Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia
Chương 14 : Hạnh phúc đường dây riêng
Ngày không có hạ hoằng huân, trái đấtvẫn quay, Mục Khả vẫn huấnluyện nhưtrước. Chỉlà, sau khi Hướng Vi rời khỏicăn cứ cuộcsống trởnên khô khan, buồn tẻ, rấtnặng nề.Mục Khảcảm thấycứ tiếptục nhưvậy, cô nhấtđịnh trong lúc bình tĩnh sẽ điên mất.
Hách Nghĩa Thành từ lần cô nổigiận thì không gọi điện thoại đếnnữa, MụcKhả biếtanh đối tốtvới mình, quyết định giải hòa trước.Tìm số điệnthoại củaanh rồi bấmgọi, điệnthoại di độngvang lên hai tiếng thì anh liền nghe, giọngnói không che giấu được đắcý: “Cô giáo Mục rốt cuộcnhớ tớianh rồi?”
Cũng biết anh sẽ không tứcgiận thật.Mục Khảnói: “Quan tâm quan tâm anh, tránh cho anh nói em không có lương tâm.”
Hách Nghĩa Thành cười:”Lại còn làm dáng! Huấn luyệnquân sự gầnkết thúc rồiphải không? Bị dạy dỗ thếnào? Nội vụđạt tiêu chuẩn chưa?”
Nhắc tới nộivụ, MụcKhả nhụtchí nói: “Tiêu chuẩn của các anh quá cao, em không đủ cao, không đạt.”
“Sao nghe có chút buồnbã?” Hách Nghĩa Thành cầm di động đứngtrước cửasổ, cườinói: “Không phải Hạ hoằnghuân đi rồi sao? Huấn luyệnkhông đến nỗi phi nhân hóa như vậy chứ?”
“Làm sao anh biếtanh ấy đi. . . . . .” Mục Khảbừng tỉnhhiểu ra: “A, em biết rồi, là anh giở trò quỷ có đúngkhông?” Đây có tính là quan báo tưthù không? Ngay sau đó lại cảm thấydùng từ không đúng nên tự mình bác bỏ.Nghĩ thầm, bọn họ không có tư thù, cho dù có thù cũng là thù công.
Hách nghĩa thành nhíu mày: “Cái gì mà giở trò quỷ!Đây là sách lược! Anh ta đường đườnglà con át chủ bài của doanh trạitrinh sát, Doanh trưởng chạy đi huầnluyện quân sự đó không phải là đại tài tiểudụng sao? Anh chỉ gián tiếp an bài cho anhta nhiệm vụcó thể phát huy đầy đủ ưu thếcủa anh ta thôi.”
Đi trụ sở huấnluyện gặpMục Khảbiết huấnluyện viên là hạ hoằng huân, hách nghĩathành xuất phát từ tâm tình đau lòng ngườithân, tốn 3 ngày làm ra một phươngán bí mật, lấy việc đề cao tài nghệtổng hợptác chiến quân ta là điểm xuấtphát, muốn sau khi cuộc thi tỷvõ của lính trinh sát kết thúc thì lậptức cửhành một cuộc diễn tập quân sựquy mô lớn.
Đội Trinh sát trụ là cộtcủa trung đoàn 532, là Doanh trưởng hạhoằng huân đương nhiên sẽ bị Lụcđoàn trưởng triệu hồi khẩn cấp,tiến hành chuẩn bị chiến đấucho cuộc diễn tập sắp tới,cố gắngthể hiệntrước mặt…. Cho nên, sau khi trở lại doanh trại,hạ doanh trưởng mỗi ngày trừ huấnluyện đi họp,chính là nghiên cứu bản đồquân dụng.
Mục Khả vốnđang muốn hỏi là nhiệm vụ gì, nhưngnghĩ tới đặcthù nghề nghiệp của bọn họ,cô nuốt nghi vấn về trong bụng, tựđộng tiêu hóa. Không muốn tán gẫuvề hạhoằng huân quá nhiều, cô lậptức dờiđề tài, nói: “Ngày mai bọn em bắnbia.”
Chân mày Hách nghĩa thành vừamới giãn ra giờ lại nhíu lại, tiêu điểmđề tài mộtlần nữalại trởtrên người ai đó, anh nói: “Huấn luyệnquân sự cho sinh viên đại họcthì bắn bia làm cái gì? Lãng phí vật tưquân dụng! Phương án này nhất định là hạhoằng huân làm.”
Mục Khả kinh ngạc:”Sẽ không phải là đạn thật đấychứ?”
“Em đừng tưởng bở!Chỉ vào chút tài mọn củamấy đứanếu bắnđạn thật,chắc chắnhủy cảkhuôn mặt.”
Mục Khả ha ha cười:”Nếu mỗi ngày em đều được huấnluyện nhưcác anh, không chừng sẽ trởthành “Thần Súng”.”
“Thôi đi, ThầnSúng bọn anh thấy em cũng phải té xỉu.”
Mục Khả xùy mộttiếng, rấtbiết điềunói: “Biết, đây chính là chênh lệch.”
Hách nghĩa thành “Khen ngợi”nói: “Tạm được, không đến nỗi ngốclắm.” Nhớ tới Chủ nhậtmình phải đi ra ngoài làm việc, anh hỏi:”Chủ nhật anh đi đón em, cùng anh đi chơimột ngày đi.” Trên thực tếlà muốn đưacô về nhà ăn cơm, Mục Khải Minh gọicho anh không dưới một lần.
Mục Khả quảquyết cựtuyệt: “Không đi! Chỗ anh có cái gì chơi, ngoài đàn ông vẫn làđàn ông.”
“Đối với bọnem mà nói, đàn ông không phải cực kỳ có sứchút sao?”
Mục Khả phảnbác: “Thành phần lực hút chẳngqua cũng chỉ là carbohydrate mà thôi, kết cấuphần tửcòn chờ nghiên cứu, có gì khác sao?”
Hách nghĩa thành nghe vậysang sảng cười, cười đủ rồi,anh dung giọng nói ôn hòa nói: “Khả Khả,lâu rồi em không về nhà, Chủnhật vềăn một bữacơm, đượckhông?”
Nụ cười MụcKhả cứngđờ, cô yên lặng, nói: “Chờ huấn luyệnquân sự kếtthúc đã, Chủ nhật không được nghỉ, không vềđược.” Đối với thương yêu củahách nghĩa thành, từ trước đếngiờ MụcKhả không đành lòng cự tuyệt.
Biết cô nói như vậyđã là nhượng bộ rất lớn, hách nghĩa thành đương nhiên sẽ không miễn cưỡngnữa, dặndò: “Ngày mai lúc bắn bia chú ý antoàn, không muốn cầm súng thì cứnói không dám, dù sao cũng không kiểmtra đánh giá, không cần thiết.”
Mục Khả đồngý: “Biết, em sẽ cẩnthận.”
Cúp điện thoại, MụcKhả nằmtrên giường lăn qua lộn lạikhông ngủ được, do dự thật lâu, rốtcuộc gửicho hạ hoằnghuân một tin nhắn, thật sự không biếtnói cái gì cho phải, chỉ gửisáu chữ: “Ngày mai bọn em bắnbia.”
Kết quả đợi đến khi cô sắpngủ thiếpđi, điện thoại di động vẫn im lặng.
“Coi thường sự tồn tại củatôi phải không?” Tức giậnấn mấychữ trựctiếp gửiđi , sau đó nhét điện thoại di độngxuống dướigối, đi gặpChu công.
Đừng tưởng rằngMục không biết tức giận, chưaăn thịt heo thì cũng phải thấyqua heo chạy, cô đương nhiên biếtkhi yêu ai chả gắn như keo như sơn ,vị đồngchí Giải Phóng Quân này lại không gặpcô mấy ngày rồi, nói không tức giận chút nào là điều không thể.
Con gái ấy mà, luôncó chút tùy hứng, ai không hi vọng đượcyêu được chiều. Chỉ là, cô không biết giậndai, ngủ dậyxong gần như quên sạch.
mấy ngày nay Hạ hoằnghuân vội vô cùng, trở lại đơn vị,ngay cả phòng làm việc củamình anh cũng không trở về, trựctiếp bịgọi vào phòng làm việc củaĐoàn trưởng, dùng hết sứcmà cũng chưa xong, răn dạy không dứt.Không có cách nào, ai bảo Lục TrạmMinh hạ tửlệnh: “Phải toàn thắng!”
Rõ ràng là do đốikháng lần trước gây họa, không chỉ thắngmà phải thắngđược hoàn toàn. Mặc dù chỉ là diễn tập,cũng nhất định phải làm cho tốt.
Không chịu yếu thế,hạ hoằnghuân cũng rất coi trọng diễntập lầnnày, là quân nhân thời bình, mỗi mộtlần diễntập, mỗimột lầnđối kháng, cũng như chiếntranh thực sựu, anh chưa bao giờ coi thường.Dù cho đối thủ mạnh hay yếu.
Hạ hoằng huân không phải người lâm trận mớimài gươm. Anh cũng chỉ muốnđể các chiếnsĩ thể nghiệm chút áp lực trước cuộcdiễn tậpcường độcao, giống như lúc anh phát biểu ở sáng sớmngày thứ hai sau khi trở về đơn vị:”Không áp lực, mọi ngườisẽ lơlà!”
Đều nói tấm gươngthực tiễnlớn cươnglĩnh xa hơn. Trong lúc huấn luyệncường độcao, thân là boss của doanh trại trinh sát – đồngchí hạ hoằnghuân trừ bỏphải gánh vác trọng trách chỉ huy toàn cục, bóng dáng mạnhmẽ rắnrỏi luôn luôn xuất hiện tại sân huấnluyện. Anh cùng với các chiến sĩ cùng bước chiếnhào, nhảy qua tường, leo thang mây, ngay cảvõ trang 400m chướng ngại tốnrất nhiềuthể lực,anh cũng tham gia.
“Nằm xuống. . . . . . Bò thấp. . . . . .”
Nghe được khẩu lệnh,các chiến sĩ lưu loát nằm rạp trên mặtđất, đã bò nửa ngày không đứng lên,hai đầu gốihai cùi chỏ đã mài ra máu, nhưng vẫnngẩng đầu.Đây chính là khí thế quân nhân, cho dùngã xuống đất, cũng không thể cúi đầu trướckẻ địch.
Mồ hôi chảy theo gươngmặt xuống,tứ chi hạhoằng huân dán chặt trên mặt đất, độngtác giống như con thằn lằn, anh là ngườiđầu tiên vềđích, anh không để ý vết thươngtrên cánh tay do bị đá vụn cứavào, cao giọng nói: “Lính Trinh sátnhận đượcdanh hiệu Vua Chiến Địa, phải trảiqua huấn luyện gian khổ ở cườngđộ cao. Mọingười là quân nhân, sao lại giốngnhư con rùa đen? Chậm rì rì chờtôi đá mấy người đến đích à?”
Ở trong doanh, anh làlãnh đạo, thủ trưởng, tồn tạigiống nhưtấm bảngchỉ đường,nắm giữsố mạngtất cảchiến sĩ trong doanh trại trinh sát. Đươngnhiên sẽ không để lộ ra phần dịudàng, dễ dãi.
Binh lính biết rõDoanh trưởng không thật sự mắng bọnhọ, mà đang khuyến khích họ. Bọn họ cắn chặtrăng, dùng tất cả sức lực, nhanh chóng bò đến điểm cuối.
Nói thật, cũng ít khithấy Doanh trưởng trên sân huấn luyện, nhưnghạ hoằnghuân tuyệt đối là ngoại lệ. Dùng lờiDịch Lý Minh mà nói: “Lúc nào màkhông tìm được đồng chí hạ hoằng huân, trựctiếp đếnsân huấn luyện, đảm bảo tóm gọn.”
Kết thúc cả ngày huấnluyện, các chiến sĩ mệt mỏi say đòn cũng đã đi tắm rồi ngủ, hạhoằng huân vẫn còn đang ở phòng làm việc. Ánh mắtnhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay nhanh chóng gõ trên bànphím, đang bố trí hạng mụcquan trọng nhất trong lúc diễn tập—— công việchành quân 7 ngày 7 đêm trong địa hình phức tạpdài mấy trăm cây số.
Uống nước lạinhớ tớidi động đang “Nghỉ phép” trong ngăn, do dự có nên gọicho Mục Khảhay không, nhìn đồng hồ, đã mườihai giờ mườiphút rồi, anh cau mày, vừa nói:”Chắc ngủ rồi” vừa mởmáy.
Đang ngủ say bị chuông điệnthoại di độngthức tỉnh,Mục Khảmơ mơmàng màng nghĩ là Hướng Vi, lấy điệnthoại di độngra cũng không thèm nhìn mà tắt luôn, sauđó bịt kín chăn ngủ tiếp.
Ước chừng qua ba mươigiây, điện thoại di động vang lên lần nữa,làm cho cô không ngủ được. MụcKhả bình tĩnh nhận điện thoại, từtừ nhắmhai mắt nói: “Có phải cậucảm thấyquấy rầymình mãi thành thói quen rồi hay không hả ? Hướngđại tiểuthư, cầuxin cậu đừngquấy rầymình, mình sắp chết rồi.”
Bên kia yên lặng. Saumột lúc lâu, truyền đến giọng nam trầmthấp từtính: “Là tôi.”
“À?” Trong nháy mắtđầu MụcKhả chậpmạnh, mởmắt nhưbị điệngiật, chờlúc phản ứnglại thì cảngười đã chui vào trong chăn giống nhưcon rùa nhỏ chui vào trong mai, hạ giọngnói: “Khuya khoắt gọi điệnthoại dọangười à?”
Nghe được cô cố ý đè thấpthanh âm, hạ hoằng huân khống chế không đượcnở nụcười, anh hỏi: “Đã ngủ chưa?”
Mục Khả tứcgiận nhảra ba chữ: “Đang ngủ đây!” Nghĩ tới “Thù” mấyngày anh tắt máy, cô nhỏ giọngoán hận nói: “Sao anh luôn tắt máy? Điệnthoại đểlàm cảnh à, lúc cần tìm thì làm thếnào?”
Hạ hoằng huân thảlỏng ngồiở trên ghế,rất kiên nhẫn giải thích: “Ở đơn vị, giao thông dựavào đi, truyền tin dựa vào hét. Em cho rằng giống như trườnghọc bọnem tìm người thì cầm di độnglên thì thầm ‘Tìm giáo viên A, xin hỏi có ởđó không?’ Lúc tôi tìm người chỉ cầnhét một tiếng‘ Mọi ngườichết ởđâu rồi ’ bọn họ lập tứcđến.”
Mục Khả nằmtrong chăn cười khanh khách, lại sợđánh thức Tô Điềm m, cô che điện thoại di độngnói: “Vậy tin nhắn em gửithì sao? Cũng chìm xuống biển rồihả?”
“Em gửi tin nhắn cho tôi à?” Hạ hoằng huân rất kinh ngạc,không nghĩ tới vật nhỏ lại rấtrất chủđộng, anh cười nói: “Về sau nếu có việctrực tiếpgọi điệnthoại, tôi cũng không đọc tin nhắn.”Đừng nói tin nhắn, ngay cả di động anh bình thườngcũng không quen mang theo, có chuyện đều gọiquân tuyến.
Mục Khả nói: “Anh là người cổ đại à? Thành quảxã hội tiếnbộ bịanh đạp hỏngrồi.”
Không để ý phê bình của cô, hạhoằng huân hỏi: “Hai ngày nay không có gây họa chứ? Dựa theo kếhoạch buổisáng ngày mai các chiến sĩ sẽ cho bọnem tiến hành biểu diễn biểu thị,buổi chiềulà huấn luyện bắn bia một chọimột, em làm được không?”
Mục Khả nghe thếuất ứcoán trách: “Nói anh huấn luyện bọnem như bộđội đặcchủng anh còn không thừa nhận,lại còn muốnbắn bia, em sẽ hy sinh cho mà xem.”
“Bao nhiêu trườnghọc xin huấnluyện bắnbia cũng bị từ chối, ngươi không cảmthấy vinh hạnh sao? Đồng chí nhỏ, cầntiếp tụcđề cao giác ngộ.”
“Đi rèn luyệnlính Trinh sát của anh đi, chờ em bắnthủng bia của anh, cho anh đẹp mặt!”
Hạ hoằng huân sửacô: “Nói chuyện không cần có tính công kích.”
Mục Khả cãi lại:”Sớm muộn gì cũng để cho anh lãnhgiáo lực sát thương của em.”
“Tôi không sợ lực sát thươngcủa em, tôi lo lắng mặt của em.”
“Mặt thế nào?”
Anh nói: “Ngày mai lúc bắnbia cầm cái nồi bảo vệ gươngmặt.”
“Đồng chí Giải Phóng Quân, em bắn bia, không phải bia đập mặtem!”
. . . . . .
Cuộc trò chuyện với ngườiyêu kết thúc trong khẩu chiến,Mục Khảgối lên câu nói: “Đồng chí nhỏ,tôi xem trọng em!” mà ngủ thậtsay.
Ngày hôm sau, huấnluyện bắnbia đúng hạn tới, Mục Khả đứngtrong đội ngũ tập hợp, có vẻ vô cùng có tinh thần.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!