Hoán đổi phu quân - full - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
299


Hoán đổi phu quân - full


Chương 1


Tiết tử:

Vừa nhận được tin, Lâm Thiên Vũ lái xe như điên về phía khách sạn Hoàng Gia.

Bước xuống xe, ánh mắt cô lóe lên 1 tia cười tinh quái, cô bước nhanh về phía quầy tiếp tân. Ánh mắt ngạo nghễ nhìn quanh 1 lượt, giọng nói âm lãnh như băng vang lên:

– Mộ Kình Thiên ở phòng số mấy?

– Xin hỏi tiểu thư đây là? Nhân viên tiếp tân thoáng run rẫy bỡi ánh mắt chứa hàn băng của cô.

– Vị hôn thê. Lâm Thiên Vũ rít từng chữ qua kẻ răng. Cô căm ghét 3 chữ này, nếu không phải tình thế ép buộc, có cho vàng cô cũng không dùng đến nó.

– Xin vui lòng đợi 1 chút.

Nhân viên tiếp tân không dám nhìn thẳng Lâm Thiên Vũ mà nói, chỉ cắm cúi tra danh sách, cơ hồ như bị hàn băng trên người Lâm Thiên Vũ dọa đến phát run, tay chân cũng luống cuống, mãi lúc sau mới tra ra được là người tên Mộ Kình Thiên đang ở phòng 309 cùng với 1 cô gái.

Nghe đến đoạn anh thuê phòng cùng 1 cô gái, ánh mắt Lâm Thiên Vũ lại thêm vài phần lãnh khí. Nhân viên ở quầy sợ đến ngây người, thầm nghĩ “ người phụ nữ trước mắt thật đáng sợ.”

Lâm Thiên Vũ xoay người đi vào thang máy, khuôn mặt âm lãnh làm người khác khó đoán được cô đang nghĩ gì. Trời sinh cô khí chất cao ngạo ngút trời, là bảo bối trong tay cha mẹ, không 1 ai dám mạo phạm cô, ấy thế mà anh mang cái mác là vị hôn phu của cô lại dám cả gan sau lưng cô làm điều xằng bậy, thế còn gì là tự tôn của cô nữa. Nghĩ tới đây cô chỉ hận không thể xé xác anh thành ngàn mảnh đễ hả cơn giận.

Thang máy vừa dừng lại, cô cao ngạo bước ra, khắp người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác run sợ. Cô từng bước, từng bước tiến đến căn phòng có số 309.

Cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ. Cô cười khẩy, nghĩ: “ Gấp đến độ ngay cả cửa phòng cũng không khóa hay sao?”

Bên trong căn phòng, tràn ngập hương vị hoan ái, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ phóng đãng của nữ nhân khiến những người đi ngang qua đều phải đỏ mặt tía tai. Nhưng Lâm Thiên Vũ cô thì không, cô chỉ cảm thấy ghê tởm với cái mùi vị nồng đậm từ trong phòng tỏa ra, ngàn lần khinh bỉ đôi cẩu nam nữ trong phòng kia. Cô đường đường chính chính, đẫy cửa bước vào, ngạo nghễ nhìn đôi nam nữ đang quấn chặt lấy nhau trên giường, hai thân thể lõa lồ hòa chặt vào nhau không 1 khe hở, nam nhân đang ra sức động luật trên cơ thể nữ nhân.

Lúc lâu sau 2 người kia như cảm thấy có 1 ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào họ, mới tạm thời di chuyển ánh mắt nhìn xem đã xãy ra sự việc gì.

Không nhìn thì thôi, nhìn đến càng sợ, đứng gần đấy có 1 nữ nhân xinh đẹp như tiên, ngũ quan tinh xảo như được thượng đế điêu khắc tỉ mỹ mà tạo thành, mày liễu cong cong như ánh trăng khuyết treo lơ lững, ánh mắt to trong trẻo như hồ nước mùa thu, mang theo vài phần tà mị con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo như băng, sóng mũi cao thẳng tắp, cái mũi nho nhỏ xinh đẹp khiến người nhìn chỉ muốn cắn 1 ngụm, đôi môi anh đào mọng nước hồng hào căng bóng nhìn là muốn hôn. Làn da trắng nõn trơn mịn như Bạch ngọc ngàn năm không tỳ vết, thân hình tuyệt mỹ, khắp người tỏa ra khí thế vương giả cao sang bức người cùng ánh mắt băng lãnh và thái độ ngạo nghễ khiến người khác chỉ dám nhìn chứ không dám tiến đến gần. Cô cao sang quý phái tựa như nữ thần tôn kính trên cao.

Nhìn thái độ sợ đến ngây người của 2 người kia, cô hài lòng nỡ 1 nụ cười tà mị mang theo 1 chút đắc ý.

Mộ Kình Thiên nhanh chóng hoàn hồn, anh cấp tốc rời khỏi thân thể nữ nhân kia, tay với ấy cái áo bị vứt ở góc giường, mặc vào, mặc cho nữ nhân kia đang ngây ngốc nhìn anh.

Lâm Thiên Vũ thái độ không nóng không lạnh nhìn anh như đang xem người khác diễn hài. Mà nữ nhân đang còn nằm ngơ ngác trên giường kia giờ này mới hoàn hồn, ngượng ngùng kéo tấm ga trãi giường che lấy thân thể lõa lồ, ánh mắt căm phẫn trừng cô. Lâm Thiên Vũ lười biếng liếc nữ nhân kia 1 cái, 1 cỗ áp lực ập tới, làm cô gái kia run như cầy sấy, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Sau khi Mộ Kình Thiên ăn mặc chỉnh chu, đứng sang 1 bên chờ cô lên tiếng.

Lâm Thiên Vũ chẳng thèm liếc anh lấy 1 cái, thong thả nhả ra từng chữ:

– Đây là lần thứ mấy rồi, nếu anh thật sự cảm thấy chịu không nỗi nữa thì nói 1 tiếng với lão cha, bảo ông ấy hũy ngay cái hôn ước chó má này đi.

Mộ Kình Thiên biết mình đã sai, anh vốn là yêu cô nhưng cô luôn lạnh nhạt vô tình với anh, hôn ước bất quá chĩ là do anh may mắn được 2 nhà hôn phối từ nhỏ. Mà vô tình có được cô, nhưng cho dù anh có tấn công như thế nào đi chăng nữa cô vẫn không 1 chút mãy may rung động.

Nghĩ đến đây anh không khỏi ảo nảo, nói:

– Em cũng biết anh chỉ là giải quyết vấn đề nhu cầu sinh lý thôi mà, 1 chút tình cảm cũng không có.

Cô thoáng nhíu mày, 1 cỗ tức giận lan tỏa trong cô.

– Tôi không cần biết, chỉ là tự tôn của tôi đã bị chà đạp đũ rồi, 1 là anh tự hũy hôn, 2 là tôi bỏ đi, anh tự chọn lựa đi. Cô không có kiên nhẫn với anh nữa rồi, nếu không phãi lão cha 1 mực không cho phép cô hủy hôn thì cái hôn ước cặn bả này vốn dĩ là không tồn tại. Hôm nay vốn là tìm được lý do ép anh phải tự hủy hôn nên mới cất công đến tận đây.

– Có gì từ từ nói, anh có thể sữa đổi, không cần phải hũy hôn. Anh ra sức nài nĩ cô.

Cô khinh bạc nhìn anh, chán ghét ra mặt, không muốn cùng anh dây dưa thêm giây nào nữa, cô xoay người bước ra khỏi phòng.

Anh nhanh chóng đuổi theo, nhưng căn bản là chỉ dám đi theo phía sau. Bước vào thang máy, cô ánh mắt băng lãnh trừng anh, ý nói anh không được đi theo cô.

Mộ Kình Thiên chán nãn nhìn cô rời đi.

Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ kiêu ngạo lướt như bay trên đường, tâm tình của Lâm Thiên Vũ bây giờ cực kỳ tệ. Cô thả ga chạy hết tốc độ trên con đường vắng, ý muốn để gió thổi bay những buồn bực trong cô.

Tuy nói cô đối với Mộ Kình Thiên 1 chút cảm giác cũng không có, nhưng trời sinh cô là mẫu phụ nữ có tính độc chiếm rất cao, trừ phi là cô chết hoặc hôn ước được giải trừ thì anh mới có quyền tìm phụ nữ bên ngoài. Cảm giác đội mũ xanh thật đáng ghét.

Cô mãi chìm đắm trong suy nghĩ mà không biết từ phía sau xe đã bị 1 chiếc xe màu đen bám theo từ lúc cô rời khỏi khách sạn đến giờ, người bên trong xe cười đến thật quỷ dị.

Mắt thấy phía trước có khúc quanh uốn sát theo sườn núi, cô giảm tốc độ, đột nhiên chiếc xe màu đen phía sau, tăng tốc độ, nhắm ngay đuôi xe của cô mà tông liên hồi, tay lái bị lệch, xe mất phương hướng xoay vài vòng giữa đường, cô bị choáng do cú va đập vừa rồi, đầu cũng đập mấy cái vào vô lăng. Dường như chiếc xe màu đen kia cảm giác còn chưa đũ liền lui xe về sau lấy đà, nhắm ngay thân xe của cô mà tông một cái thật mạnh. Cái xe cô cứ thế mà lao ngay vào rào chắn bên đường, đánh 1 vòng cung rõ đẹp, từ trên đường lớn bay thẳng xuống triền núi, lăn thêm chục vòng rồi từ từ dừng lại. Cái xe nát bấy như đống sắt vụn mà cô cảm giác bây giờ bản thân cô cũng nát bấy như cái xe, may mắn là trong xe có thiết kế túi phòng hộ, một khi xãy ra va chạm mạnh nó sẽ tự động bung ra bảo vệ bên trong nên mãnh kính không có đâm vào người cô, may mắn không bị hũy dung. Nhưng thân thể thì khó nói, cô cảm giác đầu rất đau, hình như còn có 1 chất lỏng tanh tanh ấm ấm chãy dài từ trên đầu xuống mặt. Khắp người thì đau không chịu nỗi, bên sườn hình như bị gẫy hết mấy cái xương, còn có tay hình như cũng gẫy nốt, đau nhứt không nhấc lên được.

Chiếc xe màu đen kia rõ ràng là cố ý. “Ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện cho ta nhanh chết đi, nếu ta không chết mà còn có mạng về nhà thì ta sẽ khiến ngươi chết thật khó coi.”

Đây là những ý nghĩ còn sót lại trước khi cô ngất đi.

Bầu trời khi đó đột nhiên tối đến kì lạ, từng đám mây đen kết lại với nhau tạo nên 1 không gian quỷ dị vô cùng. Nó như muốn nuốt lấy tất cả, hiện tượng thiên nhiên dù có chuyển biến kì lạ như thế nào thì Lâm Thiên Vũ bây giờ cũng chẳng còn hơi sức đễ mà nghĩ.

Chương 1: Thật sự là đã xuyên qua???
(anchan: từ đây đã xuyên qua, nên ta đỗi cách xưng hô thành nàng cho giống với cổ đại nhá)

Xung quanh là 1 khoảng không vô định, toàn cảnh trắng xóa. Lâm Thiên Vũ cảm giác như mình đang bay lơ lững giữa không trung, không trọng lượng, thân thể nhẹ nhàng thoãi mái tựa lông vũ, cảm giác này khiến nàng thích thú muốn đắm chìm trong nó.

Nhưng trời vốn là không chiều lòng người, đột nhiên từ trong không gian trắng xóa xuất hiện 1 cái lỗ đen, nó cứ thế nuốt hết không gian trắng, lỗ đen ngày càng bành trướng cho đến khi khắp nơi đều 1 màu đen tối, đột nhiên trung tâm của cái lỗ chuyển động, hút hết mọi vật vào trong nó, Lâm Thiên Vũ nhìn thấy nó đang hút mình vào thì sợ hãi vô cùng, có trời mới biết nàng sợ nhất là trời tối mà lại là ở 1 mình trong cái nơi tối đen thế này.

Trong cái không gian dị thường này không có lấy 1 thứ gì đễ nàng bấu víu, Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng bị cái lỗ đen nuốt chửng.

Nàng sợ hãi quẫy đạp nhằm thoát ra khỏi nơi tăm tối này, nhưng thân thể lại nặng nề vô lực bất thường, ngay cả mở miệng để kêu cứu còn không có sức, mi mắt thật nặng, như đang bị vật gì đó đè lại, nàng cố gắng hé mở, mong muốn tìm được 1 chút ánh sáng.

….

Sau khi trải qua n lần cố gắng, cuối cùng cũng mở mắt ra được, và thứ đập vào mắt Lâm Thiên Vũ bây giờ là 1 khung cảnh hết sức kì dị.

“ Quái lạ, làm sao trần nhà lại cao thế nhĩ?” Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ.

Nhưng xem xét kỹ hơn 1 tý nàng lại ngạc nhiên đến há hốc mồm, cái nơi mà nàng đang nằm bây giờ trông thật lạ, hình như có chút giống mấy cái giường ở trong phim cổ trang.

Giường gỗ đào mộc khá chắc chắn được điêu khắc tinh tế, diện tích cũng tạm được, 2 bên đầu giường còn có trướng màn che phủ, gần cuối giường còn có 1 lò xông, phát ra mùi thơm dễ chịu. Đối diện với giường ngủ là một bức mỹ nhân đồ, thân thể mềm mại uyển chuyển. Ở bên cạnh cửa sổ là bàn trang điểm, trên mặt bàn có một cái gương đồng cùng một ít trang sức và vài hộp son phấn. Ở một góc sáng sủa phía đầu giường có một cái giá, đặt phía trên là chậu rửa mặt. Phía trung tâm của phòng còn có cái bàn to, phía trên bên trong đầu giường thì bị che khuất nên Lâm Thiên Vũ không thể nhìn thấy hết, nàng cố nhấc đầu lên, ý định nhìn bao quát hết toàn cảnh xung quanh, nhưng đầu đau như búa bổ, tay chân vô lực, không làm được gì.

Lâm Thiên Vũ cố hồi tưởng lại những việc đã xãy ra, gặp tai nạn xe, rồi bất tỉnh, mở mắt ra đã thấy ở cái nơi kì quái. Còn đang bận chìm đắm trong suy nghĩ đột nhiên 1 tiếng nói phát ra kéo nàng trở về thực tại.

– Tiểu thư, người đã tỉnh, Bồ Tát phù hộ cuối cùng người cũng tỉnh. – 1 cô gái khoảng 15, 16 tuổi, khuôn mặt đáng yêu, người mặc bố y màu xanh, trên đầu tóc bới cao thành 2 búi cân đối, 2 bên búi tóc còn thắt nơ, đúng chất mấy nàng nha hoàn trong phim cổ trang.

– Người tới, báo với lão gia và phu nhân tiểu thư đã tỉnh. – Cô bé kia nói với ra ngoài, vừa dứt câu bên ngoài có thêm 1 người cũng ăn mặc giống cô bé khi nãy chạy vào phòng, sau khi nghe cô bé kia nói vài câu liền chạy ra ngoài.

– Tiểu thư, người còn đau không? – Nói rồi cô bé kia tiến đến bên giường, nơi Lâm Thiên Vũ nằm.

Mà đồng chí Lâm Thiên Vũ bây giờ đang nhìn cô bé kia với ánh mắt kì quái. “sẽ không phải là xuyên qua chứ? Đùa kiểu gì thế???” Lâm Thiên Vũ nghĩ.

Nhìn thấy tiểu thư tuy đã mở mắt nhưng lại đang ngây ra như tượng đất, Liên Nhi lo sợ tiến đến gần xem xét.

Dường như đã thông suốt đều gì, Lâm Thiên Vũ nhìn dáo dác, cố tìm xem có cái máy quay nào ở gần đây không, nhìn cả buổi trời cả con kiến còn không thấy, huống chi là máy quay. Hay là do đọc quá nhiều ngôn tình cổ đại, thấy mấy nàng nữ chủ hay xuyên qua làm cho chính mình bị lú lẫn đến nỗi tự ảo tưởng cho rằng bản thân cũng xuyên qua??? Nhìn hồi lâu Lâm Thiên Vũ uể oải thu hồi tầm mắt, như nhớ ra điều gì, nàng vung tay lên, tự thưởng cho mình 1 cái tát. “ A, đau” Lâm Thiên Vũ tay xoa má, mắt lại nhìn xung quanh. Hồi lâu nàng buông thỏng 2 vai, nàng chấp nhận số phận rồi.

Lúc lâu sau Lâm Thiên Vũ mới phát hiện cô bé khi nãy vẫn còn đang nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn quái vật. “ Không hiểu tiểu thư bị gì mà mắt cứ đảo liên tục” Liên Nhi nghĩ.

– Cô tên gì? – Lâm Thiên Vũ hỏi.

Liên Nhi đứng hình 5 giây, sau đó trợn trắng con mắt trả lời:

– Muội là Liên Nhi, tiểu thư người không nhận biết muội?

“ Nói thừa, nhận biết cô tôi còn hỏi cô làm gì.” Lâm Thiên Vũ nghĩ. Đoạn lại nói:

– Đây là nơi nào?

Liên Nhi nhìn Lâm Thiên Vũ như nhìn sinh vật lạ, máy móc trả lời:

– Đây là Lâm gia.

– Lâm gia? – Lâm Thiên Vũ lẩm nhẩm. Còn chưa kịp suy nghĩ gì, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, chẳng bao lâu từ bên ngoài xuất hiện thêm 2 người, 1 nam1 nữ, nhìn cách ăn mặc cũng đoán biết được là chủ nhà.

– Vũ Nhi, con không sao chứ, còn đau không? – Một vị phu nhân trẻ tuổi, mặc cẩm bào sang trọng, tóc vấn cao, đầu cài kim thoa bằng vàng tinh xảo khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, lo lắng lao về phía Lâm Thiên Vũ, hỏi.

Lâm Thiên Vũ ngơ ngác nhìn đám người ăn mặc sang trọng xuất hiện trong phòng của mình, tuy đã chấp nhận rằng nàng đã xuyên qua, nhưng mà không ngờ lão thiên gia lại thật là ưu ái cho nàng xuyên vào nhà có tiền. “vấn đề ăn mặc tạm thời không cần lo lắng.” Lâm Thiên Vũ nghĩ.

Đảo cặp mắt trắng dã nhìn vị phu nhân kia đang nắm lấy tay nàng, đôi mắt hồng hồng ứa lệ. 1 tia sáng lóe lên trong đầu Lâm Thiên Vũ, nàng nghĩ: “ai nha~ Nếu đã xuyên qua thì cứ giả vờ giống mấy nữ chủ trong mấy ngôn tình xuyên không xem sao, mặc dù cái lý do này cũng rất chi là nhàm chán đi”

Nghĩ sao làm vậy, Lâm Thiên Vũ chớp chớp mắt ngây thơ, bộ dáng tiểu bạch thỏ sợ người lạ, hỏi:

– Xin hỏi… Các vị là ai vậy?

Tất cả mọi người tạm thời đứng hình 30 giây, 30 giây bắt đầu…

Lâm Thiên Vũ ngây thơ vô số tội, chớp mắt đẹp nhìn đám người đang đứng hình, đáy mắt ẩn chứa nét cười thật sâu. “ ha ha ta diễn thật nhập vai quá đi chứ, nếu sớm biết bản thân có tài này, hồi đấy thi đại học chọn đại học điện ảnh tin rằng nhất định sẽ đậu” Lâm Thiên Vũ nghĩ.

Lâm phu nhân định lực cao thâm, là người hoàn hồn đầu tiên, bà xoay người, bộ dáng sắp khóc đến nơi, nhìn trượng phu của mình.

Lâm lão gia đưa tay nhu nhu cái trán, gọi người từ bên ngoài, phân phó họ đi tìm đại phu.

1 lúc sau đại phu xuất hiện, bộ dáng gấp gáp chạy vào phòng. Mà Lâm phu nhân nước mắt như trân châu đứt dây, khóc lóc sướt mướt, nhìn đại phu khám bệnh cho Lâm Thiên Vũ.

Đại phu hết bắt mạch lại xem mắt, hết xem mắt lại xem lưỡi, hết xem lưỡi lại chơi trò đếm số, giơ 3 ngón tay lên, còn hỏi Lâm Thiên Vũ nàng là mấy ngón. Cho xin đi, nàng bị đập đầu cũng không có đập đến ngốc đâu. Sau khi Lâm Thiên Vũ trả lời, vị đại phu kia trầm ngâm giây lát, rồi đưa ra kết luận: Lâm đại tiểu thư mắc chứng mất trí nhớ.

Đây là câu nói mà Lâm Thiên Vũ nàng nghe lọt tai nhất trong ngày hôm nay.

Sau khi diễn giải qua loa về căn bệnh mất trí nhớ của Lâm Thiên Vũ, đại phu viết 1 đơn thuốc rồi đi ra ngoài.

Lâm phu nhân nước mắt như mưa nhìn Lâm Thiên Vũ, bà nắm chặt lấy tay nữ nhi, vẻ mặt đầy áy náy.

– Mất trí nhớ vẫn phải xuất giá, không được chậm trễ dù là 1 ngày. – Giọng nói trầm ấm vang lên, Lâm lão gia ra lệnh. Nói xong ông phất tay áo bỏ đi.

Lâm Thiên Vũ thấy tai ù ù. Lúc lâu sau mới tiêu hóa được hết hoàn toàn lời lẽ của Lâm lão gia, nàng giật bắn người, gần như là hét lên:

– Cái gì???

Lâm phu nhân sững người, nữ nhi dịu dàng ôn nhu, của bà sau khi tỉnh lại sao lại thô tục thế này? Nàng lúc trước nói cũng không dám lớn tiếng, cười cũng không hở răng, khi nào lại biến thành nữ cường nhân khủng bố như vậy.

Lúc lâu sau Lâm phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, bà nói như van xin:

– Vũ Nhi, hãy cảm thông cho phụ thân của con, chúng ta không muốn gả con đi xa như vậy đâu, nhưng là nhà chúng ta chịu ơn người ta, hôn ước của con và Âu Dương thiếu gia đã được định sẳn từ nhỏ, mẫu thân cũng không cách nào thay đổi giúp con được. – Nói xong Lâm phu nhân lại khóc như mưa.

– Người bị gả cũng đâu phải mấy người. – Lâm Thiên Vũ rống. Nàng thật sự là căm hận 2 cái chữ hôn ước cứ bám theo nàng từ hiện đại đến tận nơi này.

Lâm phu nhân thoáng giật mình, bà nhìn Lâm Thiên Vũ như nhìn quái vật, nước mắt rơi càng nhiều.

“ Cho ta xin đi, người phải khóc phải là ta đây này, ta còn chưa khóc, bà khóc cái gì chứ?” Lâm Thiên Vũ thập phần khổ sở nghĩ.

“ Cái gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là đây, cứ tưởng xuyên qua thoát được cái hôn ước khốn kiếp kia, ai ngờ lại xuất hiện thêm cái hôn ước mắc dịch này, lại còn chuẩn bị thành thân nữa chứ.” Lâm Thiên Vũ khóc không ra nước mắt.

Lại nhìn sang Lâm phu nhân, nước mắt như hồng thủy cứ chảy mãi không ngừng. Cảm thấy chính mình sắp chết chìm trong bể nước mắt, Lâm Thiên Vũ ôm đầu, mặt nhăn thành 1 đống, thập phần đáng thương nhìn Lâm phu nhân nói:

– Đầu ta đau quá, ta muốn nghĩ ngơi.

Lâm phu nhân sực tỉnh, nước mắt như vòi nước được khóa van, nhanh chóng đình chỉ hoạt động, bà ta ôn nhu đắp chăn cho Lâm Thiên Vũ, yêu thương vuốt nhẹ má nữ nhi rồi ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn Liên Nhi vài câu rồi mới hoàn toàn ly khai.

Lâm Thiên Vũ tâm rung động, đã lâu không có ai đối với nàng ôn nhu như vậy, từ sau khi mẹ nàng mất.

“ Xuyên qua không hẳn là không tốt” Lâm Thiên Vũ nghĩ, chậm rãi khép hàng mi lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN