Con Hủi - Full
Chương 9 - 10:
Hoàng hôn tháng bẩy buông xuống , lặng lẽ và ngái ngủ . Những đám mây màu đỏ rực cuối cùng đã thẳm lại , choàng phủ thiên nhiên trong làn voan xám của hoàng hôn , những hàng cây trong vườn chìm vào bóng tối , chỉ riêng ngọn cây vẫn còn vàng rực ánh chiều , ngỡ như vầng dương đang gửi lời giã từ mặt đất .
Những thảm hoa rực rỡ chìm khuất , đường nét các bãi cỏ chỉ còn hiện lên mờ mờ , riêng bóng đen sẫm của những cây vân sam trồng trên các ô vườn và những bức tượng màu trắng là vẫn còn nổi lên rõ nét . Nhưng bóng tối buồn thảm chẳng kéo dài lâu , những ánh mờ bạc chợt run rẩy trên lá cây , những pho tượng như sinh động hẳn lên , những ngọn trắc bách diệp và hình kim tự tháp nhọn hoắt của những cây vân sam như càng vươn cao khoẻ khoắn .
Bóng tối vừa chế ngự nơi đây , bị ánh sáng xua đuổi , tụ lại thành từng cụm , tạo thành những hõm , những vết đen đây đó , còn ở những chỗ khác lại hiện lên thành những bức họa tinh tế giống như những đường đăng ten tuyệt mỹ. Khu vườn mờ ảo , tôi tối đứng lặng lẽ trong chiếc áo dài dát bạc của ánh đèn , sáng lên lóng lánh những chiếc lá bạch dương , giống những ngọn đèn lập loè chiếu sáng . Thế gian như được phép ohú thuỷ nào đó đánh thức trở dậy , sống cuộc sống huyền diệu , đầy mộng ảo .
Rồi vầng trăng – bạn đồng minh muôn thuở của các ý thơ , kẻ chứng kiến sự giãi bày những tình cảm sâu kín nhất ,người bạn tâm tình của các thi sĩvà kẻ mộng du – dần nhô lên . Trên nền trời màu tím than , giữa những đường vân muôn vẻ của các đám mây nom hệt như cuộn khói , vầng trăng nhẹ trôi như một chiếc đèn lồng gắn bóng điện khổng lồ , có điều trăm lần sáng hơn, rực rỡ hơn và trên tất cả là không sao với tới . Vàng trăng thắp lửa những vì sao trên con đường nó đi , làm dải ngân hà bừng sáng , như có hàng hà sa số những ánh mắt kim cương nhấp nhánh nhìn xuống trái đất , soi rọi đến tận hang cũng ngõ hẻm , tìm ra những điều bí ẩn mới mẻ hay đã từng quen .
Xtefchia ngồi bên cửa sổ , tựa đầu vào lòng bàn tay , dán mắt vào màn trời bàng bạc ,trầm ngâm và luyến nhớ. Ngày hôm ấy đã trôi qua không mấy vui vẻ . Nàng thấy Luxia đang ngây ngất ; điều đó khiến nàng bị dày vò . Trong cư xử của Prônnhixki nàng nhận ra nhiều điều – với hắn thật đáng chê, còn với Luxia quả là tai hại …
Cô gái trẻ đang chịu tác động bởi ma lực của hắn , mỗi ánh mắt hắn nhìn , mỗi lời hắn nói đều có ảnh hưởng nguy hiểm đến cô . Xtefchia không tin Eđmun , nàng linh cảm hắn chẳng yêu thương gì Luxia , hắn chỉ quan tâm đến chuyện chiếm được món của hồi môn của cô tiểu thư giàu có ấy thôi . Nàng không nhận ra một nửa cái nhiệt tình từng có ở hắn ngày trước , khi hắn tấn công nàng . Và nàng lo lắng , bởi nói cho cùng nàng vẫn thương hại Eđmun , khi biết rằng hắn sẽ bị vỡ mộng . Niềm kiêu hãnh của phu nhân Iđalia không cho phép nàng ảo mộng .
Đôi khi , Xtefchia thấy thương cho Luxia . Cô gái sẽ phải nhạn hai điều vỡ mộng : từ phía bà mẹ và đau đớn hơn , từ phía Eđmun .
” Xin Chúa hãy khiến cho đó chỉ là một cơn cuồng si nhất thời , một ảo tưởng sẽ trôi qua , chỉ để lại một chút đắng cay , chứ không gây dấu ấn gì sâu sắc – thiếu nữ nhân hậu thầm mong – Trời ơi , giá như mình có thể biết chắc như vậy ! ” – Nàng lo lắng lẩm bẩm thành tiếng .
Trong những điều suy tưởng của nàng xen lẫn cả những mơ ước không sao nắm bắt nổi . Lòng nàng ngổn ngang những tình cảm kỳ lạ . Nàng cảm nhận được vẻ yên tĩnh và sự phong phú đầy đủ cùng chất thơ của một đêm huyền diệu , nhưng tâm linh nàng đang bay lượn đâu đó bên trên kia . Nàng lang thang trong đám mây những ý tưởng mông lung để rồi lại nóng nảy giằng giật khi bị rơi xuống thực tại xám ngắt . Nàng tưởng thấy mình có đôi cánh bay nhưng chúng lại bị đóng đinh vào một vật chướng ngại nào đó , vật đó giữ chặt nàng lại , không sao gỡ nổi . Xtefchia muốn bay lượn trong không trung nhưng cảm thấy mình đang yếu đi , không còn đủ sức . Những chiếc đinh lớn đóng chặt vào đôi cánh níu giữ nàng lại, kìm hãm không cho nàng bay . Nàng mơ màng , trong khi vầng trăng chiếu sáng , khuôn mặt nhợt nhạt của nàng , vuốt ve mái tóc nàng , dường như âm yếm , dường như hướng tất cả ánh sáng vào mỗi mình nàng , như đang tập trung ánh mắt huyền diệu vào mỗi mình nàng mà thôi . Lão trăng già lừa lọc ! Lúc này đây lão đang ngắm nhìn bao nhiêu khung cửa sổ với những mái đầu thiếu nữ mộng mơ , đang vuốt ve bao nhiêu khuôn mặt , đang mân mê biết bao mái tóc khác nhau ? Và trên mỗi mái đầu lão rải biết bao ánh lửa , trút xuống bao tầng tầng lớp lớp những tình cảm ánh sáng kia !
Trăng chứa đựng kho tình khôn cạn , bởi trăng đã sống tự ngàn đời .
Đang chìm trong nỗi suy tư , Xtefchia đột nhiên rùng mình sợ sệt nhìn quanh . Cửa ra vào khẽ kẹt , trên ngưỡng cửa hiện ra cô bé Luxia mặc váy ngủ , tóc buông xoã . Mắt cô gái mở to , mặt đầy vẻ lo lắng .
Trước khi cô giáo trẻ kịp hỏi tại sao cô không ngủ , cô gái đã nhanh nhẹn chạy đến bên Xtefchia , quàng tay quanh cổ nàng, áp khuôn mặt nóng bừng vào má nàng , cất tiếng thì thào :
– Em linh cảm là cô không ngủ , nên em mới đến, bởi lẽ em không tài nào chợp mắt nổi …có gì đó cứ dày vò em… không hiểu sao em thấy buồn quá …
Cô buông tay khỏi cổ Xtefchia , khu khua vài cái ngang với chiều cao của mặt, kêu lên kinh hãi :
– Ôi , có gì đó cứ sừng sững trước mặt em !
Rồi cô lại nép sát vào người nàng khẽ hỏi :
– Cô Xtefchia ơi, sao cô không ngủ ? Sao cô cứ ngồi mãi ngắm trăng ? Hay cả cô cũng thế ?… Vẫn còn thế ?…
Xtefchia giật mình , nỗi thương cảm ánh lên trong mắt nàng .
– Em muốn nói gì kia , Luxia ?
– Có phải cô vẫn còn yêu ông Eđmun ? – cô bé thốt ra một hơi .
– ông Prônnhixki ! … Sao em lại hỏi thế?
– Cô thốt ra cái họ đó với biết bao tức giận .
– Em không chịu trả lời câu hỏi của tôi, Luxia .
– Bởi trước hết em muốn biết , cô có còn yêu ông ấy không . Cô Xtefchia , cô nói đi , em van cô đấy .
Cô gái nhìn vào mắt nàng khẩn khoản . Tim Xtefchia thắt lại .
– Tôi không yêu – nàng đáp nhanh .
Cô gái nín thở , mắt em toát lên vẻ không tin . Em hỏi lần nữa với vẻ gay gắt hơn :
– Cô không yêu ? Thật không ? Nhưng cô đã từng yêu , em biết !
– Tôi nhầm – Xtefchia trả lời thành thực.
Luxia tựa đầu vào vai nàng …
– Nhưng em không nhầm …
– Em ư , Luxia ?
– Vâng , em yêu ông Eđmun .
Im lặng , Lũia giấu mặt vào ngực cô giáo , nín thở , như thể muốn lắng nghe nàng đang nghĩ gì . Trong trí óc thiếu nữ kia, giây phút này đầy bi kịch . Tất cả những ấn tượng mà cô thu được từ các tiểu thuyết Pháp công khai hay lén lút kết tinh lại trong cô ý tưởng rằng giây phút này là giây phút vô cùng tuyệt vọng , có thể làm thế gian sụp đổ .
Lòng run sợ , cô đợi điều Xtefchia sẽ nói . Biết đâu bây giờ, khi đã biết tất cả cô ấy lại chẳng thú thật rằng vẫn còn yêu Eđmun , rằng chàng vẫn thuộc về cô ấy .
Cô gái nhỏ tuyệt vọng nghĩ thầm : ” Mình chết mất !”.
Xtefchia cố gắng làm cô bình tĩnh lại, nàng thương xót nghĩ thầm rằng chính kẻ vài tháng trước đây đã từng thôi miên nàng , nay lại tìm được một nạn nhân mới . Có thể điều đó chỉ kéo dài cho tới khi người ta nhận ra rằng toàn bộ giá trị của hắn chỉ là vẻ xinh xắn bề ngoài mà thôi .
***
Chương 10
Hôm ấy là chủ nhật . Sau bữa sáng phu nhân Elzônôvxka trở về phòng riêng . Cụ Machây đưa Luxia đi cùng, thỉng thoảng cụ thích trò chuyện với cô cháu ngoại hoặc đọc cho cháu nghe đôi điều trong những quyển sách cổ.
Xtefchia ngồi vào đàn.Mỗi mình trong phòng khách , nàng đàn thoải mái . Tính đa dạng của các tình cảm thể hiện rất rõ qua âm nhạc .
Nhưng cửa đột ngột mở tung ra , Prônnhixki bước vào phòng, Hắn đứng lại, nhìn quanh , ngạc nhiên hỏi :
– Tiểu thư Luxia đâu rồi ?
Thấy Xtefchia không trả lời , hắn hỏi lại lần nữa , câu hỏi lần này hướng thẳng vào nàng :
– Tiểu thư Luxia đâu ?
– Chỗ ông cụ – người bị hỏi lạnh lùng đáp.
Prônnhixkibúng tay tanh tách như đang ở quán rượu thốt lên :
– Có xúi quẩy không cơ chứ !
Những lời của hắn khiến Xtefchia chú ý , nàng ngạc nhiên nhìn hắn . Nhận thấy ánh mắt đó , hắn thọc tay vào túi , như thể vô tình nói thêm :
– Tôi có hẹn gặp Luxia …hừm…gặp tiểu thư Luxia ở đây . Thế mà cái ông lão kia lại …thật là tệ hại !
Tiểu thư Xtefchia đứng phắt dậy, giọng nghiêm khắc .
– Yêu cầu đừng lôi Luxia vào những … ý định của ông và bỏ chữ ” chúng tôi ” ấy đi . Tôi yêu cầu ông đấy .
Prônnhixki đứng sững lại .
– Sao lại có giọng hùng biện thế nhỉ ? – hắn mỉa mai kêu lên – Tiểu thư định dạy bảo tôi chăng ?
– Xin nhắc lại , tôi không cho phép ông nói đến Luxia theo kiểu đó , với cương vị giáo viên của cô ấy .
– Hay chưa ! … Nào tôi có nói gì quá đáng đâu ? Rằng chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây ư ?… Nửa năm trước cô dễ tính hơn nhiều khi người được hẹn gặp là cô .
Chân Xtefchia run lên . Suýt nữa thì nàng ngã . Nhưng cố gượng , nàng kiêu hãnh ngẩng cao đầu , dằn từng tiếng .
– Ông còn dám nói điều đó với tôi ư ? Chính ông ?…
Những lời nàng thốt ra nghiêm khắc và đầy cả quyết khiến Prônnhixki bối rối . Tận dụng điều đó, nàng nói tiếp :
– Tôi đoán được ông có thể làm như thế nhưng đó lại thêm một bằng chứng nữa chứng tỏ tôi có quyền cấm ông nói năng cách đó về Luxia .
– Cô chẳng có quyền gì cấm tôi cả ! – hắn nóng nảy kêu lên .
– Có đấy , dựa trên kinh nghiệm của bản thân tôi – nàng thốt lên, bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sôi lên .
– không thể nói chuyện kinh nghiệm ra để so sánh ở đây, trước là khác, bây giờ khác hẳn .
– Này ông Prônnhixki – Xtefchia nghiêm trang nói – ta hãy thẳng thắn với nhau . Ông quan tâm đến Luxia … nhưng liệu ông có tính trước hậu quả chưa ?
– Cái đó chẳng liên quan đến cô !
– Liên quan chứ ! Luxia được giao cho tôi dẫn dắt , chính tôi là người chịu trách nhiệm về sự yên ổn của nó . vả lại tôi không nghĩ đó chỉ là bổn phận , tôi lo lắng cho Luxia vì tình gắn bó giữa chúng tôi .
– Nhưng tôi có ăn thịt cô ấy đâu – Prônnhixki lầu bầu .
– Ông ăn nói qúa…fàm tục . Nhưng thôi , không cần quan tâm đến cách ăn nói . Tôi không muốn ông quấy rầy sự yên ỏn của Luxia , làm rồi trí học sinh của tôi .
– Cô diễn đạt mới hào hoa làm sao ! – hắn phá lên cười .
Nàng cắn môi , mặt nàng đỏ rần .
– Xin ông hãy trả lời tôi một điều nữa thôi . Ông đã nói với Luxia chưa ?…
– Về chuyện gì ?
– Về tình cảm của ông với cô ấy .
Eđmun bật ra một tiếng cười gằn thô lỗ , thể hiện toàn bộ vẻ mỉa mai trong tâm địa hắn . Nhưng chính tiếng cười ấy khiến hắn chợt tỉnh ngộ, bối rối quay đi. Hắn cảm thấy mình đã lộ mặt, hắn đâm bực Xtefchia , trong bụng thầm nguyền rủa cả cô lẫn chính mình .
Xtefchia tái mặ . Trong tiếng cười của hắn bộc lộ rõ sự mỉa mai , sự vô sỉ đến mức không thể còn ảo tưởng nào nữa . Sự im lặng đột ngột kia chứng tỏ hắn cũng đã nhận ra là để lộ mình quá rõ.
” Ôi ! Thật là một kẻ thấp hèn ! ” – nàng nghĩ
Prônnhixki bước đến bên nàng, gần đến nỗi nàng bất giác lùi lại . Hắn nói, giọng ngạt đi :
– Tôi sẽ không thổ lộ với cô đâu . Xin đừng hành hạ tôi bằng những câu cật vấn nữa.
– Tôi cũng chẳng cần biết thêm điều gì nữa . Ông lui ra .
– Nếu cô muốn xen vào giữa tôi và tiểu thư Luxia , – hắn nóng nảy thốt lên , cắnh đường nàng – thì chính tôi cũng biết cách trả đũa …
– Thật a` ?! … Thế mà tôi không biết đấy …
– Thì rồi cô sẽ được biết ! – hắn bùng ra .
Máu dồn hết lên đầu nàng . Chĩa vào mặt hắn ánh mắt đầy cương nghị và cả quyết , nàng đáp lạnh lùng :
– Nào ! Xin cứ việc ! Mong ông không quên điều đó !
– Tôi có tiểu thư Luxyna hay không, chuyện đó chẳng dính dáng đến ai hết . Nói trước cho mà biết !
– Tôi không quan tâm đến ông , chỉ lo cho Luxia thôi .
– Để ngăn cho tiểu thư yêu tôi chứ gì ? Việc gì cô phải ngăn cản việc đó ?
– Ông lại còn a` ?…
Prônnhixki chăm chú nhìn Xtefchia . Trong cơn giận , nom nàng thật tuyệt vời xinh đẹp . Hắn xán đến gần , cố nắm lấy tay nàng .
– Lòng ghen tuông của em thốt ra thành tiếng đấy – hắn thì thào – em vẫn còn yêu anh .
Xtefchia vội bước thụt lùi . Nàng cảm thấy máu như đông cứng lại. Cơn tức giận và nỗi kinh tởm khiến ngực nàng muốn bật tung ra . Nàng ghê tởm bật ra thành lời :
– Ôi , thật là ngư xuẩn !… Ngu xuẩn vô liêm sỉ !
– Sao cô dám nói thế ?… Cô dám nói thế hả ! – hắn kêu lên, măt đỏ gay giận dữ .
– Mời ông bước đi ngay cho … Mời ông ! – Xtefchia cao giọng trỏ tay ra cửa .
Ngòai cửa sổ chợt vang lên tiếng máy ô tô , Prônnhixki nhìn ra . Chiếc ô tô của trang Guenbôvitre bóng nhoáng lớp sơn hồng đang đứng lại trước nhà cầu , Valđemar xuống xe , đưa tay quay cho người tài xế .
– Mời ông ra ngay cho ! – Xtefchia vẫn nóng nảy nhắc lại , nàng không nghe thấy gì khác .
Êdmun bước vội về phía cửa ra vào , sẵn sàng chuồn khỏi phòng . Đến ngưỡng cửa hắn dừng lại, mỉm cười , rít lên cay độc :
– Tôi đi , tôi đi ngay đây ! Người bảo vệ đã đến …Khuyên cô hãy đón tiếp người ta cho lịch thiệp hơn … Chúc cô thành công !…
Hắn bước ra, sập mạnh cửa
Xtefchia kiệt sức ngồi phịch xuống ghế , thở hổn hển. Cô đưa hai tay bịt chặt thái dương , oà lên khóc . Những giọt lệ không kìm nổi tuôn rơi như mưa .
Đợt nhiên cô bật dậy , chạy ra khỏi phòng khách , hướng về buồng riêng .
Bởi cô nghe tiếng đại công tử ngoài hành lang .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!