Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh
Chương 30
-Cha có chuyện muốn nói với chị ấy. Xin lỗi con gái, cha sẽ đền bù cho con sau.- anh mỉm cười đứng dậy.- Lát nữa ăn xong, lên phòng gặp tôi.- anh nói rồi đi thẳng lên cầu thang.
-Chán cha ghê. Thế là lại phải chơi một mình rồi.- Tiểu Ly cũng bỏ lên phòng, mang theo ly nước cam của mình.
Chỉ còn cô và bà Năm, cô đứng dậy, thu dọn bát đũa đem ra bồn rửa.
-Không phải tự nhiên mà ta nói với cháu rằng cậu ấy cần một trái tim có thể lắng nghe cậu ấy.
-Dạ…? Cháu….
-Ta biết cháu yêu cậu ấy. Ta đã nhìn thấy điều đó trong mắt cháu mỗi khi chúng ta nói chuyện với nhau. Và ta cũng biết cháu đau khổ vì cháu nghĩ rằng cậu ấy không yêu cháu… Thế nhưng ta tự hỏi cái sự mạnh mẽ của cháu đâu rồi cả lời hứa của cháu với người mẹ đã mất rằng cháu sẽ không trốn chạy tình yêu?
-Đôi khi thực tại khác xa lý thuyết. Cháu có thể hứa điều đó nhưng để giữ được nó mới thực sự khó…khó hơn những gì cháu tưởng rất nhiều.
-Cháu nghĩ rằng cậu ấy không yêu cháu? Nhưng cháu đã hỏi cậu ấy chưa? Cậu ấy có nói rằng cậu ấy không yêu cháu?
-Đâu cần phải nói hả bác. Anh ấy đã thừa nhận rằng anh ấy yêu người phụ nữ khác. Vậy có khác nào anh ấy phủ nhận tình yêu dành cho cháu? Anh ấy không thể nói yêu cháu trong khi vừa nói yêu người khác.
-Chiều nay cậu ấy đã nói gì đó với Mỹ Anh sao?- bà ngạc nhiên.
-Cháu không muốn nhắc tới chuyện đó.
-Chiều nay cậu ấy đã ở trong phòng cháu cả buổi. Hai người không có chuyện gì đấy chứ?
-Không…không có gì đâu ạ.- cô vội nói.
-Thật chứ? Cháu không nói dối bác chứ hả?
-Thật là không có gì mà bác.
-Thế thì tốt. Con gái phải biết giữ mình. Đàn ông dù tốt đến đâu họ cũng chỉ là đàn ông mà thôi. Đừng để đến lúc hối hận không kịp.- cô thấy có lỗi vì nói dối bà, nhưng cô không muốn nói với người khác về chuyện của mình.
Cô rụt rè gõ cửa phòng anh. Chẳng ai ra mở cửa. Rõ ràng anh bảo cô lên phòng gặp anh cơ mà. Gõ lại lần nữa vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa, cô qua phòng Tiểu Ly một lát rồi về phòng mình. Cô suýt nữa hét lên khi thấy anh đứng trong phòng mình.
-Sao…sao anh lại ở đây?- cô lấy lại tinh thần rồi hỏi anh.
-Anh bảo em ăn xong lên phòng gặp anh mà sao em đi lâu thế hả? Lại qua chỗ Tiểu Ly chứ gì? Anh biết ngay mà.- anh nói một hồi.
-Nhưng anh bảo tôi lên phòng anh cơ mà.
-Anh bảo em lên phòng gặp anh chứ không bảo em lên phòng anh.
-Nhưng anh phải nói rõ ra thì tôi mới biết được chứ.
-Được rồi, là lỗi của anh. Với lại, anh không gọi em lên đây để nói về chuyện phòng ốc. Anh muốn nói chuyện chúng ta?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!