi với một câu hỏi của chính bản thân chúng, Harry cảm thấy một cơn đau kinh khủng thiêu đốt vết sẹo trên trán nó. Khi nó quay lưng một cách vội vã trước những gương mặt đang vui thích, căn phòng Cần Thiết biến mất, và nó đang đứng trong một túp lều bằng đá đổ nát, sàn nhà mục vỡ nát dưới chân nó, và chiếc hộp vàng được đào lên đang mở và trống rỗng bên cạnh cái lỗ, và tiếng hét giận dữ của Voldemort rung lên trong đầu nó. Với một nỗ lực to lớn, nó kéo mình ra khỏi tâm trí của Voldemort một lần nữa, quay trở lại nơi nó đang đứng, nghiêng ngả, trong căn phòng Cần Thiết, mồ hôi đổ ra ướt mặt nó và Ron đang đỡ lấy nó.

“Cậu có sao không, Harry?” Neville hỏi. “Muốn ngồi xuống không? Mình nghĩ cậu đang mệt, có phải — ?”

“Không,” Harry nói. Nó nhìn Ron và Hermione, cố gắng nói với chúng mà không cần lên tiếng, rằng Voldemort đã phát hiện sự mất mát của một trong những Horcrux. Thời gian đang cạn dần một cách nhanh chóng: Nếu Voldemort chọn Hogwarts làm nơi đến kế tiếp, chúng sẽ bỏ lỡ cơ hội.

“Chúng ta cần phải đi thôi,” nó nói, và biểu hiện của chúng cho nó biết chúng đã hiểu.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì, Harry?” Seamus hỏi, “Kế hoạch là gì?”

“Kế hoạch?” Harry lập lại. Nó đang điều khiển mọi sức lực ý chí có thể để chống chọi cơn giận dữ của Voldemort: Vết sẹo của nó vẩn đang bỏng rát. “Ừm, có một việc bọn mình – Ron, Hermione và mình — cần phải làm, và sau đó bọn mình cần ra khỏi nơi này.”

Không một ai cười hoặc reo hò nữa. Nevilled trông hoang mang.

“Cậu có ý gì, ‘ra khỏi nơi này’?”

“Bọn mình không phải quay lại đây để ở lại,” Harry đáp, cọ xát vết xẹo, tìm cách xoa dịu nỗi đau. “Có một vài việc quan trọng bọn mình cần làm –”

“Việc gì?”

“Mình – Mình không thể nói được.”

Một loạt tiếng xì xào nổi lên: lông mày của Neville nheo lại.

“Tại sao cậu không thể nói cho bọn mình được? Việc đó liên quan đến cuộc chiến với Kẻ-Ai-Cũng-Biết, đúng không?”

“Ừm, phải –”

“Vậy bọn mình sẽ giúp cậu.”

Những thành viên khác của Đội quân Dumbledore gật đầu, một số hăng hái, số khác nghiêm trang. Một vài người đứng dậy khỏi ghế để thể hiện sự sẵn sàng hành động ngay lập tức.

“Cậu không hiểu sao,” Harry dường như đã nói câu này rất nhiều lần rồi. “Chúng tớ – chúng tớ không thể nói cho cậu được. Chúng tớ đã phải tự hiểu làm gì.”

“Tại sao?” Neville hỏi dồn.

“Vì … “Trong sự tuyệt vọng thầy bắt đầu tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, hoặc ít nhất cũng thỏa thuận riêng với Ron và Hermione về chút ít manh mối ban đầu của việc tìm kiếm của họ. Harry cảm thấy thật khó để tập trung được. Vết thẹo của nó như muốn nổ tung. “Thầy Dumbledore đã giao lại cho ba chúng ta một việc,” nó nói một cách cẩn thận, “và chúng tớ cần phải nói rằng – ý tớ là, thầy muốn chúng tớ làm việc này, chỉ có ba bọn tớ.”

“Chúng ta là học sinh của thầy,” Neville thốt lên. “Học trò của thầy Dumbledore. Chúng ta sẽ cùng làm, chúng tớ có nhiệm vụ duy trì công việc khi ba bọn cậu bỏ cuộc –”

“Đây không phải là một cuộc dã ngoại, cậu à,” Ron nói.

“Tớ chưa bao giờ nói vậy cả, nhưng tớ không hiểu được tại sao các cậu không thể tin tưởng bọn tớ. Mọi người trong phòng đã phải chiến đấu và tất cả đường cùng đến đây vì bị nhà Carrow lùng sục. Mọi người ở đây đã chứng tỏ được lòng trung thàng với thầy Dumbledore – với cả các cậu.”

“Để xem,” Harry lên tiếng, với vẻ không hiểu rằng nó đã nói gì, nhưng cái đó không quan trọng. Cánh cửa đường hầm vừa mới mở ra ngay sau nó.

“Chúng tớ hiểu ý các cậu rồi, Neville! Chào ba cậu, tớ nghĩ các cậu phải ở lại!”

Khi ấy Luna và Dean. Seamus gào lên thật lớn rồi chạy lại ôm chặt người bạn tốt nhất của nó.

“Chào mọi người!” Luna vui vẻ. “Ồ, thật tuyệt khi trở lại!”

“Luna,” Harry vồn vã, “Cậu đang làm gì ở đây? Làm thế nào mà cậu– ?”

“Tớ nhắn cho cậu ấy đấy,” Neville nói, trong khi đang nhặt mấy đồng Galleon. “Tớ hứa với cậu ấy và Ginny là nếu các cậu xuất hiện tớ sẽ cho họ biết. Chúng tớ đều nghĩ nếu các cậu trở về sẽ đồng nghĩa với một cuộc cách mạng. Vì vậy mà chúng tớ đã đánh bại hoàn toàn Snape và nhà Carrow.”

“Dĩ nhiên điều đó có nghĩa là,” Luna rạng rỡ. “Có phải vậy không, Harry? Chúng ta sẽ đá bay chúng ra khỏi trường Hogwarts?”

“Nghe này,” Harry bắt đầu với vẻ hoảng sợ, “Tớ xin lỗi, nhưng không có nghĩa là chúng tớ trở lại để làm điều ấy. Có một vài việc mà chúng tớ đã nhận làm, và sau đó”

“Các cậu sẽ bỏ mặc bọn tớ với mớ hỗn độn này ư?” Michael Corner với giọng đòi hỏi.

“Không!” Ron ngắt lời. “Những gì chúng ta đang làm sẽ giúp ích mọi người cho giai đoạn cuối, tất cả đều cố gắng tống khứ kẻ-mà-ai-cũng- biết-là-ai ”

“Hãy để chúng tớ giúp sức” Neville bực bội. “Chúng tớ muốn là một phần trong kế hoạch!”

Có tiếng ồn ào gì đó sau lưng chúng, và Harry quay ra. Trái tim nó dường như sụp xuống: Ginny đã từ lúc nào trèo qua lỗ hổng trên tường, theo sát sau Fred, George, và Lee Jordan. Ginny rạng rỡ với Harry: Nó đã quên, nó đã không còn nhận ra đầy đủ nữa, điều tốt đẹp của cô bé, nhưng nó cảm thấy ít hài lòng hơn khi nhìn thấy cô bé.

“Aberforth đang bị chút phiền hà,” Fred nói, giơ bàn tay trong tâm trạng nức nở lúc gặp. “Ông ta muốn một chỗ ngủ và quán rượu của ông ấy đã chuyển vào một nhà ga xe lửa.”

Miệng Harry há hốc ra. Ở đằng sau bên phải Lee Jordan đã tiến đến chỗ người bạn cũ của Harry, Cho Chang. Cô mỉm cười với cậu ấy.

“Tôi đã nhận được lời nhắn,” cô nói, đang lúc nhặt mấy đồng Galleon và tiến đến ngồi cạnh Michael Corner.

“Vậy kế hoạch là gì, Harry?” George hỏi.

“Không có kế hoạch nào cả,” Harry trả lời, vẫn còn mất phương hướng bởi sự xuất hiện đột ngột của những người này, không thể cầm nắm được một vật gì trong khi vết thẹo của nó vẫn còn cháy dữ dội.

“Chúng ta sẽ giải quyết công việc trong khi tiến về phía trước, được không? Tôi thích như vậy,” Fred tranh lời.

“Đáng lẽ các cậu đã phải dừng việc này lại!” Harry nói với Neville. “Các cậu đã bảo tất cả đi theo để được cái gì chứ? Thật là điên rồ – ”

“Chúng ta đang tranh đấu, đúng không?” Dean lên tiếng, trong khi đang làm rơi mấy đồng Galleon. “Tin nhắn nói rằng Harry đã trở lại, và chúng tớ lúc ấy đang chiến đấu! Tớ sẽ phải có một chiếc đũa phép, mặc dù –”

“Cậu đã không có đũa phép –?” Seamus bắt đầu. Ron quay phắt sang chỗ Harry.

“Tại sao họ không thể giúp đỡ?”

“Cái gì?”

“Họ có thể giúp được.” Nó hạ giọng và nói, nên không ai trong số bọn họ có thể nghe thấy nhưng Hermione, đang đứng giữa chúng, “Bọn mình không biết nó ở đâu. Bọn mình đã có thể tìm thấy chúng rất nhanh chóng. Bọn mình không nói cho họ biết nó là một Trường Sinh Linh Giá.”

Harry nhìn hết Ron cho đến Hermione, đang thì thầm, “Tớ nghĩ Ron đúng. Chúng ta không biết chúng ta đang tìm kiếm cái gì, chúng ta cần họ.” Và khi Harry nhìn một cách hoài nghi, “Bọn mình không làm mọi thứ đơn độc, Harry.”

Harry nghĩ nhanh, vết thẹo của nó như bị kim châm, còn cái đầu lại một lần nữa như bị chia ra nhiều phần. Dumbledore đã cảnh báo nó cấm kể cho bất cứ ai trừ Ron và Hermione về Trường Sinh Linh Giá. Những bí mật và những lời giả dối,đó là cách mà chúng ta trưởng thành, và Albus …ông ta vẫn như vậy … Nó đã đi theo Dumbledore, giữ bí mật cho ông khỏi thoát ra ngoài lồng ngực, sợ hãi phải tin tưởng ư? Nhưng Dumbledore đã tin Snape, và rồi sẽ đi đến đâu? Để tàn sát nhau ở tầng trên cùng của cái tháp cao nhất …

“Đúng vậy,” nó nói nhỏ với hai đứa kia. “Đươc,” nó nói to vọng lên khắp gian phòng, và những tiếng ồn ào im bặt: Fred và George, hai người đã ngừng mua vui cho những ai gần nhất, lặng im, và tất cả nhìn như được báo động điều gì, rất hào hứng.

“Có một số thứ chúng ta cần tìm,” Harry như thông báo. “Một vài cái – một vài cái giúp ta đánh bại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Nó ở đây, tại Hogwarts này, nhưng chúng tôi không biết ở đâu. Nó có lẽ đã thuộc về Ravenclaw. Vậy đã ai nghe đến vật nào như vậy chưa? Hay ví dụ đã có ai bắt gặp một cái gì đó với huy hiệu đại bàng của bà ta ở đính bên trên không?”

Nó trông có vẻ hi vọng với đám người nhà Ravenclaw, với Padma, Michael, Terry, và Cho, nhưng rồi Luna trả lời, trong lúc đang vịn lên cái tay ghế Ginny ngồi.

“Vậy, có cái vương miện của bà bị mất. Tớ đã nói với cậu về nó, nhớ không, Harry? Cái vương miện mất tích của Ravenclaw ấy? Cha của cô bé đã cố gắng làm bản sao cho nó.”

“Ồ, nhưng cái vương miện mất tích ấy,” Michael Corner nói, mắt sôi lên, “bị mất, Luna. Đó là một phần của vấn đề.”

“Nó đã bị mất khi nào?” Harry hỏi.

“Nhiều thế kỉ trước, họ nói,” Cho nói, lòng Harry se lại. “Giáo sư Flitwick nói rằng chiếc vương miện đã biến mất cùng với Ravenclaw. Mọi người đã tìm, nhưng,” bà kêu gọi tới những người nhà Ravenclaw. “Không ai tìm thấy chút manh mối nào về nó, không ai cả?” Bọn họ lắc đầu.

“Xin lỗi, nhưng vương miện là cái gì?” Ron lên tiếng.

“Nó là một loại mũ miện,” Terry thêm vào. “Cái của Ravenclaw đòi hỏi phải có tính ma thuật, làm tăng khả năng cho người đội nó.”

“Đúng vậy, cha của bà Wrackspurt đã truyền vào đó – ” Nhưng Harry cắt ngang Luna.

“Và không ai trong số các bạn biết nó trông thế nào chứ?”

Họ lại lắc đầu lần nữa. Harry quay sang Ron và Hermione và sự thất vọng dậy lên trong nó. Một đồ vật đã bị mất tích rất lâu, và gần như không còn dấu vết, có vẻ như không ai có thể có cơ hội tìm thấy Horcrux ẩn chứa trong tòa lâu đài… Nó chưa kịp đưa ra thêm một câu hỏi mới, tuy vậy, Cho lại nói tiếp.

“Nếu cậu muốn xem hình dạng chiếc vương miện như thế nào, tớ có thể dẫn cậu lên phòng sinh hoạt chung của chúng ta và cho cháu thấy, Harry à. Ravenclaw đang đội nó trên bức tượng của bà.”

Vết thẹo của Harry lại nóng rực lên lần nữa: Trong chốc lát căn phòng Cần Thiết loang loáng trước mặt nó, và nó nhìn thấy thay vào đó trái đất tối đen lùi xa xuống phia dưới nó và cảm thấy như có con rắn quấn qua vai nó. Voldemort lại đang bay, liệu có phải tới hồ ngầm hay đây, tới lâu đài, hắn không biết: cách nào, thật sự khó khăn vì thời gian không còn nhiều.

“Hắn đang di chuyển,” nó nói nhỏ với Ron và Hermione. Nó liếc qua chỗ Cho và rồi quay lại chỗ họ. “Xin hãy nghe tôi, tôi biết không có nhiều sự lựa chọn, nhưng tôi sẽ xem cái tượng đó và xem xem chiếc vương miện trông như thế nào. Hãy đợi tôi ở đây và, các bạn biết – còn 1 người khác – hãy cẩn thận.”

Cho định đi, nhưng Ginny phản đối dữ dội, “Không, Luna sẽ dẫn Harry đi, được chứ, Luna?”

“Ồ, được, tớ rất muốn,” Luna hồ hởi nói, lúc Cho ngồi phịch, trông rất thất vọng.

“Làm cách nào chúng ta ra được ngoài?” Harry hỏi Neville.

“Qua đây.”

Nó dẫn Harry và Luna tới góc phòng, chỗ cái tủ chén đã mở sẵn lối ra một hành lang dốc. “Nó sẽ dẫn đến một nơi rất khác với mọi ngày, vì thế chúng không bao giờ có thể tìm ra nó,” nó nói. “Trở ngại duy nhất là, chúng ta không biết được chính xác điểm dừng khi ra ngoài. Cẩn thận, Harry, chúng luôn đi tuần hành lang vào buổi đêm.”

“Không sao đâu,” Harry trấn an. “Gặp lại các bạn sau.”

Nó và Luna vội vàng lọt qua hành lang dài, được soi sang bởi những bó đuốc, và quẹo ở những khúc cua bất ngờ. Cuối cung chúng đụng phải một bức tường chắc chắn.

“Xuống đây thôi,” Harry bảo Luna, trong lúc đang rũ chiếc áo Tàng hình và bỏ ra khỏi hai đứa. Nó đẩy nhẹ vào bức tường.

Bức tường tan chảy ngay khi cảm nhận cái đẩy của nó và chúng trượt ngã vào bên trong. Harry liếc ra sau và thấy bức tường đóng lại ngay lập tức. Chúng đang đứng trong một hành lang tối tăm. Harry kéo Luna trở lại chỗ tối, rờ cái túi quanh cổ, và lấy ra tấm Bản đồ đạo tặc. Đưa lại gần mũi nó dò tìm, thấy chấm nhỏ chỗ nó và Luna ở cuối.

“Chúng ta đang trên tầng năm,” nó thì thầm, thấy lối dẫn chúng, một hành lang phía trước. “Đi nào, lối này”.

Chúng rón rén.

Harry đã từng rất nhiều lần lang thang trong lâu đài lúc nửa đêm, chưa bao giờ tim nó đập nhanh đến vậy, chưa báo giờ nó đi trót lọt đến vậy. Qua ánh trăng sáng vuông vức chiếu lên sàn nhà, tiếng mũ sắt của bộ giáp cũ kĩ cứ cót két cùng với tiếng chân rất êm của chúng, góc đằng kia có cái gì lắc lư. Harry và Luna đi tiếp, xem lại Bản đồ đạo tặc hứng ánh sang, hai lần dừng lại bởi vướng mắc với một con ma. Nó mong muốn chạm chán một vật cản nào đó ngay; điều tồi tệ nhất là Peeves, và nó căng tai nghe những tiếng chân đầu tiên, kẻ mách lẻo ẩn trong bộ dạng yêu tinh.

“Đường này, Harry” Luna hổn hển, giật giật tay nó và kéo nó về một phía cầu thang xoắn ốc.

Chúng cố gắng trèo lên, đầu choáng váng; Harry chưa từng đến đây bao giờ. Cuối cùng chúng bắt gặp một cánh cửa. Không tay nắm cũng không ổ khóa: nhưng một thân cây cổ thụ choán trước mặt, và khối tượng trong hình dạng một con đại bàng.

Luna chìa ra một bàn tay nhợt nhạt, trông kì quái nổi lên trong bóng tối. Nó gõ cửa một lần, và giữa sự tĩnh lặng, âm thanh đó vang vọng tới Harry tựa như một tiếng súng đại bác. Ngay lập tức mỏ con đại bàng mở ra, nhưng thay vì tiếng của một con chim, một giọng nói mềm mại, du dương vọng lên, “Cái gì đến trước, chim phượng hoàng hay ngọn lửa?”

“Hmm … Cậu nghĩ gì thế, Harry?” Luna hỏi, trông lo lắng.

“Cái gì vậy? Có một mật khẩu chăng?”

“Ôi không, cậu đã trả lời câu hỏi,” Luna nói.

“Sẽ ra sao nếu cậu hiểu sai?”

“Ừ, cậu phải đợi một người nào đó hiểu rõ vấn đề,” Luna tiếp tục “Đó là cách cậu cần biết, hiểu chứ?”

“Được … Vấn đề là, chúng ta không thể cố gắng chờ đợi một ai khác được, Luna à.”

“Không, tớ hiểu ý cậu,” Luna nghiêm trọng nói. “Rồi, tớ nghĩ cậu trả lời là một vòng tuần hoàn không có manh mối.”

“Lí do tuyệt vời,” giọng nói vang lên, và cánh cửa mở ra.

Căn phòng sinh hoạt nhà Ravenclaw trống trải là một phòng rộng, hình tròn, thông thoáng hơn bất kì phòng sinh hoạt chung nào ở Hogwarts mà nó từng biết. Những khung cửa sổ mềm mại vòng quanh những bức tường, được treo cùng với những tấm lụa màu xanh và màu đồng. Mỗi ngày, nhà Ravenclaw được tận hưởng khung cảnh ngoạn mục của những dãy núi liên tiếp nhau. Trần nhà hình vòm được vẽ lên những ngôi sao, dội lại vào tấm thảm xanh nửa đêm. Có nhiều bàn, ghế, và kệ sách, và ở cạnh cửa trong góc phía đối diện là một bức tượng đá hoa trắng.

Harry nhận ra Rowena Ravenclaw nhờ bức tượng nửa người nó từng nhìn thấy ở nhà Luna. Bức tượng đặt cạnh một cánh cửa mà nó dẫn đến, nó đoán, phòng ngủ ở bên trên. Nó bước dài tới bức tượng đá hoa, và dường như bà nhìn nó với một vẻ nửa cười trêu trọc, trông đẹp nhưng có vẻ yếu ớt hãi hùng. Một vòng tròn nhỏ bé đã được tái chế bằng đá hoa trên đầu bà ấy. Nó không giống như vương miện mà Fr đã đeo trong lễ cưới của mình. Có hang chữ nhỏ tí khắc trên nó. Harry bước đi từ ngoài dưới tấm áo choàng và trèo lên chận tượng của Ravenclaw để đọc chúng.

“’Sự thông minh bất tận là kho báu tuyệt vời nhất của con người.’”

“Điều sẽ làm mấy đứa nhãi mi thật sự kiết xác, đần độn,” một giọng khúc khích vang lên.

Harry xoanh vòng quanh, trượt ra khỏi chân tượng, và ngã xuống sàn nhà. Qua vai chếch sang một chút là Alecto Carrow đang đứng trước mặt nó, và ngay khi Harry giơ đũa phép lên, mụ ta ấn ngón tay trỏ mập mạp vào chiếc đầu lâu và con rắn hằn sâu trên cánh tay của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN