Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


Chương 9


Bình không biết mình có nghe nhầm hay không. Có phải Tiểu Ly vừa tuyên bố với anh là nó thích cô gia sư mới này. Mới có một tuần mà con bé đã thay đổi hoàn toàn. Trước đây, dù anh có dỗ dành thế nào con bé không chịu giữ những cô gia sư trước ở lại, nhất quyết đuổi đi, anh lại không nỡ làm trái ý con bé. Vậy mà giờ đây, con bé lại có vẻ thích thú với Linh. Làm thế nào cô chinh phục được con anh, một thoáng chút ghen tị dâng lên trong anh. Cô chỉ là một cô gia sư nhỏ bé, chỉ là một cô gái xa lạ, trong khi anh là cha của Tiểu Ly, anh không khuyên nhủ được con bé. Vậy làm thế nào cô khiến con anh thay đổi.

Linh ngạc nhiên khi anh cho gọi cô. Bình thường Hoàng Bình rất bận rộn, ít khi thấy mặt anh ở nhà. Hàng ngày, cô ngoài việc dạy dỗ và chăm sóc Tiểu Ly thì chỉ có xuống giúp bà Năm công việc bếp núc và mấy việc dọn dẹp linh tinh. Khoảng sân vườn rộng lớn phía sau nhà hàng tuần đều có thợ làm vườn đến dọn. Cô quý bà Năm, cô không hiểu sao một người phụ nữ phúc hậu và hiền từ như bà lại có thể chịu đựng được cái ông chủ lạnh lùng hơn cả nước đá kia.

-Cô bé, cháu còn khờ khạo lắm. Có những chuyện mà một bà già như ta mới có thể hiểu được còn cháu thì không đâu.- bà Năm nói khi cô tình cờ hỏi vì sao bà lại chịu được anh.

-Nhưng cháu thấy ông chủ nhà này quá đỗi lạnh lùng. Có lúc cháu đã nghĩ không biết phải có nhiệt độ đến bao nhiêu triệu để khiến anh ta tan chảy.

-Cậu ấy thật ra là một con người chịu nhiều tổn thương. Có lẽ những thăng trầm của cuộc đời đã tôi luyện nên con người ấy. Cái mà cậu ấy cần bây giờ không phải là nhiệt độ bao nhiêu triệu độ như cháu nói mà là một trái tim. Một trái tim có thể lắng nghe cậu ấy, luôn sẵn sàng bao bọc trái tim đầy vết thương của cậu ấy, một trái tim có thể kiên nhẫn gỡ từng viên gạch đã xây nên bức tường băng giá.

-Cháu hiểu rồi.- cô đáp nhỏ nhẹ.

Giờ cô đang đứng trước anh, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của anh. Ánh mắt nhìn cô đầy uy quyền, cô cảm tưởng như mình có thể gục ngã ngay tắp lự nếu đôi mắt kia nhắm lại.

-Anh muốn tìm tôi?- cô thu hết sức lực vào trong giọng nói của mình.

-Phải. Con gái tôi đã nói với tôi rằng nó muốn cô ở lại. Tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ.- anh nói. Và một chút ghen tị nữa. Tất nhiên anh đã không nói điều đó ra miệng.

-Tôi chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình. Sẽ dễ dàng hơn khi trở thành một người bạn chứ không phải một cô giáo. Hay một ai khác đại loại thế.

-Là bạn? Làm thế nào một cô gái 26 tuổi trở thành bạn của đứa bé 10 tuổi chứ?

-Khi ta tìm được một sự đồng điệu trong tâm hồn đối phương thì cho dù là một kẻ ăn xin và một ông chủ lớn cũng có thể thành bạn, một cô bé 10 tuổi và một cô gái 26 tuổi cũng như vậy mà thôi.

-Được rồi, cô có thể đi ra.- anh nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN