Ê, Nhók! Tao... Yêu mày! - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Ê, Nhók! Tao... Yêu mày!


Chương 5


Chiều
hôm đó, Trúc vừa về thì thấy pa mình đang sắp xếp vali, căn nhà lạnh
lẽo từ lâu không một chút tiếng cười có chăng thì cũng chỉ là tiếng cười
của những người làm.

Có những đêm trong căn nhà cao sang
nhưng trống trải này có tiếng khóc nức của một cô bé và thầm kêu mẹ
những hôm giật mình thức giấc. Tuy bề ngoài giữa Trúc và ba Trúc vẫn rất
bình thường nhưng hình như có một khoảng cách
vô hình đã hình thành rất lâu và có vẻ rất vững chắc khó mà phá ra
được. Nếu có nói chuyện cũng là nhưng câu xả giao đơn thuần chưa bao giờ
có được một lần tâm sự một lần sà đầu vào lòng ba để thỏ thẻ, điều này
khiến Trúc thật sự không muốn về ngôi nhà này càng không muốn nhìn mặt
một người.

– Ba lại đi công tác nữa à??? Trúc hỏi nét mặt bình thường có vẻ như cái điều này là một điều hiển nhiên phải xảy ra.

– Ừ!! Ba đi công tác tuần sau Ba mới về !!!- Ba Trúc vừa nói vừa nhìn
vào máy vi tính chẳng hề để ý gì đến Trúc, chưa bao giờ ông hỏi qua về
chuỵên học hành hay bạn bè chỉ biết bạn Trúc là 3P vậy thôi.

– Ba không thể nhìn con một chút sao?? nhìn con mất bao nhiêu thời gian vậy ba ?? Trúc nói.

– Con gái đừng mè nheo với ba nữa, ba bận lắm mà!!- Ông vẫn chưa dứt
khỏi màn hình vi tính với những con số khô khan ấy thay vì nhìn con gái
lấy một lần.

– Ba lúc nào cũng bận với đống công việc của pa,
chẳng bao giờ pa quan tâm đến con!! – Trúc giận dỗi nói, trước đây lúc
nào cũng ậm ừ cho qua rồi thôi nhưng bây giờ có lẽ thật sự không chịu
nổi. Mọi thứ đều có giới hạn nhất định và con người cũng vậy.

– Con phải hiểu công việc của Ba rất nhiều!!! – Đến lúc này ông mới đưa mắt sang rồi quay trở lại với những con số ấy.

– Ba chẳng bao giờ quan tâm đến con, con là cái gì của ba vậy!!! – Trúc bắt đầu nói lớn hơn, nét mặt trách móc.

– Ba mà không quan tâm đến con à, con nhìn xem con có thiếu cái gì
không, con có thua ai cái gì không !!! Ba làm vất vả thế là vì ai ??

– Nhưng con không cần những thứ đó, cái con cần là tình yêu thương của
ba và mẹ cơ!!!! – Nói tới đó Trúc khựng lại, bỗng Trúc và cả ba mình im
lặng hẳn đi khi nhắc đến chữ ” mẹ “. Trúc lại nói tiếp :

– Ba có biết tại sao mẹ bỏ đi không??? Trúc quát lớn, giơ tay quẹt đi giọt nước mắt đang lăn xuống.

– Con đừng nhắc nữa có được không!! Ba biết đó là lỗi của ba, ba cũng rất hối hận!!!

– Ba suốt ngày chỉ lo với công việc của ba, ba chẳng bao giờ lo cho con
và mẹ, đã vậy mỗi lần về ba thường cáu gắt với mẹ đánh mắng mẹ, ba có
biết mẹ đã phải khóc bao nhiêu vì ba không, đến nổi mẹ không thể chịu
đựng thêm nữa vì thế mẹ phải bỏ nhà mà đi!!! – Trúc quát lớn.

– Đó cũng chính là lí do mà đến giờ này ba vẫn không tái hôn !!! ba đã rất ân hận về việc đó, ba luôn dằn vặt bản thân.

– TẤT CẢ CŨNG VÌ BA TẠI BA TẤT CẢ!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Sau câu đó là
một cái ” BỐP” mà ông đã tát vào mặt Trúc!! In rõ 5 dấu tay lên khuôn
mặt trắng hồng của Trúc.

Trúc đưa tay lên xoa má, căm giận nhìn ông :

– Ba….Ba đánh con à !!!

– Ba… ba xin lỗi!!!! – Ông chưa kịp nói xin lỗi xong thì Trúc đã chạy
mất mặc cho ông đang gọi. Ông khụy xuống cảm thấy mình vừa làm một điều
tệ hại, giơ bàn tay lên ông tự tát vào mặt mình như hình phạt việc mình
vừa làm và co rúm mặt lại vẻ sợ hải. Ông nhấc điện thoại điện khắp nơi
tìm Trúc.

Chạy ra tới đường Trúc lại chẳng biết đi đâu, hay là
đến nhà anh Hải nhưng đến đó thì các bác sẽ hỏi ( vì Hải và Trúc là anh
em bà con ), còn đến nhà anh Long và Phong thì không được vì giờ này 2
anh làm gì có nhà (ở bar hay vũ trường gì đó, cũng dân chơi khét tiếng
chứ cũng không ít gì) nghĩ thế Trúc chẳng biết đi đâu nên cứ dạo vòng
vòng thành phố.
—————
Nói về Lưu Ly thì bây giờ nó
đang trên đường về nhà vì vừa mới làm thêm xong, nó đang lướt trên ván
trượt thân yêu thì thấy Trúc đang đi thẫn thờ, khuôn mặt bệt bạt và tóc
hơi rối nên hỏi dù thật tình không muốn dính dáng gì đến :


Này!! Làm gì mà giờ này còn đi trên đường mà không về nhà ngủ, đại tiểu
thư như cô mà sao lại ở đây !!! Nó bước xuống ván trượt.

– Là cô à, không cần cô quan tâm nhá !!!- Mới mấy phút trước còn nói rất cần tình yêu thương mà bây giờ lại thế này đây.

– Chảnh gớm nhỉ! Thấy cô hiền nên tôi hỏi vậy thôi nếu cô không cần thì
tôi đi đây, nhưng trước khi đi tôi xin báo trước ở trên con đường nguy
hiểm lắm đấy !! – Nó leo lên ván trượt.

Nó đi được một lúc thì
thấy không an tâm với những tiểu thư xinh đẹp mà lang thang ngoài đường
giờ này mặc cho Trúc không cần nhưng tự dưng máu anh hùng nổi lên buộc
lòng nó phải quay lại, thì đúng như rằng nó thấy cả bọn vây kín lấy Trúc
trông cô có vẻ sợ sệt lắm.

– Này các người tránh xa tôi ra à nha, không là tui la lên đấy!! Trúc vừa nói vừa lùi lại.

– La đi cô bé, hay để bọn tôi la phụ cho cô nhé!! Cả bọn cười một cách nham nhở. Bỗng một tên

trong số bọn họ bước tới vuốt tóc Trúc thì có một cánh tay hất anh ta
ra khỏi mái tóc của Trúc đồng thời cũng bẽ ngược ra phía sau :

– Các người mà đụng đến cô pé này là không yên với tôi đâu nhá!!! – Nó hất các nón đen của nó lên.

– con nhóc này thì làm gì được ai mà bày đặt chảnh đấy hả !!! Khôn hồn
thì tránh ra nhanh !! – Bọn chúng cười ầm lên khiến nó không thể chịu
nổi những ngón tay của nó co lại kêu rắc rắc như đã chuẩn bị sẵn sàng.

– Vậy thì các người nhào zô, tôi chấp hết đấy !!! – Nó đưa ba lô cho
Trúc cầm, và quay lại nheo mắc ý như muốn Trúc lùi lại phía sau.

Cứ thế từng tên từng tên cứ nhào zô đánh nhưng tên nào cũng không qua
nỗi 3 chiêu của nó, đầu tiên là một thằng cao khỏe được thằng cầm đầu ra
hiệu đánh trước nhưng 5 giây sau nó nằm lăn xuống đất ôm bụng chẳng là
thằng đó vừa bị nó lên gối một phát đau nhừ không biết nó đánh có nhanh
không mà chẳng thằng nào đỡ kịp. Ban đầu chỉ khoảng 10 tên nhưng dần bọn
chúng kéo càng đông gần 20 tên chứ ít gì ( nó học võ từ nhỏ nên khó mà
đánh không giỏi được ), Cả bọn đều nằm lê liệt dưới đất nét mặt như chịu
thua duy thằng cầm đầu có vẻ còn máu lữa lắm thì phải dù mới bị nó đấm
xong nhưng cố đừng dậy lườm nó dù không dám đánh lại.

– Bây giờ
sao, còn chưa chiệu đi à !! – Nó đeo pa lô lên, trông bọn chúng cứ nhìn
trừng trừng vào nó như sợ đấm thêm một phát nữa, thấy vậy nó nhân cơ
hội làm vẻ thủ như sắp đánh khiến bọn chúng sợ chạy vụt đi.


Tôi đã bảo cô mà về nhà đi không nghe !!! Đoạn đường này rất nguy hiểm,
bọn đó toàn là ” quỷ sống ” tôi đã gặp tên cầm đầu vài lần. – Nó quay
sang nói với Trúc, nét mặt vẫn còn tha thiết muốn đấm thêm. Cũng lâu rồi
nó không đánh đã như vậy, ở trong lớp võ thì nó chỉ được nhẹ tay không
thì người ta gãy tay gãy chân hết. Còn bình thường thì chẳng thể nào
đánh được với ai chỉ có lúc nó còn học cấp 2 thì đánh nhiều.

Nhưng khi nó quay sang nhìn Trúc trông có vẻ như Trúc không còn sợ mà
thay vào đó là gượng ngạo y như là cố thú nhận một việc gì đó.

– Tôi…. Tôi không có chỗ để về nữa!! Trúc ấp a ấp úng nói.

– Chứ nhà cô đâu sao lại không về nếu tôi nhớ không lầm là cô cũng là
đại tiểu thư mà giờ nói không có nhà chuyện khó tin à nha!!! – Nó nói
ngu ngơ nét mặt hơi không thích.

– Nhưng bây giờ thì không về
được nữa rồi !! – Trúc úp mặt xuống khiến nó hơi bối rối vì câu nói của
nó dường như câu ấy làm Trúc thấy buồn thêm.

– Vậy bây giờ cô tính làm sao ?? Nó nói.

– Tôi cũng không biết nữa, tôi hết chỗ về rồi!! – Trúc buồn bã nói.

– Hay cô về nhà tôi ở đi tuy hơi chật nhưng đủ chỗ cho cô nằm đấy, rồi
sáng mai tính tiếp nhá!! – Nó cầm túi xách lên đưa cho Trúc, hết cách
rồi nó cùng không thể để Trúc thế này. Chẳng hiểu, tự dưng nó thấy nó
cần phải làm thế.

– Cảm… ơn cô !! – Trúc rụt rè nói. Rồi hai
người cùng nhau về. Đi trên đường nó cảm thấy Trúc có chuyện gì đó im
lặng và bước theo nó không nói cũng không hỏi là nó dắt đi đâu chỉ việc
đi. Nó cũng chẳng biết Trúc là người thế nào ngoài một điều mà nó biết
Trúc là ” đại tiểu thư “, nhưng nó lại cảm thấy Trúc khác hơn so với 3P
chỉ vậy thôi. Về tới nhà của nó, đó là một căn nhà nhỏ của ba mẹ nuôi nó
thật ra thì nó cũng chẳng có ở đây chỉ lâu lâu ghé qua thôi nhưng hôm
nay có Trúc nên thôi ghé vậy vì căn nhà này nằm trên đường về nhưng nếu
về nhà nó thì xa quá nên thôi nó nghĩ nên ở lại đây cho tiện. Nhưng có
vẻ gặp khó khăn về lối vào :

– Không có đi cửa trước được đâu vì bây giờ papa và mama ngủ rồi nên leo tường vậy !!! – Nó vừa nói vừa dắt Trúc ra sau nhà.

– Nhưng tôi Không biết leo mà!!! Trúc nhăn mặt thì thầm.

– Tôi sẽ đỡ cô leo được chưa !!! – Vậy rồi cả hai leo vào nhà tuy gặp
chúc khó khăn vì váy của Trúc cứ bị vướn vào vách tường, lên tới phòng
của nó, nó khẽ đẩy nhẹ cửa phòng cố làm cho ba má nuôi không thức giấc :

– Cô ngủ ở trên giường đi tôi ngủ dưới đất được rồi!!! – Nó vừa nói vừa trải nệm ra sàn nhà.

– Tại sao cô không ngủ chung với tôi !!!! – Trúc hỏi.

– Vì tôi hay gác người ngủ kế bên tôi lắm và còn chảy ke nữa !!! – Nó phì cười ngượng ngùng.

– Giống anh Long thật anh ấy cũng hay chảy ke khi ngủ lắm, dễ thương lắm !! – Trúc ghẹo.

– Cô đừng nhắc tới cái tên sao chổi ấy!!!! – Nó nhăn mặt lại. – Mà tại sao cô hok về nhà mình vậy:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN