Gặp lại để yêu em - Full - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Gặp lại để yêu em - Full


Chương 5


Cô loay hoay với bản dịch cho cuốn sách mới, nhiều từ thuật ngữ chuyên ngành khó nhằn khiến cô toát cả mồ hôi mới dịch được có vài trang. Cái bụng rỗng không, từ trưa đến giờ còn chưa được cái gì vào bụng. Đồng hồ điện tử ở góc màn hình máy tính chỉ 20 giờ 35 rồi mà cô vẫn chưa nhấc mình ra khỏi cái bàn làm việc được. Phòng làm việc trống không, im ắng, chỉ có tiếng điều hòa chạy ro ro và tiếng cô đang lách cách gõ bàn phím. Chỉ tại đi làm muộn một hôm mưa gió mà giờ phải khổ sở thế này đây. Hôm đó rõ ràng cô đã cố trốn rồi, vậy mà vẫn bị bắt được, nếu không đụng phải anh ta thì số phận của cô bây giờ đâu cần phải ngồi cắm rễ trong công ty tới tận giờ này.

Anh ra khỏi phòng giám đốc, anh và giám đốc Lý vừa bàn xong dự án đầu tư mới cho nhà xuất bản, nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ tối rồi. Giám đốc Lý xin phép về trước, anh ở lại sắp xếp lại vài thứ rồi đi sau. Anh tưởng giờ này nhân viên về hết rồi chứ, nào ngờ lúc đi ngang qua phòng dịch thuật lại nhìn thấy vẫn sáng đèn. Tò mò ngó vào, vừa lúc nhìn thấy cái nhíu mày đầy mệt mỏi của cô. Anh khẽ cười, đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn người đang ở trong phòng, tuyệt không gây ra tiếng động nào. Xem ra cô cũng không phát hiện có người đang nhìn mình. Anh đứng ở ngoài không biết bao lâu, cho đến khi có tiếng nói nho nhỏ vang lên bên cạnh mới khiến anh giật mình.

-Tổng giám đốc, anh thật sự thích cô ta!- Kiệt nói nhỏ, anh tới công ty xem anh trai còn làm gì mà chưa chịu về theo lời yêu cầu của nhóc em gái. Nào ngờ vừa đến đây đã bắt gặp anh trai sếp tổng đang chăm chú nhìn một cô gái mà quên cả trời đất.

-Em đến đây làm gì vậy?- anh quay sang nhìn em trai mình, ngạc nhiên.

-Như bảo em đến xem anh làm gì mà giờ còn chưa về, lại còn không chịu gọi điện.- Kiệt liếc liếc anh một cái kèm theo nụ cười gian xảo.

-Anh quên mất, bận quá!- anh chống chế.

-Bận nhìn người ta sao?- Kiệt dài giọng nói.

-Chẳng qua tình cờ đi qua thôi, về nhà!- anh nói rồi bước đi, bỏ mặc thằng em trai đang có cả tá tưởng tượng lung tung trong đầu.

-Ắt xì…!- cô hắt xì đến cái thứ ba rồi, chẳng lẽ ngồi lâu trong điều hòa quá nên ốm rồi.

Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng. Hôm nay ở công ty thế là đủ rồi. Cái bụng rỗng không đang biểu tình, đói muốn xỉu luôn mà nhìn thấy đám giấy tờ trên bàn lại thấy oải.

Cô bước ra trạm xe buýt, ngắm mọi người qua lại trong lúc chờ đợi. Dòng xe cộ qua lại như mắc cửi nhưng nhìn ai cũng thoái mái, không có sự vội vã, chờ đợi, mệt mỏi như lúc tan tầm nữa. Buổi tối là thời gian để nghỉ ngơi và người ta đang sống cuộc sống ban đêm. Khác với Hà Nội, Sài Gòn về đêm rất náo nhiệt, dường như ban đêm mới chính là lúc nhịp sống Sài Gòn sôi động nhất. Cô chợt nhớ đến những buổi tối yên bình ở Hà Nội. Cô thích sự yên tĩnh, ghét những bữa tiệc ồn ào, nếu không phải bị bắt ép thì cô sẽ không bao giờ đặt chân tới những bữa tiệc sang trọng và ồn ào đó. Ở những nơi đó, cô luôn cảm thấy mình lạc lõng và xa lạ. Chỗ nào cũng nhìn thấy sự giả tạo, ngay cả những nụ cười dường như cũng là một thứ xa xỉ ở mấy nơi đó. Cô thấy ngột ngạt khi lúc nào cũng phải khoác lên mình bộ cánh rực rỡ và khuôn mặt kiêu kỳ, quí phái. Cô muốn là cô, muốn là chính mình, vì thế cô đã chọn cách ra đi. Một chiếc Audi màu đen bóng loáng đang từ từ tiến lại chỗ cô rồi dừng hẳn trước mặt cô. Ngẩng lên nhìn người trên xe.

-Lên xe đi!- anh nói vọng từ trong xe ra.

-Dạ?- cô ngây người nhìn anh.

-Tôi bảo cô lên xe đi!

-Dạ thôi ạ, xe buýt cũng sắp tới
rồi, anh cứ về đi ạ!- cô nói.

-Cứ lên xe đi, ở đây không đỗ xe được lâu đâu.- anh nói như ra lệnh.

Cô đành đứng dậy bước lên xe, may mà trạm xe buýt không gần công ty lắm.

http://santruyen.com

Anh khẽ mỉm cười khi thấy cô bước lên xe mình, còn cô thì không để ý đến người bên cạnh đang cười. Anh đi về với Kiệt, nhưng không hiểu điều gì đã kéo anh trở lại. Anh nói em trai về trước còn mình quay lại, nào ngờ lại nhìn thấy cô đang ngồi một mình bên trạm xe buýt.

-Cô ăn tối chưa?- anh đột nhiên hỏi.

-Dạ…chưa ạ!- cô thật thà thú nhận.

-Đi ăn tối cùng tôi luôn!- anh nói rồi vòng xe lại.

-Thôi không cần đâu!- cô nói nhanh.

-Tôi cũng chưa ăn, tiện thể đi ăn luôn đi. Tôi đói quá rồi, không chở cô đi đâu được nữa đâu!- anh nói rồi dừng xe tại một quán ăn Nhật.

-Tôi nhớ là cô thích sushi phải không?- anh quay sang mỉm cười hỏi.

Cô muốn khóc quá đi mất, sushi, ngày trước chỉ vì mẹ cô muốn lấy lòng anh nên đã tìm hiểu thật kĩ. Vì anh thích món ăn Nhật nên mẹ đã bắt cô phải nói mình thích sushi. Nhưng thực chất cô rất ghét món ăn Nhật, ghét cá, còn sushi thì khỏi phải nói rồi.

-Sao vậy?- anh hỏi khi nhìn thấy nét khó xử thoáng qua khuôn mặt cô.

-À, không có gì!- cô quay qua nhìn anh nói. Nhưng ánh mắt cô lại đang tố cáo cô.

-Nếu cô không thích thì chúng ta đi nhà hàng khác vậy.- anh nói rồi cho xe chạy tiếp, vậy mà nói là không còn sức đưa cô đến đâu hết. Vài phút sau anh dừng lại trước một nhà hàng.

Hai người bước vào, trong nhà hàng bây giờ chỉ có lác đác vài người khách. Anh gọi mỳ ý, hai người im lặng ăn hết suất ăn của mình, không ai nói với ai câu nào, hoặc không ai chịu mở lời trước.

-Mẹ cô vẫn khỏe chứ?- rút cục anh cũng là người mở lời.Taycô đang cầm chiếc dĩa định đưa lên miệng đột nhiên dừng lại. Đã lâu rồi không có ai hỏi cô câu hỏi đó, chỉ có cô tự hỏi chính mình.

-Tôi nghĩ vậy…- cô nói nhỏ, gần như thì thầm.

-Nghĩ vậy?- anh nhíu mày trước câu nói của cô.

-Nếu anh không ăn nữa thì chúng ta có thể về không?- cô đột ngột đổi chủ đề.

-À…được.- anh nói rồi vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.

Trên suốt quãng đường còn lại về đến nhà cô, hai người không nói với nhau câu nào. Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, cảm giác mệt mỏi và hẫng hụt dâng lên trong lòng, câu hỏi của anh đã khuấy lên nỗi nhớ đang ngủ yên trong lòng cô. Dù rằng mẹ cô không như những người mẹ khác, nhưng cô vẫn yêu bà, và khi anh hỏi mẹ cô có khỏe không, cô nhận ra mình rất nhớ bà. Anh dừng xe trước nhà trọ của cô.

-Cảm ơn anh!- cô nói rồi đẩy cửa bước xuống. Anh nắm lấy khuỷu tay cô giữ lại.

-Tôi xin lỗi nếu lúc nãy câu hỏi của tôi có khiến cô cảm thấy khó chịu.- anh nói.

-Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy câu hỏi đó có chút đường đột. Anh không cần phải xin lỗi.- cô gượng gạo nở nụ cười rồi bước xuống khỏi xe.

Anh nhìn theo dáng cô chạy vào trong, vội vã như đang muốn trốn một điều gì đó. Rút cục thì tại sao cô lại phản ứng như vậy với một câu hỏi rất đỗi bình thường. Chẳng lẽ trong ba năm qua đã có chuyện gì xảy ra với cô mà câu hỏi của anh đã vô tình chạm đến điều đó.

Cô biết mình đang phản ứng thái quá, anh cũng đâu có ý gì khi hỏi về mẹ cô. Nhưng không hiểu sao khi nghe câu hỏi đó, cô không có cách nào để cảm thấy thoải mái. Anh là một phần, dù chỉ rất nhỏ, nhưng cũng là một phần trong quá khứ mà cô muốn xóa bỏ. Việc anh xuất hiện đã gây cho cô không ít xáo trộn, nên khi nghe chính miệng anh nhắc đến mẹ cô, cô lại cảm thấy không thoải mái. Cái cảm giác mình và mẹ đã từng lừa dối anh như một tảng đá đè nặng lên cô. Cô không biết phải làm gì để thoát ra khỏi những điều đó. Có lẽ gặp lại anh là một sai lầm, có lẽ ông trời đang muốn cô phải trả giá cho những gì cô đã làm và cho sự im lặng nhu nhược của cô trước những sai lầm của mẹ.
santruyen.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN