Anh dám yêu em à - Chương 21 - 22:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Anh dám yêu em à


Chương 21 - 22:


Chương 21

Buổi chiều thứ bảy, Sài Cần đến đón bọn tôi đi ăn.

Nơi đãi ăn là một quán ăn nhỏ nằm trên lầu một khu cư xá gần trường học. Bởi vì đây là ngày cuối tuần nên chỗ này rất đông khách, chật kín người ngồi, khi chúng tôi đến nơi thì chỉ còn lại một cái bàn trống duy nhất gần cầu thang. Bọn tôi chỉ gồm có năm người, nhìn thấy có chỗ liền nhanh chóng chạy đến, ngay cả người làm trong quán thấy bọn tôi hùng hổ xông tới mà phải sợ tránh sang một bên.

Sài Cần gọi rất nhiều món, trên bàn đầy những thức ăn đủ màu xanh đỏ để chật đến không còn chỗ nhìn vào hấp dẫn vô cùng nên mọi người rất nhanh đã bắt đầu động đũa. Nhưng lúc đó Sài Cần đột nhiên đứng lên, tay cầm một ly rượu đến mời tôi trước tiên. Tôi vừa hoảng sợ lại vừa hoang mang nhưng cũng nhanh chóng phối hợp đứng dậy tiếp lấy ly rượu.

“Tiểu Mãn, chị mời em một ly, về sau mong em chiếu cố chị nhiều một chút!” Cô ta còn nói rất là nghiêm túc nữa a.

Tôi thấy cô ta ngữa cổ, cũng liền bắt chước, ngữa cổ uống sạch ly rượu trong tay mình. Nhưng vừa bỏ ly rượu xuống, mặt tôi liền đen lại, thì ra trong ly của cô ta còn rõ ràng cả hơn nửa ly rượu. Chắc mới vừa rồi, ý tứ của cô ta là nhấp miệng mà thôi, tôi lại ngốc nghếch đoán già đoán non cho rằng người ta muốn cạn ly, lại đem ly rượu của mình một phát uống sạch.

Nhất thời cảm thấy trong lòng càng thêm buồn bực, mới bắt đầu còn chưa ăn gì vô bụng đã uống cạn hết một ly rượu, đầu óc vì một ly rượu kia giờ cũng hơi choáng váng, ánh mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, tôi nói với Sài Cần:”Chị thật xấu….sao chỉ uống cho có lệ thế!”

Sài Cần mỉm cười, ánh mắt nheo lại nhìn tôi, rồi sau đó tự rót đầy ly cô ta và cả ly của tôi, mỉm cười vui vẻ nói:”Vừa rồi là do chị sai, được rồi đến đây đi, chúng ta uống lại một lần nữa. Tiểu Mãn, chị mời em!”

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô ta ngửa cổ, uống xong còn chổng ngược ly xuống cho tôi coi. Tôi cảm thấy thật là mất tự nhiên, đành nhỏ giọng xin tha:”Có thể uống từ từ được không, cổ họng của tôi vẫn còn đau!”

Sài Cần mỉm cười, có chút đắc ý gật đầu, Nhuế Tiểu Phượng thấy vậy liền gấp một miếng thức ăn, nhét vào trong miệng của tôi. Tôi đem đồ ăn trong miệng nhai ngấu nghiến, nghĩ nghĩ một hồi rồi sau đó cũng đem ly rượu kia ngữa cổ mà uống, sau khi đã uống xong mới cảm giác được trong người lúc này giống như đang có một dòng chất lỏng thiêu đốt từ thực quảng đến tận dạ dày ấy.

“Tốt, Tiểu Mãn quả nhiên là rất sảng khoái!” Sài Cần dứt lời lại rót cho tôi thêm một ly nữa.

Tiểu Nhụy và Quế Lượng thấy vậy xem ra là rất không vui, hai người một trái một phải cũng đồng thời đứng lên rót rượu vào ly mời Sài Cần:”Sài Cần, sinh nhật vui vẻ, làm sao lại chỉ uống với một người thế kia, thật không vui gì cả!”

Sài Cần mỉm cười có phần gượng gạo, rót liền hai ly rượu sau đó tự mình uống sạch. Lúc này cả bàn ăn trừ bỏ Nhuế Tiểu Phượng ra, thì trên mặt những người còn lại đều đã đỏ ửng.

Thức ăn nơi này rất ngon, nhưng hình như bọn họ và Sài Cần không có chuyện gì để nói, ai nấy cũng đều cúi đầu mà ăn, còn tôi đầu óc lại như quay mòng mòng, ngay cả thức ăn sờ sờ trước mặt nhưng mà gấp mãi cũng không xong.

Sài Cần đưa đũa đến gấp món nào cũng trùng hợp bị tôi gấp trước, cô ta không khỏi có chút ảo não, động tác trên tay dừng hẳn lại, liền chống má hỏi tôi:”Tiểu Mãn, chúng ta chơi tù tì đi, qua ba lần nếu như ai thắng, thì người thua phải đáp ứng giúp người thắng làm một chuyện chịu không?”

Tôi buông chiếc đũa trong tay, vươn bàn tay ra, lắc lắc nói:”Được rồi, kéo búa bao, tôi có lẽ giờ không thấy rõ tay mình ra cái gì, chị ra xong thì chỉ cần nói cho tôi biết là tôi thắng hay thua là được!”

Sài Cần nghe xong, khóe miệng có hơi co rút một chút.

Mọi người bắt đầu hứng trí bừng bừng nhìn hai chúng tôi chơi trò tù tì. Mỗi lần khi giơ tay ra tôi đều rất khí thế, đập mạnh trên bàn một cái, hào khí vô cùng dữ dội, Sài Cần nhìn thấy cũng phải không ngừng mà đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì muốn giữ cho cái bàn bên dưới đứng vững nên tôi cố gắng đập thật mạnh xuống, cho nên tiện thể ba lần đều ra cái bao, nhưng quỷ dị một điều là Sài Cần cư nhiên lần nào cũng ra cái búa. Thấy tôi thắng liền ba ván một lúc, Sài Cần kinh ngạc ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt khó tin:”Tiểu Mãn, em đây là người thông minh mà lại cố tình giả ngu phải không? Chị đoán ba lần, không ngờ cả ba lần cũng đều sai cả.”

“Á! Chị đoán thế nào vậy?” Tôi thật ra có chút tò mò.

Sài Cần bộ dạng rất bí mật nhìn tôi, nói:”Lần thứ nhất thắng đó là may mắn của em cái này không cần phải nói tới. Lần thứ hai chị nghĩ em sẽ thay đổi một chút, cho nên sẽ cố tình không ra giống lần trước, không ngờ em lại rất nhanh tay, chị đoán là em sẽ ra kéo, nên đơn giản cũng tiếp tục ra búa thủ thế nhưng em lại ra cái bao. Lần thứ ba chị nghĩ dù sao em đã ra cái bao hai lần khẳng định lần này sẽ đổi nên chị quyết định ra tiếp cây búa, không ngờ em lại là người chơi rất ngang tay…. vả lại còn rất giảo hoạt!”

Ai u, cô ta quả thật là đã suy nghĩ quá nhiều đi!

Tôi nghe xong, thái độ rất nghiêm túc trả lời cô ta:”Thật ra tôi đập bàn là chỉ muốn cho nó đừng có tiếp tục lung lay nữa thôi, đồng thời đập bàn xong ra bao cũng tiện, không cần hao tâm tốn sức co giãn mấy ngón tay chi cho mệt, này chẳng phải tốt nhất hay sao!”

Tiểu Nhụy nghe xong “phốc” một cái rồi bật cười thật lớn.

Sài Cần nét mặt lại càng đen, nhìn vào hình như là rất không vui.

Tôi nghĩ dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cô ta, thật sự không nên làm cho cô ta mất vui, nên tốt bụng mở miệng nói:”Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của chị, không cần tù tì ăn thua làm gì, chị cứ nói đi, nếu muốn tôi ca một bài sinh nhật, hoặc muốn tôi cõng chị về nhà cũng được, miễn sao chị thấy vui vẻ…. cái gì cũng đều có thể, tôi đây sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của chị!”

Nét mặt Sài Cần nghe xong có hơi hòa hoãn một chút, quay sang nói với tôi:”Tiểu Mãn, chị không cần em ca hát hay cõng về nhà, chị chỉ là muốn em giúp làm một chuyện khác có được hay không!”

Tiểu Phượng nghe xong liền đem đôi đũa trên tay buông xuống, chen ngang nói trước:”Chỉ cần không phải là chuyện làm cho Tiểu Mãn khó xử là được!”

Tôi cảm kích nhìn thoáng qua Tiểu Phượng, rồi sau đó hướng Sài Cần gật đầu.

Sài Cần nghe Tiểu Phượng lên tiếng, dường như có chút ngoài ý muốn, khóe mắt đảo qua nhìn đến Tiểu Phượng, rồi mới quay sang tôi nâng cằm nói:”Chị hôm nay chưa có nghĩ ra, bất quá em phải nhớ kỹ là em vẫn còn nợ chị một chuyện là được!”

Tôi cảm thấy chuyện này dù sao cũng không thể kì cò thêm nữa, nên rầu rĩ đem đầu hơi gục xuống, tiếp tục dùng bữa.

Vốn Tiểu Phượng đối với Sài Cần trước giờ vẫn là hữu thuyết hữu tiếu, nhưng giờ đây lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô ta, nó cũng không nói gì thêm, vùi đầu dùng bữa.

Trong nhất thời bầu không khí trên bàn vô cùng nặng nề.

Khi ăn uống xong, tôi thấy Sài Cần có vẻ rất mệt mỏi, không còn chút hứng thú nào nhìn Tiểu Phượng nói:”Chị đi về chỗ làm trước, chuyện đi hát đành dời lại lần sau vậy!”

Chuyện đi hát này đúng thật ra là do Quế Lượng gợi ý trước, mới nãy khi nhận quà Sài Cần còn đặc biệt vui vẻ đồng ý, không ngờ giờ đây hoãn lại, xem ra tâm tình cô ta quả thật là rất tệ, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tôi trời sinh khi hát hò thì thường xuyên hay bị lạc giọng, cho nên khi đi ca hát chưa bao giờ đạt được điểm cao cả. Vì vậy khi nghe Sài Cần nói không muốn đi, tôi ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, liền lủi thủi đi trước Tiểu Phượng xuống lầu.

Sài Cần từ sau lưng tôi hỏi tới:”Em gần đây có gặp Diệp Hướng Lăng không?”

Tôi ngẩn người, theo phản xạ có điều kiện trả lời cô ta:”Thứ hai này anh ta bảo bọn em đến trường anh ấy một chuyến để xem Đại hội thể dục thể thao!”

Ánh mắt Sài Cần lập tức trở nên sâu xa khó hiểu, cô ta lạnh lùng nhìn về người lúc này đang theo sát sau tôi là Tiểu Phượng, cười lạnh hỏi:”Tiểu Phượng, vì sao chị không nghe em nói gì về chuyện Hướng Lăng mời các người thứ hai đến đó vậy.”

Tiểu Phượng vừa bước được hai bước, nghe thế đột nhiên dừng hẳn lại, xoay người lắc đầu trả lời cô ta:”Diệp sư huynh không có trực tiếp mời em, anh ấy chỉ gởi thư mời Tiểu Mãn mà thôi!”

Sài Cần làm như không quan tâm nhún nhún vai, rồi sau đó tiến tới sát Tiểu Phượng, vai kề vai tranh nhau đi xuống lầu.

Cầu thang vốn đã chật, hai người họ lại đi kẹp hai bên lại càng thêm chật, tôi cảm giác như cánh tay Tiểu Phượng thiếu chút bị dán chặt đến xẹt ra lửa.

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Phượng, khuôn mặt của nó giờ cũng nhăn lại một đống, nhưng cũng cực lực không muốn nhường chỗ cho Sài Cần. Tôi với tay muốn kéo nó lại đây, đột nhiên Sài Cần bị trượt một cái, cánh tay duỗi ra, lảo đảo muốn chụp lấy gì đó, tình cờ cũng hướng sau lưng Tiểu Phượng ập tới.

Tôi là người tuy đầu óc chậm lục nhưng tay chân nhanh nhẹn rất nhiều, hai tay tôi đem Tiểu Phượng tránh qua một bên, không ngờ chính mình lại bị Sài Cần vừa vặn chụp tới, cả người cứ thế mà bị đẩy ngã xuống lầu.

“Tiểu Mãn….”

Tiểu Nhụy và Quế Lượng đều bị tình cảnh trước mặt dọa đến ngây người, mỗi đứa một tay cố kéo lấy tôi, đáng tiếc sự việc xảy ra quá nhanh, tôi thấy không kịp liền ôm đầu một đường theo từng bậc thang va đập, lộp độp lăn vòng xuống dưới.

Mắt cá chân bị đập xuống sàn trước, trong nháy mắt, vừa vặn cái mông tôi cũng không khách khí té đè lên đó. Trong lúc đó tôi thậm chí còn nghe rõ được tiếng thanh thúy khi xương cổ chân bị trật vang lên, tất cả tâm lý phòng bị thoáng cái vì quá hoảng sợ đều biến mất, tôi chỉ biết ôm đầu ngồi đó một chút động đậy cũng không dám.

Tiểu Mãn, mày té có nặng lắm không?” Tiểu Phượng là người đầu tiên lao xuống, mặt nó không còn chút máu, chạy đến đem tôi ôm vào trong ngực.

Tôi run run, tư thế quỷ dị của tôi và nó lúc này làm cho tôi nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khất và yếu đuối, liền lệ rơi đầy mặt nói:”Tiểu Phượng…..”

“Ừ, mày cứ nói!” nó thiếu chút nữa đã khóc ra nước mắt, nhẹ sờ sờ đầu tôi hỏi.

“Tao nói….”Tôi choáng váng đến khờ khạo, bắt lấy cánh tay nó, không còn sức lực nhìn nó nói:”Tiểu Phượng, tiền học phí của học kỳ này hình như tao còn chưa có đóng!”

Nói xong lời này tôi oa một tiếng khóc càng lớn hơn. Này tất cả là đã xảy ra chuyện gì chứ, miệng tôi thế nào lại quạ đen như vậy? Chẳng phải trong ti vi cũng thường chiếu những liệt sĩ cách mạng trước thời điểm hy sinh đều hay nói những lời tương tự này sao?

Tôi dựa vào nó ….khóc càng thêm thương tâm.

Tiểu Nhụy và Quế Lượng nghe tiếng tôi khóc lớn như thế lúc này tâm tình mới dần dần hồi phục, ba chân bốn cẳng chạy tới giúp Tiểu Phượng một tay kéo tôi đứng lên.

Sài Cần cũng nhất thời bị dọa cho sợ, tay chạm nhẹ vào mắt cá chân của tôi, lại thấy tôi giống như hoàn toàn không còn một chút cảm giác nào:”Tiểu Mãn, chân em chẳng lẽ đã bị gãy rồi sao!!”

Câu này của cô ta vừa thốt ra, tôi liền bị dọa đến ngừng khóc hẳn, ánh mắt ngây ngốc, hồ đồ nhìn từ xa thấy bộ dạng bà chủ quán đang vội vàng, lo lắng chạy lại đây.

Mọi người đều nhanh chóng vây lại đây nhìn, xem tôi là hỏng chỗ nào. Mỗi người một câu bảo tôi mở miệng nói gì đó:”Tiểu Mãn, mày nói cái gì đi chứ….”

“Có phải bị té đập đầu nên hư óc rồi không, sao con bé này trông choáng váng đến thế kia?”

“Ai u, xin lỗi….. xin lỗi. Cô động đậy cái chân một chút thử xem nào! Làm sao không nói gì cả thế này…. Á! Điệu này chắc là tiêu rồi!” Ba chủ lo lắng nhìn tôi, bộ dạng luống cuống nhưng trong tay cũng không quên đưa ra hóa đơn tính tiền.

Tiểu Phượng không ngừng giúp tôi lau đi nước mắt trên mặt.

Bị mọi người đưa mắt nhìn mình, tôi cũng không hề yếu thế dùng ánh mắt bí hiểm mà dò xét bọn họ.

Trừng mắt nhìn nhau một hồi, tôi rốt cục mở miệng:”Cài phần này, giá cả tính không đúng!” Tôi kéo cái chân, kiên cường đứng dậy chỉ đến hóa đơn trong tay bà chủ.

Bà chủ quán nghe xong, xem xét tôi một hồi rồi mới thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai tôi nói:”Không có việc gì….. không có việc gì….. đầu óc thì ra vẫn còn rất tốt nha! Còn biết trả giá đây này.”

Thật ra vừa rồi, tôi cái gì cũng đều không có nghĩ, nghe thấy Sài Cần đoán rằng chân tôi đã bị gãy, trong đầu liền chỉ có duy nhất một ý niệm đó là: Nói vậy thứ hai này tôi làm sao có thể đi tham gia đại hội thể dục thể thao của Diệp bạn thân đây?

Nói không chừng lúc đó rất có thể phải thuê một cái xe lăn để mà đi qua bên ấy a.

Chương 22

Sau khi kiểm tra chẩn đoán một phen kỹ càng, kết quả xét nghiệm không khỏi khiến tôi mừng thầm trong bụng, thì ra chỉ là bị trật xương nhẹ mà thôi. May mắn chuyện chỉ là như vậy nhưng cũng đã làm cho tôi phải hú vía một phen a. Đến ngày thứ hai, không ngờ cái chỗ bị thương đó lại sưng phù lên chẳng khác nào như cái bánh bao, dưới ánh sáng ban ngày trông càng thêm dễ sợ, đến lúc mang giày vào mới biết nó đau đến nỗi tôi tiếu chút đã rớt nước mắt.

Tiểu Phượng nhìn thấy tôi vẻ mặt đau khổ như thế đang vừa cố nín thở, mặt khác cố mang giày vào liền tiến gần hỏi tôi là có thật sự còn muốn đi nữa hay không. Tôi lấy tay vội vỗ vỗ ngực mình, muốn cho nó thấy rằng mình rất nhất quyết kiên trì đi cho bằng được.

Tôi biết sức mình còn có thể chống đỡ được, lại nói hôm nay thời tiết bên ngoài tốt như vậy, có thể cùng tụi nó ra ngoài hoạt động gân cốt một chút ý kiến đó quả thật là tốt hơn rất nhiều so với việc nằm lì ở ký túc xá này cho đến mốc meo. Hôm nay tôi còn cố ý chọn một cái váy liền áo màu đỏ, cảm thấy sau khi mặc nó vào thì tinh thần rõ ràng là phấn chấn thêm không ít.

Tôi mang tâm tình phấn khởi dạt dào hung hổ đi đến chỗ trạm đón xe, con người sức sống vô cùng, đến nỗi ai nấy đi ngang nhìn thấy cũng phải dừng mắt nhìn tôi một cái.

“Ai nha, Tiểu Mãn này, không ngờ mày cũng vì bạn thân Diệp Hướng Lăng mà không ngần ngại hy sinh nha!” Tiểu Nhụy và Quế Lượng đều không ngừng một bên mở miệng tâng bốc, trêu chọc. Tôi đang lúc hào hứng nghe vậy liền với tay định đánh bọn nó nhưng cánh tay còn chưa chạm đến, hai đứa nó đều đã nhanh chân trốn thoát.

Tôi khẩn trương muốn bịt miệng của bọn nó lại, rất lo lắng nói:” Mày không nên nói bừa như vậy, làm tao xấu hổ thì thôi, lỡ làmDiệp Hướng Lăng anh ta rất xấu hổ thì thế nào!”

Tiểu Nhụy ái muội mỉm cười một cái, coi như là đáp ứng tôi.

Chúng tôi một dãy bốn người, ăn mặc phải nói thật sự là vô cùng chói mắt, vừa tiến đến trước cổng lớn tên nhóc bảo vệ thấy thế liền xông ra, chặn bọn tôi lại.

“Làm ơn cho xem giấy thông hành!”

Tiểu Phượng lo lắng nhìn tôi, tôi nghe vậy sớm đã muốn nhảy dựng lên, liền hỏi ngược lại tên đó:” Không có thì không thể vào trong sao?”

Tên nhóc bảo vệ kia liền rất không kiên nhẫn đưa ánh mắt hèn mọn nhìn tôi:”Có thể, nhưng phải đăng ký, mà muốn vào tham gia những dịp thế này thì cần phải có quan hệ thân thích mới được!”

Tôi bị lời hắn làm chấn kinh, không ngờ ở đây lại còn nhiều thủ tục rườm rà như thế.

Tôi vừa định nói tên của Diệp Hướng Lăng và lớp hắn ta học, Tiểu Phượng đã vội vàng ngăn lại, giành nói trước:”Chúng tôi tìm Trình Lâm, học trong ban XX”

Tôi cảm thấy Tiểu Phượng nói như thế xem ra độ tin cậy không cao lắm, lại tiến sát vào nó, hướng hắn giải thích thêm:”Chúng tôi là em họ, em bà con của anh ấy cả đấy!”

Tiểu Phượng, Tiểu Nhụy cùng Quế Lượng vùa nghe xong, trên mặt đứa nào cũng một trận đỏ lừ.

Phốc….Tên nhóc bảo vệ kia sau khi nghe thấy vậy, mặt mày hiển nhiên trở nên niềm nở, không ngừng khách khí gật đầu:” Tốt! Tốt! Tốt rồi, mọi người cứ đứng yên ở đó chờ, tôi đi xem một chút.!”

Hắn liền ba chân bốn cẳng chạy đến phòng trực ban, gọi một cú điện thoại, bên đầu dây kia tựa hồ có người đang xác nhận.

Quả nhiên không lâu liền nhìn thấy Trình Lâm, trên mặt đầy mồ hôi đang chạy ra đây.

Tên nhóc bảo vệ đó nhìn Trình Lâm cười đến ngoác cả mồm, còn sảng khoái vỗ nhẹ lên bả vai Trình Lâm nói:”Aiz, nhớ đăng ký cho kỹ đấy, để còn mau chóng đem tất cả em gái tốt của anh vào trong đi.”

Mặt Trình Lâm lập tức đỏ rựng lên, vụng trộm liếc nhìn Tiểu Phượng một cái. Sau đó chúng tôi mỗi người cũng rất tuần tự theo sau hắn đăng ký, ghi rõ thời gian rồi vào trong.

“Đi thôi, đại hội giờ vẫn còn chưa có bắt đầu. Chúng ta trước tiên ghé đến ký túc xá ngồi chơi một chút!” Hắn vừa quay đầu nhìn lại, thấy tôi đang đi khập khễnh, liền ngạc nhiên hỏi:”Hòa Mãn, chân em bị làm sao vậy?”

Tôi lập tức trấn định lại tinh thần, bước qua đó vài bước, làm bộ như đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm:”Chân bị đau một chút, không vấn đề gì đâu!”

Trình Lâm nghe vậy liền tin ngay, hắn sải chân hướng đi trước dẫn đường, Tiểu Phượng và Tiểu Nhụy mỗi người một bên giúp đỡ tôi, chật vật đuổi theo sau hắn.

Thỉnh thoảng có một vài sư huynh mặc cảnh phục đi ngang, nhìn thấy chúng tôi đều không quên quay đầu ngắm nghía.

Bị nhìn như vậy mặt Tiểu Phượng cũng ửng đỏ cả lên, nó liền nghiêm mặt, đầu cúi thấp, không dám nhìn chung quanh nữa. Còn tôi thì lại có chút tò mò, hết ngó đông rồi lại ngó tây, xem xét chung quanh, tỉ mỉ đánh giá một lượt hoàn cảnh sống của Diệp bạn thân.

Trường học chỗ này tuy không phải là rất lớn, nhưng khuôn viên lại được thiết kế rất hiện đại, chung quanh khắp nơi đều trồng rất nhiều cây xanh, sân trường lại rất sạch sẽ bọn tôi đi một đường từ cổng lớn đến đây nhưng ngay cả một cọng rác bên dưới cũng chưa hề thấy.

Bất quá vào đây rồi mới cảm nhận giác được rõ ràng khí thế của nó, đây hẳn cũng nhằm thể hiện thực lực đặc biệt mà chỉ loại trường huấn luyện này mới có.

Hôm nay quần áo trên người của Tiểu Nhụy và tôi nổi bật hơn cả, nhìn vào đặc biệt rất có sinh khí. Trên người Tiểu Nhụy là bộ sườn sám màu hồng rất sặc sỡ, khi nó bước đi, bộ dáng uyển chuyển, lộ ra những đương cong nữ tính lung linh, từ một đường vào đây khỏi phải nói không biết có bao nhiêu sinh viên nhìn thấy nó mà không ngừng huýt sáo.

Nhưng nó lại có chút ão não, một bên không ngừng kéo kéo chiếc váy, một bên nổi giận lầm bầm lầu bầu trong miệng:”Hòa Mãn, tụi mình mặc như thế này nhìn vào sẽ không sao phải không? Tao thấy ở đây mọi người ai cũng mặc cảnh phục, chúng ta mặc như vậy hình như rất không lễ phép!”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy liền áo đỏ tươi của mình, chả thấy có gì là không ổn cả, nên thật chân thành lên tiếng trấn an nó:”Tiểu Nhụy, tao cảm thấy tụi mình mặc như vậy nhìn rất đẹp mà, mày cứ xem đi chẳng phải mọi người đều nhìn chúng ta mỉm cười sao!”

Trình Lâm vừa quay đầu lại, ngốc nghếch hướng chỗ chúng tôi nói chen vào:”Ai u, Hòa Mãn, hôm nay em mặc đồ này thật nổi bật nha, giống như là cô con dâu bé đi thăm người nhà ấy!”

Trong đầu tôi liền lập tức hiện lên hình ảnh một cô con dâu bé, bộ dạng vâng lời, đang khép nép đứng một bên, miệng cười gượng túm chặt quần áo trên mình. Giờ phút này nghe hắn nói tôi đại khái mới hình dung, rốt cục cũng lý giải hiểu được phần nào tâm tình của Tiểu Nhụy lúc này, haiz.

Khu nhà ký túc xá tọa lạc tận cùng sâu bên trong khuôn viên trường học, bọn người cùng chung ký túc xá với đám Trình Lâm từ xa nhìn thấy bọn tôi tôi tiến đến đều đưa ánh mắt tò mò mà nhìn lại đây, có người còn cố thử hỏi thăm dò:”Trình Lâm, là bà con người thân nhà ai thế?”

Trình Lâm nghe xong, trên mặt liền ửng đỏ, hắn vờ như không nghe thấy, tiếp tục dẫn chúng tôi bốn người cứ hướng phía trước mà đi.

Vòng vo một hồi, mắt thấy dãy cây xanh từ từ bị tách ra hai bên, trước mắt liền xuất hiện một khu nhà, nhìn vào không cần phải hỏi cũng đoán được đó là ký túc xá. Khi chúng tôi tiến gần một chút, tất cả cửa sổ trên lầu không hẹn mà đều đồng loạt nhanh chóng mở ra.

Âm thanh cánh cửa đập lên trên tường vang lên liên hồi như một khúc nhạc bừng bừng khí thế, rất hoành tráng giống như tiếng thúc giục gọi lệnh tập hợp.

Lòng tôi nhất thời cảm thấy vô cùng cao hứng, sảng khoái như vừa được cho uống coke, liền nhếch miệng hướng chỗ bọn họ huýt sáo. Tôi một bên vừa huýt sáo một bên vừa cười thật to. Quế Lương thấy vậy, không nói gì thêm, chỉ là dùng ánh mắt trừng nhìn tôi, liếc một cái, khi nó vừa quay đầu lại đã thấy Đường Sâm đang từ trong túc xá chạy đến, khuôn mặt rất nhanh liền hồng một trận

“Quế Lượng…..” Đường Sâm trên mặt cũng một trận đỏ hồng đang nhìn lại chỗ nó.

“Đường…..Sâm!” Ai ôi!!!! Tôi làm sao mà ngờ rằng Quế Lượng lại có khả năng ca hát thiên phú bẩm sinh như thế chứ, một tiếng ‘Đường Sâm’ này kêu lên, âm thanh quả thật cao tận đến nốt thứ tám chứ chẳng chơi nha.

Sau đó hai người hiển nhiên rất ngang nhiên ở trước mặt mọi người công khai mà mắt đi mày lại, thật là không xem ai ra gì cả mà.

Một lúc sau lại đến phiên cái tên có quan hệ với Tiểu Nhụy cũng xuất hiện, rồi người cuối cùng đi ra chính là Hướng Lăng. Rõ ràng bọn họ ai cũng mặc cảnh phục giống nhau, nhưng khi nó được khoác trên người Diệp bạn thân lại trông đặc biệt vô cùng chính nghĩa, còn rất anh tuấn bất phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tuy vẫn là bộ mặt lạnh lùng, thái độ nhìn ai cũng rất thản nhiên, nhưng không hiểu sao tôi bị hắn nhìn đến một cái liền cảm thấy cơ thể mình giống như bị điện mạnh chiếu vào, cả người liền run lên, tim đập không hiểu vì sao cũng không ngừng tăng tốc.

Hắn vừa bước tới, tâm trạng Tiểu Phượng liền lập tức thay đổi, trở nên rất bức xúc, bàn tay nắm chặt cánh tay tôi cũng không tự chủ mà ấn thật chặt, nó cúi đầu gọi một tiếng:”Diệp Hướng Lăng!”

Tôi cũng bắt chước Tiểu Phượng mà làm theo, gọi một tiếng:”Diệp Hướng Lăng!”

Diệp Hướng Lăng nghe vậy hướng bọn tôi gật đầu, thái độ thản nhiên, đại loại xem như là đã chào hỏi qua đi, sau đó hắn đến trước mặt tôi hỏi:”Sao thứ bảy không có gởi thư?”

Ngày thứ bảy tôi bị té, không tiện đi lại để chạy đi gởi nên đơn giản tôi không có viết thư; cho nên đến thứ hai dĩ nhiên hắn ta sẽ không nhận được thư thì cũng đâu có gì lạ.

Tôi nghĩ vậy chỉ ngốc nghếch gật đầu một cái, xem như trả lời đi.

Diệp Hướng Lăng nói tiếp:”Cho nên vì vậy tôi cũng không có viết hồi âm lại!”

Tôi lần nữa gật gật đầu, sau đó cả hai chúng tôi trầm mặc, không biết phải nói gì thêm nữa.

Diệp Hướng Lăng cũng không phải là người thích nói dông dài, hắn quay qua gọi Đường Sâm, bảo dẫn mọi người đi vào trong đăng ký trước rồi sẵn tiện dẫn bọn tôi lên ký túc xá ngồi chơi.

Đường Sâm bước tới gần, đôi mắt sáng quắc nhìn chầm chầm tôi bảo:” Hòa Mãn, em nhìn kỹ Hướng Lăng xem, cảm thấy hôm nay anh ta thế nào hả?”

Tôi nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Hướng Lăng, cảm thấy hắn ta quả thật rất cao, toàn thân đều toát ra một cỗ chính nghĩa lẫn khí thế bừng bừng, không khỏi vô vàn kính nể, trịnh trọng nói:”Hình tượng của bạn thân Diệp Hướng Lăng dĩ nhiên khỏi phải nói, đặc biệt rất chính nghĩa, khí khái. Con người anh ta cũng rất chính trực, nhìn vào chẳng khác nào một loài mèo đen cao ngạo, đều rất suất!”

Diệp Hướng Lăng nghe vậy, cước bộ hơi dừng lại, nhẹ nhàng nắm tay che miệng ho khan hai tiếng. Sau đó hắn giống như bay, nhanh chóng bước tới phía trước, thoáng một cái đã nhìn thấy hắn vọt đến trước cửa ký túc xá. Hắn rất lịch sự, mở toang cửa ký túc xá, chờ cho chúng tôi lần lượt vào trong đăng ký.

Đường Sâm từ sau khi nghe tôi đánh giá Diệp Hướng Lăng xong, trên miệng cứ không ngừng mà cười tủm tỉm. Đến lúc đi ngang Diệp Hướng Lăng, hắn còn rất thân thiết vươn tay, vỗ nhẹ vài cái lên vai Diệp bạn thân.

Diệp Hướng Lăng vẫn lẳng lặng đứng đó phụ giúp mở cửa cho mọi người. Lúc Tiểu Phượng đỡ tôi đi qua, hắn đột nhiên vươn bàn tay mình ra, đoạt lấy tay tôi từ trong tay Tiểu Phượng.

“Cô vào trước đăng ký, để tôi giúp em ấy được rồi!” Hắn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, Tiểu Phượng thấy vậy có chút ngẩng người, sau đó liền ngại ngùng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, rồi vội vàng bước vào bên trong.

Tôi nhất thời cảm thấy bản thân cực kỳ xấu hổ, tay tôi giờ lại bị Hướng Lăng nắm lấy làm cho cả người đều trở nên rất không tự nhiên chút nào.

Diệp Hướng Lăng một tay phụ đẩy cửa, tay còn lại nắm tay tôi, trên mặt tuy vẫn là một bộ dạng lạnh như băng, nhưng cước bộ cũng chậm lại rất nhiều, cơ hồ như ốc sên di chuyển không khác là mấy.

“Chân sao lại bị thành ra thế này?” Hắn cúi đầu hỏi tôi.

“Bị té!” Tôi cũng rất tận tình trả lời.

“À!” Hắn ậm ừ một tiếng rồi sau đó chúng tôi lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Vào đến bên trong ký túc xá thì đám người Tiểu Phượng đã sắp đăng ký xong xuôi. Diệp Hướng Lăng liền đi qua, trực tiếp lấy ra một tờ đơn rồi khom người xuống thay tôi điền vào.

Đường Sâm thấy thế liền trêu chọc hắn:”Hướng Lăng, Tiểu Mãn nhà cậu bị té ngã ở chân chứ tay đâu có bị gì!”

Diệp Hướng Lăng đang cúi xuống điền đơn, từng nét chữ xinh đẹp lẳng lặng in xuống nền giấy, từ đầu đến cuối đều không có ngẩng đầu lên trả lời Đường Sâm một câu nào.

Viết hoàn tất xong xuôi, hắn thẳng lưng lên, nhìn Đường Sâm nói:” Cậu dẫn bọn họ lên trước đi, để tôi đỡ Hòa Mãn từ từ lên sau.”

Đường Sâm hướng hắn tà nghễ chớp mắt, nhưng cũng rất nghe lời dẫn đám người kia đi lên trước.

Chỗ này thoáng cái chỉ còn lại tôi và Diệp Hướng Lăng hai người, tôi cố nắm lấy tay vịn trên lang cang thang lầu, xấu hổ nói:”Tôi tự mình cũng có thể đi được!”. Tôi phát hiện hắn vẫn đang vô cảm đưa mắt nhìn mình, liền cười gượng một tiếng rồi hơi cử động cánh tay:”Tôi rất khỏe nha, chuyện này tôi có thể tự làm được rồi!”

Diệp Hướng Lăng lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi liếc một cái, đột nhiên vươn bàn tay đến nắm chặt chỗ eo của tôi, một bàn tay khác nắm lấy cánh tay tôi, vòng lên ôm lấy bả vai của hắn.

Tôi bị dọa hoảng sợ, tay còn lại cố bấu chặt lấy vạt áo của Diệp Hướng Lăng nói:”Diệp Hướng Lăng, như vậy không được a!”

Hắn không thèm để ý đến tôi, một tay cố giữ eo tôi dẫn tôi đi lên. Tôi bỗng chốc cảm giác toàn thân như bị nhấc bổng lên, nhất thời thẹn quá hóa giận, cố giãy dụa phản kháng nói:”Bị anh dẫn đi như vậy thật là mệt nha, đã vậy còn phải lên đến tận lầu 4 chắc bụng tôi sẽ đau chết đi.”

“Sao?” Hắn hơi nhíu mày, tay nắm thắt lưng của tôi xoay một cái, để tôi đối diện nhìn hắn, giống như trong nhất thời không thể hiểu được lời nói vừa rồi của tôi là có ý gì.

Tôi thấy vậy liền tận tình giải thích cho hắn hiểu:”Anh nắm chặt thắt lưng tôi như vậy, tôi theo thói quen liền cố gắng nín thở, nín…nín một hồi thì bị mắc nghẹn, nên bây giờ …..bụng tôi hơi đau .….”

Hắn đột nhiên giống như mất hết kiên nhẫn, lập tức buông cánh tay đang ôm chặt bên eo tôi ra, sau đó nâng hai cánh tay tôi lên trên, rồi đem cả người tôi vác lên vai hắn:”Em có quyền lựa chọn, không cần phải nín thở!”

= =, ORZ, không ngờ hắn cứ như vậy mà vác tôi lên tận lầu 4.

Đến nơi hai người chúng tôi đều nghẹn đến đỏ mặt, không ngừng mà thở hổn hển.

Tôi và hắn đứng đối diện nhìn nhau, cả hai đều nhất thời cảm thấy kinh hoảng vô cùng, không ngừng đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Một lát sau, tôi mới vụng trộm nhìn đến sắc mặt hắn lần nữa, thì ra mặt của Diệp bạn thân lúc này thật ửng đỏ rất lợi hại nha. “Diệp Hướng Lăng, mặt của anh sao lại đỏ như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ là vì leo lên lầu à? Các người không phải thường xuyên phải rèn luyện cơ thể sao? Anh sao lại thở dốc lợi hại như vậy a?….” tôi tò mò hỏi hắn.

Hắn cơ hồ có chút xấu hổ, trừng mắt liếc tôi một cái, lạnh lùng hướng tôi ra lệnh:”Hòa Mãn, em mau im ngay cho tôi!”

Tôi lập tức nghe lời mà câm miệng, một lát sau mới lại hỏi hắn:”Chúng ta vì sao còn đứng chỗ này chứ? Sao còn chưa vào trong?”

Hắn tiến đến đỡ tôi, biểu tình trên mặt càng thêm nghiêm túc, ánh mắt thật sâu bắn về phía cuối hành lang chỗ lầu 4, một lúc lâu mới bình tĩnh trả lời tôi:”Chờ cho khi nào mặt em không còn đỏ nữa thì chúng ta sẽ đi vào!”

= =, hắn còn nói chưa dứt lời, tôi vừa nghe, vừa lặng lẽ đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, cảm giác nó thật sự là rất nóng a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN