Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần


Chương 30


Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần
J. K. Rowling

Chương 30 – Chiến Trường HOGWARTS

Nguồn: VNThưQuán

Trần nhà được yểm bùa của Đại Sảnh Đường vẫn tối đen và rải đầy sao, và ở phía dưới bốn dãy bàn dài của các nhà là những hàng học sinh hoang mang, một số vẫn trong tấm áo lữ hành, số khác trong chiếc đầm dài. Đây đó có thứ ánh sáng trắng nhợt của những con ma trong trường. Tất cả những con mắt, dù còn sống hay đã chết đều hướng về phía giáo sư McGonagall, người đang nói trên bục ở phía trên Sảnh Đường. Đằng sau giáo sư là những giáo sư còn lại, trong đó có cả nhân mã Firenze, và những thành viên của Hội Phượng Hoàng đã bay đến.

“… việc sơ tán sẽ được giám sát bởi thầy Filch và bà Pomfrey. Các Huynh trưởng, khi tôi ra lệnh, các trò sẽ hướng dẫn các thành viên của nhà mình, sử dụng quyền hạn của mình để việc di chuyển đến điểm di tản ổn định.

Nhiều học sinh sững sờ, đứng yên như phỗng. Tuy nhiên, khi Harry đi dọc theo bức tường, quét mắt dọc theo các dãy bàn để tìm kiếm Ron và Hermione, Ernie Macmillan đứng dậy ở dãy bàn nhà Hufflepuff và hét lên: “Và nếu như chúng em muốn ở lại và đấu tranh?”

Vài tiếng vỗ tay khen ngợi.

“Nếu như em đủ tuổi, em có thể ở lại”, giáo sư Mcgonagall nói.

“Thế còn những thứ của chúng em?”, tiếng của một nữ sinh bên bàn Ravenclaw. “Những cái rương và những con cú của chúng em?”

“Chúng ta không có thời gian cho những thứ ấy.” Giáo sư McGonagall nói. Điều quan trọng nhất bây giờ là các trò rời khỏi đây an toàn.”

“Giáo sư Snape đâu rồi?” một nữ sinh bên nhà Slytherin thét lên. Bằng một giọng rất bình thường giáo sư McGonagall đáp :”Ông ấy đã, có thể dùng một cụm từ rất phổ biến, chạy trốn!” và một tràng pháo tay nổ ra khắp Sảnh Đường ở các nhà Gryffindors, Hufflepuffs, và Ravenclaws.

Harry di chuyển dọc theo dãy bàn Gryffindor, vẫn tiếp tục tìm kiếm Ron và Hermione. Và khi nó đang băng ngang qua, nhiều gương mặt quay lại, nhiều tiếng thì thầm vang lên theo sau nó.

“Chúng ta đã bố trí sự bảo vệ ở khắp lâu đài”, giáo sư Mcgonagall tiếp tục nói, “nhưng không có gì là chắc chắn trong một thời gian dài như vậy nếu chúng ta không củng cố nó. Vì vậy, tôi yêu cầu các trò, di chuyển nhanh và bình tĩnh, như các Huynh trưởng -.”

Nhưng từ cuối cùng của cô đã bị át bởi một giọng nói khác vang vọng khắp Sảnh Đường. Giọng nói đó cao the thé, lạnh, và rõ ràng. Không có dấu hiệu gì cho thấy giọng nói đó đến từ đâu. Có vẻ như nó được phát ra từ chính những bức tuờng. Như một con quái vật nhận được mệnh lệnh, nó có thể đã ngủ yên trong hang thế kỷ.

“Ta biết rằng các ngươi đang chuẩn bị chiến đấu.” . Có tiếng hét giữa đám học sinh, vài đứa bám chặt lấy nhau, nhìn quanh để tìm ra nơi phát ra tiếng động. “Những nỗ lực của các người là vô ích. Các ngươi không thể chống lại ta. Ta không muốn giết chết các ngươi. Ta tôn trọng các giáo sư ở trường Hogwarts. Ta không muốn các phù thuỷ phải đổ máu.”

Sự im lặng bao trùm khắp Sảnh Đường, một sự im ép chặt lên màng nhĩ, sự im lặng giống như một bức tường vĩ đại.

“Đưa Harry Potter cho ta”, giọng nói của Voldemort vang lên, “và các ngươi sẽ không bị tổn thương. Đưa cho tao Harry Potter và ta sẽ rời khỏi trường mà không động đến bất kỳ ai. Đưa cho ta Harry Potter và ngươi sẽ được tưởng thưởng.”

“Nửa đêm, đó là hạn chót.”

Sự im lặng bao trùm hết thảy lần nữa. Tất cả mọi cái đầu, tất cả những ánh mắt đều quay về phía Harry để nhìn nó, để giữ chặt nó mãi mãi trong tầm nhìn như hàng ngàn tia sang vô hình đầy ác cảm. Rồi, một bóng hồng đứng dậy từ dãy bàn của nhà Slytherin và Harry nhận ra đó là Pansy Parkinson ngay khi con bé đứng phắt dậy, vẫy tay và gào lên: “Nhưng nó đang ở đây! Potter ở đây! Phải có ai bắt lấy nó!”

Trước khi Harry có thể nói, đã có sự thay đổi to lớn. Những thành viên ở nhà Grynffindors ở trước mặt nó đã đứng dậy, mặt đối mặt, không phải với Harry, mà là với nhà Slytherin. Rồi đến nhà Hufflepuffs, gần như ngay lập tức, nhà Ravenclaws, quay lưng lại với Harry và nhìn Pansy, sự đáng sợ bao trùm khắp nơi, những cây đũa phép được rút ra từ khắp mọi nơi, từ dưới tấm áo chùng và những ống tay áo.

“Cám ơn, thưa cô Parkinson”, giáo sư McGonagall nói nhanh và rõ từng tiếng một.

“Trò có thể rời khỏi Sảnh Đường trước mọi người với thầy Filch. Và nếu có thể, phần còn lại của nhà Slytherin có thể theo sau.”

Harry nghe thấy tiếng ken két phát ra từ những dãy ghế và tiếng ồn từ nhà Slytherin đang kéo đi đến phía bên kia của Sảnh Đường.

“Ravenclaws, đi theo!” tiếng gào như khóc của giáo sư McGonagall. Từ từ, cả bốn dãy bàn đều đã dọn trống. Bàn của nhà Slytherin đã hoàn toàn sạch bóng người, nhưng một số học sinh lớp lớn bên nhà Ravenclaws vẫn ngồi tại chỗ trong khi những người bạn của họ đã rời đi; ngay cả khi nhà Hufflepuffs ngồi lại phía sau, và một nửa nhà Griffindor vẫn ở trên ghế của họ, giáo sư Mcgonagall cần phải rời khỏi chỗ đứng của bà trên bục giáo viên mà xuống thúc giục những học sinh nhỏ tuổi rời đi.

“Tuyệt đối không, Creevey, đi! Và cả em nữa, Peakes!”

Harry vội vàng chạy đến chỗ gia đình Weasley, tất cả đều đang ngồi lại cạnh nhau ở dãy bàn Gryffindor.

“Ron và Hermione đâu rồi?”

“Cháu đã tìm thấy …?” ông Weasley bắt đầu, trông ông có vẻ lo lắng.

Nhưng ông đã ngừng lại khi chú Kingsley bước lên phía trước để đứng ở trên bục mà nói chuyện với những người còn lại.

“Chúng ta chỉ có nửa giờ cho đến nửa đêm và đã trôi qua một nửa thời gian, bởi vậy chúng ta cần phải hành động nhanh. Kế hoạch của cuộc chiến đã được thống nhất giữa các giáo sư của Hogwart và Hội Phượng Hoàng. Giáo sư Flitwick, Sprout và cô Mcgonagall sẽ đưa những nhóm chiến đấu lên ba toà tháp cao nhất – tháp Ravenclaw, tháp thiên văn và tháp Gryffindor – nơi mà họ sẽ có tầm nhìn bao quát, vị trí tuyệt vời để thực hiện những bủa chú. Trong lúc đó Remus” – ông muốn ám chỉ Lupin – “Arthur” – ông chỉ về phía ông Weasley, đang ngồi tại bàn Gryffindor- “và tôi sẽ đưa những nhóm ra ngoài sân. Chúng ta sẽ cần vài người tổ chức bảo vệ lối vào hoặc những hành lang vào trong trường…”

“Gây náo loạn có vẻ những là công việc của bọn này.” Fred nói, ý ám chỉ mình và George, và ông Kingsley gật đầu đồng ý.

“Được rồi, các Huynh trưởng lên đây và chúng ta sẽ chia ra thành các toán quân.”

“Potter,” giáo sư Mcgonagall nói, một cách vội vã, khi các học sinh ùa lên trên bục, xô đẩy để có chỗ đứng, nhận chỉ thị, “Có phải con đang tìm kiếm các gì đó?”

“Cái gì? Ồ,” Harry đáp, “ồ phải!”

Nó suýt quên mất cái Trường sinh Linh giá, suýt nữa quên rằng khi cuộc chiến diễn ra nó có thể tìm thấy nó: sự vắng mặt khó hiểu của Ron và Hermione trong giây lát đã xoá sạch mọi suy nghĩ khác của nó.

“Đi, Potter, đi đi!”

“Phải… dạ…”

Nó cảm thấy ai đó theo dõi nó khi nó chạy ra khỏi Đại Sảnh Đường lần nữa, tiến đến lối ra vào sảnh khi ở đó vẫn còn đông nghẹt để sơ tán những học sinh. Nó để mình bị đẩy đi trên cầu thang đá hoa cương với chúng, nhưng khi lên tới đỉnh, nó vội vả tách ra để đi dọc theo một hành lang vắng vẻ. Sự sợ hãi và hoảng loạn làm che phủ suốt quá trình suy nghĩ của nó. Nó cố gắng trấn an mình, cố gắng tập trung vào việc tìm cái Trường sinh Linh giá, nhưng mọi suy nghĩ của nó cứ xẹt qua xẹt lại điên cuống và vô nghĩa như nhưng con ong bị nhốt dưới tấm kính. Không có Ron và Hermione giúp đỡ, nó không thể tự sắp xếp các ý tưởng của mình lại. Nó chậm lại, dừng lại ở nửa chừng đoạn đường, nơi mà nó ngồi xuống cạnh cái chân của một bức tượng và lôi cái Bản đồ Đạo tặc ra từ cổ áo của nó. Nó không thể nhìn thấy cái tên Ron và Hermione ở bất kỳ đâu, tuy nhiên mật độ của những cái chấm giờ đây có thể đang dẫn đến Phòng Yêu Cầu, nó nghĩ, nơi che giấu họ. Nó cất tấm bản đồ đi, ấn chặt bàn tay của mình lên mặt, nhắm mắt lại, và cố gắng tập trung.

Voldemort hẳn nghĩ rằng mình sẽ đến toà tháp của Ravenclaw.

Đó, một sự thật rõ ràng, là nơi để bắt đầu. Voldemort đã được đặt vào vị trí của Alecto Carrow trong phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, và đó là cách giải thích duy nhất; Voldemort sợ rằng Harry đã biết rằng Trường sinh Linh giá của hắn có liên quan đến nhà này.

Nhưng vật thể duy nhất mà mọi người nhìn thấy trông có vẻ có mối quan hệ với Ravenclaw chính là chiếc vương miện đã thất lạc… và làm thế nào mà Trường sinh Linh giá lại có thể là chiếc vương miện? Làm thế nào điều đó có thể khi Voldemort, người của Slytherin, lại tìm thấy cái vương miện mà đã thoát khỏi tay suốt mấy thế hệ nhà Ravenclaw? Ai đã nói cho hắn biết nơi nào để tìm, khi mà không ai từng nhìn qua cái vương miện trong quá khứ sống động? Trong quá khứ sống…

Bên dưới những ngón tay của nó, mắt của Harry mở ra lần nữa. Nó đã đến cái chân cột và mở ra cái con đường mà nó phải đi, giờ đây đang trong cuộc truy đuổi theo niềm hy vọng cuối cùng. Âm thanh của hàng trăm con người được dẫn đến phòng Yêu cầu lớn lên, lớn hơn nữa khi nó quẹo trở lại cầu thang đá. Các huynh trưởng đang hét to những lời chỉ dẫn, cố gắng giữ cho những nhóm học sinh ở trong nhà của chúng, có quá nhiều sự xô đẩy và hò hét ở đây; Harry nhìn thấy Zacharias Smith làm ngã những học sinh năm nhất để được đứng trước hàng, đây và những học sinh nhỏ tuổi ràn rụa nứõc mắt, trong khi những đứa lớn hơn gần như là liều mạng cho bạn bè hoặc những anh chị em ruột.

Harry bắt gặp một hình thù trắng màu ngọc trai lướt băng qua lối vào Sảnh bên dưới và lớn tiếng hét hết khả năng để át tiếng ồn của đám đông.

“Nick! NICK! Cháu muốn nói chuyện với ông!”

Nó mở đường để băng qua dòng người, cuối cùng cũng đã đến được chân cầu thang, nơi mà con ma Nick-Suýt-mất-đầu của tháp Gryffindor đang đứng chờ nó.

“Harry! Đứa trẻ đáng yêu!”

Nick thực hiện một cú nắm lấy tay Harry bằng cả cơ thể của ông; Harry cảm thấy như thể mình vừa bị ném vào trong nước đá.

“Nick, ông phải giúp cháu. Con ma nhà Ravenclaw là ai?”

Nick-Suýt-mất-đầu trông có vẻ ngạc nhiên và hơi bực mình.

“Quý bà xám, dĩ nhiên; nhưng nếu cháu cần một sự giúp đỡ của ma…”

“Thì đó phải là bà ấy – ông có thấy bà ấy ở đâu không?”

“Nhìn kìa…”

Cái đầu của Nick lắc lư trên cái phần còn dính lại giữa cái cổ và cái đầu khi ông ta qua lại và nhìn phóng chăm chú vượt qua những cái đầu của lũ học sinh đứng tụ tập.

“Bà ta ở đằng kia, Harry, người phụ nữ trẻ với mái tóc dài.”

Harry nhìn xuyên qua Nick, theo hướng mà ngón tay ông chỉ và nhìn thấy một con ma cao người đã nhận ra Harry đang đang nhìn mình, nhướn lông mày lên, trôi ngang qua bức tường rắn chắc.

Harry chạy theo sau bà. Khi bước qua cánh cửa hành lang mà bà ta đã biến mất, nó nhìn thấy bà ở tận cùng của con đường, lướt đi một cách êm ái để tránh xa nó.

“Này- chờ đã- quay lại đây!”

Bà ta đồng ý dừng lại, trôi thêm vài phân trên nền đất. Harry nghĩ rằng bà ta thật đẹp, với mái tóc dài đến eo và áo choàng chấm đất, nhưng bà ta trông cũng thật kiêu ngạo và tự cao.

Gần hơn, nó nhận ra bà, một con ma mà nó đã từng đi xuyên qua vài lần trong hành lang, nhưng là kẻ mà nó chưa bao giờ nói chuyện.

“Bà là quý bà xám?”

Bà ta gật đầu nhưng không nói.

“Con ma của tháp Ravenclaw?”

“Đúng vậy.”

Giọng của bà nghe chẳng có vẻ gì là vui cả.

“Làm ơn, cháu cần sự trợ giúp. Cháu cần được biết bất cứ điều gì mà bà có thể nói cho cháu biết về cái vương miện đã mất.”

Một nụ cười lạnh lùng làm cong đôi mội của bà ta.

“Tôi sợ,” bà nói, quay đi, “tôi không thể giúp gì được.”

“CHỜ ĐÃ!”

Nó không thấy vì sai nó hét kên, nhưng sự giận dữ và hoảng loạn chực chông vùi nó. Nó liếc nhìn đồng hồ khi mà bà ta đang lược đi ngay phía trước nó. Chỉ còn 15 phút là đến nửa đêm.

“Khẩn cấp lắm.” Nó nói một cách hung tợn. “Nếu như cái vương miện còn ở Hogwart thì cháu phải tìm ra nó, nhanh chóng.”

“Mi là học sinh đầu tiên mà khó có thể được thèm muốn cái vương miện.” Bà ta nói một cách khinh bỉ.

“Nhiều thế học sinh đã quấy rầy tôi…”

“Đó không phải là để có điểm tốt hơn!” Harry quát lớn, “Đó là vì Voldemor t- đánh bại Voldemort – hay là bà không muốn điều đó?”

Bà ta đã không thể đỏ mặt, có chăng thì cái gò má trong suốt của bà có thể trở nên mờ đục hơn, và giọng của bà nóng hơn khi bà trả lời, “Dĩ nhiên tôi… làm thế nào cháu có dám thách thức…”

“Ừ, giúp cháu đi!”

Sự bình tĩnh của bà ta đang trượt đi.

“Nó-nó không phải là câu hỏi về-“bà ta đã nói vấp.

“Vương miện của mẹ tôi…”

“Mẹ bà?”

Bà ta trông có vẻ thật giận dữ với chính mình.

“Khi ta còn sống,” bà ta nói một cách cứng ngắt, “ta đã là Helena Ravenclaw.”

“Bà là con gái của bà ấy? Nhưng rồi, bà hẳn biết chuyện gì đã xảy ra với nó.”

“Trong khi cái vương miện cất giữ trí khôn,” bà ta nói bằng tất cả mọi nỗ lực mà bà tập hợp được, ” Ta nghi ngờ rằng nó sẽ làm tăng đáng kể khả năng đánh bại gã phù thuỷ tự xưng mình là Chúa tể…”

“Cháu đã nói với bà chưa nhỉ, rằng cháu chẳng có hứng thú gì trong việc mang nó!” Harry nói một cách tức giận. “Không còn thơi gian để giải thích- nhưng nếu bà quan tâm đến Hogwarts, nếu bà muốn nhìn thấy Voldemort biến mất, bà phải nói với cháu tất cả những gì bà biết về cái vương miện!”

Bà ta vẫn còn im lặng, lững lờ giữa không trung, nhìn chằm chằm vào nó, và cái cảm giác thất vong bao trùm lấy nó, bà ta hẳn đã nói với giáo sư Flitwitch và cụ Dumbledore, người chắn chắn là đã hỏi bà ta câu hỏi như vậy. Nó đã lắc đầu và chuẩn bị quay đi khi bà ta nói bằng một giọng thấp.

“Ta đã đánh cắp cái vương miện từ mẹ ta.”

“Bà… bà đã làm gì?”

“Ta đã đánh cắp cái vương miện.” Helena Ravenclaw lập lại bằng giọng thì thầm. “Ta muốn trở nên thông minh hơn, việc quan trọng hơn cả mẹ ta. Ta đã bỏ trốn cùng với nó.”

Nó không biết làm thế nào mà nó có thể làm cho bà ta tự tin hơn và nó không hỏi, nó chỉ đơn giản là lắng nghe, khó khăn, và bà ta tiếp tục.

“Mẹ ta, họ nói không bao giờ chấp nhận rằng cái vương miện đã biến mất, mà vờ như bà vẫn còn giữ nó. Bà đã che giấu việc mất nó, sự phản bội đáng sợ của ta, kể cả đối với những người sáng lập khác của Hogwarts.” Rồi mẹ của ta bị bệnh -một căn bệnh chêt người. Bất chấp sự phản bội của ta, bà vẫn tìm cách để nhìn thấy ta một lần nữa. Bà đã gửi đi một người đã từng yêu ta trong một thời gian dài, dù ta đã phủ nhận sự nỗ lực của anh ấy để tìm thấy ta. Bà biết rằng ông ấy sẽ không ngừng lại cho đến khi hoàn thành công việc. Ông ấy theo dõi tôi đến tận khu rừng nơi ta ẩn nấp. Khi ta từ chối trở về với ông ấy, ông ta trở nên hung tợn. Nam tước là thế đấy, luôn nóng nảy. Giận dữ trước sự từ chối của ta, ghen tị với sự tự do của ta, ông ấy rút dao ra đâm ta.”

“Nam tước? Ý bà là…?”

“Ông ấy, Nam Tước Đẫm Máu, phải,” quý bà xám nói, và bà nhấc nhẹ một bên tấm áo khoác mà ba đang mặc lên làm lộ ra một vết thương đen trong bộ ngực trắng của bà. “Khi ông ấy nhìn thấy việc ông ấy đã làm, lòng ông ấy tràn ngập sự ân hận. Ông ấy đã cầm lấy thứ vũ khí mà đã cướp đi sự sống của ta, và dùng nó để giết chính mình. Cả những thế kỉ sau, ông ấy vẫn mang theo những sợi sây xích như một hành động diễn tả sự hối hận… mà ông ấy cần.” bà ta thêm vào một cách cay đắng.

“Và… và cái vương miện?”

“Nó vẫn còn lại tại nơi mà tôi cất giấu nó khi tôi nghe thấy tiếng Nam tước băng ngang qua khu rừng tiến về phía tôi. Giấu bên trong một hốc cây.”

“Một hốc cây?” Harry lập lại.”Cây nào? Nó ở đâu?”

“Khu rừng ở Albania. Một nơi vắng vẻ mà ta nghĩ nó ở cách xa tầm với của mẹ ta.”

“Albania,” Harry lập lại. Cái cảm giác đã nảy sinh một cách kì diệu từ mớ hỗn độn, và bây giờ nó hiểu vì sao bà ta nói rằng bà ta đã từ chối cụ Dumbledore và giáo sư Flitwick. “Bà đã nói với ai đó câu chuyện này, phải không? Một học sinh khác?”

Bà ta nhắm mắt lại và gật đầu.

“Ta đã… không có ý tưởng… Nó đang nịnh. Nó trông có vẻ… hiểu… để có được cảm tình.”

Phải, Harry nghĩ. Tom Riddle chắn chắn sẽ hiểu rằng Helena Ravenclaw thèm muốn sở hữu những vật kì diệu mà bà ta có một chút quyền.

“Rồi, bà không phải là người đầu tiên mà Riddle đào được thứ gì đó ra. ” Harry thì thầm. “Hắn ta chỉ việc yểm bùa khi hắn cần…”

Cho nên, Voldemort đã xoay sở nịnh nọt Quý bà xám để có được vị trí của cái vương miện bị mất. Hắn đã thực hiện một chuyến đi khắp cả khu rừng để tìm ra nơi giấu cái vương miện và lấy nó ra, có thể là trước khi hắn ta rời khỏi Hogwart để bắt đầu công việc tại tiệm Borgin và Burkes.

Và chẳng phải những miếng gỗ xẻ ở Albanian là một nơi tuyệt vời để lẫn tránh khi, lâu thật lâu sau đó, Voldemort cần một nơi để trốn, không bị quấy rầy, trong suốt mười năm ròng?

Nhưng cái vương miện, khi nó trở thành một cái Trường sinh Linh giá quý giá, không thể được để lại tại một cái cây thấp… Không, cái vương miện hẳn đã bí mật quay về ngôi nhà đích thực của nó, và Voldemort sẽ phải đặt nó ở…

“-đêm mà hắn ta yêu cầu công việc!” Harry nói, chấm dứt dòng suy nghĩ.

“Ta cầu xin sự tha thứ?”

“Hắn đã giấu vương miện trong lâu đài, vào đêm hắn xin cụ Dumbledore cho hắn dạy học ở trường!” Harry đáp. Nói lớn ý nghĩ này giúp cậu hiểu được tất cả. “Chắc chắn hắn đã giấu nó trên đường đến, hoặc rời khỏi, văn phòng của cụ Dumbledore! Nhưng đồng thời xin được công việc đó cũng đáng – như thế hắn cũng sẽ có cơ hội để lấy chiếc gươm của Gryffindor – cảm ơn cô, cảm ơn!”

Harry bỏ con ma bay bổng ở chỗ đó với vẻ mặt hết sức ngơ ngác. Khi nó vòng qua khúc quanh trở về tiền sảnh, cậu nhìn lại đồng hồ. Chỉ còn năm phút nữa là nửa đêm, và mặc dù nó đã biết Trường sinh Linh giá cuối cùng là gì, nó không hề tiến gần hơn trong việc tìm thấy nơi hắn đã giấu nó….

Bao thế hệ học sinh đã thất bại trong việc tìm chiếc vương miện; điều đó cho thấy nó không nằm trong tháp của Ravenclaw – nhưng nếu nó không ở đó thì ở đâu? Nếu ẩn giấu nào trong lâu đài Hogwarts mà Tom Riddle đã tìm được, và tin rằng nó sẽ vĩnh viễn là một bí mật?

Lạc giữa những suy đoán tuyệt vọng, Harry quẹo ở góc quanh, nhưng nó vừa bước xuống hành lang vài bậc thì cửa sổ phía bên trái cậu vỡ tan với âm thanh điếc tai. Khi nó nhảy sang một bên để tránh, một thân thể khổng lồ bay xuyên qua cửa sổ và đập vào bức tường đối diện.

Một thứ gì đó lớn và giận tách ra, rên rỉ, và lao vào Harry.

“Bác Hagrid!” Harry hét lên bên dưới, cố gắng thoát khỏi sự chú ý của Fang, khi hình dáng khổng lồ đầy râu trèo xuống. “Cái quái gì –?”

“Harry, cháu đây rồi! Cháu đây rồi!”

Hagrid cúi xuống, ôm Harry và siết mạnh đến nỗi nó tưởng xương sườn mình sắp gẫy, sau đó chạy ngược trở lại cửa sổ.

“Thật là một chàng trai tốt, Grawpy!” Hagrid nhìn qua cửa sổ hướng xuống dưới. “Anh sẽ gặp em sau vài phút, có một chú nhóc tốt bụng ở đây!”

Bên dưới Hagrid, giữa bóng đêm, Harry nhìn thấy những ánh sáng lóe lên ngoài xa và nó nghe thấy một tiếng hét kì lạ, ai oán. Cậu nhìn xuống đồng hồ: Nửa đêm rồi. Cuộc chiến đã bắt đầu.

“Ôi, Harry,” Lão Hagrid hổn hển nói, “Thế đấy,hử? Đã đến lúc chiến đấu?”

“Hagrid, bác đến từ đâu thế?”

“Nghe thấy tiếng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy từ hang động của chúng ta,” Harry nói một cách giận dữ. “Truyền thanh, có phải không? Các người có thời hạn đến nửa đêm để giao nộp Potter. Biết chắc cháu đang ở đây, biết chắc điều đó đang xảy ra. Xuống ngay, Fang. Thế nên bọn ta đến để tham gia, ta và Grawpy và Fang. Phá vòng vây ngoài rừng,

Grawpy mang theo bọn ta, Fang và ta. Bảo nó bỏ ta xuống lâu đài, thế là nó nhét ta qua cửa sổ, phước lành cho nó. Không như ý ta, nhưng – Ron và Hermione đâu?”

“Đó,” Harry đáp, “quả là một câu hỏi hay. Ta đi thôi.”

Họ vội vàng chạy dọc hành lang, Fang tha thẩn theo sau. Harry có thể nghe thấy những chuyển động trong những hành lang xung quanh: tiếng bước chân đang chạy, tiếng la hét; xuyên qua những cửa sổ, cậu có thể thấy những tia sáng xuất hiện nhiều hơn trên mặt đất tối tăm.

“Chúng ta đang đi đâu thế?” Lão Hagrid hổn hển nói, chạy huỳnh huỵnh sau gót Harry, khiến cho sàn nhà rung động.

“Cháu không biết chính xác nơi nào,” Harry đáp, quẹo đại qua một góc quanh, “nhưng Ron và Hermione phải ở gần đâu đây…”

Những tổn thất đầu tiên của trận chiến đã xuất hiện rải rác dọc hành lang phía trước: Hai bức tượng đầu thú thường đứng chắn trước cửa phòng giáo viên đã vỡ tan bởi một câu chú lao xuyên qua một cánh cửa sổ vỡ khác. Phần còn lại của chúng lay động một cách yếu ớt trên sàn, và khi Harry nhảy qua một bên để né một trong những cái đầu không còn thân thể của chúng, nó rên rỉ một cách uể oải. “Ồ, đừng để ý đến tôi… Tôi sẽ chỉ nằm đây và vỡ nát …” Gương mặt xấu xí của nó khiến Harry chợt nghĩ đến bức tượng nửa người bằng cẩm thạch của Rowena Ravenclaw tại nhà Xenophilius, mang bộ tóc điên khùng – và đến bức tượng trong tháp Ravenclaw, với vương miện bằng đá trên những lọn tóc trắng…

Và khi cậu đến cuối hành lang, ký ức của bức tượng thứ ba hiện ra trong tâm trí cậu: bức tượng của một lão phù thủy xấu xí, chính Harry đã từng đặt lên đầu lão một bộ tóc giả và một chiếc nón tả tơi. Cú sốc xuyên qua Harry như hơi nóng của rượu whisky lửa, và nó suýt vấp ngã.

Cuối cùng, nó đã biết, nơi chiếc Trường sinh Linh giá cuối cùng đang nằm đợi nó…

Tom Riddle, người không tin tưởng một ai và hành động một mình, có thể đã kiêu ngạo đến mức cho rằng chỉ có hắn, và duy có mình hắn, đã hiểu thấu bí mật sâu thẳm nhất của lâu đài Hogwarts. Tất nhiên, cụ Dumble và giáo sư Flitwitch, những học sinh gương mẫu, chưa bao giờ đặt chân vào nơi đặc biệt ấy, nhưng chính nó, Harry, đã từng lang thang đến nhiều ngõ ngách trong thời gian nó ở trường – và đây là nơi duy nhất chỉ có hắn và Harry biết, nơi mà cụ Dumbledore chưa phát hiện –

Nó bị thức tỉnh bởi giáo sư Sprout chạy qua rầm rập, theo sau bởi Neville và nửa tá học sinh khác, tất cả bọn họ đều đội mũ bịt tai và mang theo những thứ gì đó trông như chậu cây lớn.

“Nhân sâm!” Neville la lớn qua vai để nói với Harry khi chạy ngang qua nó. “Chuẩn bị thả chúng qua những bức tường – bọn chúng sẽ không thích đâu!”

Giờ đây Harry đã biết nơi để đi. Nó tăng tốc, cùng với lão Hagrid và Fang tha thẩn ở phía sau. Họ vượt qua hết bức chân dung này đến bức chân dung khác, và những nhân vật trong tranh chạy theo họ, nam nữ phù thuỷ trong những chiếc áo cỗ xếp ly và quần ống túm, trong giáp và áo choàng, chen lấn vào khung tranh của nhau, la hét tin tức từ những khu vực khác trong lâu đài. Khi họ đến đoạn cuối của hành lang, cả toà lâu đài lắc lư, và Harry biết, như một chiếc lọ khổng lồ bị thổi bay khỏi đế với một lực nổ, rằng tòa lâu đài đã nằm trong tầm kiểm soát của các bùa phép còn khủng khiếp hơn bùa phép của các giáo sư và Hội.

“Không sao cả, Fang – không sao cả!” Lão Hagrid hét lên, nhưng con chó săn khổng lồ đã bỏ chạy khi những mảnh đồ sứ bay tứ tung như những mảnh đạn trong không trung, và lão Hagrid chạy uỳnh uỵch theo chú chó đang trong cơn khủng hoảng, để lại Harry một mình.

Nó tiến lên giữa những hành lang đang run rẩy, đũa phép cầm sẵn, và xuyên suốt chiều dài của một hành lang, chân dung người hiệp sĩ chạy bên cạnh cậu từ bức tranh này qua bức tranh khác, kèm theo tiếng kêu loảng xoảng từ áo giáp của ông, hét những lời động viên, chú ngựa con mập mạp của ông chạy nước kiệu phía sau.

“Những tên khoác lác và hèn nhát, đồ chó và những thứ vô lại, đuổi chúng ra, Harry Potter, tống tiễn chúng!”

Harry quẹo nhanh qua một khúc quanh và gặp Fred và cùng một tốp học sinh, có cả Lee Jordan và Hannah Abbott, đứng bên cạnh một chân cột trống rỗng, bức tượng ở trên che một hành lang bí mật. Những chiếc đũa phép đã rút ra sẵn sàng và họ đang chăm chú lắng nghe lỗ bịt hành lang.

“Một đêm thích hợp!” Fred gân cổ hét khi tòa lâu đài rung động một lần nữa, và Harry chạy vọt qua, hân hoan và hốt hoảng cùng mức. Nó vẫn tiếp tục lao qua một hành lang khác, và rồi cú bay khắp mơi, và Bà Norris đang rít lên và cố chụp lấy chúng với những cái chân đầy móng vuốt, chắc chắn để đưa chúng về vị trí xứng đáng của chúng…

“Potter!”

Aberforth Dumbledore đứng chặn hành lang phía trước, đũa thần sẵn sàng.

“Ta có hàng trăm những đứa trẻ chạy rầm rập xuyên qua quán trọ của mình, Potter!”

“Cháu biết, chúng cháu đang sơ tán,” Harry đáp, “Voldemort – ”

“—đang tấn công vì chúng chưa giao nộp cậu, phải,” Aberforth tiếp lời. “Ta không có điếc, toàn bộ Hogsmead đều nghe thấy hắn ta. Và không ai trong các người nhận ra rằng các người nên giữ lại một vài đứa Slytherin để làm con tin sao? Có những đứa là con cái của Tử Thần Thực Tử cậu đã để thoát đến nơi an toàn. Không phải sẽ sáng suốt hơn nếu giữ chúng ở đây sao?

“Điều đó cũng không ngăn được Voldemort,” Harry đáp, “và anh của ông cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.” Aberforth càu nhàu và chạy vụt đi về hướng khác.

Anh của ông sẽ không bao giờ làm thế … Ừm, đó là sự thật, Harry nghĩ khi nó tiếp tục chạy: Dumbledore, người đã bảo vệ cho Snape suốt thời gian dài, sẽ không bao giờ giữ học sinh làm vật trao đổi…

Và rồi nó trượt qua khúc quanh cuối cùng và với một tiếng hét vừa nhẹ nhõm vừa giận dữ, cậu nhìn thấy họ: Ron và Hermione; cả hai ôm đầy hai cánh tay những vật lớn, cong, màu vàng xỉn, Ron kẹp một cây chổi dưới nách.

“Các cậu đã ở nơi quái quý nào thế?” Harry hét.

“Phòng chứa bí mật,” Ron đáp.

“Phòng chứa – cái gì?” Harry nói, loạng choạng dừng lại.

“Chính Ron, tất cả là ý kiến của Ron!” Hermione nói không kịp thở. “Cực kì nhanh trí, không phải sao? Lúc bọn mình ở đó, sau khi rời khỏi, mình nói với Ron, cho dù chúng ta có tìm thấy một Trường sinh Linh giá khác, làm sao chúng ta có thể tiêu diệt nó được, cả cái cúp chúng ta cũng vẫn chưa hủy được! Và rồi cậu ấy nghĩ ra nó! Nọc của con Tử Xà!”

“Cái quái gì –?”

“Một thứ gì đó để tiêu hủy Trường sinh Linh giá,” Ron đáp một cách đơn giản.

Đôi mắt Harry dừng lại ở những vật trong tay Ron và Hermione: những chiếc răng cong khổng lồ; nó nhận ra chúng đã bị bẻ gẫy khỏi sọ của con trăn đã chết.

“Nhưng làm cách nào các cậu vào đó được?” cậu hỏi, nhìn từ những chiếc răng sang Ron. “Cậu cần phải nói Xà ngữ!”

“Cậu ấy đã nói!” Hermione thì thầm. “Nói cho cậu ấy nghe đi, Ron!” Ron phát ra một âm thanh kinh khủng rít lên như bị bóp cổ.

“Đó là điều cậu đã làm để mở cái mề đay,” Ron giải thích với Harry.

“Mình đã phải thử nhiều lần để nói cho đúng, nhưng,” Nó nhún vai một cách khiêm tốn, “cuối cùng bọn mình cũng vào được.”

“Cậu ấy thật khiến người khác kinh ngạc!” Hermione nói. “Đáng kinh ngạc!”

“Vậy…” Harry cố gắng để tiếp tục. “Vậy…”

“Vậy chúng ta hủy được một Trường sinh Linh giá khác,” Ron đáp, và từ bên dưới chiếc áo khoác, nó rút ra mảnh vỡ còn lại của chiếc cúp Hufflepuff. “Hermione đâm nó. Mình nghĩ cậu ấy nên làm thế. Cậu ấy chưa từng có sự thích thú đó.”

“Thiên tài!” Harry la lớn.

“Có gì đâu,” Ron nói, mặc dù cậu trông rất vui sướng với bản thân mình. “Vậy cậu có tin gì mới không?”

Khi cậu nói, một tiếng nổ vang lên phía trên đầu chúng. Cả ba ngước lên khi bụi bặm rơi xuống từ trên trần và chúng nghe một tiếng hét từ xa.

“Mình biết chiếc vương miện trông như thế nào, và mình biết nó ở đâu,” Harry đáp, nói thật nhanh. “Hắn đã giấu nó ngay chỗ mình giấu cuốn sách Độc Dược cũ của mình, nơi tất cả mọi người giấu diếm đồ vật cả hàng thế kỉ. Hắn tưởng chỉ mình hắn phát hiện nơi đó. Đi nào.” Khi những cái tường rung rung một lần nữa, nó dẫn hai đứa kia quay lại lối vào bí mật và đi xuống cái cầu thang dẫn tới Phòng Yêu Cầu. Căn phòng trống rỗng, ngoài ba người phụ nữ: Ginny, cô Tonks và một phù thuỷ lớn tuổi đội một cái mũ cũ nát, mà Harry nhận ra ngay là bà của Neville.

“À, Potter,” Bà nói một cách quả quyết như thể bà đang chờ đợi nó. “Cháu có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Mọi người ổn chứ?” Ginny và cô Tonks hỏi cùng một lúc.

“Theo như chúng ta biết thì là thế.” Harry nói. “Có còn ai ở trong hành lang dẫn tới quán Đầu Heo không?”. Nó biết rằng căn phòng sẽ không thể biến đổi khi vẫn còn người ở bên trong.

“Ta là người cuối cùng đi qua đó.” Bà Longbottom nói. “Nó đã được niêm phong lại. Ta nghĩ nếu để mở nó, thì sẽ không khôn ngoan chút nào hết. Giờ đây, ông Abeforth đã từ bỏ cái quán rượu ấy rồi. Cháu có thấy thằng cháu của ta không?”

“Cậu ấy đang chiến đấu.” Harry nói.

“Đương nhiên rồi.” Bà nói một cách tự hào. “Xin lỗi. Ta phải đi và giúp đỡ nó.” Với một tốc độ đáng kinh ngạc, bà chạy băng qua những bậc thang bằng đá.

Harry nhìn vào cô Tonks.

“Con nghĩ cô đáng lẽ phải ở nhà má cô cùng bé Teddy chứ?”

“Cô không thể chịu được việc không biết tí gì.” Cô Tonks nói một cách đau khổ. “Bà ấy sẽ chăm sóc thằng bé – con có thấy anh Remus không?”

“Thầy ấy được sắp xếp sẽ lãnh đạo một nhóm người chiến đấu trong khuôn viên.”

Không nói lời nào, cô Tonks phóng vội đi.

“Ginny.” Harry nói. “Anh xin lỗi, nhưng bọn anh cần em rời khỏi đây. Một lát thôi. Sau đó em có thể quay lại.”

Trông Ginny chỉ đơn giản là vui mừng khi được rời khỏi nơi trú ẩn.

“Và sau đó em có thể quay lại!” Nó hét theo cô bé khi cô bé chạy lên những bậc thang theo cô Tonks. “Em phải quay lại.”

“Đợi một lát đã.” Ron bất thình lình nói. “Chúng ta đã quên mất một số người!”

“Ai vậy?” Hermione hỏi.

“Bọn gia tinh, bọn chúng đều ở nhà bếp, đúng không?”

“Ý cậu là chúng ta sẽ bắt chúng chiến đấu?” Harry hỏi.

“Không!” Ron nói một cách nghiêm túc. “Ý mình là chúng ta nên bảo chúng hãy tránh xa ra. Chúng ta không muốn có thêm trường hợp nào giống Dobby nữa, phải không? Chúng ta không thể ra lệnh cho chúng chết vì chúng ta…”

Có một tiếng lách cách khi những chiếc răng của con Tử Xà rơi khỏi tay Hermione. Chạy đến gần Ron, cô bé quàng tay quanh cổ và hôn nó thắm thiết. Ron cũng quẳng những cái răng và chổi nó đang cầm xuống và đáp trả lại cô bé với một sự hăng hái nhiệt tình, đến nỗi, nó nâng cả Hermione lên khỏi mặt đất.

“Đây có phải lúc không?” Harry hỏi một cách yếu ớt, và khi không có gì xảy ra, trừ việc Ron và Hermione càng ôm chặt nhau hơn và quay quanh một chỗ, nó cao giọng lên. “Ồ! Đang có một cuộc chiến diễn ra ở đây!”

Ron và Hermione tách nhau ra, nhưng tay của chúng vẫn đang quàng quanh nhau.

“Mình biết, ông bạn ạ.” Ron nói, trông nó như thể nó vừa bị đánh vào lưng bởi một trái Bludger. “Bây giờ hoặc không bao giờ, phải không?”

“Không sao đâu, còn cái Trường Sinh Linh giá thì sao?” Harry hét lên. “Cậu nghĩ là cậu có thể chỉ – chỉ giữ chặt nó cho đến khi chúng ta lấy được cái vương miện à?”

“Ừ – đúng – mình xin lỗi.” Ron nói, và nó cùng Hermione bắt đầu nhặt những cái răng nanh lên, cả hai đứa mặt đều đỏ ửng.

Rất rõ ràng rằng, khi ba đứa bọn chúng quay trở lại hành lang tầng trên, chỉ trong vài phút chúng ở trong phòng Yêu Cầu, tình trạng của toà lâu đài đã bị hư hỏng đáng kể: Những bức tường và trần nhà lắc dữ dội hơn bao giờ hết; bụi tràn ngập không khí, và qua cái cửa sổ gần nhất, Harry thấy hàng loạt chùm sáng xanh lá cây và đỏ ở gần chân toà lâu đài, do đó nó biết rằng bọn Tử Thần Thực Tử đã ở rất gần nơi này rồi. Nhìn xuống dưới, nó thấy gã khổng lồ Grawp đang cong người lại, vung vẩy một thứ trông giống như một hòn đá hình đầu thú, ném nó xuống từ mái nhà và gầm lên tỏ vẻ không hài lòng.

“Hãy hy vọng là chú ấy sẽ ném trúng vài tên trong số bọn chúng.” Ron nói khi có thêm nhiều tiếng kêu la vọng lại từ gần đó.

“Miễn là đừng trúng người của chúng ta!” Một giọng nói vang lên; Harry quay lại và thấy Ginny và cô Tonks, cả hai đều đang chỉ đũa phép vào cái cửa sổ mất kính cạnh đó.

Đúng lúc nó theo dõi, Ginny nhắm cẩn thận một lời nguyền vào đám đông những người đang chiến đấu ở dưới đó.

“Cô bé khá lắm!” Một hình bóng người gầm lên, chạy qua đống bụi về phía họ, và Harry thấy cụ Aberforth một lần nữa, mái tóc xám của cụ bay bay khi cụ dẫn một nhóm nhỏ học sinh vượt qua đó. “Có vẻ như chúng đã xuyên thủng được những bức tường có lỗ châu mai ở phía Bắc, chúng đã mang bọn khổng lồ của phe chúng đến.”

“Cụ có thấy anh Remus không?” Cô Tonks gọi theo cụ.

“Cậu ấy đang đấu với Dolohov.” Cụ Aberforth hét lên. “Chưa nhìn thấy cậu ấy từ đó.”

“Cô Tonks!” Ginny nói. “Cô Tonks, con chắc là thầy ấy sẽ ổn…” Nhưng cô Tonks đã chạy qua đám bụi, đuổi theo cụ Aberforth.

Ginny quay lại, không nơi nương tựa, về phía Harry, Ron, và Hermione.

“Họ sẽ ổn thôi.” Harry nói, dù nó thừa biết đó là những từ ngữ trống rỗng. “Ginny, bọn anh lát nữa sẽ quay lại, chỉ cần tránh đường ra thôi, giữ an toàn nhé – đi thôi nào!” Nó nói với Ron và Hermione, và chúng chạy ngược lại những bước tường đang trải ra ở phía xa, dẫn đến căn phòng Yêu Cầu đang chờ đợi mệnh lệnh của người vào tiếp theo.

Tôi cần một nơi để ẩn giấu mọi thứ. Harry khẩn cầu trong đầu, và cánh cửa hiện ra ở lượt đi thứ ba của bọn chúng. Sự náo nhiệt của cuộc chiến biến mất ngay ở khoảnh khắc chúng vượt qua ngưỡng cửa, và đóng cánh cửa lại: Tất cả đều im lặng. Chúng đang ở trong một nơi có kích cỡ của một nhà thờ lớn, có diện mạo của một thành phố, những bức tường được dựng nên bởi những đồ vật được ẩn giấu bởi hàng ngàn học sinh đã đi xa.

“Và hắn không bao giờ hình dung ra có bất kỳ ai có thể vào đây?” Ron nói, giọng nó vọng lại trong im lặng.

“Hắn nghĩ hắn là người duy nhất.” Harry nói. “Thật đáng tiếc cho hắn là cũng có lúc mình cần giấu đồ của mình… lối này.” Nó thêm vào. “Mình nghĩ nó ở dưới này…” Chúng tăng tốc đi vào những lối đi cạnh đó; Harry có thể nghe thấy tiếng bước chân vọng lại qua những chồng đồ vật cao ngất, những cái chai, cái mũ, những hộp gỗ, những chiếc ghế, những quyển sách, những vũ khí, cán chổi, những con dơi…

“Một chỗ nào đó gần đây.” Harry lẩm bẩm với chính mình. “Chỗ nào đó… Chỗ nào đó.”

Càng đi sâu vào cái mê cung, nó vẫn tìm kiếm đồ vật mà nó đã nhận ra từ chuyến đi trước của nó. Nó thở mạnh ra cả bằng tai, và tâm hồn nó như rung lên. Đây rồi, ở phía trước bên phải, cái tủ cổ bị rỗ mà nó đã giấu cuốn Độc Dược cũ, và ở trên đó, bức tượng bằng đá của một phù thuỷ đầy sẹo đang đội một bộ tóc giả cũ đầy bụi và trông giống như một cái vương miện cổ bị bạc màu.

Nó đã sẵn sàng với tay đến, và khi nó chỉ còn cách vài bước chân, một giọng nói vang lên đằng sau nó. “Đứng lại, Potter.”

Nó khựng lại và nhìn quanh. Crabbe và Goyle đang đứng sau nó, vai kề vai, chỉ đũa phép thẳng vào Harry. Ở cái khoảng trống nhỏ giữa chúng, nó thấy khuôn mặt đầy chế giễu của Draco Malfoy.

“Mày đang cầm đũa phép của tao đấy, Potter,” Malfoy nói, chỉ đũa phép của nó qua khoảng trống giữa Crabbe và Goyle.

“Không còn là của mày nữa rồi.” Harry hổn hển, giữ chặt cây đũa phép làm từ cây tảo gai. “Ai thắng thì sẽ được giữ nó, Malfoy. Ai đã cho mày mượn những cái đũa đó vậy?”

“Má tao.” Draco nói.

Harry cười to, mặc dù chả có gì đáng cười trong tình cảnh này. Nó không thể nghe thấy tiếng của Ron hay Hermione nữa. Bọn chúng có vẻ đã ra khỏi tầm nghe, vẫn đang tìm kiếm cái vương miện.

“Vậy làm thế nào ba đứa chúng mày đến đây mà không có Voldemort?” Harry nói.

“Bọn tao sẽ được thưởng,” Crabbe nói. Với một người có thân hình khổng lồ như nó, cái giọng mềm mỏng ấy thật đáng ngạc nhiên: Harry gần như chưa nghe thấy Crabbe nói bao giờ. Crabbe đang nói giống như một đứa trẻ con được hứa tặng một túi kẹo. “Chúng tao đã quay lại, Potter. Chúng tao quyết định sẽ không đi. Quyết định sẽ mang mày đến cho ngài.”

“Kế hoạch hay đấy!” Harry ca tụng một cách chế nhạo. Nó không thể tin được nó đã ở rất gần rồi, và nó lại đang bị Malfoy, Crabbe, và Goyle cản trở. Nó bắt đầu đi chậm men về phía sau theo lối đi dẫn đến chỗ cái Trường sinh Linh giá đang nằm lệch trên cái tượng bán thân. Nếu nó có thể chỉ đặt tay lên trước khi cuộc chiến nổ ra…

“Vậy làm thế nào bọn mày vào được đây?” Nó hỏi, cố gắng làm bọn chúng xao lãng đi.

“Tao gần như đã sống trong Căn Phòng Ẩn Giấu Đồ Vật này cả năm ngoái,” Malfoy nói, giọng nó vỡ vụn ra. “Tao biết làm thế nào để vào.”

“Bọn tao đang nấp trong hành lang ngoài kia,” Goyle càu nhàu trả lời. “Bây giờ chúng tao có thể thực hiện Bùa chú Tan Ảo Ảnh rồi! Và sau đó,” Nó cười nhăn nhở một cách ngu xuẩn. “Mày quay lại ngay trước chúng tao và nói mày đang tìm kiếm một cái rương kiện! Cái rương kiện đó là gì vậy?” (Vương miện tiếng Anh là diadem, Goyle nghe nhầm thành die-dum vì hai từ này đồng âm nhưng khác nghĩa. Tiếng Việt khó tìm được cụm từ nào như thế, nên tôi để tạm rương kiện, nghe cũng gần giống vương miện – ND)

“Harry?” Giọng của Ron bất thình lình vọng lại từ một phía khác của bức tường, bên phải Harry. “Cậu đang nói chuyện với ai à?”

Với một sự chuyển động giống như quất roi, Crabbe chỉ cái đũa phép của nó vào đống đồ đạc cũ, rương vỡ, sách cũ, áo choàng và những thứ rác rưởi không thể nhận biết chất thành núi cao gần năm mươi mét, và hét lên: “Descendo!” (Đổ xuống!)Bức tường bắt đầu lung lay, và sau đó, bức tường cao thứ ba sụp đổ vào đúng lối đi chỗ Ron đang đứng.

“Ron!” Harry gầm lên, cùng lúc, ở đâu đó ngoài tầm mắt chúng, Hermione cũng hét lên và Harry nghe thấy tiếng của hằng hà sa số các đồ vật rơi xuống sàn ở phía bên kia của bức tường đang lung lay: Nó chỉ đũa phép vào thành luỹ các đồ vật đó, hét lên “Finite!” (Ngưng lại!” và bức tường bền vững trở lại.

“Không!” Malfoy la lên, chặn một cánh tay của Crabbe lại khi cánh tay kia của nó lặp lại câu thần chú đó. “Nếu mày phá hoại căn phòng này thì mày sẽ có thể chôn vùi cái vương miện đó!”

“Thế thì sao?” Crabbe nói, kéo mạnh tay để tự giải thoát mình. “Chúa Tể Hắc Ám muốn thằng Potter, ai thèm quan tâm về cái rương kiện đó chứ?”

“Potter đến đây để lấy nó,” Malfoy nói với một vẻ không kiên nhẫn đến phát bệnh mà nó cố che giấu khỏi sự soi mói của đồng bọn. “Vì thế có nghĩa là…”

“Có nghĩa là?” Crabbe quay về phía Malfoy với một vẻ dữ tợn mà nó không buồn che giấu. “Ai thèm quan tâm mày nghĩ cái gì? Tao sẽ không tuân theo lệnh mày nữa đâu, Draco. Mày và ba mày đã kết thúc rồi.”

“Harry?” Ron gào lên lần nữa, từ phía bên kia đống đổ nát. “Chuyện gì vậy?”

“Harry?” Crabbe nhại lại. “Chuyện gì vậy – không, Potter! Crucio!” (Tra tấn!)

Harry lao tới chỗ chiếc vương miện, lời nguyền của Crabbe đánh trượt nó nhưng đánh trúng vào cái tượng bằng đá, cái tượng bay vào không khí; cái vương miện bay vút lên cao và rơi xuống ngoài tầm mắt của bọn chúng, giữa một đống lộn xộn đồ đạc nằm trên cái tượng.

“DỪNG LẠI!” Malfoy hét lên với Crabbe, tiếng của nó vọng khắp căn phòng rộng lớn. “Chúa Tể Hắc Ám muốn nó còn sống…”

“Vậy sao? Tao có giết nó đâu, phải không?” Crabbe gầm lên, quẳng cánh tay của Malfoy đang khống chế nó ra. “Nhưng nếu tao có thể, thì tao sẽ làm, dù sao thì Chúa Tể Hắc Ám cũng muốn nó chết, vậy thì có gì khác… ?”

Một tia sáng màu đỏ tươi bắn đến, vượt qua Harry trong gang tấc: Hermione đã chạy quanh cái góc sau đó và phóng thẳng một bùa Choáng vào mặt Crabbe. Lời nguyền chỉ đánh trượt bởi Malfoy đã đẩy Crabbe ra.

“Đó là con Máu Bùn! Avada Kedavra!”

Harry thấy Hermione cúi xuống qua một bên, và sự tức giận của nó về việc Crabbe định giết người đã quét sạch những thứ khác trong đầu nó. Nó bắn một bùa Choáng vào Crabbe, nó lảo đảo tránh được, nhưng lại đánh văng cây đũa phép ra khỏi tay Malfoy; cái đũa phép quay tròn rồi khuất khỏi tầm nhìn, nằm dưới một núi đồ đạc và xương gãy.

“Đừng giết nó! ĐỪNG GIẾT NÓ!” Malfoy gào lên với Crabbe và Goyle, cả hai đứa đều nhằm vào Harry: Chỉ một giây ngập ngừng của chúng là tất cả những gì Harry cần.

“Expelliarmus!”

Đũa phép của Goyle bay ra khỏi tay nó và biến mất vào bức tường các đồ vật ở bên cạnh; Goyle nhảy chồm chồm một cách ngu ngốc quanh chỗ đó, cố tìm lại cái đũa; Malfoy thoát khỏi bùa Choáng thứ hai của Hermione và Ron, bất ngờ xuất hiện từ cuối lối đi, nhắm một lời nguyền Trói Thân vào Crabbe, chỉ trượt trong đường tơ kẽ tóc.

Crabbe lăn tròn và hét lên, “Avada Kedavra!” lần nữa. Ron vội nhảy tránh cái tia sáng xanh đó. Malfoy, không đũa phép, đang co rúm lại sau cái tủ ba chân khi Hermione tấn công bọn chúng, và đánh trúng Goyle bằng một bùa Choáng khi cô bé đi tới.

“Nó ở đâu đó quanh đây thôi!” Harry gào lên với cô bé, chỉ vào đống rác rưởi mà cái vương miện đã rơi vào. “Tìm nó đi trong khi mình đến và giúp R…”

“HARRY!” Cô bé thét lên.

Một âm thanh gào thét vang lên đằng sau khiến nó phải cảnh giác. Nó nhìn quanh và thấy cả Ron và Crabbe đang chạy nhanh hết sức có thể đến lối đi ở trước bọn chúng.

“Nóng nhỉ, đồ cặn bã?” Crabbe hét lên khi nó chạy.

Nhưng nó có vẻ không kiểm soát được những gì nó vừa làm. Những ngọn lửa với kích cỡ dị thường đang đuổi theo bọn chúng, liếm khắp mọi phía đống đổ nát, và đống đồ ngay lập tức thành tro khi lưỡi lửa chạm tới.

“Aguamenti!” (Phun nước!) Harry hét vang, nhưng tia nước phóng ra từ đầu cây đũa phép của nó bốc hơi ngay trong không khí.

“CHẠY THÔI!”

Malfoy túm lấy thằng Goyle đang bất tỉnh và kéo lê nó đi, Crabbe đã vượt xa bọn chúng, trông nó rất kinh hãi; Harry, Ron và Hermione chạy vội theo sau nó, và ngọn lửa đuổi theo bọn chúng. Đó không phải lửa bình thường; Crabbe vừa sử dụng một lời nguyền mà Harry không có một tí khái niệm nào. Khi chúng rẽ vào góc, mặc dù chúng còn sống, còn cảm giác, nhưng ngọn lửa theo rất sát chúng, và như định giết bọn chúng. Giờ đây, ngọn lửa đã thay đổi hình dạng, nó mang hình dáng của những con quái vật to lớn đang bốc lửa: Những con rắn lửa, những con Hổ Dương Xà lửa, và những con rồng lửa cứ bay lên, hạ xuống rồi lại bay lên, và những vật dụng đã ở đó hàng thế kỷ trở thành miếng mồi bị quẳng qua không khí vào những cái mồm đầy răng của bọn chúng, những đồ vật bị móng vuốt của bọn chúng tung lên cao, trước khi bị thiêu rụi hoàn toàn bởi ngọn lửa địa ngục rùng rợn đó. Malfoy, Crabbe, và Goyle đã biến mất khỏi tầm nhìn: Harry, Ron và Hermione dừng ngay lại; những con quái vật bằng lửa đang quây tròn quanh chúng, tiến đến ngày một gần hơn, móng vuốt, sừng và đuôi của bọn quái thú quất mạnh xuống, và sức nóng như rắn chắc lại thành một bức tường vây quanh chúng.

“Chúng ta có thể làm gì đây?” Hermione hét lên qua tiếng gầm điếc tai của ngọn lửa. “Chúng ta có thể làm gì đây?”

“Đây!”

Harry chộp lấy hai cái chổi trông có vẻ rất nặng từ đống đồ đạc gần nhất và ném một cái cho Ron, Ron vội đẩy Hermione lên cái chổi, ngồi sau nó. Harry leo lên cái chổi thứ hai, và với một cú đạp mạnh xuống đất, bọn chúng bay lên không khí, cách xa những cái mỏ đầy sừng của bọn chim ăn thịt đang há miệng để đớp chúng. Khói và sức nóng ngày càng tràn ngập không gian: Phía dưới chúng, ngọn lửa của lời nguyền đang thiêu rụi những đồ đạc của nhiều thế hệ học sinh cất giấu, đó là kết quả tội lỗi của hàng ngàn những thử nghiệm bị cấm, là bí mật của vô số những linh hồn hồn muốn tìm kiếm nơi cất giấu trong căn phòng này. Harry không thể thấy dấu vết của Malfoy, Crabbe, hoặc Goyle ở bất kỳ đâu. Nó hạ xuống thấp như thách thức những con quái vật bằng lửa hung dữ, cố tìm kiếm bọn chúng, nhưng không có gì ngoại trừ lửa: Thật là một cách chết kinh khủng… Nó không bao giờ muốn như thế…

“Harry, hãy ra ngoài đi, ra ngoài đi!” Ron rống lên, mặc dù gần như không thể nhìn thấy cánh cửa phòng ở đâu qua màn khói đen.

Và rồi Harry nghe thấy một tiếng thét yếu ớt, đầy thương hại của con người ở giữa sự rối loạn khủng khiếp do tiếng vang ầm ầm như sấm của ngọn lửa háu ăn.

“Quá – nguy hiểm!” Ron hét lên, nhưng Harry vẫn lượn tròn trong không khí. Cái kính của nó cũng góp phần bảo vệ mắt nó khỏi đám khói, nó nhìn bao quát đống bão lửa ở phía dưới, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống, một cái tay, cái chân hoặc một khuôn mặt chưa bị cháy thành than…

Và rồi, nó thấy bọn chúng: Malfoy quàng tay qua một thằng Goyle bất tỉnh, hai đứa bọn chúng đều đang ngồi trên một cái chân yếu ớt dễ đổ của một cái bàn đã cháy, và Harry lao xuống. Malfoy thấy nó tới và giơ tay lên, nhưng ngay cả khi Harry đã nắm được bàn tay đó, nó biết ngay lập tức là khôn ổn một chút nào hết. Goyle quá nặng và bàn tay của Malfoy thì đầy mồ hôi, trượt khỏi tay Harry…

“NẾU CHÚNG TA CHẾT VÌ BỌN CHÚNG, MÌNH SẼ GIẾT CẬU, HARRY!” Ron gào lên, và, ngay khi một con Hổ Dương Xà lửa đuổi sát theo bọn chúng, nó cùng Hermione lôi Goyle lên chổi và bay lên cao, quay tròn rồi lại vọt lên trên không trung một lần nữa khi Malfoy trèo lên phía sau Harry. “Cái cửa, hãy đến cái cửa, cái cửa!” Tiếng Malfoy hét lên trong tai Harry, và Harry tăng tốc, Ron, Hermione và Goyle bám theo qua màn khói đen dày đặc, gần như không thở được: và quanh chúng, một số ít đồ vật chưa bị thiêu đốt bởi ngọn lửa háu ăn cũng bị ném vào không trung, khi những con quái thú của ngọn lửa bị nguyền quăng những đồ vật lên cao trong sự sung sướng: những cái cốc và những cái khiên, một cái chuỗi hạt lấp lánh và một cái vương miện cũ đã ngả màu.

“Mày đang làm gì thế, mày đang làm gì thế, cái cửa ở đằng này!” Malfoy hét lên, nhưng Harry bay chệch đi hình chữ chi và lao xuống. Cái vương miện dường như đang rơi chậm xuống, xoay tròn và lấp lánh khi nó rơi vào dạ dày của con rắn đang há toác mồm, và Harry đã bắt được cái vương miện, quấn nó quanh cổ tay…

Harry lại bay chệch đi khi con rắn lao tới chỗ nó, nó bay lên cao, thẳng về một nơi mà nó cầu nguyện rằng cánh cửa sẽ vẫn mở; Ron, Hermione và Goyle đã biến mất; Malfoy vẫn kêu la và bám chặt Harry tới nỗi làm nó đau. Thế rồi, qua màn khói, Harry thấy một lỗ hình chữ nhật trên tường và nó hướng cái chổi về phía đó, và chỉ một lát sau, không khí trong lành tràn ngập phổi nó và bọn chúng va vào bức tường của hành lang phía bên kia.

Malfoy ngã khỏi chổi và nằm úp mặt xuống, thở dốc, ho húng hắng và nôn oẹ.

Harry lăn tròn và ngồi dậy: Cánh cửa dẫn tới phòng Yêu Cầu đã biến mất, Ron và Hermione đang ngồi thở trên sàn cạnh Goyle, nó vẫn bất tỉnh.

“C-Crabbe,” Malfoy uất ức kêu lên ngay khi nó có thể nói. “C- Crabbe…”

“Nó chết rồi,” Ron nói một cách cay nghiệt.

Chỉ có im lặng, nếu không tính đến tiếng thở dốc và ho. Và rồi, một loạt những tiếng động lớn làm rung chuyển toà lâu đài, và một đoàn đầy những hình dáng trong suốt cưỡi ngựa phi nước kiệu qua, những cái đầu ngựa cũng gào lên những tiếng chém giết dưới sự điều khiển của họ. Harry lảo đảo đứng dậy khi đoàn Kỵ Sĩ Không Đầu đi ngang qua nó và nhìn quanh: Trận chiến vẫn tiếp tục ở khắp nơi xung quanh nó. Nó có thể nghe thấy nhiều tiếng thét hơn những con ma đang rút lui này. Hoảng sợ bỗng tràn ngập nó.

“Ginny đâu rồi?” Nó cất cao giọng hỏi. “Con bé phải ở đây. Con bé đã được bảo là phải quay lại phòng Yêu Cầu.”

“Chúa ơi, cậu cho rằng căn phòng vẫn còn hoạt động được sau đám lửa đó à?” Ron hỏi, nhưng nó cũng đứng dậy, xoa xoa ngực và nhìn quanh: “Chúng ta có nên chia ra và tìm -?”

“Không!” Hermione nói, cô bé cũng đứng dậy. Malfoy và Goyle vẫn đang ngồi sụp xuống tuyệt vọng trên sàn hành lang; bọn chúng đều không có đũa phép. “H

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN