Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


Chương 11


Cô nhớ lại ánh mắt của anh khi lần đầu họ gặp nhau, ánh mắt như nhìn xoáy vào đối phương. Cả hôm nay nữa, ánh mắt đó… ánh mắt khiến cô lo sợ, khiến cô sụp đổ, ánh mắt khiến cô muốn biến mất khỏi thế gian này. Lúc ấy, cô đã nghĩ rằng nếu anh quay đi, hoặc chỉ là nhắm mắt lại một lát thôi, cô sẽ gục ngã, sẽ tan chảy, sẽ như những giọt mưa vỡ tan khi chưa kịp chạm vào mặt đất. Cô bị sao thế này, sao cô không thể dứt được hình ảnh của anh ra khỏi đầu mình? Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua tan đi ánh mắt anh, xua tan sự lạnh lùng ấy, vẻ đẹp ấy của anh.

Cố tìm một việc gì đó để quên đi, cô sang với Tiểu Ly. Cô bé đang chăm chú vào trò chơi đố chữ trên vi tính. Nó rất vui khi thấy cô.

-Chị vào đây đi, em đang tìm từ này mà mãi không ra?

-Câu hỏi gì thế?- cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly, mỉm cười trìu mến.

-Thành phố hoa hồng của nước Mỹ?- cô bé đáp và tìm một câu khác dễ hơn trong khi chờ đợi cô nghĩ câu trả lời.

-Portland. Nếu chị nhớ không nhầm.

-Sao cũng được, đủ 8 ô ở đây là được rồi.

-Ơ! Đúng này.- Tiểu Ly reo lên kéo cô trở lại với chính mình.- Chị giỏi đấy chứ.

-Cảm ơn em. Chơi tiếp đi, chị về phòng đây. Nhớ ngủ sớm nhé, sáng mai sẽ phải dậy học bài đấy.

-Chúc chị ngủ ngon.

-Ngủ ngon.

Cô ra khỏi phòng Tiểu Ly. Đúng lúc đó anh đi tới.

-Anh đi đâu vậy?- ngốc quá, thừa biết anh đang đến phòng Tiểu Ly.

-Tôi lên xem Phương Ly thế nào. Cô vừa từ đó ra?

-Vâng…- 3 giây im lặng tiếp theo đó tựa như 3 thế kỉ.- Tôi về phòng đây, chúc anh ngủ ngon…- cô khó nhọc nói và khó nhọc lê bước về phòng mình.

Cái cảm xúc lẫn lộn, khó tả khiến cô trằn trọc mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một chút. Một đêm khó ngủ khiến buổi học của Tiểu Ly phải kết thúc sớm. Cô bé có vẻ rất thích thú khi được nghỉ học sớm. Cô mệt mỏi lê bước về phòng, đổ rập xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Cô cần phải chìm vào giấc ngủ, để rơi vào trạng thái tê liệt…để quên đi.

Con không được trốn chạy…dù có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũng không được trốn chạy…

…Con không trốn chạy…mẹ…con sẽ không trốn chạy…nhưng tình yêu không đến với con…

…Tình yêu sẽ đến với bất cứ ai trân trọng nó…

…Con sẽ trân trọng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN