Ba Đêm Định Mệnh - Chương 19 - Phần 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Ba Đêm Định Mệnh


Chương 19 - Phần 02



Cô vươn tay tóm lấy mép áo của gã, nhưng gã gạt cô ra. Tự kéochiếc áo khỏi đầu, gã ngập ngừng giây lát trước khi ném nó sang một bên. Phầnthân trên đầy cơ bắp của gã loang loáng trong ánh lửa dịu nhẹ và Aveline khôngthể ngăn âm thanh rầm rì đánh giá khi cô miết bàn tay khắp những đám lông loănxoăn rải rác trên ngực gã. Cô vạch qua một trong những vết sẹo nhăn nheo bòtrên cơ thể gã.

\”Làm sao anh có thể nghĩ điều này khiến anh ít hấp dẫnhơn?\” Cô thì thầm. \”Trong mắt em, nó khiến anh trở nên nam tính vàđàn ông hơn cả khi sống sót từ sự tàn bạo như thế.\”

\”Anh…\” Giọng rạn nứt, gã nhìn lảng đi chỗ khác, nhưngkhông kịp trước khi cô bắt được hơi sương phủ mờ trong đôi mắt gã. \”Trướckhi anh quay lại – vài người đàn bà không tiếp thu nó dễ dàng cho lắm.\”

Cô đau nhói khi nghe nhắc đến những người phụ nữ khác, nhưng rồilại tự nhắc rằng khi đó gã vẫn chưa phải là chồng mình. Gã có quyền ngủ với bấtcứ ai gã muốn.

Nhưng giờ toàn bộ con người gã thuộc về cô.

\”Bọn họ thật ngốc nghếch khi để vuột mất cơ hội vì một điềuquá tầm thường.\”

Gã bật ra một âm thanh nghèn nghẹn, vừa như cười vừa như thổnthức. Lòng kiêu hãnh giữ gương mặt gã ngoảnh đi. Cô vạch ngón tay từ cổ họngxuống ngực gã đầy trêu chọc, dọc theo sau lớp lông đen khi nó xuống, xuống vàxuống nữa nơi làn da mất hút. Cô nấn ná ở đó, lần theo những múi cơ nhấp nhôtrên bụng và nghịch ngợm búng ngón cái lên những chiếc cúc quần của gã.\”Yêu em đi, trước khi em phát điên vì muốn anh.\”

Rồi gã nhìn cô, gương mặt căng thẳng vì xúc cảm và đỡ bàn tay sauđầu để kéo cô vào nụ hôn nóng bỏng, thiếu thốn của gã. Cô thu mình vào trongvòng ôm, siết lấy phần thân trên đầy cơ bắp và ấm áp của gã. Những cụm lôngxoăn trên ngực gã cù vào làn da cô qua lớp lụa mong manh và cô cọ người vào gã,yêu sao những ma sát đầy kích thích này.

Gã gầm gừ sâu trong cổ họng và gạt một bên tay áo của cô xuống, đểtrần một phần bờ vai cô. Gã cúi đầu và hôn cô ở đó, rồi dịu dàng ấn hàm răngvào phần da nhạy cảm cạnh cổ. Cơ thể cô bùng lên sức sống. Đôi bàn tay tham lamcủa gã quét khắp người cô, một đặt giữa hai xương bả vai, khóa cô lại trongvòng tay gã, một vuốt ve phần da thịt nhạy cảm trên mông cô.

Đam mê bùng cháy của Lucien đã giải phóng bất cứ kiềm chế nào côcòn lưu trữ. Cô cắn lên cổ họng, cào những ngón tay qua lớp lông ngực, dùngngón cái trêu chọc phần nụ hoa bằng phẳng đàn ông của gã cho đến khi gã rên rỉ.Cô ép miệng lên ngực gã trong khi những ngón tay gã làm rối bù mái tóc dài củacô và khản đặc khi thì thầm tên cô. Chậm rãi, cô trượt xuống cơ thể gã trongtiếng lụa khe khẽ kêu loạt soạt, miệng đốt lên ngọn lửa đam mê dọc xuống ngựcgã, chỉ ngừng lại để ấn nụ hôn lên từng vết sẹo gồ ghề. Cô với đến eo gã, nhữngngón tay gã siết lấy tóc cô khi cô vạch một đường trêu ghẹo dọc theo thắt lưnggã bằng lưỡi của mình. Tặng cho gã điệu cười quỷ quyệt, cô tiếp tục đi xuốngsâu hơn nữa.

Với âm thanh thô ráp vì đòi hỏi, gã đẩy cả hai ngã ra sàn. Gã duỗihai cánh tay cô qua đầu, giữ chúng bất động khi chiếm đoạt miệng cô trong mộtnụ hôn sâu, đầy ham muốn khiến đầu óc cô quay cuồng.

Trái tim gã đập rộn ràng trên trái tim cô, da thịt gã thậm chí cònnóng rẫy xuyên qua lớp váy ngủ của cô. Cô cong người về phía gã, căng thẳngmuốn cảm nhận sự cứng rắn của gã giữa đùi cô. Gã lầm rầm điều gì đó, rồi dùngmột tay giữ cả hai cổ tay cô trong khi bàn tay kia lùa xuống ôm lấy bầu ngực.

Cô thì thào tên gã, nhắm chặt mắt khi những cảm xúc gầm qua cơ thểnhư sấm sét. Gã xộc bàn tay vào chiếc váy, giật dây buộc khi gã giam cầm bầungực trần của cô, dùng ngón tay trêu chọc nụ hoa của cô. Gã thỏa thuê trênkhuôn miệng, nhấm nháp đôi môi, vấn vít lưỡi với cô.

Cô buột tiếng thét bất ngờ khi gã dùng cả hai tay xé toạc vạt trênchiếc váy, nhưng tiếng thét trở thành rên rỉ ngay lập tức khi gã đưa miệngchiếm lấy một bên nụ hoa và hút mạnh. Không còn dịu dàng ở đây, nhưng cô cũngkhông muốn sự dịu dàng. Cô muốn Lucien, theo tất cả những đam mê được giảiphóng và dữ dội của gã.

Cô vuốt hai bàn tay trên lưng gã, gắn kết những cơ bắp cứng rắncủa gã với sự thưởng thức nữ tính của cô. Rồi gã đưa nụ hoa vào giữa hàm răngvà kéo, cả thế giới của cô chao đảo khỏi vòng kiểm soát. Cô cắm móng tay vàolưng gã và ưỡn người về phía miệng gã.

Với tiếng rên thấp, gã đẩy chiếc váy ngủ lên eo, bàn tay trượt vàogiữa đùi cô để khám phá chốn ấm nóng và ẩm ướt đang chờ gã. Cô tự nguyện mởchân ra đón, run rẩy khi gã yêu cô với những đụng chạm chính xác. Đau đớn giữachân cô dần trở thành địa ngục.

Gã trượt vào một ngón tay và cô gần như đạt đỉnh ngay lập tức.Nhưng gã kịp thời rút ra, rồi trở lại, giờ lại chậm rãi hơn, chỉ lướt qua nhữngphần thân thể khao khát cái vuốt ve từ gã. m thanh điên cuồng vọng lên từ sâutrong cổ họng và cô xoay hông, đuổi theo khoái cảm hung dữ nằm ngay ngoài tầmvới.

Gã mơn trớn bầu ngực cô bằng lưỡi của mình, tạo nên ma lực giữađùi. Rất nhiều lần gã gần như mang cô đến miệng vực, rồi ngừng lại và đợi chođến khi cơ thể run rẩy của cô bình tĩnh lại. Rồi lại khiến cô dâng cao thêm lầnnữa.

Mỗi phân tử trên người cô đều bị đốt cháy vì gã, làn da gợn lênhưởng ứng sự tiếp xúc của một nghệ sĩ bậc thầy. Gã biết chính xác địa điểm vàcách vuốt ve, biết khi nào cô lên đến đỉnh và khi nào sẽ ghìm lại. Hơi thở côhổn hển, mái tóc rối bù quanh họ. Mồ hôi lấp loáng da thịt và ướt đẫm lọn tócrũ xuống từ trán gã.

\”Xin anh, Lucien\”, cô thì thào gần như thổn thức, khóachặt ánh mắt vào với gã. \”Xin anh…\”

Gã nuốt trọn lời nói bằng một nụ hôn, với tay xuống cởi quần. Côgiúp gã kéo nó xuống cho đến khi vướng nơi đôi giày. Nhưng thế là đủ rồi.

\”Aveline\”, gã lẩm bẩm, gạt mái tóc lòa xòa khỏi mặt cô.Cái cách gã thốt lên từ đơn giản đó nghe chất chứa còn hơn tên gọi của cô. Rồigã đẩy vào chậm rãi.

Khi toàn bộ đam mê cuồng nhiệt điều khiển họ, cô cứ tưởng sau đósẽ là một lần kết hợp đầy mê loạn. Nhưng gã chỉ di chuyên từ tốn. Cô bám vào bờvai, quấn hai chân quanh người gã khi gã kiểm soát nhịp điệu chậm rãi của mìnhvới hàm răng nghiến lại kiềm chế.

Gã ôm lấy mông cô và đẩy vào sâu hơn, thổi bùng lên ngọn lửa đammê vào trung tâm cô. Lần này gã nhấn nhá bên trong, nhóm lên ma sát tuyệt vời,rồi đột ngột thúc mạnh khiến cô bất chợt chạm chân đến ngưỡng cửa thiên đường.Khoái cảm đâm xuyên cả người, xé rách một tiếng thét khản đặc khỏi cổ họng cô.

Lucien ở ngay phía sau cô, ngửa mái đầu khi gã thúc mạnh một lần,rồi hai lần. Gương mặt vặn xoắn vì tập trung, một giọt mồ hôi lăn xuống từ bênthái dương, trước khi thét to giải thoát, gã rùng mình khi trút sạch bản thânvào cô.

Gã rã rời đổ sụp xuống, Aveline cũng mệt nhoài, cô nở nụ cười vàvòng cánh tay ôm lấy gã.

♥♥♥

Hơi thở khó nhọc và hai bàn tay đẩy ngực gã của Aveline đã đánhthức gã khỏi tình trạng hưởng thụ lười biếng. Với tiếng rì rầm xin lỗi, gã lănkhỏi người cô để nằm ngửa ra trên tấm thảm. Gã nghe thấy cô hít một hơi thậtsâu, rồi những ngón tay cô lồng vào với gã. Gã quay sang nhìn, mỉm cười có chúttự mãn trước vẻ ngoài xộc xệch của cô.

\”Em trông lôi thôi lắm, vợ của anh.\”

\”Em vừa mới bị chiếm đoạt xong.\” Cô nói khi nụ cười điệuđà khẽ nở trên môi khiến gã lại muốn chiếm đoạt cô thêm lần nữa. Cô nằm nghiêngngười để đối mặt với gã, những dấu tích của chiếc váy ngủ biến mất khỏi cơ thểuyển chuyển. \”Theo em nghĩ dường như anh chẳng nhớ được mấy mánh khóe cũcủa tên Lucifer kia rồi, ông DuFeron

\”Theo anh nghĩ thì có vẻ em là một người phụ nữ có đam mê vàtáo bạo đáng ngưỡng mộ đấy, phu nhân DuFeron ạ.\”

Mặt cô ửng đỏ đầy duyên dáng. \”Có trách thì trách ngài ấy,thưa ngài, tại ngài đã dạy tôi.\”

\”Vậy thì tôi nên tán dương bản thân vì năng lực dạy học củamình rồi.\”

Lần này cô bật cười. \”Thật ra, em cũng căng thẳng lắm. Trướcđây em chưa từng quyen rũ một người đàn ông bao giờ.\”

\”Anh tự hào khi trở thành người đầu tiên.\”

\”Cứ như có ai đó sánh ngang với tên Lucỉfer vĩ đại vậy\”,cô trêu ghẹo. \”Anh gần như đã hủy hoại thanh danh của em.\”

Ngay lập tức thái độ của gã trở nên nghiêm nghị. \”Anh biết.Và cho anh xin lỗi. Đêm đó anh nên thông cảm với em, chứ không phải sử dụng emcho những mục đích ích kỷ của mình.\”

\”Chúng ta đã đồng ý quên đi quá khứ rồi mà.\” Cô siết taygã. \”Nhưng nếu anh muốn chứng minh sự thành khẩn của mình…\”

Gã kéo cô nằm lên người. \”Có chứ.\”

Cô chống người trên hai khuỷu tay và cười toe nhìn xuống.\”Anh nên tháo giày của mình ra đi.\”

Gã hòa lẫn tiếng cười của mình với cô, rồi trao nụ hôn khi mái tóccô buông xõa như tám rèm dát vàng bao quanh họ. Gã đã chứng minh cô thấy mìnhthực sự thành khẩn thế nào.

♥♥♥

Lúc Aveline thức dậy trên giường Lucien trời đã ngà sang trư

Trước khi mặt trời mọc, họ đã rón rén lên cầu thang, cười khúckhích như những đứa trẻ khi cố gắng không đánh thức người hầu. Bởi chiếc váyngủ của cô đã hoàn toàn bị phá hỏng, Aveline bọc mình trong chiếc áo khoác củaLucien khi cả hai lén lút chạy vào phòng ngủ của gã. Chiếc áo khoác nhanh chóngbị ném sang một bên trước đam mê hiện trên gương mặt Lucien và giờ cô thức giấcvới nụ cười trên môi cùng những cơn đau êm dịu khắp cơ thể.

Nụ cười của cô nhạt đi khi nhận ra mình đang lẻ loi trong phòng.Rõ ràng chồng cô đã dậy sớm và đi giải quyết công việc của mình.

Cô ngồi dậy trên giường, gạt mái tóc khỏi gương mặt. Cô cứ nghĩ họđã chia sẻ điều gì đó tối qua. Rằng họ đã tạo nên một mối quan hệ ràng buộc.Nhưng có lẽ đối với Lucien, đó không hơn gì một lần gặp gỡ ngẫu nhiên.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt khi nhớ lại những sự kiện tối qua.Không có một lời yêu thương nào được thốt lên, không một lời thề chung thủy bấtdiệt. Phải chăng cô đã đánh giá sai hoàn cảnh? Có lẽ lúc này, cuộc hôn nhân củahọ vẫn chẳng hề thay đổi ngoại trừ có chung một chiếc giường. Sau cùng, cô cũngkhông mong đợi Lucien sẽ chia sẻ cùng cảm xúc với cô.

Cô buông tiếng thở dài sâu lắng và run rẩy. Có lẽ gã không hề biếtcách yêu – và với gia đình trước kia của mình, ai có thế trách cứ được gã? Aiđó gần gũi đã phản bội và đẩy gã vào con đường chết trên con tàu đó. Chỉ sứcmạnh từ ý chí của Lucien mới giúp gã sống sót. Cô thừa biết rất khó có thểchiếm được tình yêu của chồng. Nếu trong gã còn tồn tại chút khả năng yêu nàođó.

Ban đầu đam mê có thể rừng rực cháy, nhưng cuối cùng cũng lụi tàn.Nếu không có tình yêu tiếp sức, đam mê sẽ trở thành nỗi buồn tẻ và sau cùng làoán giận. Liệu cô có phải chịu đựng một cuộc hôn nhân trống rỗng trong nhiềunăm tới hay không?

Cô thu tấm chăn quanh người và đứng dậy, chuẩn bị để trở lại phòngmình. Khi bước xuống giường, có thứ gì đó rơi xuống đất.

Một đóa hồng trắng, vừa mới n

Cô từ từ cúi xuống và nhặt nó lên, nâng đóa hoa gần mũi để hít vàohương thơm ngọt ngào của nó. Hẳn nó đã nằm bên cạnh mà cô không thấy.

Cô ngửi đóa hoa lần nữa và buổi chiều đáng yêu trong khu vườn đượcgợi lại trong tâm trí, khi cô và chồng dường như hòa hợp với nhau một cách hoànhảo. Phải chăng gã cũng nghĩ đến chiều hôm ấy khi gã chọn đóa hồng này? Sau cùng,có lẽ vẫn còn hy vọng cho cuộc hôn nhân của bọn họ.

Miệng ngâm nga sung sướng, cô quay người đi về hướng về phòng ngủcủa mình.

Lucien gõ lên cánh cửa nhà Huntley, trông đợi sẽ bị đuổi đi nhưlần đầu tiên gã quay trở về Luân Đôn. Nhưng thay vào đó, người quản gia thôngbáo tên gã và đẩy cánh cửa rộng mở.

\”Công tước có nhà không?\” Lucien vừa hỏi vừa cởi mũ cùnggăng tay.

\”Tôi sẽ hỏi thăm xem, thưa ông DuFeron.\” Người quản giabiến mất và xuất hiện lại trong vài phút. \”Đức ông yêu cầu tôi dẫn ông vàophòng làm việc của ngài ấy.\”

Lucien đưa mũ và găng tay cho đôi tay chờ sẵn của một người hầu.\”Cảm ơn ông, Stinson.\”

\”Lối này, thưa ông.\”

Lucien theo người hầu vào phòng làm việc của Robert. Thật lạ lẫmkhi quay trở lại nhà Huntley. Gã đã dành phần lớn cuộc đời trong tòa dinh thựtinh xảo này, nhưng gã sẽ không hình dung ra được một nơi nào lưu giữ nhiều kíức lạnh lẽo như nơi đây. Nó là nơi được trang hoàng tuyệt đẹp và lưu trữ cả mộtgia tài gồm đồ cổ và tranh vẽ giá trị, nhưng gã vẫn thích mái ấm nhỏ nhắn mìnhđang sống cùng Aveline và Chloe hơn. Gia đình, gã nhận ra, tạo nên toàn bộ sựkhác biệt.

Stinson bước một bước qua cánh cửa phòng làm việc của Công tướcÔngDuFeron\”, ông ta thông báo, rồi lùi sang một bên để Lucien có thể tiếnvào.

\”Cảm ơn ông, Stinson.\” Robert đứng dậy khỏi chiếc bàntrước mặt, mặc một chiếc áo khoác xanh dương và quần màu vàng sẫm đắt tiền cũnghệt như Lucien. Nhận ra sự giống nhau trong quần áo của hai người, Công tướcnhướn một bên lông mày màu vàng. \”Hừm\”, là tất cả những gì cậu tanói.

\”Có vẻ chúng ta hay lui tới cùng một hàng may\”, Luciendài giọng. \”Điều đó không tốt cho thanh danh của cậu đâu. Có lẽ cậu nênthay toàn bộ tủ quẩn áo ngay lập tức.\”

\”Tôi lại thích sự thật là anh cũng bộc lộ chút khiếu thẩm mỹhơn\”, Robert đáp. \”Hẳn được di truyền từ gia đình.\”

\”Cậu đang thừa nhận chúng ta có liên quan đến nhau đấyà?\”

\”Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó.\” Robert khoanh haicánh tay trước ngực. \”Điều gì khiến anh đến chơi sớm thế này vậy, Lucien?Theo những gì tôi nhớ, anh là người sinh hoạt về đêm thì phải. Đừng bảo anh vẫnchưa đi ngủ đấy nhé?\”

Lucien không thể ngăn nụ cười thỏa mãn giăng qua mặt.\”Ờ.\”

Robert giơ một bàn tay lên. \”Tôi không quan tâm đến việc nghechi tiết.\”

\”Tôi cũng không định chia sẻ chúng.\”

Robert sốt ruột nói. \”Bởi tôi không rõ tình trạng khẩn cấpkinh khủng cỡ nào lôi kéo anh tình nguyện đến đây, làm ơn mở mang cho tôi biếtlý do chuyến viếng thăm của anh.\”

\”Cậu có thể trách tôi được sao?\” Lucien nhìn quanh cănphòng làm việc, mọi thứ vẫn không mấy thay đổi như trong tuổi thơ của gã.\”Căn nhà này lưu giữ quá ít kỉ niệm tốt đẹp vói tôi. Nhân tiện, mẹ cậu đâurồi?\”

\”Bà đi mua s

\”Tốt. Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.\”

\”Lạ thường thế chứ.\” Robert bước ra sau bàn và ngồixuống chiếc ghế ở đó. \”Ngồi đi, Lucien. Tôi phải công nhận anh khiến tôicảm thấy hiếu kỳ rồi đấy.\”

Lucien chọn một cái ghế cạnh bàn và ngồi xuống.

\”Anh muốn nói về chuyện gì?\” Robert hỏi.

\”Victoria Torrington.\”

Công tước đứng phắt dậy. \”Ra ngoài.\”

Lucien cũng đứng theo, chậm rãi hơn. \”Tôi sẽ không đi.\”

\”Vậy thì để tôi ném anh ra.\”

\”Cứ làm đi\”, Lucien giễu cợt khi em trai gã đi về phíacửa. \”Rồi cả giới thượng lưu có thể phao tin Công tước Huntley đã tống cổanh trai ra khỏi nhà mình thế nào.\”

Cách nửa căn phòng, Robert quay lại. \”Anh cùng cha khác mẹ.\”

Lucien nhún vai. \”Cậu muốn gọi thế nào cũng được. Tôi vừa mớiquay về từ cõi chết và kết hôn với mẹ của đứa con ngoài giá thú của tôi. Lúcnày chưa đủ để nói xem gia đình nên xử lý thế nào à?\”

\”Không may là anh đúng.\”

\”Chúng ta cần thảo luận về Victoria, Robert\”, gã điềmtĩnh nói. \”Chúng ta không thể cứ tiếp tục mãi thế này.\”

Robert bắn cho gã ánh nhìn nói rằng chắc chắn họ có thể, nhưng cậuta đã quay trở lại chiếc bàn. Ngồi xuống, cậu ta đặt hai tay lên hai tay ghế.\”Nếu anh xin lỗi, thì hơi quá muộn rồi.\”

\”Tôi muốn giải thích những gì đã xảy ra. Rồi tôi sẽ xinlỗi.\”

Robert ngả đầu ra sau, nhắm hờ mắt theo cái vẻ chán nản như thườnglệ. \”Nếu anh phải làm thế\”, cậu ta thở dài.

\”Cậu không muốn biết sự thật sao?\” Lucien hỏi.\”Hoặc cậu thích cách nhìn của cậu với sự thật hơn?\”

Robert mở mắt và quăng cho gã cái nhìn thù địch. \”Tôi biếtđiều gì đã xảy ra. Anh đã cố quyến rũ người phụ nữ tôi sắp kết hôn.\”

\”Tôi không phải người đầu tiên.\”

\”Làm sao anh có thể nói thế?\”, Robert nhảy khỏi ghế, vồcả hai tay xuống bàn khi nhoài người về phía trước. \”Victoria là con gáicủa một Bá tước. Kể từ giây phút cô ấy sinh ra, cha mẹ đôi bên đã có kế hoạchhứa hôn cho chúng tôi. Victoria trưởng thành với ý thức một ngày nào đó sẽ trởthành vợ tôi.\”

\”Và điều đó khiến cô ta bất cần. Cô ta nghĩ có thể ve vãnngười khác bất cứ chỗ nào cô ta muốn bởi tương lai của cô ta đã được đảmbảo.\” Lucien khịt mũi nhạo báng. \”Con nhỏ đó là đứa lăng loàn và côta sẽ biến cậu thành trò cười. Nhưng tôi biết cậu sẽ chẳng bao giờ tin tôi trừkhi tôi chứng minh cho cậu xem. Mẹ kiếp, Robert, nghĩ đi! Cậu có nghe nói tôitáy máy với trinh nữ nào bao giờ chưa?\”

Robert nhướn mày khinh bỉ. \”Vợ anh thì sao?\”

\”Chuyện đó khác hoàn toàn. Hoàn cảnh… ừm, cô ấy là độcnhất. Và tôi đã kịp sửa sai vào phút cuối cùng.\”

Robert cười khùng khục. \”Trời đất ơi, xem tượng đài sụp đổnày. Theo ý tôi, Lucien ạ, vợ anh đã hoàn toàn dắt mũi được anh rồi.\”

Lucien nghiến hàm, thừa biết lời nhận xét của Robert hết thảy đềurất gần với sự thật. \”C không phải đang nói về Aveline. Chúng ta đang nóiđến Victoria. Và cô ta không trong trắng.\”

\”Không sau khi anh đã kết thúc với cô ấy, dĩ nhiên rồi.\”Tức giận trút nặng trong giọng nói, Robert đứng thẳng dậy và bắt đầu dằn dỗisắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn.

\”Tôi chưa bao giờ chạm vào cô ta, Robert.\”

\”Cái gì đây? Giờ lại thay đổi câu chuyện à?\”

\”Ngài Hardyston là nhân tình của cô ta, không phải tôi.\”Lucien tóm lấy cánh tay Robert, ép em trai gã ngừng xáo tung đống giấy má vànhìn gã. \”Tôi chỉ sắp xếp để cậu thấy bọn tôi bên nhau, cho cậu biết bảnchất thực sự của cô ta thôi.\”

\”Tôi biết bản chất thực sự của cô ấy. Cô ấy là một tiểu thưxinh đẹp với tính tình ngọt ngào, người sẽ sắp trở thành Nữ Công tước củatôi.\”

\”Không đâu, Robert. Cô ta là một con điếm xinh đẹp, kẻ sẽdành cả đời để khiến cậu khốn khổ vì rất nhiều vụ lăng nhăng của cô ta.\”

\”Cút ra!\”, Robert hất văng tay Lucien. \”Cút ra khỏinhà tôi, đồ đê tiện! Anh đã hủy hoại người phụ nữ tôi yêu!\”

\”Tôi biết cậu đã yêu cô ta\”, Lucien bình tĩnh nói.\”Đó là lý do tại sao tôi phải cứu cậu khỏi cô ta. Thứ lỗi cho tôi vì phảilàm cậu tổn thương.\”

\”Tôi đáng lẽ phải thách đấu với anh\”, Robert quát lên.\”Nhưng tôi không mong bị giết khi mới mười chín tuổi.\”

\”Tôi sẽ không giết cậu\”, Lucien lên tiếng. \”Tôi sẽtừ chối lời thách đấu.\”

\”Đồ hèn!\”

\”Cậu là em trai tôi. Điều vẫn có một ý nghĩa nào đó với tôi,ngay cả khi nóậu hổ thẹn.\” Lucien cúi đầu chào ngắn gọn. \”Ngày tốtlành, thưa Đức ngài.\”

\”Em cùng cha khác mẹ\”, Robert lẩm bẩm khi Lucien ra khỏiphòng. Nhưng không hiểu vì sao lời bình luận không mang thái độ đả kích nhưthường thấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN