Nữ Bang Chủ
Chương 29
***Cà phê V.I.P, phòng đặc biệt….
–Các em đến rồi à?- Nó hỏi BT ‘ BT.
-Dạ, chị gọi bọn em đến đây có chuyện gì thế ạ?- Băng Trinh đang nhâm nhi ly Hennessy ngẩng lên hỏi Nó!!!
–Uhm, có kịch hay đáng để xem!!! Chịu khó chờ 5p nữa nhé!!!- Nó mỉm cười bí ẩn.
-Nghe có vẻ hấp dẫn quá nha, chị làm em hồi hộp quá !!!- Băng Trâm nôn nóng.
–Cứ bình tĩnh đi!!!- Nó vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa.
-Chị để em ra mở cho!!!- Băng Trinh nhanh nhảu chạy ra. Ngạc nhiên trước mắt con bé là một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái!!! – xin lỗi bà tìm ai???- con bé mở lời.
–Băng Trinh để bà ta vào đi, khách của chị đó!!!- Nó ngồi bên trong nói vọng ra ra ngoài.
-Dạ, em biết rồi!!!- Mời bà vào!!!- Băng Trinh chìa cách tay mời bà ta vào trong. Nhìn bà ta bước đi ngạo nghễ với vẻ mặt ngước lên cao cỡ cả thước, Băng Trinh khẽ trề môi.
–Chào bà! Bà đúng giờ đó, tôi cứ nghĩ là bà sẽ không đến!!! Mời bà ngồi.- Nó chỉ tay vào chiếc ghế chống bên đối diện.
_Tôi đến đây để mong cô giúp đỡ tập đoàn của chúng tôi!!!- Bà Hoa nhẹ nhàng, cất dấu cái tính chanh chua đi rùi á.
–Tại sao tôi phải giúp bà???- Nó nhấp một ngụm rượu rồi nói với đôi môi khẽ nhếch.
_Cô Jen[tên tiếng anh của Nó], tôi xin cô đứng ra cứu giúp chúng tôi. Ba tôi hiện đang bệnh rất nặng!!! Ông ấy có lẽ sẽ bị liệt vĩnh viễn, hiện giờ chúng tôi không còn tiền để chữa trị cho ông ấy!!! Tôi xin cô – bà Hoa khóc lóc van xin Nó làm Nó nhớ lại quá khứ đau buồn ấy. Khi đó bà ta đối xử với Nó, với ba Nó như một kẻ ăn mày tàn tạ!!!
–Ba của bà thì có liên quan gì đến tôi??? Lẽ ra bà nên tìm người đã mua lại tập đoàn đó mà xin chứ!!! Ba của bà có chết hay bị liệt thì tôi cũng không quan tâm!!!- mặt Nó vẫn lạnh tanh.
_Mày…mày…đồ tàn nhẫn…đồ không có tình người…mày là người hay là cái thứ gì vậy hả???…Thấy người chết mà không cứu, rồi sau này mày sẽ bị quả báo mày biết chưa…đồ vô học…cha mẹ mày chết hết rồi sao mà không dạy mày biết cách đối xử tốt với người khác….
–Chat!!! Một phát tát in hằn năm đầu ngón tay dài xinh đẹp của Nó trên mặt bà Hoa!!!- Bà câm ngay, bà không được phép nhắc đến ba mẹ tôi!!!…-Mắt Nó long nên tức giận.
-Chị!!!-Băng Trâm ‘ Băng Trinh lo lắng.
–Chị không sao!!!_ Nó giơ bàn tay ra dấu cho hai cô bé im lặng, giọng Nó run run.
_Con mất dậy, mày dám đánh tao sao. Đồ con nhà vô học…-bà Hoa định dơ tay đánh trả Nó nhưng đã bị Băng Trâm ngăn cản bẻ tay ra sau giữ chặt bà ta.
_KHỐN KIẾP…THẢ TAO RA NGAY…CHÚNG MÀY Ỷ ĐÔNG HIẾP YẾU…- bà ta cứ thế chửi rủa vùng vẫy nhưng chẳng ăn thua…
–Băng Trinh mang nước lại đây cho chị…-đôi mắt nâu của Nó hằn nên những tia máu căm thù nhìn thẳng vào mắt bà Hoa làm bà ta tái mặt.
-Chị, nước đây!!! –Băng Trinh mang ra một chậu nước dơ bẩn.
_Mày định làm gì??? TRÁNH XA TAO RA ĐỒ BẨN THỈU!!! –khuôn mặt hồng hào của bà ta nay đã trở nên trắng bệch vì sợ hãi. Nó thì cứ thế tiến đến phía bà ta khuôn mặt lạnh không cảm xúc. Băng Trâm lúc này đã thả bà ta ra.
Ào!!! Nguyên một chậu nước đổ ào nên đầu bà ta…
–Tôi không ngờ chơi trò đổ nước vào người khác lại thú vị như vậy đấy!!! Băng Trinh lấy nữa cho chị!!!
Ào!!! Chậu nước thứ hai đã an tọa nên bộ mặt tái mét…bà Hoa lúc này thấy lạnh buốt, trong đầu nghĩ về những hành động trước kia của mình. Mỗi khi tức giận hay ghét bỏ ai là bà ta lại lấy nước bẩn tạt vào mặt họ…
–Ha ha ha, trò chơi này tôi học bà đấy bà cô của tôi ạ!!! – Nó nở nụ cười cay đắng. Bà Hoa ngây người, hình như bà ta đã nhớ ra được điều gì đó. Ánh mắt của Nó nhìn bà ta thật đáng sợ, như muốn lao vào mà cắn xé cho tan xác bà ta!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!