Anh dám yêu em à - Chương 5 - 6:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Anh dám yêu em à


Chương 5 - 6:


Chương 5:

Đến tối thứ năm, tôi nhận được thư của Diệp Hướng Lăng.

Phần trên lá thư dĩ nhiên vẫn cái kiểu cứng ngắt, bất di bất dịch đó, chính là viết về những chuyện xảy ra mỗi ngày. Nhưđây là phần mở đầu đề, tôi đọc qua loa nhưng lại cẩn thận ngó xuống phần PS quen thuộc.

Ps: bạn thân Hòa Mãn, con gái không phải nên toàn tâm mà học tập giải trí cho thật tốt sao, vì sao muốn gia nhập đội trật tự làm gì? Bất quá tôi đây cũng tôn trọng sự lựa chọn này. Cuối tuần này tôi nghĩ em sẽ gặp chuyện bất ngờ. Đối với người trong đội trật tự như em tất nhiên rất thích hợp với loại bất ngờ này.

Tiểu Phương nhìn đến cuối dòng chỗ PS, cả người đều trởnên uể oải, đem lá thư mỏng manh kia nắm chặt, đọc đi đọc lại nhiều lần, xác nhận trong thư hoàn toàn không đề cập chút gì về nó, nó không chút kềm chế, phẫn nộ nói:”Hòa Mãn, mày đã quên đem thư của tao mà gởi kèm chung hay không?”

Tôi á khẩu không biết trả lời gì nữa, nhìn nó tức giận nhưthế cảm thấy thật khó xử:” A, tao có gởi chung mà, hơn nữa tao còn cố ý phóng đại nói cho anh ta biết đây là giấy viết thưmà mày cho tao nha.”

Nó cắn môi, căm giận nhìn tôi, liếc mắt một cái, ôm chồng sách học thêm tiếng Anh chậm rãi tiêu soái ra ngoài. Lúc đóng cửa vì lực đóng quá lớn, tiếng khung cửa đập vào nhau nghe một cái “Rầm”

Tôi ngơ ngác đứng yên một chỗ, có chút mất mác, không biết nó vì sao lại tức giận chứ. Nhưng qua hành động vừa rồi, tôi cũng biết được là nó rất tức giận.

Vừa lúc Tiểu Nhụy hẹn hò trở về, thấy tôi ngu ngơ đứng cạnh giường, có chút quái lạ hỏi:”Hòa Mãn , sao mày lại đứng ngốc ở đấy.?”

Tôi ngập ngừng hồi lâu mới trả lời nó:”Tiểu Nhụy, hình nhưtao đã chọc cho Tiểu Phượng tức giận rồi!”

Tiểu Nhụy ra vẻ đồng tình nhìn tôi, vỗ vỗ vai tôi, bày ra vẻmặt như là rất thấu hiểu nói:”Hòa Mãn, tao tin là mày không phải cố ý”

Nó nói rất chân thành, tôi nhất thời cảm giác như có được người bạn tri kỷ, còn chưa kịp cảm kích đã nghe Tiểu Nhụy nói thêm:”Tiệu Phượng cũng thật là, sao lại vì một người lỗmãn như mày mà tức giận chứ, ai còn lạ mày sao.”

“…” tôi nhìn nó một lượt, nó vừa mới trang điểm thật đẹp xong, thoáng cái liền chạy biến mất. Tôi đứng trơ 5 phút, mới đột nhiên cảm giác người nó vừa mắng kia hình như là tôi thì phải.

=.=, viết thư hồi âm, tôi còn cố hỏi Hướng Lăng: bạn thân Hướng Lăng, có phải những chuyện tôi làm đôi khi thường hay chọc cho người khác tức giận không? Tôi thấy mình làm người thật thất bại, cảm thấy rất uể oải…

Viết xong tôi kí tên mình bên dưới, quyết định làm một chuyện rất khác ngày thường, ở phía cuối thư viết: bạn thân rất đang uể oải của anh: Hòa Mãn.

Thư viết xong xuôi, tôi thấy trong lòng như đang có một trận giằng co, vừa có ưu thương còn có thêm một phần rất buồn bực.

Đến giữa trưa, tôi ăn tận hai chén cơm, loại buồn bực trong lòng cũng như trước đây, chốc cái biến mất.

Nhìn ngoài trời ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, tôi lấy lại sự vui vẻ. Cắn vào miếng sườn xào chua ngọt, rồi đi một đường đến chỗ Tiểu Phượng ngồi:”Tiểu Phượng, mày ăn không, hôm nay món này họ làm ngon lắm!”. Tôi ôm thức ăn ngồi chen vào bàn cùng Tiểu Phượng, vui vẻ gắp cho nó một miếng, còn mình thì một bên thích thú ngồi gặm xương:”Ngon lắm ăn đi!”

Tiểu Phượng im lặng, hơi ngẩn người, quay mặt đi, tôi nghe nó ngâm nga thở dài một hơi, cầm đũa gắp lên miếng sườn mà tôi vừa cho nó, nhàn nhã cắn một cái.

Tôi khẩn trương nhìn nó ăn.

Nó nhấm nháp một hồi mới ngẩng đầu lên, bày ra bộ mặt cười rất thản nhiên, khách sáo trả lời tôi:”Ừ, ăn rất ngon!”

A..a…a….a tâm tình của tôi bay lên đến tận mây, hoàn toàn hòa cùng ánh nắng tươi sáng ấm áp ngoài kia.

Tôi không biết biểu đạt cái loại vui sướng này như thế nào (wow chị này thật dễ thương, đơn giản… ta thích), đứng lên tay cầm đĩa sườn mình đang ăn còn sót lại mấy miếng, đều đem trút hết cho Tiểu Phượng ăn:”Cho mày hết này!”

Tiểu Phượng cả người ngây dại, cúi đầu nên tôi nhìn không ra biểu tình của nó. Trong lòng có chút không yên sợ rằng nó sẽ cự tuyệt tôi, tôi ôm lấy cái chén của mình nhanh chóng chạy trối chết.

Đến chiều thì tôi và nó đã gần như không còn giận nhau nữa, nó thậm chí còn giúp tôi giữ chỗ, thân thiết cùng nhau ngồi nghe giảng bài.

“Hòa Mãn, tao cũng muốn viết thư cho Diệp Hướng Lăng!” Nó mặt mày nhăn nhó xoay loại cùng tôi thương lượng.

Tôi mừng như điên, gật đầu:” Tốt lắm, chúng ta cùng viết, viết thư thật rất có ý nghiã nha.”

Nó dường như có chút ngoài ý muốn nói:”Mày không ngại sao?”

Chuyện gì chứ? Vì sao lại để ý, tôi tỏ ra rất rộng rãi vỗ vỗ bảvai của nó:”Bất quá trước đây mày chỉ thường đọc thư thôi, muốn viết thư thì nên dọc thêm sách, hơn nữa cuối thư thì nên viết là bạn thân của XXX! Bằng không người ta sẽ không hồi âm a!”

“…” Tiểu Phượng lại lộ ra cái loại biểu tình SHI (theo ta nghĩ chắc là “bó tay”,không đúng thì nhờ các nàng nói cho ta sửa. Ta còn muốn bó tay vớ chị ấy nữa mà, nói chuyện với chị ấy chắc chỉ có đập đầu vô tường chết vì tức…haiz)

Nhưng lòng tôi giờ đây thật rất vui sướng, bởi vì đột nhiên sắp có người bạn tốt sẽ cùng tôi chia sẻ thứ cảm thụ này.

Tôi thậm chí còn đem tất cả thư trước đây ra, để cho nó tham khảo nữa chứ.

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần dường như hoàn toàn đã sớm quên đi lá thơ uể oải ban sớm gởi đi, cho nên đêm đó khi Diệp Hướng Lăng gọi điện thoại tới, tôi chỉ cảm thấy rất kinh ngạc.

“Tiểu Mãn có nam sinh gọi điện thoại cho mày, chắc có lẽngười trong đội trật tự!” Quế Lượng đem điện thoại đưa cho tôi, một chút cũng không hoài nghi tôi có thể cỏ khô gặp mưa rào, lại có một đoạn diễm ngộ như thế này, trực tiếp đưa điện thoại của người nam sinh kia mà nó cho là “người trong đội trật tự” cho tôi.

Đương nhiên lúc đấy tôi cũng là nghĩ như vậy a.

Cầm đến điện thoại, giọng tôi lớn hơn mấy phần:”Ừ, tôi là mười hào trong đội trật tự…Hòa mãn đây!”

Bên đầu dây điện thoại, người kia dường như có chút sững sốt, hồi lâu sau tôi nghe được một giọng nói lạnh lùng thốt lên:”Ừ…”

Sau một tiếng “ừ” đó, hắn tự dưng cũng lâm vào trầm mặc, dường như đang chờ cho tôi mở miệng nói tiếp. Tôi bên đây cầm điện thoại cảm thấy rất khẩn trương, nghĩ nghĩ một hồi nghiêm túc hỏi hắn:”Xin hỏi, có phải có chuyện gì đã xảy ra hay không, có cần tôi tăng ca không?”

Hiện giờ đã hơn 10 giờ, theo lý thuyết thời gian đi trực cũng đã qua.

Người bên đầu dây điện thoại bên kia tựa hồ có chút xấu hổ, hồi lâu sau tôi nghe đối phương lạnh lùng hỏi:”Hòa Mãn, không phải em nói tâm tình của em đang rất uể oải sao?”

Ai? Tôi kinh ngạc hỏi lại hắn:”Á? Ai nói thế, tôi tốt lắm nha! Ha ha ha…” Tôi nhịn không được còn cười to hai tiếng cho hắn nghe.

Hắn vẫn trầm mặc.

Tôi cảm thấy có chút kinh ngạc, hỏi hắn:”Bạn học, anh là ai vậy?”

Tôi nghe anh mắng nhỏ một câu, có tiếng gì đó loảng xoảng, sau đó điện thoại liền bị treo.

Tôi đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước đây một sư huynh trong đội duy trì trật tự có nhắc đến chuyện quấy rầy qua điện thoại, lập tức tôi đứng cầm điện thoại hóa thạch, vẻ mặt rất khổ sở còn có cả hoảng sợ quay sang nói:”Không tốt , không tốt rồi…”

Trong ký túc xa ba đứa kia đang nằm ở đó nói chuyện đều dừng lại, Tiểu Phượng nhỏ giọng an ủi tôi:”Hòa Mãn, nói từtừ, làm sao vậy?”

Tôi vẻ mặt cầu xin, tay cầm sách cũng run lên, bộ dạng thật rất khó sống:”Tao bị theo dõi, có người muốn đến trả thù.”

Tôi chợt nhớ đến mấy ngày trước đây có đắc tội với cái tên Tần Ngũ kia, trong đầu chấn động:”Tên quấy rầy điện thoại đã đánh đến đây, xong rồi xong rồi. Chủ nhật tao ra ngoài không chừng sẽ bị người ra lấy túi nhựa chụp đầu đánh , hay là sẽ tạc acid vào mặt, hay là….”

“Mày đừng nghĩ nhiều quá…” Mọi người sắc mặt trở nên thật khó hiểu, Tiểu Phượng trợn mắt há mồm. Không lâu sau mọi người không hẹn mà cùng nhau lên giường đem màn thảxuống, yên lặng xoay người đi ngủ.

Tôi khóc không ra nước mắt, nhớ tới cuộc gọi kia, khủng hoảng chả nói được gì.

Mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ say, chỉ có mỗi mình tôi là lo lắng bất an, mắt mở to không ngừng chớp chớp, cứnghĩ đến sau này sẽ bị trả thù, dù hơi kiêu ngạo nhưng rất hoảng sợ.

Tôi, Hòa Mãn rốt cuộc trở thành người duy nhất trong đội trật tự bị người ta trả thù a.

Đến thứ sáu, tôi đi đến chỗ kia lấy thư, nhưng bên trong trống trơn, lòng cảm thấy mất mát. Tiểu Phượng đi theo phía sau tôi, biểu tình mất mát trên mặt so với tôi còn thảm gấp trăm lần.

Chúng tôi giống như một đôi cô nhi bị người vứt bỏ, nhìn nhau một cái sau đó dường như nhận ra mà đồng cảm, liền anủi đối phương.

“Hắn thường là cách một ngày một lá thư!” Tôi giải thích cho Tiểu Phượng nghe.

“Dù sao ngày mai cũng gặp, chắc có lẽ anh ta cho rằng không cần phải viết thư!” Tiểu Phượng giải thích cho tôi.

Chúng tôi liếc nhìn nhau một cái, lập tức tâm trạng cả hai đều bình thường trở lại.

Thứ sáu hôm nay đặc biệt trôi qua thật chậm, buổi chiều Tiểu Phượng trốn vài tiết học, nghe nói đi đến tiệm quần áo mới mở ở ngã tư đằng kia, trước khi đi còn túm luôn Tiểu Nhụy với Quế Lượng, mọi chuyện còn lại ở ký túc xá đều quẳng lên đầu một mình tôi, tôi một người thấp cổ bé họng đành đem hết khả năng thiên phú của mình mà phát huy.

Tối đó bi kịch đã xảy ra. Nói đến Tiểu Phượng, Tiểu Nhụy cùng Quế Lượng, tôi đều thuận lợi giúp họ điểm danh duy chỉcó khi điểm danh đến tôi, ánh mắt giáo sư đột nhiên trở nên sắc bén.

Tôi nhìn ánh mắt sắc bén của ông ta đang hạ xuống người mình, hừ cũng không dám, đem tất cả ủy khuất muốn lên tiếng: có. Nhưng đành nuốt vào bụng, cam chịu mình là người trốn học.

Phốc…tôi trơ mắt nhìn giáo sư đem bút đặt xuống, viết lên tên tôi: không có mặt.

“Tiểu Mãn, mày là người bạn rất tốt, chẳng lẽ giờ đã hối hận sao”, một bạn học ngồi sau lên tiếng hỏi.

Tôi vỗ vỗ ngực hiên ngang lẫm liệt:”Tôi, dứt khoác không!”

Tối thiểu tôi cũng bảo toàn được tính mạng ba đứa kia, đúng không!

Chương 6:

Ngày thứ bảy đã đến, mọi người ai cũng rất coi trọng cuộc hẹn hôm nay. Tôi nhìn thấy Tiểu Phượng đã thay không biết mấy cái váy lại cứ đứng trước gương nhìn suốt, Tiểu Nhụy và Quế Lượng cũng đồng thời tung ra bảo bối của mình.

Còn riêng tôi thì cảm thấy phong cách nhất vẫn là một bộquần áo tối màu. Đây cũng là bộ đồ đồng phục trong lớp huấn luyện thời trung học, tôi thấy nó rất đẹp mắt nên vẫn luôn giữgìn thật cẩn thận như đồ quý.

Vả lại phần nhìn thấy bọn Tiểu Phượng chúng nó ăn mặc chói lọi đủ màu hồng tím, nên tôi thấy mình mặc bộ đồ xanh lá mạ là tuyệt đối thích hợp không thể thích hợp hơn.

Địa điểm gặp nhau là ở trước cửa công viên hồ Nguyệt Nha, từ trước đến giờ ký túc xá của bọn tôi luôn là những người rất nổi trội, lần này lại một mực đòi đi sớm nên cả bọn trông chẳng khác gì những pho tượng điêu khắc đang…..đứng chờ.

Tiểu Phượng dường như đã muốn hết kiên nhẫn, nhưng vẫn cúi đầu ra dáng dịu dàng nhẫn nại chờ tiếp. Mặt khác Tiểu Nhụy và Quế Lượng sau khi đợi được khoảng 20 phút liền không còn chút kiên nhẫn nào nữa. Quế Lượng với đối tượng nó đang đứng chờ có quan hệ rất tốt, nghe nói tên đó là ngườiở đảo Hải Nam, bộ dạng rất khôi ngô, lanh lợi , mỗi ngày nó dành khoảng một phần ba thời gian để nghĩ cho tên tiểu tửnày, cả hai cứ suốt ngày vụng trộm gửi tin nhắn cho nhau. Lại nghe nói người phụ trách bên đó không cho gởi tin nhắn cho nên mỗi khi nhận được tin nhắn của hắn, là nó cao hứng cả ngày hôm đó.

“Tiểu Phượng, chúng ta không hẹn sai giờ gặp mặt chứ?” Vấn đề này trong vòng 20 phút qua nó đã không ngừng hỏi đi hỏi lại tối thiểu cũng 5 lần rồi nha.

Tiểu Phượng cắn môi, lấy điện thoại cầm tay ra coi lại, định nói gì đó nhưng tôi nhìn thấy từ xa phía cổng công viên mơ hồcó bóng dánh của người nào đó.

Cách xa như vậy nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo rất mãnh liệt đang phát ra từ người hắn.

“Đến rồi!” tụi nó còn đang trong lòng thầm oán đối phương, nghe giọng tôi lãnh lót vang lên, lập tức dừng hẳn, sau đó lại mất cả nửa ngày mạnh đứa nào đuấ nấy bắt đầu chải chuốt lại bản thân coi có sai sót gì không a.

Tôi không hề làm gì cả, vì tôi đây chính là tỏ rõ thái độ thật sự của mình đối với cuộc hẹn gặp này, sau đó lập tức lấy ra chiếc phù hiệu của đội trật tự ra rồi rất trịnh trọng đeo lên.

Tiểu Phượng cả người uốn éo, bộ mặt nó nhăn nhó vặn vẹo nói:”Mày đem cái phù hiệu đeo lên làm chi, bộ chuẩn bị đi trực sao?”

Phốc… tôi cũng không biết Tiểu Phượng từ khi nào thái độđã trở nên cay nghiệt như vậy, tôi do dự muốn đem phù hiệu trên tay tháo xuống, liền bị Tiểu Nhụy ngăn lại:”Cứ mang đi, rất kích thích mà!Màu đỏ rất hợp với màu xanh, nhìn rất bắt mắt, không sai đâu!”

=.=, tôi yên lặng vuốt ve phù hiệu trên tay áo, trong lòng bỗng cảm thấy thật phiền muộn. Bọn nó đã không hiểu rõ càng không thể lý giải phù hiệu này đối với tôi là quan trong thế nào a, đó chính là toàn bộ sự kiêu ngạo và rất tự hào của tôi a …haiz

Đương nhiên giờ muốn lấy xuống cũng đâu còn kịp nữa, bởi vì tôi nhìn thấy đám người Diệp Hướng Lăng đang đi tới gần. Đường Sâm đi phía trước, ánh mắt ngượng ngùng nhìn QuếLượng cười cười, từng bước từng bước trực tiếp tiến về rồi dừng đứng cạnh nó.

Hắn mở đầu trước, sau đó hai tên kia cũng bước nhanh chân, Trình Lâm đứng cạnh Tiểu Phượng, còn tên kia thì cạnh Tiểu Nhụy. Thấy vậy, tôi quay mặt hướng về phía Diệp Hướng Lăng.

Lòng cũng mong hắn sẽ từng bước tiến đến.

Đợi 3 phút sau, mọi người đều đã xếp hàng có đôi có cặp đàng hoàng, riêng hắn ta thì vẫn ung dung hai tay nhét túi quần, kiêu căng đứng một mình cách bọn tôi những năm bước.

Tôi thật giận, hướng hắn ta trừng mắt ý như muốn nói: anh qua đây.

Hắn nhìn tôi mí mắt hơi giật giật, còn cố tình quan sát tôi thật kỹ một hồi, sau đó chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn hồNguyệt Nha cách đó không xa, bộ dáng nhàn nhã, tự cao tựđại.

Tôi quay đầu nhìn đến những đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm mình, cảm thấy thật là mất mặt mà, chỉ đành cười gượng vài tiếng, cúi đầu xuống, bộ dạng ép nép như cô vợ nhỏ một đường đuổi chạy đến sau lưng Diệp Hướng Lăng đang đứng.

Núi đã không thể dời đi thì tôi liền dời tới núi là được!

Diệp Hướng Lăng rốt cuộc cũng xoay lại, phát hiện khoảng cách hai người bọn tôi không biết đã rút ngắn từ khi nào. Hắn nhíu mày, hình như có chút ngoài ý muốn, vươn tay ra bảo tôi:”Có thể dừng lại được rồi.!”

Tôi ngốc nghếch nhìn hắn, lần này chúng tôi đã đi đến bãi cỏrộng nên ánh mặt trời cũng không kiêng nể gắt gao, tôi còn ngửi được mùi hoa cỏ. Tôi đưa mắt nhìn kỹ Diệp Hướng Lăng nhất thời có chút sửng sốt.

Ngẫm lại mà xem, hắn chẳng khác gì núi băng ngàn năm đang sừng sững trước mắt, giống như bức tranh cực kỳ xinh đẹp dưới ánh nắng nóng bỏng, sự khác biệt đối lập rõ ràng thật là rất kích thích mà.

“Cái quỷ gì đây!”. Nhìn đến cánh tay tôi đang đeo phù hiệu, ánh mắt lộ ra nét cười tuy rằng hắn bày ra bộ mặt rất thản nhiên nhưng tôi vẫn nhìn ra được.

Tôi đưa cánh tay ra, kiêu ngạo đưa hắn xem:”Là ký hiệu của đội trật tự trường.”

Hắn thản nhiên nhìn lướt qua, khóe miệng nhếch lên một chút rồi rất nhanh quay trở về trầm mặt, nếu không nhìn kỹchắc sẽ không dễ dàng nhận ra.

Chẳng qua tôi nhận ra vì lúc này hắn không đứng cách xa tôi quá. Mọi người tất cả đều đã ngồi xuống, nên hắn cũng ngồi xuống cạnh tôi, tuy rằng so với ba cặp kia chúng tôi dường như cũng còn chút cảm giác xa cách, nhưng so với suy nghĩ của tôi thì đây đã tốt lắm rồi.

Trình Lâm và Đường Sâm đều là ngững người cá tính cởi mở, hoạt bát nên ngồi xuống không bao lâu liền đã chọc cho mọi người cười đến ngả nghiêng. Duy chỉ có tôi tựa như đang ngồi ở bắc cực, chỉ cảm thấy có khí lạnh cứ từng trận từng trận cường hãn hướng phía mình mà ập đến.

Tôi vụng trộm quay mặt nhìn lén Diệp Hướng Lăng, con ngươi không may lại vừa vặn chạm vào ánh mắt thật sâu ko6ng thấy đáy của hắn, dù là người luôn vô cùng bình tĩnh như tôi đây khi đối diện cũng không tránh khỏi trong lòng nổi lên hoảng hốt.

“Hòa Mãn , em nói lúc đi trực đã không bắt được cặp nam nữ vụng trộm đó?” Hắn lên tiếng trước, chẳng lẽ là giận tôi đã đề cập chuyện đó trong lá thư gởi lần trước sao :”Cho nên mới tâm tình không tốt sao?”

Tôi há hốc miệng, “A” một tiếng, có chút kinh ngạc vì tựdưng hắn chủ động mở miệng trước, sau đó ngu ngơ hồ đồquay mặt đi, ánh mắt nhìn phía Tiểu Phương đối diện, biểu tình cả hai chúng tôi đều là thật bất ngờ.

“A, đúng vậy!” Tôi còn chưa hết sợ, quay đầu đi, lại lần nữa quay sang anh mạnh mẽ gật đầu.

Anh ta bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Một lát sau thản nhiên nói:”Cô ngốc, một lát nhớ nhìn cho rõ!”

“Hả?” Tôi cảm thấy rốt cuộc hai chúng tôi cũng đã có ít nhiều tiến triển.

“Trình Lâm, cậu hãy biểu diễn cho mọi người xem kỹ thuật bắt người mà bọn mình mới học xem.”Người đề nghị là Đường Sâm, tôi quay đầu nhìn Hướng Lăng, anh ta tỏ vẻkhông ngại, tựa hồ đề nghị này rất là bình thường.

“Được thôi, vậy để tôi trổ tài một chút” Trình Lâm nghe vậy, mặt đỏ bừng đứng dậy, vỗ vỗ cỏ trên người xuống, sau đó có chút ngượng ngập nhìn về phía Tiểu Phượng, hỏi nó:”Em có thể phối hợp một chút với anh không?”

Tiểu Phượng tính cánh luôn dịu dàng, cho nên không biết cựtuyệt người khác thế nào. Chỉ có chút do dự, rồi sau đó nghe lời đứng lên. Hôm nay nó mặc bộ váy áo màu tím, cả người có chút lo lắng nhìn Trình Lâm bên cạnh, tôi nìn ra hình như nó còn có một chút e lệ nữa chứ.

Trình Lâm gãi đầu, nhìn thoáng qua Hướng Lăng, cười gượng một tiếng” Hướng Lăng mình bắt đầu đây, trước chỉcho các cô ấy biết cách bắt trộm thế nào đã.”

Mọi người chung quanh đã bắt đầu chấn kinh.

Tiểu Phượng khiếp sợ run lên hỏi:”Muốn em đóng giả kẻtrộm sao?”

Trình Lâm yêu chiều nhìn nó:”Không không không, chỉ cần em đứng xa anh một khoảng là được.”

Tiểu Phương nghe vậy nên bước đi vài bước về phía trước, con chưa đứng yên ổn, Trình Lâm đột nhiên hô một tiếng rồi cả người nhảy lên, chẳng khác hổ đói đang dương nanh múa vuốt xông đến, cả người hắn lâp tức liền ngã xuống đất, một bàn tay to gắt gao thoáng chốc liền nắm chặt lấy mắt cá chân của Tiểu Phượng.

Tiểu Phượng sợ hãi, cả người đều hóa thạch.

Diệp Hướng Lăng vẫn yên lặng ngồi nhìn, lúc này hắn giơtay lên, nắm lại thành quyền, đặt tại khóe miệng khẽ ho khụkhụ, sau đó mới quay sang tôi hỏi:” Thấy rõ chưa?”

Tôi cũng giống Tiểu Phượng giờ khắc này là”hóa thạch”, thấy Trình Lâm vẫn còn nằm sấp bên dưới, tay vẫn còn nắm chặt mắt cá chân của Tiểu Phượng. Tôi theo phản xạ cứ thếmà lắc đầu.

OH… NO, nếu như trong lúc tôi trực mỗi thời mỗi khắc đều phải nhảy chồm lên rồi đi chụp mắc cá chân của những bọn họ không chừng chỉ sợ bị người ta cho rằng tôi là kẻ kệnh hoạn đi.

Cho dù không như vậy, cứ nghĩ đến mỗi lần tuần tra lại phải phóng người thế này chỉ sợ có ăn năm chén cơm cũng không bổ sung được thể lực bị tiêu hao.

Nói giỡn sao?

Diệp Hướng Lăng lập tức quay đầu đi, đầu mày nhíu lại nhìn về hướng Trình Lâm, thản nhiên nói:”Làm lại một lần nữa đi, cậu làm nhanh quá các cô ấy sợ không kịp nhìn rõ.”

Trình Lâm có chút khó hiểu đứng lên, tay phủi phủi quần, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Tiểu Phượng.

Tiểu Phượng đang từ trong trạng thái hóa đá liền khôi phục lại, mặt đỏ bừng nhìn tên kia tựa như đang muốn lập tức đuổi theo hắn, nhưng sau đó nó liền xoay người vứt giày rồi chạy hục mạng.

Trình Lâm chẳng khác nào như bị chó điên cắn, đột nhiên phấn khởi hẳn lên, liền ba bước chạy đuổi theo Tiểu Phượng, cũng như hồi nãy phóng lên một cái ngay lập tức toàn thân ngã nhào xuống đất, tay hắn dễ dàng nắm chặt lấy mắt cá chân của Tiểu Phượng lần nữa.

Mọi người thế là một lần nữa bị sự hung mãnh của Trình Lâm làm cho rung động.

“ Được được được , thấy được….. em đã …đã… đã học xong.” Tôi lại bắt đầu lắp bắp, chỉ vào Trình Lâm, chỉ cảm thấy giờ Tiểu Phượng không chừng đã tức muốn vỡ ngực đi.

Đường Sâm cười haha, thật to:” Học xong rồi thì phải cùng với Diệp Hướng Lăng diễn thử.”

Tôi nghe hắn đề nghị, cả người run run đứng lên, nhìn Diệp Hướng Lăng cười.

Diệp hướng Lăng đang ngồi chỗ kia, mặt lạnh như băng nhìn phía Đường Sâm, hồi lâu sau quay sang tôi kiêu căng nhếch cầm lên hỏi:”Có muốn thử không?”

Tôi thật ủy khuất trả lời:” Không phải bọn họ đã yêu cầu sao…”

Hắn không nói gì chỉ nhìn tôi, hồi lâu sau rốt cuộc cũng đứng lên, đi tới trước vài bước cách tôi một khoảng rồi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi khẽ cắn môi, nhìn đến Tiểu Phượng giờ đã bị dọa đến hai mắt đẫm lệ, nhất thời cũng thấu hiểu được mà rất thông cảm cho nó. Tôi nhất thời trong đầu có ý nghĩ muốn trả thù cái tên Trình Lâm hống hách kia, kẻ đã làm Tiểu Phượng kinh sợ, nên tôi quyết liều mạng một phen, đúng phải liều mạng thôi.!

Tôi bước rất nhanh một đường giống như xung phong tiến lên sao đó phốc một tiếng liền phóng tới trước mặt Diệp Hướng Lăng, vừa nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của hắn tôi đột nhiên khiếp sợ, chậm rãi ngồi xổm xuống ôm đầu sau đó hai tay nhẹ nhàng nắm vào mắt cá chân hắn ta.

“Con bé lưu manh…” Tôi nghe thấy Diệp Hướng Lăng cúi đầu mắng mình. Hơn nữa tôi xác định những người khác là không nghe thấy những lời này, tôi lại nhất thời thấy thật ủy khuất nha.

Dừng lại một chút, tôi vọt đứng lên hăng hái nắm tay hắn:”Em muốn thử thêm lần nữa!”

Diệp Hướng Lăng vẫn bộ dáng thản nhiên như cũ, hắn không đồng ý cũng không nói là không được.

Tôi tự mãn thong thả trở về chỗ cũ, xoay người quay lại đột nhiên cắn răng chạy như điên hướng về phía Diệp Hướng Lăng, khi tới gần hắn ta tôi theo đà không dừng được, đã không nắm được cổ chân của hắn, ngược lại còn nhào vào lòng hắn nữa chứ.

Hắn lúc này giống như gà mẹ bảo vệ gà con, đem tôi che chởtrong lòng hắn, giọng nói lạnh lẽo thì thầm bên tai tôi:”Vẫn là… con bé lưu manh”

Tôi rốt cuộc nhịn không được, vùi mặt vào tay áo mà gào khóc.

Tôi làm sao mà lại giống thứ con gái lưu manh cơ chứ, tôi ngay cả con trai cũng chưa có sờ qua lần nào mà.

Tiếng gào khóc của tôi nhanh chóng được đệm theo, bên tai nghe thấy tiếng của bạn tốt Tiểu Phượng, nó cũng gia nhập vào mà khóc theo tôi. Hai chúng tôi hai mắt đẫm lệ không chừng đã khóc đến chết đi sống lại.

Được rồi giờ thì tôi biết nó đã bị Trình Lâm dọa đến khóc đây mà.

Còn tôi khóc là do bị lời lẽ sắc bén của Diệp Hướng Lăng công kích mà giận đến phát khóc đây.

Lần thứ hai gặp mặt, bị tiếng khóc nức nở bi thương của hai chúng tôi, cứ thế mà hạ màn a…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN