Ê, Nhók! Tao... Yêu mày!
Chương 6
– Tại sao cô lại cãi nhau với papa của cô vậy ???? – Nó tò mò hỏi (cũng nhiều chuyện gớm )
– Tôi đã lỡ nhắc tới mama của tôi nên ông đã tát tôi một cái, mama tôi
bỏ đi lúc tôi mới 10 tuổi, bà ấy không chịu nỗi sự gia trưởng của papa
tôi, ông thường cáu gắt, hắt hủi mẹ tôi, thậm chí ông còn thường xuyên
chửi mắng mẹ tôi, khiến bà ấy không chịu nỗi nên đã bỏ đi và sau đó tôi
mới biết bà đã chết do bệnh trầm cảm kéo dài. – Trúc từ từ kể.
– Vậy mà tôi cứ tưởng cô sướng lắm chứ muốn gì được đó, được cưng chiều hơn người ta chứ !!!! Nó nhìn Trúc nói.
– Đúng là tôi muốn gì có đó nhưng những cái tôi cần lại không có!!!!!!!- Trúc cười buồn.
– Nhưng tôi nghĩ pa mẹ nào mà không thương con, chỉ là pa cô đang lúc nóng giận nên mới lỡ đánh cô thôi!!!- Nó an ủi.
– Tôi cũng không biết nữa nhưng đây là lần đầu ông ấy đánh tôi!!!!!!!!!! – Trúc xoa má
– Nhưng dù sao cô cũng đỡ hơn tôi còn biết mặt papa mama của mình còn tôi thì……… Nó nói.
– Cô làm sao, sao không nói nữa??????? Trúc nhìn nó nét mặt tò mò hiện rõ trên đôi mắt đen to ngây thơ.
– Àk hok có gì thôi cô ngủ đi!!!- Nó kéo mền lên co người lại có vẻ lạnh. Trúc thấy vậy bèn nói :
– Này! cô định ngủ dưới đất luôn thế àh, không sợ bị nhiễm lạnh sao, bây giờ đang là mùa đông đấy!!! – Trúc nhìn xuống nó.
– Không !!! ax xì…. ax xì…!!! Nó hắt hơi lia lịa.
– Vậy mà nói không sợ lạnh, thôi lên ngủ với tôi luôn đi!!! -Trúc cười kéo tay nó.
– Cô Không sợ tôi ngủ chảy ke lên người cô àh!!! – Nó cười tinh nghịch.
– Sợ chứ nhưng chẳng lẽ để cô ngủ dưới đất còn tôi thì ấm êm trên giường, thôi cô lên đây ngủ luôn đi !!! Trúc nói.
Nhìn nét mặt của Trúc nó cũng không thể từ chối vả lại thật sự mà nói
thì nắm dưới đất lạnh kinh khủng hơn là nó nghĩ, nó ghét nhất là phải
chịu lạnh và đau.
– Ok!!. Nó cảm thấy nên lên ngủ cho chắc nên ôm gối mền leo lên giường. Cả hai ngủ chung một giường dỉ nhiên là sẽ chật chội :
– Tự nhiên tôi cảm thấy có cảm giác ấm áp!!! Chắc tại tôi ngủ một mình quen rồi nên giờ cảm thấy như vậy!!! – Trúc nói.
– Tôi cũng thế!!!- Nó đã nhắm mắt có vẻ rất mệt nó là vậy lên giường là
30 giây sao có thể ngáy o o o o. Cả 2 chìm vào giấc ngủ một cách dễ
dàng do có lẽ ai cũng đã thấm mệt, và cả cái cảm giác ấm áp khó tả ấy ôm
khắp căn phòng.
Sáng hôm sau, một buổi sáng ấm Mặt Trời khẽ
nhô lên qua chỏm núi, vài đám mây nhỏ che đi phân nữa cứ như Mặt Trời
chưa muốn thức giấc còn lưu luyến giấc ngủ. Sáng, ánh nắng hơi chói
nhưng ấm. Mặt Trời thức giấc sau một đêm dài cũng khiến cho mọi vạn vật
bắt đầu ồn ào náo nhiệt lạ thường. Đường phố bắt đầu tấp nập xe, nhiều
người ôm ả rao hàng, những chiếc còi thay nhau bóp in ỏi.
” AAAAAAAAAAA!!!! Trời ơi !!!” -Trúc la vang dội như góp phần thêm cho cái không khí náo nhiệt ngoài kia.
– Có chuyện gì vậy!! cháy nhà à!!!- Nó lờ đờ ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt đang bị ánh nắng rọi.
– Cô…Cô chảy ke lên người tôi rồi đây nè !!! Ghê quá !!!- Trúc nhăn mặt.
– Tôi đã nói rồi mà cô bắt tôi ngủ chung đấy chứ!!!!- Vẫn nhắm mắt và nắm xuống kéo chăn đấp ( nó bị bệnh say ngủ ).
– Cô có bộ quần áo nào không cho tôi mượn đi !!!- Trúc bước tới tủ quần áo của nó.
– Cô muốn lấy cái nào thì cứ lấy !!! – Nó nhăm nghiền mắt.
” AAAAAAAAAA!!!!!!!! Trời ơi!!! ” – Lần 2, một tủ quần áo đen nghịt thấp thoáng có vài màu trắng của đường viền áo.
– Lại có chuyện gì nữa đây!!! Sao cô cứ AAAA hoài vậy!!! – Nó nhăn mặt.
– Đồ của cô hay của anh cô vậy sao tôi thấy toàn là đen với đen hok vậy, style boy nữa !!! – Trúc nhìn.
– Đồ tôi đấy tôi làm gì có anh mà … !! – Nó bước tới tủ quần áo mắt
vẫn nhắm nghiền!!!! Lờ đờ bước đi. Trong khi Trúc thì săm soi hết bộ này
đến bộ khác.
– Đồ gì mà đen với đen, quần và quần chẳng thấy một các váy nào thế kia!!!Làm sao tôi mặt được !!! – Trúc nói
– Để tôi tìm cho cô một cái váy trắng mặc đỡ vậy!!!!- NÓ lục tung đống đồ.
– Có cái váy nào cái chết liền ấy!!!!- Trúc nói.
– Có mà hôm sinh nhật tôi mama có mua cho tôi một cái nhưng tôi không
có mặc!!!- NÓ lục tung hết cả lên. Đến lúc tìm được thì căn phòng cũng
đã bừa bộn:
– Đây nè!!! chắc là cô mặc vừa đấy !!!- Nó đưa và tiếp tục leo lên giường. Trúc cầm lấy và thay ra :
– Này này cô hok định đi học hay sao mà ngủ hoài vậy!!! Trúc lay lay nó.
– Cô cứ đi trước tôi sẽ đi sau!!!!!! – Nó hất tay Trúc ra kéo mền lên khỏi đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!