Khi dấu yêu về - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Khi dấu yêu về


Chương 25


“Meg, anh nghĩ tối nay em không nên ở một mình. Vừa có kẻ định bắn em đấy”. Anh khoanh tay, chặn ngay trước lối đi vào bãi để xe.

“Anh không nghe em nói gì à? Em mời cả đống người qua nhà cơ mà. Ở một mình là thế nào?”

“Thế trong số đó có ai ở lại qua đêm không?”

“Tất nhiên là không rồi”. Cô đẩy anh qua một bên, rồi tiến về phía chiếc xe Ian thuê. Anh nhấn chiếc điều khiển từ xa, mở cửa. Meg mở ra, chui vào xe rồi sập cánh cửa lại.

Anh trèo vào cạnh chỗ cô ngồi. So với thân hình to lớn của anh, chiếc xe này chật chội quá. Cô gạt tóc khỏi mặt rồi ngả người ra sau, nhắm mắt lại, “Chẳng lẽ CIA hay chính phủ, hay ai đó liên quan, không chi nổi để anh thuê cái xe lớn hơn à?”

“Tiết kiệm tiền thuế của dân thôi”. Anh lạch cạch nổ máy, đánh xe ra ngoài bãi đỗ. Lúc chiếc xe vấp phải gờ giảm tốc, Meg tóm chặt lấy cùi tay đang bị buộc vào gạc.

Anh nghiến răng, “Anh xin lỗi. Em vẫn định tổ chức tiệc tối đấy à?”

“Anh làm như em mở phiên họp Nhà Trắng không bằng. Chỉ có mấy phụ huynh gặp mặt nhau, đưa cả con cái theo cùng – đĩa giấy, bình mút trẻ con, bàn ca chuyện tập cho bọn trẻ ngồi bô nữa”.

“Thế Travis đã làm được vậy chưa?”

Cô ghé một mắt thăm dò nét mặt anh, lúc đó vẫn mạnh mẽ, sạch sẽ, đẹp như tượng và rất nghiêm túc. Anh thực sự muốn biết Travis đã làm được những gì chuyện này cô còn nợ anh. Cô hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng lên, “Thường những chuyện thế này bọn con trai chậm hơn con gái, nên em muốn để con hai tuổi rưỡi rồi mới tập, chứ không muốn để hỏng ngay từ đầu”.

Anh nghiến chặt răng, “Ừ, đừng bao giờ để xảy ra chuyện đó”.

Khuôn mặt cứng đờ của Ian làm Meg xả ra hết. Suốt thời gian đi tới nhà trẻ, cô chỉ nói về con trai, về ngày nó chào đời, tính cách và cả những việc lần đầu tiên nó làm được nữa, rất cả Ian đã không có cơ hội chứng kiến chỉ vì lòng tự ái gàn dở của cô.

Lúc hai người đỗ xe trước cửa nhà Eloise, Ian đã biết về Travis nhiều hơn hẳn lúc anh chia tay thằng bé hồi sáng. Anh hỏi để Meg kể nhiều chuyện hơn nữa vể Travis. Đúng là cô có nhiều bạn bè quan tâm tới thằng bé, nhưng Meg chưa có ai để kể về con một cách tỉ mỉ như thế này. Ian lại hồ hởi lắng nghe, như nuốt từng lời cô nói.

Anh dừng xe, vỗ lên vô-lăng một cái, “Không biết Eloise có thừa cái ghế trẻ em nào không nhỉ? Để anh đưa hai mẹ con về, chứ không chở đến xe của em nữa. Dù sao tay em vẫn chưa cử động được nhiều, đừng nên lái xe vội”.

“Thật không?” Cô nhấc cánh tay bị treo trên gạc lên, rồi nhăn nhó, “Được rồi. Anh nói phải”.

“Anh có muốn vào cùng em không?” Cô siết chặt tay kéo cửa, sợ anh sẽ từ chối.

“Có”. Ian đẩy cửa bước ra ngoài, đi vòng qua chỗ cô rồi đỡ Meg khỏi chỗ ngồi như thể cô làm bằng pha lê nguyên chất.

Cô đẩy anh ra bằng cái tay còn lành lặn, “Này, ở phía sau đang có người đi tới đấy”.

Anh mặc kệ, tóm lấy tay Meg rồi dìu cô đi tới nhà Eloise một cách chậm rãi. Lúc ở phòng cấp cứu, cô hơi choáng vì bị mất máu, nhưng giờ đã trở lại bình thường, chỗ bị đạn sượt qua cũng chỉ đau âm ỉ, chứ không buốt nữa.

Eloise mở cửa, tay ôm lấy miệng, “Sao thế này?”

“Chuyện dài lắm, chị Eloise ạ. Em đang dẫn đoàn leo bộ thì bị tai nạn, nhưng không sao đâu. Travis có vui không?”

Ian đứng thập thò ngoài cửa, nhưng Eloise vẫn nhìn anh đầy ngưỡng mộ, “Felicia có kể với tôi là bô Travis đã tới thị trấn rồi”.

“Đúng ạ”. Ian bước vòng qua Meg rồi chìa tay, “Tôi là Ian Dempsey”.

“Còn tôi là Eloise Zinn. Travis đúng là đứa bé tuyệt vời đấy”. Cô ra hiệu cho họ đi vòng ra sau nhà, ở đó Meg thấy Travis đang cầm viên phấn vẽ nguệch ngoạc lên một cái bảng đen.

Nhận ra có người vừa đến, nó thả viên phân ra rồi quay vụt lại, “Mẹ”.

Nó vội vàng chạy qua phòng rồi nắm lấy mép cánh cổng cho trẻ con. Meg với một tay ra, nhưng phải kêu lên rồi rụt ngay lại. Mặt Travis ỉu xìu, môi dưới trề ra. Ian đưa tay bế nó qua cổng, đặt nó vào cánh tay phải của Meg.

Travis chúi đầu vào cổ mẹ, nhưng vẫn ngoái sang bên để lén nhìn Ian qua mái tóc xoăn màu nâu. Ian véo mũi nó một cái, “Chào con, Travis”.

Travis giơ tay lên, các ngón xòe ra rồi cụp lại, làm động tác chào, cũng may Travis còn quá bé, nên chưa làm bận tay Meg lắm. Meg gọi một cô bảo mẫu ở nhà trẻ, “Cô Lori, làm ơn đưa giúp tôi cái ba lô của Travis”.

“Vâng, chị Meg”. Lori tóm lấy chiếc tàu gỗ Ian vừa mua cho Travis tối hôm qua, “Cả ngày hôm nay cháu chỉ nghịch cái này, chắc sẽ không muốn để quên đâu”.

Lúc Lori tiến tới chỗ chiếc cổng, Ian đỡ lấy chiếc ba lô rồi luồn nó vào tay. Travis chỉ vào Ian rồi nói, “Bố”.

Tim Meg suýt nổ tung, nhưng cô không muốn để lộ quá nhiều vì Travis và cả Ian, “Đúng rồi, Travis. Bố cho con tàu đó”.

Cô liếc Ian qua đầu Travis. Dù khuôn mặt anh không biểu hiện gì, nhưng đôi mắt xanh vẫn sáng quắc. Meg không hiểu đó là cảm xúc gì, cũng không muốn biết. Bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi và kiệt sức.

Liệu tối nay cô tổ chức bữa tiệc này có phải là điên rồ không? Chắc vậy, nhưng Meg không muốn ở một mình với cái cửa sổ phải đóng ván trong nhà để xe. Một ngôi nhà đầy ắp người sẽ đuổi được kẻ tọc mạch kia đi, đổng thời giúp cuộc sống của cô bình thường trở lại, vì kể từ khi Ian xuất hiện, anh đã kéo theo mọi đảo lộn và án mạng, và cả một ông bố cho Travis nữa.

Hai người mượn chiếc ghế trẻ em của Eloise, Ian tự buộc chặt nó vào khoang ghế sau. Có tiến bộ đây. Trên đường về, Travis ngủ gật, Ian chỉ thỉnh thoảng nói vài câu. Meg hiểu anh không thích buổi tiệc tổỉ nay, cả cô cũng vậy.

Giờ cô chẳng còn hứng thú gì nữa, nhưng cũng không muốn bảo Ian ở lại thêm một đêm. Anh còn có việc phải làm, mà vì cô anh đã xao nhãng rồi.

“Anh sắp kiểm tra lại những du khách tham gia chuyến leo bộ ngày hôm qua đúng không? Nếu Hans không giết Kayla, thì chứng tỏ có người khác trong đoàn đã ra tay”.

“Hoặc người trong đoàn, hoặc người ngoài rình rập”.

Cô nghiêng đầu, “Cái này mới hả. Anh nghĩ có người bám theo đoàn của em hay rình sẵn gần lầu ngắm cảnh?”

“Có thể có, có thể không”. Anh dụi mắt, “Anh chỉ muốn xem chuyện này có liên hệ gì với Jack không thôi”.

“Còn em đang ngáng đường đúng không?”

Anh nghiến răng, “Meg, anh chưa bao giờ nói em ngáng đường cả. Chưa biết mai sau thế nào, nhưng giờ em cũng đang dính tới vụ đó đấy”.

Meg áp má vào lớp kính cửa sổ lạnh lẽo, miệng lẩm bẩm, “Mai sau có giàu hay nghèo, ta vẫn bên nhau”.

“Gì thế?” Cả nét mặt lẫn giọng nói của anh đột ngột sắc lại.

Cô thở dài, “Không có gì”.

“Em có muốn anh mua gì không? Đồ ăn? Đồ uống? Rượu? Bia?”

“Có một cửa hàng đồ Trung Quốc khá ngon ở trong thị trấn, họ giao hàng tận nhà. Ở chỗ em còn nhiều nước ngọt với nước hoa quả lắm. Đừng mua rượu, các bố mẹ còn đi với trẻ con mà. Họ không uống rượu rồi chở con bằng xe hơi đâu”.

“Thế à?” Anh cười mũi, “Vì anh vẫn nhớ có người lái xe ngang chạy đua ấy”.

Meg thót tim, mũi bắt đầu râm ran, “Thường thôi”. Cô quệt tay theo ống tay áo Ian, “Bố mẹ như chúng ta chẳng hạn”.

Anh hơi cúi đầu, liếc qua tấm gương chiếu hậu như sợ đứa bé ngồi sau chỉ là ảo ảnh. Sau khi đỗ trên lối đánh xe, anh bế Travis vào giường, đặt tay lên hông Meg, đẩy cô ra ngoài phòng khách, “Ngồi xuống đây nghỉ đi. Anh thấy trên bếp có ấm pha trà, để anh đổ ít nước vào đun nhé?”

Meg cuộn chặt chiếc áo khoác thủng một lỗ trên ống tay quanh người, gác chân lên bàn rồi nói, “Được chứ, cảm ơn anh nhé”. Trong bếp vang lên tiếng leng keng của nồi niêu, một lúc sau, Ian đi thẳng ra phía cửa, “Anh ra ngoài kiểm tra một vòng đã, để xem tấm ván đóng cửa sổ nhà để xe còn chắc không”.

Cô vùi mình vào tấm áo khoác rồi gật đầu, nghiến răng lại mỗi khi nghĩ tới chuyện ở nhà mình rồi mà vẫn phải sợ sệt. Meg sẽ phải lắp đạn vào súng, khóa cẩn thẩn để hạ bất cứ kẻ nào dám xông vào qua ngưỡng cửa nhà cô.

Meg vén tóc về phía sau, mỉm cười trước ý nghĩ táo bạo đó. Vừa lúc chiếc ấm réo lên, Ian giậm một chân qua cửa chính.

“Em sao rồi? Ở bên ngoài không có gì bất thường cả”. Anh đi thẳng vào bếp rồi gọi to, “Túi trà đâu?”

“Ở trên chạn, gần bếp ấy. Earl Grey nhé. Không thì em tự vào đó pha cũng được”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN