Khi dấu yêu về - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Khi dấu yêu về


Chương 31


“Em còn nhớ mỗi ngọn với cành, còn gốc thì hình như chưa”. Cảm giác râm ran truyền xuống chân Meg, cô quắp ngón chân lại, “Cho em phần gốc luôn được không?”

Anh ngồi xuống mép giường, đặt cái ly cạnh ngọn đèn đang tỏa thứ ánh sáng mờ ảo lên đôi tay trần đầy cơ bắp, “Vai em thế nào rồi?”

“Em không nhớ đến nó nữa”. Cô cau trán vì không hiểu sao Ian chưa lên giường cùng mình. Cô đập đập tay lên chỗ đệm gần mình, rồi lúng túng vuốt phẳng tấm ga trải giường, “Anh… anh có lên giường nữa không?”

Anh cúi xuống, kéo chiếc quần soóc lên, “Muộn rồi mà Meg, nói đúng hơn là gần sáng rồi. Travis sắp dậy còn gì?”

“Chắc thế”. Cô kéo chăn lên tận cằm.

“Anh biết anh đã làm bố được vài ngày, nhưng giờ để Travis thấy anh ở trên giường không hay lắm. Như vậy vội vã quá”.

Ôi. Meg siết chặt nắm tay giấu dưới chăn. Anh nói đúng, “Bản năng làm cha của anh tốt thật đấy, chăn em vẫn để trên ghế sa lông ngoài kia”.

Anh nhặt đống quần áo lên, “Thế Matt sao rồi? Đã tỉnh lại chưa?”

“Tỉnh đến mức Pete không lấy thêm được thông tin gì nữa”. Meg tu ừng ực ly nước, cố nuốt trôi cục uất đang làm cô nghẹn lại.

“Thế còn em thì sao? Em có cho anh ta biết thêm tin tức gì không?”

Cô liếm môi, xóa đi dấu vết cuối cùng về nụ hôn của Ian, “Anh ấy chỉ kịp bảo em chạy rồi ngất xỉu”.

Ian đang ra tới cửa, bỗng đứng khựng, quay ngoắt lại, quần áo vẫn ôm trước ngực, “Cái gì? Anh ta bảo em chạy à?”

Ít ra giờ anh cũng chú ý tới cô. Nhưng chỉ khi có chút nguy hiểm nào đó thôi sao? Cô dịch ra sau, dựa vào chiếc gối, “Em nghĩ lúc đó anh ấy mê sảng thôi”.

“Sao bọn khủng bố lại nhắm vào Matt, và sao anh ta lại nghĩ em đang gặp nguy hiểm nhỉ?”

“Em không biết”. Meg cố kìm lại để không ngáp. Mấy ngày vừa qua cô đã luôn sống trong tâm trạng bất an, đến nỗi giờ mới thấy cơ thể hoàn toàn kiệt quệ, “Em ngủ chút đã. Mai Matt không đi làm, sẽ khối việc cần giải quyết đấy”.

“Mai chắc anh cũng có nhiều việc lắm. Anh phải quay trở lại đoạn đèo đó”.

Nghe vậy, Meg bừng tỉnh như vừa bị ai tát vào mặt, “Anh đi thật à?”

“Chắc cái vali ở đó. Chứ không sao anh bạn của chúng ta lại phải giữ rịt lấy khu vực đó như gấu giữ con?”

“Nhưng hắn không biết chỗ chiếc vali thì phải, nếu không đã lấy nó rồi chuồn từ lâu. Hắn ta đang chờ đợi gì? Sao lại sát hại hướng dẫn viên trong vùng và giết du khách nữa?”

“Anh chưa biết, nhưng sẽ tìm ra bằng được”. Ian đi qua cửa, nhưng đến ngưỡng cửa thì dừng lại, “Ngủ đi, Meg. Chuyện đó… Anh…”. Nói rồi, anh đóng cửa lại.

Meg thả người vào chiếc gối. Chuyện đó… và anh… thật tuyệt. Nhưng sao lại thế này? Cô cắn môi, rồi với tay tắt đèn. Meg đấm lên mặt gối. Cô biết câu trả lời.

Dù nụ hôn giữa hai người nồng cháy, dù những va chạm đầy háo hức, dù chuyện yêu đương nóng bỏng đến mức nào, Ian cũng nhất định không tha thứ cho cô về chuyện Travis.

*
* *

Lúc tỉnh dậy, Meg thấy cánh tay mình đang ôm vòng qua gối. Cô lẳng cục bông thay thế cho Ian xuống sàn rồi ngồi thẳng dậy.

Cô mân mê miếng băng quấn quanh vai, cảm giác đau như vừa va phải bức tường, chứ không giống như Meg tưởng tượng về một vết thương do trúng đạn. Nhưng thực ra viên đạn chỉ sượt qua, làm mất một ít

Cô duỗi tay trước mặt, ngọ nguậy các ngón, gập khuỷu, rất cả đều rất trơn tru. Bỗng Meg hếch mũi khi ngửi thấy mùi bánh xốp cùng cà phê. Cô lục đục chui ra khỏi lớp chăn lộn xộn, vớ lấy chiếc áo choàng treo trên cái móc sau cánh cửa phòng tắm.

Trên đường vào bếp, cô tranh thủ ngó vào phòng Travis. Chắc đứa bé hai tuổi không đến nỗi bị tổn thương khi thấy một người đàn ông trên giường mẹ nó, nhưng có lẽ bố nó vẫn biết việc nên làm. Chuyện này sẽ là một cái “đầu tiên” của Travis, vì mẹ nó chưa ngủ với ai bao giờ, dù là trên giường hay ở bất kỳ đâu, kể từ ngày chia tay với Ian.

“Anh thấy bánh xốp rồi à?”. Cô dựa một vai vào cánh tủ lạnh, nhìn Ian dùng chiếc máy xay cà phê.

“Em không phật ý chứ?” Anh xiên lấy một cái rồi đặt lên chiếc đĩa trống, “Hôm qua em bảo còn vài cái trong tủ lạnh, nên anh lục trong ngăn làm đá. Nhân tiện lấy luôn hai cái cho em với Travis đây”.

Cô mím môi. Cả đêm qua anh sục sạo khắp người cô, vậy sao phải quan tâm tới một thiết bị trong nhà? “Không sao đâu, cảm ơn anh vì đã nghĩ đến mẹ con em”.

Cảm ơn vì nghĩ đến mẹ con em? Nghe như mấy câu đùa chị cô thường nói trong mấy buổi dạ hội thượng lưu ngày trước ấy.

Anh quay lại, tay cầm đĩa, “Cái này cho em. Anh sẽ làm thêm một cái cho anh sau. Vai em sao rồi?”

“Chỉ thấy nhức thôi”. Cô đón lấy chiếc đĩa rồi bóp một chút nước sirô lên bánh, “Không nghiêm trọng thế đâu”.

“Nhưng em vẫn không được dẫn đoàn đi đâu đấy”.

Meg mở miệng, định cãi lại vì Ian nói như vừa ra lệnh cho cô. Nhưng rồi cô chỉ cắn một miếng bánh, lắc đầu, “Với tình trạng sức khỏe hiện thời của Matt và em, em nghĩ chắc công ty phải hủy không ít chuyến leo bộ đâu”.

“Thế thì tốt, vì hôm nay anh sẽ ra đó một mình”.

Cô nuốt nước miếng, “Anh nghĩ món vũ khí đó ở chỗ con đèo thật sao?”

“Anh chắc chắn. Nếu không kẻ bắn lén em chẳng phải bảo vệ nó làm gì”.

“Ian, anh nghĩ trong vali có gì?” Cô dùng răng của chiếc dĩa vẽ ngoằn ngoèo lên lớp sirô. Trước đây, cứ mỗi lần cô hỏi thăm công việc của anh, Ian đều giấu rất kỹ, nên giờ cô không dám nhìn thẳng vào mắt chồng nữa, “Liệu nó có gây nguy hại gì cho Crestline không?”

“Chắc không đâu”. Ian nhíu mày, phết bơ lên chiếc bánh xốp rồi cắt ra làm đôi, “Theo nguồn thông tin anh biết, nó không phải là một loại máy, không phải món vũ khí nguyên bộ, chỉ là một phần rất thiết yếu để làm nên món vũ khí đó thôi”.

“Ôi! Anh đưa nó ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt”. Ít ra Ian đang hé mở đôi chút, dù sáng nay cô hỏi, anh vẫn không chịu nói gì, “Em sẽ đi thăm Matt rồi tới văn phòng làm ít việc. Anh có cần dụng cụ gì không?”

“Thôi, nhưng nếu Matt có nói gì thêm ngoài câu cảnh cáo thì nhớ nói cho anh biết. Mô tả được hình dáng tên này thì càng tốt. Hắn cứ như bóng ma vậy”.

“Anh có mang theo điện thoại di động hay đài phát thanh không? Sóng di động yếu lắm, có cũng như không vậy. Anh nên đem theo một cái đài phòng khi trục trặc”.

“Cái đó anh sẽ nghe em. Hay để anh chờ em tới văn phòng rồi nhân tiện lấy đài trước khi đi luôn?”

“Thế là tốt nhất, vì giờ em cũng chưa có xe”.

“Giờ em có lái được không?”

Meg xoay vai, hơi nhăn mặt một chút, “Em lái được”.

“Ta thả Travis chỗ nhà Eloise trước nhỉ?”

Anh đã biết lịch của Travis rồi cơ đấy, “Vâng. Để em đi sửa soạn”.

*
* *

Bốn lăm phút sau, Meg bế phốc Travis, lúc này đã được ăn uống no say và chải chuốt cẩn thận, rồi hôn lên đầu nó, “Hôm nay bố chở mẹ con ta đi”.

Travis chỉ vào Ian trong khi anh đang mải mặc áo, “Bố ngủ với con”.

“Mẹ biết rồi”. Cô xoa đầu nó, “Bố có ấm như mẹ không?”

“Này, ai lại hỏi thế. Chẳng ai ấm bằng mẹ cả”. Ian kéo khóa lên rồi nháy mắt.

Meg hít một hơi sâu rồi mở toang cửa. Tâm trạng thay đổi thế này mà còn nháy mắt được với cô. Anh muốn cô, rồi lại đẩy cô ra xa. Vậy rốt cuộc là thế nào, anh có tha thứ được cho cô không?

Có lẽ cô cứ nên lùi lại để cho anh khoảng trống, dù Ian không hề cần tới. Lúc này, ngoại trừ Travis, anh chưa xác định được mình thực sự muốn gì khác nữa. Nhưng cô biết anh cần Travis.

Ý nghĩ này chợt làm cô sợ.

Nếu anh chỉ cần Travis mà không cần cô thì sao? Cô sẽ phải chia sẻ đứa con với anh. Nghĩ tới đây, Meg ôm siết lấy con, làm nó ưỡn người tỏ vẻ khó chịu trong tay cô.

Cô không muốn chia sẻ con trai của mình với ai hết.

Một giờ sau, trong văn phòng công ty du lịch Núi Rocky, Meg dập máy xuống, “Họ chẳng chịu nói gì cả”.

Scott ngồi lên mép bàn, “Bệnh viện à?”

“Tôi không phải người nhà”. Cô lấy tay ôm đầu, “Có phải thế nghĩa là tình hình của Matt đang xấu đi không?”

“Không chắc. Khi nào Ali về thị trấn? Bệnh viện có cho cô ấy gặp anh Matt không?”

“Có lẽ anh ấy đế tên Ali là số liên lạc khi khẩn cấp. Tối qua, lúc đang nửa mê nửa tỉnh, Matt có đòi gặp tôi. Anh nghĩ họ có để ý chuyện đó không?”

“Sao không gọi Pete thử xem? Có khả năng anh ta nắm được tin trong thì sao?”

“Tôi không thích nhờ vả Pete”.

“Cô chẳng chịu nhờ ai thì đúng hơn, Meg ạ. Cô dị ứng với chuyện đó hay sao ấy”.

Cô cắn môi, đôi khi sự dị ứng đó làm Meg không suy nghĩ hợp lý được. Cô nhấc máy lên rồi quay số di động riêng của Pete.

“Cảnh sát trưởng Cahill đây”.

“Pete, Meg đây. Sáng nay Matt thế nào rồi? Bệnh viện không chịu nói gì cho em”.

Mãi không thấy Pete nói gì tiếp, tim Meg đập thình thịch, đến nỗi cô tưởng tượng Pete ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy, “Có chuyện gì thế?”

“Meg, rất tiếc phải báo với em tin này, nhưng từ khi em vào thăm tối qua, tới giờ anh ta vẫn chưa tỉnh lại”.

Meg ngả phịch lưng trên ghế, “Ôi Trời ơi! Liệu anh ấy có sao không? Em tưởng bác sĩ nói Matt đã thoát khỏi con nguy kịch rồi”.

“Bác sĩ thì biết cái gì”.

Meg không trách câu nói mỉa mai của Pete, vì mẹ anh ta vừa mất trước đó sáu tháng vì bệnh ung thư. Kể từ lúc đó, anh ta không còn niềm tin với đội ngũ bác sĩ điều trị cho bà.

“Anh bảo tình hình xấu lắm à?”

“Anh ta bị đâm tới ba phát vào bụng, nên tất nhiên vết thương phải nghiêm trọng. Hy vọng anh chàng Dempsey tìm ra thứ anh ta cần tìm rồi cuốn xéo khỏi Crestville”.

Meg nhìn đồng hồ rồi thở hắt ra, “Pete, chắc hôm nay anh sẽ cầu được ước thấy đó”.

Nhưng điều Pete mong muốn lại trái với cô. Meg không muốn Ian cuốn xéo khỏi Crestville một chút nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN