Khi dấu yêu về
Chương 9
Bàn tay Meg siết chặt cạnh của chiếc giá để tạp chí đến nỗi trắng bệch, rồi cô quay sang phía người vừa đưa tin, nói thầm gì đó với anh ta.
Hắn có phải là cha của đứa bé vừa nhắc đến không?
Thái dương của Ian giật giật vì cơn giận đang bừng lên. Có người đập lên vai anh, Ian quay phắt lại, hai nắm tay siết chặt, suýt nữa đấm vào mặt người ta.
\”Kìa anh Shepherd?\” Một nhân viên cảnh sát dán mắt vào hai nắm đấm sẵn sàng gây sự của Ian, lông mày rướn lên đến sát vành mũ cao bồi đang đội, \”Tôi là cảnh sát trưởng Cahill. Xin chia buồn về sự mất mát của anh. Chúng ta ra sau nói chuyện được không?\”
Được lắm. Suýt nữa anh đấm thẳng vào mặt một viên cảnh sát, mà tay này cũng có vẻ sẵn sàng đánh trả. Có vẻ như đây là một tay cảnh sát trưởng chỗ tỉnh lẻ, tính tình vốn hung hăng, mà xem ra mức độ này đang có chiều hướng gia tăng. Ian nhắm nghiền mắt, tay bóp lên sống mũi, \”Tôi không phải là Shepherd, nhưng tôi sẽ giải thích cho anh hết\”.
Cahill nheo mắt lại, rồi gãi cằm, \”Tôi có linh cảm chuyện này, với anh nữa… không được hay ho lắm\”. Nói xong, anh ta liếc qua vai Ian, \”Meg, em cũng qua phòng sau luôn nhé\”.
Ian đứng lui qua một bên, cạnh viên cảnh sát đang cáu kỉnh để quan sát nét mặt Meg. Cô né tránh ánh nhìn của anh, chỉ đăm đăm vào cái cằm Cahill lúc đó đang bạnh ra.
\”Tôi đang có việc gấp, Pete à\”. Cô giơ chiếc điện thoại lên, \”Tôi gọi điện cái đã\”.
Lúc này, đầu óc của Ian đã hồi phục, anh cũng vừa nhận ra người đàn ông tên Matt lúc nãy đã gọi con của Meg là \”con cô\”. Như vậy Matt không phải là cha nó. Nhưng gã may mắn đó là ai?
Meg quay lưng lại với anh rồi áp chiếc điện thoại di động lên tai. Có vẻ cô không nghĩ một lời giải thích là việc tối quan trọng lúc này hay sao. Cô trả đũa anh ư?
\”Chúng ta sẽ vào trong kia\”. Cahill chỉ thẳng vào một góc phòng.
Ian lê bước theo viên cảnh sát, cảm tưởng như đế giày có gắn chì. Anh muốn ở lại nghe Meg nói gì qua điện thoại. Có phải cô đang gọi cho cha đứa bé không?
Cứ nghĩ đến cảnh Meg cùng một người đàn ông khác, Ian lại thấy gan ruột cồn lên. Anh buông một tiếng thở dài. Dù chưa ai trong hai người quyết định ký đơn ly hôn, Ian cũng không có quyền sở hữu Meg. Anh bắt cô phải trong trắng nguyên vẹn như lớp tuyết phủ trên đỉnh rặng Rocky mới được hay sao?
Anh chưa nghĩ tới điều đó, giờ lại càng không.
Ian theo Cahill vào phòng, rồi bạnh vai khi nhận thấy bên trong còn hai viên cảnh sát nữa đang ngồi tại chiếc bàn làm việc chi chít những vết xước. Suy nghĩ của anh chuyển nhẹ nhàng từ Meg sang công việc trước mắt. Meg đã làm khuấy động khả năng và cả thiên hướng chuyển đổi mục tiêu của anh, nhưng công việc với Ian vẫn luôn là trước nhất. Bố mẹ anh đã là một tấm gương chứng minh cho những gì sẽ đến với những người không biết dồn tâm huyết cho một công việc hay trách nhiệm nào, và anh nhất định không noi theo họ.
Cahill với tay ra sau Ian, đóng sập cánh cửa lại, làm tấm kính ở giữa rung lên bần bật, \”Được rồi, anh Shepherd, hay anh nào đi nữa cũng được, anh có muốn giải thích gì cho chuyện vừa xảy ra không? Sao anh lại ở lại rồi đi bộ ra khỏi hẻm núi mà không lên trực thăng chở thi thể vợ mình? Tôi không muốn nghe lại chuyện cái nhẫn cưới nào đâu đấy\”.
Ian đưa tay ra sau rồi rút chiếc ví từ trong túi quần. Anh lục tìm ở nhiều ngăn, kẹp tấm thẻ căn cước giữa hai ngón tay rồi đập nó lên mặt bàn, \”Tên tôi là Ian Dempsey, tôi đang thực hiện một nhiệm vụ tối mật cho quân đội Mỹ. Người phụ nữ bị… ngã là đồng nghiệp của tôi, cũng là nhân viên CIA\”.
Ba viên cảnh sát như vừa hít hết sạch không khí trong phòng. Chứng tỏ đó là điều họ không muốn nghe. Thực ra, Ian chưa kể toàn bộ sự thật cho họ, nhưng đó cũng là sự thật, đại tá Scripps có thể đứng ra bảo lãnh việc này. Mà ông nên làm thế, vì xem ra công ty du lịch không hề biết tới cuộc tìm kiếm này, và sẽ cứ để mặc anh.
\”Dempsey à?\” Cahill hắng giọng, \”Chúng ta đang nhắc đến quân đội nào ấy nhỉ?
Cahill nói tên anh mà như bị mắc trong cổ họng vậy. Ian miết ngón tay theo mặt trong cổ áo khoác. Nhìn quai hàm và vẻ nghi ngờ trong ánh mắt của Cahill, Ian biết tay này không phải người dễ dàng tin ngay, \”Tình báo. Nhóm điệp viên\”.
Cahill văng tục, \”Tóm lại anh định kể cho bọn này bao nhiêu phần, và bao nhiêu trong số những phần đó là sự thực đây?\”
\”Tôi và đồng đội của mình..\”, Cánh cửa bật mỏ, ngay lập tức, Ian nín bặt.
Meg ghé đầu vào trong phòng, cái đuôi tóc cháy xuống một bên vai, \”Xin lỗi mọi người\”.
\”Cậu bé của em có làm sao không, Meg?\” Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt nâu của Cahill dịu hẳn đi, êm mịn như mặt chiếc bánh ca-ra-men. Vậy là tay cảnh sát trưởng này cũng có gì đó với cô. Gã đàn ông nào cũng muốn làm người che chở cho Meg, nhưng cô lại muốn tự mình lo liệu. Từ nhỏ, Meg đã hiểu ra rằng mỗi ân huệ sẽ kéo theo cả nghìn mớ dây nhợ lằng nhằng.
\”Sao anh biết là bé Travis.”
\”Matt kể cho anh từ trước khi có mấy chuvện lùm xùm này. Nó có sao không?\”
\”Nó không sao rồi. Bị rách cằm, phải khâu vài mũi thôi\”. Cô khoanh tay trước ngực, \”Mọi người đang nói tới đâu rồi?\”
\”Anh Dempsey đây nói anh ta đang thực hiện một nhiệm vụ tối mật, rồi cô gái xấu số vừa thiệt mạng không phải là vợ anh ta\”. Cahill chống tay lên mặt bàn rồi nhoài người ra, \”Thế sao cô đồng nghiệp của anh lại ngã xuống tận chân đèo hả, thưa anh Dempsey?\”
\”Tôi không biết, thưa cảnh sát viên Cahill\”. Có phải ngày trước Dempsey từng trấn lột tiền cơm của Cahill không, mà viên cảnh sát mẫu mực này cứ nhếch mép khinh khỉnh mỗi lần nhắc đến tên Ian thế?
Ian có cảm giác Meg đang liếc nhìn anh, nhưng mắt anh vẫn dán chặt vào Cahill dù rất khó chịu.
\”Anh có muốn nói thật anh đang làm gì trong khu rừng của chúng tôi không?\” Hàng lông mày nâu của viên cảnh sát nhíu lại thành chữ V ngay trên sống mũi.
Nếu Ian cần ai trợ giúp, anh sẽ không ngần ngại đưa tên Cahill vào danh sách. Dù tay cảnh sát không ưa anh ra mặt, Ian vẫn biết có thể tin tưởng con người sắt đá này. Nhưng anh không có ý định đưa cảnh sát địa phương vào tầm ngắm của bọn khủng bố
\”Tôi đang thực hiện nhiệm vụ truy lùng tung tích địch, cảnh sát trường Cahill ạ\”.
\”Cái huy hiệu hai mảnh này chưa đủ để tôi tin lời anh đâu, anh Dempsey\”. Cahill liếc nhìn Meg rồi gõ gõ chiếc thẻ CIA bằng nhựa lên bàn, uốn nó bằng đầu ngón tay, \”Chúng tôi đang chịu trách nhiệm điều tra về cái chết của một phụ nữ đấy\”.
Ian sục sạo trong túi để tìm số điện thoại mới nhất của đại tá Scripps. Đại tá chắc sẽ không thích lắm nếu Cahill gọi đến, nhưng ông đã quen với việc thỉnh thoảng bị gọi để chứng thực về quân của mình.
Ít ra đã từng như vậy, vì đã lâu lắm rồi các thành viên Prospero không còn là lính của đại tá Scripps nữa. Nhưng đại tá chính là người gọi họ về để giúp tìm kiếm Jack. Ông sẽ phải chấp nhận vài thiếu sót, nhất là khi họ phải thực hiện các phi vụ tầm cỡ quốc gia, chứ không phải ở những vùng không có luật như Afghanistan hay Somali.
Cahill nhấc chiếc thẻ lên, liếc nhìn, rồi dùng ngón tay búng nó đi, \”Anh phải đi kiểm tra thực tế một chút. Em theo sát vụ này nhé Meg?\”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!