Anh dám yêu em à
Chương 15 - 16:
Chương 15:
Tối đến, Sài Cần lại ghé qua chơi.
Tiểu Nhụy xin phép nghỉ học về nhà, trong phòng liền dư ra chiếc giường, vì thế hầu như mỗi ngày Sài Cần đều ghé lại đây nằm vạ. Vừa bước vào cửa ký túc xá cô ta đã cười thật to:” Tiểu Phượng, Tiểu Mãn, hai em có nhớ chị không hả?”
Tiểu Phượng lập tức liền rụt đầu lại chẳng khác nào như con ba ba. Tôi nghĩ bản thân mình dù sao gần đây vô tình cũng đã biết được bí mật riêng của Sài Cần, nên trong lòng có chút chột dạ, cảm thấy mình nên giữ cô ta ở lại. Nghĩ thế tôi liền nhảy dựng lên nhiệt tình chạy đến ôm cô ta:” Tiểu Cần, em rất nhớ chị đó nha!”
Tôi thật cảm thấy bội phục cô ấy vì đã có can đảm theo đuổi người con trai mà mình yêu thích. Nhưng hơn hết chính là tôi thấy mình rất đồng cảm với cô ta, phải biết rằng theo đuổi một tên mặt than, cứng ngắt như Diệp Hướng Lăng, cô ta chắc phải cần rất nhiều dũng khí đi.
Sài Cần vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn nhìn sang Tiểu Phượng, lại nhìn sang tôi một cái. Tiểu Phượng hình như có chút xấu hổ bước tới, kéo tay tôi ra, giễu cợt nói:”Tiểu Mãn chắc lại lên cơn nữa rồi!”
Tôi nhếch môi cười, nhìn sang Sài Cần, phát hiện tuy trên mặt cô ta đang mỉm cười, nhưng quả thật là nhìn không được tự nhiên chút nào. Trong khi hai người bọn họ đang trao đổi ánh mắt, tôi đứng chỗ này lại không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy thật ngượng nên cũng không dám tiếp tục ngẩng đầu nhìn sang bọn họ thêm nữa.
Hôm nay Quế Lượng đi học tự học nên về hơi muộn. Lúc này tôi đứng giữa hai người họ cảm giác bản thân thật là có hơi dư thừa, ngượng ngùng quay sang nhìn hai người cười giả lả nói:” Tôi đi ra ngoài một lát rồi sẽ trở về!”
Dưới lầu, bên cạnh ký túc xá không xa mới vừa khai trương một tiệm net, tôi đến đó lên mạng quả thật rất tiện.
Trời mới vào thu nên thường có những cơn gió nhẹ nổi lên. Lúc này ngoài trời đã hơi choạng vạng tối, những cơn gió lạnh thổi qua còn mang theo một chút ẩm ướt, lạnh lẽo, tôi thuận tay với theo áo khoát, đem mình che kín mít sau đó mới đi ra ngoài.
Bình thường tôi hay mượn laptop của Tiểu Phượng lên mạng, đây thật sự vẫn là lần đầu tiên tự mình ra ngoài mướn máy mà xài, vừa đẩy tấm cửa kiếng bước vào, liền nghe được một mùi thuốc lá nồng nặc nghênh đón, xông thẳng đến tận mũi.
Nhìn đến phía quầy bar từ xa, người quản lý giờ đang bận rộn đùa giỡn trò chuyện với cô gái thu ngân, thấy tôi bước vào, vẻ mặt thật không chút kiên nhẫn lấy ra tờ giấy, trên đó có in đầy các quy tắc cần biết khi sử dụng máy tính nơi này cho tôi xem.
Tôi ngoan ngoãn lấy ra chứng minh thư để đăng ký, còn phải lấy ra mười đồng để làm tiền thế chấp, rồi sau đó họ đưa cho tôi cái thẻ có số để vào bên trong chọn máy. Nơi này điều kiện không tệ, ghế ngồi đều là ghế sô pha, một dãy có ba máy. Ở đây đa số là con gái, bộ dạng xem ra còn rất nhỏ tuổi, ngón tay không ngừng gõ lạch cạch lên bàn phím, thì ra là đang bận chơi đánh quái, vẻ như chơi rất nhập tâm.
Tôi nhìn theo số máy trên tấm thẻ, rất nhanh kiếm được chỗ của mình ngồi xuống. Nhìn thấy bên trái là cô gái vẻ mặt trông rất sáng sủa, xương gò má cao cao đến nỗi hầu như che khuất đôi mắt ti hí của cô ta. Tôi phát hiện đôi mắt cô ta dù cho có mở to hay nhắm lại thì xem ra cũng không khác nhau là mấy. Mái tóc bên trên thì rối tung rối mù thành một mớ, miệng cô ta cắn đầu thuốc lá, cặp mắt ti hí thì trừng trừng dán vào màn hình vi tính rất chăm chú….. đánh quái.
Nhìn sang bên phải chỗ tôi ngồi là một sư tỷ, bộ dạng xem ra rất dũng mãnh, vẻ mặt đằng đằng sát khí như đang muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, mắt cũng đang dán vào máy tính trước mặt.
Tôi vừa nhìn hai người họ, vừa nhổm người lên, lấy đầu ngón tay nhấn xuống công tắc một cái. Một tiếng “cạch” vang lên, màn hình bên trái của cô gái kia lập tức đen thui.
Cô ta trợn tròn đôi mắt, quay sang nhìn tôi giống nhìn một tên ngốc nghếch không bằng, đôi mắt nhỏ xíu kia còn không ngừng mà chớp chớp.
“Xin lỗi, xin lỗi! Cô cứ tiếp tục!” Tôi đầu đổ mồ hôi lạnh, yên lặng ngổi xổm xuống, lại duỗi ra một ngón tay khác, “cạch” một tiếng, ngón tay nhấn vào công tắc. Ai uy, tôi vừa mới nhấc đầu lên, kinh khủng phát hiện màn hình bên phải của vị sư tỷ kia đột nhiên cũng đen thui.
Cho nên giờ đây khuôn mặt của hai người trái phải… đều là đen thui.
“A, công tắc bật máy của cô ở phía sau ấy!” Người đang ngồi đối diện tôi thấy vậy có lòng tốt lấy chân đá đá bên này chỉ vào phía sau lưng mà nhắc nhở. Tôi lúc này thật sự muốn rớt nước mắt a.
Này rốt cuộc là cái tên ngốc nghếch nào đã thiết kế chỗ này hả, tại sao công tắc lại không ở ngay trước mặt chứ.
“Tôi bị cô làm thua rồi đó, không biết cô mau đền đi!” Hiển nhiên vị sư tỷ bên phải tính tình quả thật không phải tay vừa, hung hắn nắm lấy cổ áo của tôi, tay kia còn quơ ra hù dọa.
Tôi lập tức khiếp đảm.
Dù vậy tôi cũng cố gắng nhìn cô ta nở nụ cười tỏ vẻ mình rất là ăn năn.
Có lẽ nhìn tôi cười được đủ chân thành, hai người đồng thời mắng lên một câu rồi lại tiếp tục ngồi xuống bận rộn, để lại tôi bên này đứng đó, một đầu đầy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Công tắc nằm ở bàn đối diện chỗ kia” Tôi lầm bầm trong miệng rồi lại ngồi xổm xuống, nhìn thấy công tắc bên phải, trong đầu căn dặn mình nhớ cho kỹ, nhưng ngón tay theo phản xạ có điều kiện lại nhấn một cái.
Xong, vị sư tỷ kia vừa mới tiếp tục trò chơi, bị tôi nhấn công tắc một cái, màn hình vừa rồi đủ mọi màu sắc lung linh giờ chỉ còn lại một mảnh…. đen thui.
OMG. Trước kia khi tôi còn ở nhà, mỗi lần tay động đến công tắc đều làm như vậy mà. Thật ra tôi chỉ là theo quán tính tự nhiên mà thôi, hoàn toàn không hề nghĩ ngợi hay có ý đồ gì cả.
Cô ta thật sự nổi giận, tay đập mạnh xuống bàn rồi đứng lên.
“Cô muốn sao hả! Chẳng lẽ định đến đây phá đám à!”
Tôi vẻ mặt ngây ngô không biết làm gì liền ngồi xổm xuống, nhanh chóng giúp cô ta bật lại công tắc, bày ra vẻ xin lỗi nhìn cô ta cười cười:” Xin bớt giận, bớt giận…”
Nhưng vị sự tỷ kia tay đã nắm chặt thành quyền, đang hướng phía tôi tiến tới.
“Ai uy!” Tôi sợ tới mức chỉ biết ôm đầu ngồi xuống.
Chờ mãi một lát sau cũng không thấy nắm đấm kia giáng xuống người mình, lúc tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị sư tỷ kia nét cười đầy mặt, bộ dáng vô cùng lương thiện, nhu nhược chẳng khác nào một vị thánh mẫu.
“Tần Ngũ, thì ra là anh à! Anh cũng đến đây lên mạng sao?” Cô ta trông thật rất vui vẻ, hai con mắt tỏa sáng, thân mình uốn éo vặn vẹo, miệng luôn mỉm cười, mũi chân còn đang cố không ngừng chà xát dưới dất.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tần Ngũ đang cười hì hì đứng ở đằng kia. Ánh mắt hắn rất ôn nhu, đang hướng tới vị sư tỷ mạnh mẽ kia mà phóng điện: “Ừ, hôm nay mạng của ký túc xá đang sửa chửa, tôi lại có báo cáo cần viết để mai nộp, hay tôi ngồi máy cạnh em có đuợc không?”
Vị sư tỷ kia lập tức hướng tôi trừng mắt một cái, giật cái thẻ từ trong tay tôi, còn lấy tay nhanh chóng đẩy bả vai tôi thật mạnh:” Đi, qua bên kia đi!”
Tần Ngũ liền thong thả bước tới chỗ tôi khi nãy, vẻ mặt như không hề nhìn thấy tôi, ngồi xuống mở máy, rồi quay sang trò chuyện một cách hết sức vui vẻ cùng vị sư tỷ dũng mãnh kia, anh một câu tôi một câu.
Tôi ngơ ngác đứng đó một lát, nhớ tới số tiền khi nãy vào cửa mình bị bắt nộp thế chấp liền cố lấy dũng khí vươn ngón tay út ra khều khều vào lưng hắn.
Hắn giống như không có cảm giác, vẫn như cũ trơ trơ ngồi đó trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tôi nhịn không được lại tiếp tục khều khều, rốt cục hắn cũng quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi:” Như thế nào?”
Tôi lắp bắp chỉ cái thẻ trên tay hắn:”Tôi đã trả tiền thế chấp trong đó!”
Hắn nhoẻn miệng cười cười, lấy cái thẻ trong túi mình đưa qua. Tôi đang muốn vươn tay ra cầm lấy, không ngờ hắn đột nhiên nhanh chóng rút về:” Vậy nói tên em dùng trong QQ ra để mà trao đổi đi!”
Tôi mơ màng ôm đầu ngồi trong một góc đau khổ suy nghĩ đến cái tên mình đã dùng trong QQ, bởi vì bản thân tôi rất ít khi lên trên đó chát nên đã quên mất nó từ lâu.
Tần Ngũ vẻ mặt buồn cười, hắn ỷ vào chân mình dài bèn dùng nó đá đá sang phía tôi hỏi:” Chẳng lẽ làm em khó xử sao?”
Tôi nhìn đến tấm thẻ trong tay hắn ta, lòng lại càng thêm rối rắm, không ngừng suy nghĩ.
Hắn có chút dở khóc dở cười, tay đưa một tấm thẻ qua cho tôi nói:” Hòa Mãn, tôi vừa mới lên máy đó không lâu, nó ở dãy số 12 ấy, mau qua bên đó dùng tạm đi!”
Tôi ngây người một lát, đột nhiên bộ dạng phấn khởi hẳn lên, giật lấy tấm thẻ trên tay hắn:”Á, tôi nhớ ra rồi!”
Dường như còn sợ mình quên mất, nhìn thấy túi áo Tần Ngũ có một cây viết máy, tôi liền trở nên kích động, “phốc” một cái nhảy qua bên đó, một phen rút lấy cây viết của hắn ra. Tần Ngũ sợ tới mức định né người sang một bên trốn, vừa trốn miệng còn vừa không ngừng mắng tôi:” Hòa Mãn, em định qua đây đánh cằm tôi nữa à!”
Đoạt được cây bút trên tay, tôi ngồi đại xuống một góc nào đó, không ngừng hí hoáy viết xuống một đống chữ số vào trong lòng bàn tay, sau đó vẻ mặt rất hưng phấn đưa cho hắn xem:” Nhìn này, đây là tên trong QQ của tôi!”
“…” Tần Ngũ nghẹn họng, cẩn thận quan sát những chữ số trên tay tôi, khóe miệng cong lên nhìn tôi cười cười.
Hắn vuốt cằm, bộ dạng hoàn toàn đề phòng mà quan sát tôi.
“Vậy em lên mạng QQ trước đi, rồi tôi sẽ thêm tên em vào danh sách bạn bè của tôi!”
Vị sư tỷ dũng mãnh ngồi cạnh hắn giờ cũng đang quét ánh mắt sắc bén trừng tôi một cái. Tôi bị ánh mắt khủng hoảng kia của cô ta làm cho hoảng sợ, bả vai liền rụt xuống, một đường chạy đến dãy bàn số 12.
Lần này tôi đã biết khôn hơn, sau khi đứng đó cẩn thận quan sát một hồi mới tiến đến khởi động máy tính.
Sau khi mở máy, chuyện thứ nhất tôi làm chính là mở ra cái mạng có chương trình phim hoạt hình mà tôi đã xem dỡ lần trước. Thật lòng mà nói, tôi đối việc lên mạng này không phải là có hứng thú đặc biệt nào, ngoài chuyện xem phim, còn những thứ khác tôi rất ít khi đụng tới.
Lần này bộ phim mà tôi đang xem có tên là “Kỳ hồn”, mấy ngày hôm trước ở ký túc xá mới vừa coi được một nửa, bây giờ được xem tiếp tục, đây thật sự là chuyện vui vẻ cỡ nào nha.
Đáng tiếc tập này ngay từ khi bắt đầu đã làm người ta xem rất là bực mình, nhân vật kia lợi dụng vẻ xinh đẹp của mình hòng muốn phá nát mọi thứ, tôi rốt cục không nhịn được mà bụm mặt khóc lớn. Bên kia hai người nọ đang ngồi chơi máy nhìn thấy tôi khóc lớn chỉ biết há hốc mồm nhìn. Có lẽ bộ dạng lúc này của tôi đã làm cho họ thật sự cảm động, không đầy hai phút hai người song song tắt máy, xấu hổ rời khỏi chỗ ngồi.
Thật tốt quá, thoáng cái chỗ tôi đang ngồi liền trở nên thật thanh tĩnh.Vì thế sau khi chùi xong nước mắt nước mũi của mình, tôi không e dè mà khóc càng thêm thống khoái, một bên khóc một bên không ngừng khụt khịt hỉ mũi.
“Hòa Mãn!”
Đang mải mê, chăm chú theo dõi vào màn hình trước mặt, bất ngờ bả vai bị ai đó đập mạnh, tôi hoảng sợ liền nhảy dựng lên. Mặt mũi tôi giờ đầy nước mắt, mông mông lung lung nhìn người mới đến kia, vì hãy còn đang rất xúc động nên tôi rất không khách khí mà kèm theo vài tiếng khóc nấc.
“Em khóc cái gì?” Tần Ngũ bị nước mắt nước mũi của tôi dọa cho sợ, hắn lấy từ trong túi quần ra một ít khăn giấy rồi nhẹ nhàng chùi đi nước mắt trên mặt cho tôi:” Em làm sao vậy? Tại sao lại khóc thành ra thế này hả? Là bị người trong ký túc xá khi dễ sao?”
Hiện giờ tâm tình tôi không thoải mái chút nào nên cũng không muốn mà đi để ý đến hắn. Thử hỏi trong lúc tôi đang xúc động, tình cảm dạt dào như thế lại bị cái tên này đến phá đám, chẳng khác nào như đang ngáp phân nửa lại bị dọa bắt khép miệng như nhau a. Cảm giác khỏi cần phải nói cũng biết đó chính là rất khó chịu!
“Chẳng lẽ kết quả thi cử không tốt?” Hắn thử thăm dò hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Hắn thật cẩn thận mà kéo dài giọng hỏi :”Thất tình?”
Tôi lắc đầu càng thêm thương tâm.
Tần Ngũ cố moi móc suy nghĩ trong đầu, thoáng liếc sang nhìn thấy màn hình máy tinh của tôi, đột nhiên vẻ mặt hắn liền vui vẻ:” Tiểu Mãn, em xem hoạt hình mà cũng khóc sao?”
Tôi cảm thấy lời này hắn nói rõ ràng là đang cố ý nhạo báng mình ra mặt đây mà.
Tôi liền thấy thật khó chịu, liếc hắn hỏi lại:” Vậy thì thế nào?”
“Sao em lại giận dỗi vậy chứ!” Sau đó tôi còn nghe được tiếng hắn thở dài một hơi, vươn tay đến thân thiết vỗ nhẹ lên đầu tôi:”Tôi nói em nha, Tiểu Mãn, em sao chẳng khác nào như một đứa trẻ mãi không lớn vậy chứ!”
Tôi uốn éo cái đầu mình, bộ dạng ra chừng rất đề phòng mà nhìn hắn.
Tần Ngũ véo lấy hai má tôi, hỏi:”Tôi chờ em gần một giờ đồng hồ, em như thế nào còn chưa đăng nhập vô QQ hả?”
Tôi bày ra vẻ mặt đương nhiên, còn cố tình trừng mắt nhìn hắn trả lời:” Tôi quên mật mã rồi nên không vào được!” Cái tên sử dụng trong QQ kia thì tôi còn cố mà nhớ ra được, nhưng còn mật mã tôi đã quên mất lâu rồi đi.
“Em đây là cố ý à!” Tần Ngũ tươi cười có hơi gượng gạo.
Tôi lắc đầu.
Vẻ mặt của Tần Ngũ rốt cục cũng từ từ biến chuyển càng thêm sinh động, thật là khoa trương mà. Hắn nhìn giống như là rất tức giận nhưng cũng giống như là muốn cười thật to, khóe miệng co rút cả nửa ngày trời. Cuối cùng hắn cố hít vào một ngụm khí lạnh, hướng chỗ tôi ngồi xuống, mở ra trang QQ. Hắn không ngừng gõ gõ “lách cách” gì đó, lập tức thành công giúp tôi xin lại mật mã mới.
“Từ nay xài cái mật mã mới này đi, tôi đã thêm tên mình vào trong danh sách bạn bè của em rồi đó!” Hắn còn xoay cái màn hình qua cho tôi xem, nhất thời bị màn hình máy tính phản xạ, nhìn vào con ngươi hắn thấy tựa như có đủ loại màu sắc bắn ra, đang hướng tôi mỉm cười:” Giờ em cũng đang rãnh rỗi, vậy lên QQ chát với tôi một chút đi!”
Tôi nhìn đến cái tên của hắn giờ đang hiện trong danh sách bạn bè trong QQ của mình, đột nhiên ngay cả tâm tình lên mạng xem phim khi nãy cũng bay mất.
“Tần Ngũ, tôi phải về rồi!” Thật đúng là nhàm chán mà, bảo tôi ngồi đây nói chuyện phíếm với hắn chi bằng để tôi trở về ký túc xá viết thư cho Diệp bạn thân còn tốt hơn.
Hắn cười lạnh, quay sang hỏi tôi:” Vậy QQ làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để nó mở ở đó?”
“Anh chẳng phải đã nhập tên mình vào đó rồi sao? Anh cứ nhìn xem, anh chẳng phải đồng thời đang mở một lúc hai cái rồi đấy ư, thì giờ cứ chọn đại một cái mà mình thích làm cái chính rồi tự mình hỏi rồi lấy cái kia trả lời là được chứ gì!” Tôi không yên lòng chút nào, cái chuyện đơn giản như vậy mà hắn cũng phải hỏi sao. Nhìn nhìn cái máy đang không ngừng phát ra tín hiệu gởi đến, báo rằng có bạn bè đang hiện diện, trong lòng lại càng thêm buồn bực.
Tôi chỉ biết, gặp phải Tần Ngũ thì chẳng khác gặp phải ruồi nhặng như nhau. Thử hỏi hắn giờ đây muốn tôi phải làm sao với cái tài khoản mới đây, tôi bình thường cũng đâu có hay lên tán gẫu trên QQ đâu….haiz!.
Tần Ngũ hình như có chút tức giận, đứng lên nhoẻn miệng cười nhìn lại tôi:” Vậy ý em là cho dù thế nào em cũng sẽ không muốn chát với tôi phải không? Hòa Mãn, sao em lại ghét tôi vậy chứ?” Hắn cười đến nghiến răng nghiến lợi, tôi nhìn nụ cười này mà lòng cảm thấy càng thêm rối rắm.
Tôi quyết định không muốn cùng hắn dong dài tiếp tục nữa, cố lấy hết dũng khí tiến đến muốn giật lấy cái thẻ trên tay hắn ta, tính đem ra quầy để đổi lại tiền thế chấp khi nãy rồi quay trở về ký túc xá. Theo như kinh nghiệm giao chiến rất nhiều lần trước đây giữa tôi và hắn, tôi biết cái tên này hắn là người rất nhạy bén, nếu lỡ để hắn phát hiện ý đồ của tôi, chỉ e đến khi đó khí thế hừng hực lúc này của mình cũng sẽ bị hắn đè bẹp.
“Em muốn làm gì? Muốn lấy lại thẻ nạp tiền rồi không để ý đến tôi nữa sao?” Hắn dùng cánh tay giơ lên cao, cố tình khiêu khích ngăn không cho tôi với tới nó, mặt khác quan sát hành động kế tiếp của tôi:” Như thế nào, sợ đến nỗi lắp bắp không nói được à?”
“..” Tôi nghe thế liền trợn mắt.
“Lần này như thế nào, định đánh vào cằm tôi nữa à?” Hắn lại khiêu khích tôi nha.
“Được thôi!” ==, tôi lập tức nhảy dựng lên, quyết định nghe theo lời hắn mà làm.
Thoáng cái chỗ này liền thật là hỗn loạn. Khổ nỗi giờ phút này tôi lại không nhìn thấy cái cằm hắn ở đâu cả, tôi giận quá liền chuyển hướng, định tấn công vào đỉnh đầu hắn. Tôi cố tình đem mình lùi về sau lấy đà, hắn thấy vậy lập tức ngửa đầu định trốn tránh, bởi vì động tác ngửa đầu của hắn quá mạnh, cả người liền theo đà, ngã nhào lên sô pha phía sau.
Mọi người chung quanh nhìn thấy một màn liền không ngừng đứng lên huýt sáo, có vài tên con trai còn hướng tôi giơ ra ngón cái tỏ ý khen ngợi. Trong số đó cũng có người biết Tần Ngũ, hướng tôi khoa trương bày ra bộ dạng thật nể phục:”Wow, cô em thật mạnh mẽ mà, ngay cả Tần Ngũ sư huynh mà cũng bị em đốn ngã!”
Tôi thật là khóc không ra nước mắt mà. Tôi cố giơ hai tay lên bộ dạng giống như đầu hàng cho mọi người thấy, tôi đây là vô tội nha, mọi người thật ra đã hiểu lầm rồi, tôi làm sao mà dám tay không đánh nhau với cái tên nam sinh cao hơn mình 1m8 ấy chứ?
Vì hắn đang ngã nằm nghiêng, chỉ nhìn được nửa bên mặt, dù vậy bản thân cũng bị hù cho phát sợ tới mức tim đập loạn nhịp. Một lát sau, khi nhìn thấy được khuôn mặt đang hé ra lửa giận của hắn tôi thật sự chỉ muốn thét lớn. Đôi con ngươi hung hăn của Tần Ngũ đang trừng trừng nhìn tôi, một tay đang chống xuống đất, dường như muốn sắp đứng lên.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Nhìn bản mặt đen thui như cái đít nồi của hắn, tôi trong lòng cũng nhảy dựng lên, biết chắc hắn thế nào cũng muốn cho tôi một trận đây mà! Tôi vừa hoảng hốt, vừa nóng này, theo phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống, dùng tay đẩy hắn mạnh thêm một cái, sau đó không dám nhìn đến sắc mặt của hắn, xoay người cầm lấy cái thẻ nạp tiền mịt mù chạy đi.
Cái tên đang đứng tính tiền này làm như là có thù kiếp trước với tôi không bằng. Hắn cầm một đống tiền lẻ, đếm tới đếm lui để thối lại cho tôi, đã vậy động tác của hắn còn rất chậm. Tôi thấy hắn lấy ra năm mươi đồng thế chấp, nhất thời liền trợn tròn mắt, thì ra tiền thế chấp của Tần Ngũ so với tôi thật là khủng bố mà, quả là muốn áp đảo người ta đi.
“Này, sao chỉ thối lại có 45 đồng vậy?” Tôi nói xong ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Tần Ngũ giờ đang lồm cồm bò dậy, vẻ mặt còn cười lạnh hướng tôi chạy tới. Á, tôi sợ tới mức mặc kệ lần này mình bị mất tiền, liền đẩy cửa kiếng ra mà bỏ chạy.
“Hòa Mãn, em đứng lại đó cho tôi!” Hắn đã đuổi lại đây, một phen bắt được tay tôi, cười lạnh nói:” Hừ Hừ, muốn chạy hả, không có cửa đâu!”
Tôi lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!