Cô dâu 17 tuổi rưỡi
Chương 18
*****
-các người làm cái trò gì thế hả,có biết tôi là ai
không?
Hồng Khôi sợ hãi hét lên khi thấy xung quanh là 1
màn đêm mập mờ chút sáng,toàn là những bọn mặt mày gian sảo và hung tợn.Trong
đám đó có 1 tên,có lẽ là cầm đầu tiến lại gần cô ta nói:”sao lại không
biết,1 MINH TINH như cô chẳng lẽ lại không biết”.Hắn nói xong là 1 tràng
cười của bọn đàn em xung quanh,nhấn mạnh và nói to 2 chữ “minh tinh”
như đang mỉa mai điều gì đó,cô ta lại càng hoảng sợ hơn trước những tiếng cười
man rợ được cất lên rồi lại phản hồi lại phía cô lần nữa
-các người…i…mu..ô..muố…muốn gì
Hk lắp bắp
-người đẹp nghĩ bọn anh muốn gì
Hắn vừa nói cười cười nhếch lên,nâng cằm bóp má Hk
khiến cô ta đã sợ lại càng sợ,dù cô ta là người như thế nào thì rốt cuộc cũng
chỉ là 1 người con gái mà thôi
Hắn lại nhìn xoáy sâu vào mắt cô ta,nhích gần hơn
bao nhiêu thì cô ta lại lết sâu hơn vào,nhìn bộ dạng “minh tinh” bây
giờ trông đến thảm,đầu tóc rốt bù lên chứ không phải là mái tóc xoăn hạt dẻ vốn
có nữa,mắt cô ta dàn dụa nước mắt,khuông mặt đầy xảo trá thường ngày giờ đây
đang xanh mét,chiếc váy hồng bị lê lết dước sàn đất,…cô ta giờ đây như 1 con
mồi đang bị con thú dồn vào chân tường,sợ hãi,run rẩy,nhưng không thể chống cự
Hắn càng tiến gần hơn,khóe miệng nhếch lên 1 độ
cong vừa phải,2 tay giơ về phía cô ta,nhưng càng gần lại càng chậm khiến cô ta
co rúm lại,đến khi nhận ra “con mồ” của mình đã không còn có thể tỏ
vẻ gì nữa,hắn bất giác cười lên kinh khỉnh
-hahahaha…cô tưởng tôi sẽ làm gì cô-vừa nói hắn
vừa nâng cằm HK lên,từ mắt tóe ra 1 vẻ khinh thường vô cùng,nói đoạn hắn tiếp
tục-người như cô hả…chẹp chẹp…cho không tôi cũng không thèm…hahaha…
Lời nói của hắn như đụng vào lòng tự trọng của cô
ta,1 người như cô ta biết bao chàng trai thèm khát,tuy là k muốn mình bị rơi
vào hoàn cảnh này nhưng thực sự nói vậy là thật sự…quá đáng.Nhưng lúc này cô
ta đang rơi vào thế bị động,nên không thể nói gì
-Tôi cảnh cáo cô,lần sau còn dám gần L.M.Long nữa
thì đừng trách,mọi chuyện hôm nay chỉ vậy thôi,nhưng lần sau thì chưa chắc được
vậy đâu,ngay cả đến “tấm thân ngọc ngà” này cũng không thể giữ được
đâu
Hắn yên lặng quan sát thái độ của cô ta hồi lâu rồi
tiếp tục nói,nửa khinh thường,nữa giễu cợt,”loại con gái như cô ta,có cho
không tôi cũng không thèm,dơ bẩn”…
thế đấy,ngay cả đến 1 người côn đồ được coi là thấp
kém,thế mà KH còn không xứng nữa…haizzhh,số phận cô ta thật “đáng
thương” )
Nói rồi hắn ra hiệu cho cả toán người đi,để lại một
mình HK ngồi đó,hận thù,và sợ hãi
-Đại ka,tại sao không để tụi em….cô ta,nhìn ngon
cơ lắm mà
Vừa đi,1 tên dáng người cao,nhẳng người nói với tên
đi đầu với vẻ tiếc rẻ.Tên đó vẫn không biểu hiện gì,2 tay đút vào túi áo,không
quay sang,hắn vẫn đi gương mặt vẫn thế,nhưng môi bắt đầu mấp máy
-Con đó không ngon như bề ngoài chú tưởng đâu,quá
dơ bẩn,ả không đáng để chúng ta đụng vào,vì thế anh mới chỉ cảnh cáo,còn đụng
vào sao…haha…chỉ làm bẩn chúng ta thôi
-đại ka,sao lại thế ạ,em vẫn không hiểu
Tên đó lại hỏi,vẻ mặt ngu ngu đến tội
-ả là con đ.ĩ đó
Chỉ cần nói đến đây,mọi người đều như hiểu,khác với
vẻ thèm muốn khi nãy,giờ đây chỉ là khinh thường…tiếc khi nãy không làm cho ả
tơi bời mà thôi
…
HK ngồi đó,cái gió đêm lạnh lẽo khiến cô ta cô đơn
thấy rõ,rốt cuộc cho đến bây giờ cô ta đã có gì đâu,cái kí ức “đáng
nhớ” đó sao có thể quên.Hôm nay lại có người như gợi lại cái kí ức đã tưởng
quên ấy,đã tưởng có thể rũ bỏ sạch sẽ ấy…nhưng không…không thể xóa sạch dấu
vết được
*****
-Ba ơi,xin ba đừng bán con…con xin ba…con hứa
từ nay sẽ ngoan hơn,nghe lời ba mà…huhuhu
Một cô bé khoảng 8,9 tuổi,có mái tóc ngắn đen
láy,đôi mắt tuy sáng nhưng giờ đang đầm đìa nước mắt van xin.2 tay cô bám chặt
lấy người đàn ông cao lớn mà cô gọi là ba để có thể hi vọng ông đổi ý mà không
bán cô cho những người kia,nhưng không,dù cô có khóc thế nào,van xin thế
nào,thì người đàn ông cô gọi là ba đó vẫn chẳng mảy may để ý,ông ta sẵn sàng
tung ra 1 cú đá vào mặt “đứa con” của mình để tiến về những người lạ
mặt gian manh kia,bỏ cô ngồi khóc cách đó dăm bước.cô đau quá,2 tay ôm lên mặt
khóc,tuy thế nhưng đây vốn là chuyện đã quá bình thường cơm bữa đối với cô,khi
cô sống cùng người cha suốt ngày bài bạc,rượu chè…cứ thua về là lại lấy cô ra
mà oánh,tuy nhỏ tuổi,nhưng từ khi mẹ cô đi (cũng chẳng nhớ là khi nào nữa) ngày
nào cô cũng phải chịu cảnh như thế.Đã có lần cô định bỏ trốn,nhưng vì cô còn
quá nhỏ,nếu bỏ đi thì cô sẽ đi đâu được,và nếu bị
bắt lại…cô chỉ có nước bị đánh đến chết mà thôi.
-dạ thưa 2 vị,hàng trao,cháo múc..hjjj
Vừa nói ông ta vừa xoa xoa 2 bàn tay vào nhau
-đây,tiền của anh…từ nay đừng có bén mảng đến tìm
nó,nghe chưa
Một người đàn ông thấp lùn nhưng lại béo,cảm tưởng
ông này lăn còn nhanh hơn là chạy nói với ba cô
Ông ta cười hề hè,nhận lấy tiền,vừa đếm vừa nói
-ngài yên tâm đi,có tiền rồi,đã bán rồi tôi còn gặp
nó làm gì nữa…hề hề…mà nó tuy nhỏ thế thôi,chứ ngài chăm sóc 1,2 năm
nữa…cho lớn lên rồi thì…có khối tiền đó
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với ông béo,rồi cả 2 cùng
cười ha ha
Ông béo dắt cô về nhà,tắm rửa,thay quần áo,cho ăn
uống tử tế,đối xử với cô rất tốt,làm cho cô đã những tưởng rằng cô đã có 1 gđ
thứ 2 hoàn toàn hạnh phúc.vợ ông là 1 người phụ nữ nhẳng người,nói rất nhiều
lời ngon ngọt với cô.Thực sự mà nói,trong ánh mắt của họ toát lên vẻ gì đó rất
gian sảo,nhưng họ đối tốt với cô,nên một chút lí trí của đứa trẻ nhỏ cũng bị
xóa mờ,cô chìm đắm trong cái thứ hạnh phúc gđ mà đã lâu cô k thấy có.Nhưng
trong các giấc mơ của cô luôn vang lên câu nói:
“mẹ đi đây my my,mẹ không thể sống cùng ông ta
được,mẹ phải đi tìm hạnh phúc cho riêng mình”
-vậy còn con thì sao…con phải làm sao
cô bé vừa nói vừa khóc
-mẹ ơi,mẹ đừng đi,đừng bỏ con lại 1 mình mẹ ơi
mặc dù cô đã van nài mẹ ở lại,khóc lóc van xin,giữ
chân mẹ lại…nhưng mẹ cô vẫn đi,bỏ lại đứa con gái 8 tuổi khóc lóc van xin ở
lại”
Rồi lại những câu nói của ba cô,những trận đòn roi
của ba
-mày sao không chết đi,sống làm gì hả,sao không đi
cùng con ****** đi
….
Tỉnh dậy,mồ hôi mồ kê đầm đìa ướt cả
trán…”chỉ là mơ thôi”
*****
Thời gian cứ thế trôi đi,hạnh phúc cứ bên cô như
thế,1 gia đình hạnh phúc,cô không biết ba mẹ nuôi là công việc gì.cho đến một
hôm mẹ nuôi đưa cho cô 1 chiếc váy trắng rất đẹp,bảo cô mặc vào và đj cùng ông
bà đến một nơi.Khi này cô đã 14 tuổi,cái tuổi bắt đầu lớn 1 chút…xinh
xắn,trắng trảo,nhu mì….nói chung nhìn vào ai cũng yêu
Cô nghe lời mà không chút mảy may suy nghĩ,họ đưa
cô đến một nơi chỉ toàn ánh sáng chớp nháy với tiếng nhạc xập xình inh ỏi,ở đây
có đủ mọi lứa tuổi,lốn,nhỏ già trẻ…đủ cả,có những chị ăn mặc rất gợi cảm đi
đi lại lại,nhảy nhót trên sân khấu nhạc kia,nhưng ai gặp ba mẹ nuôi của cô đều
chào papa,mama ngọt xớt….”ba mẹ nuôi lắm con quá”
Họ đưa cô vào 1 căn phòn,chỉ có 1 người khách,1 anh
chàng hơn cô khoảng 2,3 tuổi gì đó,ư rất là giàu có vì nhìn cách ăn mặc của anh
ta trông rất có tiền.Cô bẽn lẽ núp sau lưng ba mẹ nuôi,ông bà đi đến,ngồi xuống
ghế,kéo luôn cô xuống
Họ trao nhau những ánh nhìn khó hiểu,và rồi 2 ông
bà viện cớ đi ra ngoài,…khủng khiếp…thật là khủng khiếp,chính cái lần này
đã cướp đi mất đời con gái của cô.cô la hét,nhờ cứu giúp,ba mẹ nuôi đi đâu,sao
họ lại không đến cứu cô…rồi sau cô cũng biết,mục đích chính họ mua cô về
nuôi…trế trêu và buồn cười thay khj cô đã tưởng những người này là người
tốt,nhưng thực ra họ là những chủ chứa và kinh doanh hộp đêm
Rồi từ đó về sau,cô toàn phải đến đây “làm
việc”,cô biết những người gọi “ba mẹ nuôi” cô là papa mama là vì
sao…giấc mơ về 1 hạnh phúc chỉ vẻn vẹn có 5 năm…
Chính xác…cơ thể cô giờ đây tuy không có vết gì
của những ngày đen tối đó,nhưng cái vết nhơ đó đã ăn sâu vào trong con người
cô,trước những người cô từng tiếp xúc
Công việc nơi đây khiến cô va chạm nhiều,cái tính
ngây thơ trong cô không còn nữa,chỉ 1 mục tiêu duy nhất là kiếm tiền mà
thôi.rồi cô gặp TP,chuyện cũng không rõ như thế nào nhưng 2 người thân nhau,TP
là tiể thư nhà giàu,hứa giúp cô thoát khỏi nơi này.thế nhưng thật trớ trêu,cha
của TP lại là 1 gã…hóa sắc…ông ta luôn để ý tới MM,tìm mọi lí do để mua
chuộc và uy hiếp cô,dù không chấp nhận thì cô cũng chỉ nước chết mà thôi,vì thế
cô 1 lần nữa lại ngậm ngùi làm “người tình nhỏ” của ba bạn mình để có
đổi lại cô không mất gì mà lại còn trở nên nổi tiếng,cô đổi từ cái tên my my
ngây thơ thành tên HK cho xứng tầm ảnh hưởng…nhưng rồi mọi chuyện vỡ lỡ khi
ông ta bị
phá sản,nợ nần chồng chất nên phải khai báo rõ ràng
với bà vợ để cần giúp đỡ…nhưng vs những gì ông ta gây ra,bà ta cùng HK dọn về
bên ngoại,bức ông ta đến bước đường cùng là tự tử.Từ đó trở đi TP cũng rất hận
HK.còn HK thì đã quá quen với những kiểu thế này rồi
16 tuổi,là 1 người mẫu ảnh nổi tiếng với thân hình
gợi cảm và khuôn mặt ưa nhìn…rất nhiều công tử con nhà quyền quý để mắt
tới…trong đó có windy-đó là cái tuổi bồng bột,thích thể hiện mình là người
trưởng thành…và cô cũng thích anh.nhưng sau đó vì sự nghiệp đang trên đà,cô
đã bỏ lại mà ra nước ngoài tiếp tục với mong muốn sẽ đổi đời…giờ đây…giờ
đây khi cô muốn quay lại thì đã quá muộn rồi,anh đã không còn thuộc về cô.Nhớ
đến cái hôm cô mời bất chợt muốn làm ng mẫu cho sản phẩm mới của tập đoàn Lăng
Minh,điều đó sẽ rất có lợi cho họ chứ không hề có hại,cô muốn nhân cơ hội này
gần gũi anh hơn,nhưng..đáp lại thiện ý của cô chỉ là
những ánh nhìn thờ ơ,lạnh lùng,và những câu nói tàn
nhẫn như cứa vào tim cô.Dù cô có khơi lại chuyện xưa,nhưng anh chỉ đáp lại 1
cách như có trách nhiệm đối với 1 đối tác,thực sự anh đã không còn yêu cô nữa
sao,anh như lời anh nói…”anh chưa bao giờ yêu em,đó chỉ là tình cảm anh
em mà thôi,nếu em là em gái,thì chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước”
Không…cô không thể can tâm như thế được,anh là
người đàn ông đầu tiên bước vào tim cô một cách nhanh chóng,anh là người đã
không chỉ vì bên ngoài hình thức cô mà tiếp cận…cô luôn tin như
thế…nhưng….”chúng ta chỉ là ình cảm anh em” sao lại làm cô đau
đến thế….nước mắt cô rơi…lẽ nèo…lẽ nào cô phải từ bỏ anh hay sao,lẽ nào
cô về đây là vô ích sao…lẽ nào cô phải từ bỏ anh sao
Nhưng tim cô thì còn yêu anh lắm,cô không biết làm
cách nào để có thể khiến nó không nhớ về anh cả…cô phải làm sao đây
….
HK lê bước đi trên con hẻm vắng đó,cái bóng cô cũng
có lúc vật vờ,cô đơn đến thế sao.ngay đến bọn đường phố mà còn khinh thường cô
thế,chẳng trách Minh Long không hề ngó ngàyng tới cô.nếu…nếu anh ấy biết về
sự thật trước kia của cô thì sao…chắc chắn anh ấy sẽ ghê tởm cô
mất…không…không…cô không muốn thế…lẽ nào…lẽ nào cho đến giờ phút
này…cô đành từ bỏ mục đích của mình sao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!